Đừng Để Mất Người Yêu Bá Đạo

Chương 3: Tôi cần



Bầu không khí trở nên ảm đạm, các thành viên ZGA đều im lặng.

Tuy đã đoán trước được sẽ thất bại.

Nhưng mà con người luôn nghĩ kỳ tích là hy vọng xa vời, luôn nghĩ rằng nhỡ đâu lại thắng, nhỡ đâu chúng ta lại thành công.

Sự thật luôn luôn tàn khốc.

Cho dù vì giấc mơ mà cố gắng, vì thành công mà phấn đấu, bọn họ vẫn gặp thất bại.

Bọn họ không chỉ không lấy được vinh quang giống như ở S2 lại còn vấp ngã ở bậc thềm giải đấu thế giới, thua tại vòng đấu loại trực tiếp [1].

[*Vòng 1/8 là một thuật ngữ thường được sử dụng trong các môn thi đấu, đặc biệt là thi đấu thể thao. Vòng đấu này gồm tổng là 16 đội bóng chia làm 8 cặp đấu nên người ta thường gọi là vòng 1/8. Vòng đấu này này còn được biết đến với cái tên vòng đấu loại trực tiếp hoặc round of 16 (vòng có 16 đội tham gia) bởi trong vòng này đội nào thua sẽ trực tiếp bị loại.]

Thất bại thảm hại!!!

Quản lý Vu Thần cúi đầu thở dài cố gắng xoa dịu bầu không khí: "Lần sau chúng ta sẽ thắng, đừng ủ rũ như vậy."

Light cắn răng, đập mạnh lên bàn: "Đều do tôi không chú ý, tôi làm mất rồng nhỏ!!"

"Không sao, cả anh và Bàn gia tôi vẫn còn trẻ, trận tiếp theo sẽ đánh cho bọn họ răng rơi đầy đất!!"

"Dựa vào cái gì? Gọi là đại thần??"

"Cái quái gì thế? Dựa vào hai bàn tay của quần chúng nhân dân cần cù lao động? Bàn gia là một người mập hai trăm cân [2]! Độc thân suốt 20 năm nay, tôi chưa từng sợ ai cả!!" Những người xem thường vị trí hỗ trợ của Nhị Bàn đều trở mình thành thiên linh cái [3] hết rồi.

[*Cân là đơn vị đo khối lượng cổ, ngày nay bằng 500gram. Trong lịch sử, một cân ở Trung Hoa có thể có giá trị khác, ví dụ như 600g = 16 lạng. Vậy 200 cân Trung Quốc = 100kg Việt Nam. (Nguồn: google)]

[*Thiên linh cái: Theo một số nhà huyền thuật giải thích, Thiên Linh Cái là loại bùa ngải độc ác nhất trong các loại bùa ngải. Thiên linh cái, còn được gọi là «quỷ linh nhi», là một loại bùa chú dùng xác thai nhi để luyện thành, hoặc có có loại dùng đầu của cô gái đồng trinh để luyện. Muốn luyện được loại bùa này, người thầy luyện phải thật cao tay, nếu không sẽ dễ dàng bị «nó» quật chết. Đây là một hình thức «thỏa hiệp» với vong hồn người chết, để nhận được sự giúp đỡ của vong hồn thì người luyện phải yêu thương, chăm sóc chúng. (Nguồn: google)]

"Hơn nữa, có người nào lái xe mà không bị lật không? ┓(*′-'*)┏"

Nhị Bàn cùng máy tính như hợp lại thành một, không khí trong phòng nghỉ sẽ không trầm lắng như vậy, ngồi ở hậu trường, vẫn có thể nghe được tiếng người hâm mộ của SGD ở phía trước đang hoan hô.

Đúng lúc này, Vu Thần nhận được một cuộc gọi.

Nghe không rõ anh ta nói gì, nhưng mọi người trong phòng nghỉ đều thấy sắc mặt khó coi của anh ta.

So với đáy nồi còn đen hơn.

"Tôi..." Vu Thần khó khăn trả lời, nhìn thấy ánh mắt của mấy thiếu niên theo đuổi ước mơ, anh ta không thể nói cho bọn họ biết tin tức này được.

Không ngờ rằng nhà đầu tư lại tuyệt tình như vậy, nói rút vốn đầu tư là rút...

"ZGA tuyên bố phá sản."

"Giải tán câu lạc bộ..."

Trong phòng nghỉ, kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng.

Nguyệt thần cúi đầu, vùi mặt vào trong bóng tối để người khác không nhìn ra tâm tình của anh ta.

Anh ta thở dài một hơi bất lực.

"Đều do tôi..."

"Câu lạc bộ đã muốn nói chuyện này cho chúng ta, tôi nghĩ lần này nếu chúng ta thắng, chúng ta có thể chặn cơn sóng dữ này..." Nói tới đây, giọng của anh ta nghẹn ngào,

"Không đúng... sẽ không giống với."

Anh ta chật vật đứng lên, nhìn đám anh em xung quanh vì mình mà không thể hoàn thành ước mơ, phấn đấu mặc kệ sự khinh bỉ của mọi người, khóe miệng nhếch lên.

Nụ cười vô cùng chua sót.

"Tôi sẽ giải nghệ."

Nhị Bàn ngẩng đầu, không tin vào tai mình: "Nguyệt Thần!!!"

Nguyệt Thần khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, "Tay của tôi không được nữa rồi." Nói xong, anh ta liền cầm cái ly trên bàn lên.

Cái ly thật đầy, mọi người đều có thể nhìn rõ ràng nước trong ly thủy tinh đang tràn ra.

Tay anh ta run rẩy.

"Lần này thua là vì tôi."

Vu Thần thấy mắt mọi người đỏ hoe, rất nhanh anh ta nắm chặt bàn tay của mình, cảm thấy bản thân tỉnh táo một chút, mới bình tĩnh mà nói chuyện.

"Thể thao điện tử là cái động không đáy, ZGA... là cần tìm một lý do mà thôi. Có rất nhiều câu lạc bộ liên hệ với tôi, bốn người các cậu... cả bốn người đều có, chỉ là không cùng một câu lạc bộ."

Cơ Trưởng đứng lên đem cái ly đập xuống đất kêu "Ba" một tiếng, "Tôi không tin!!! Anh là người vẫn luôn kiên trì dẫn dắt cả đội, bây giờ anh lại rời đi!!! Cổ tay có thể chữa khỏi được!!!!"

Giọng của anh ta hoảng loạn, chật vật như con thú hoang bị nhốt.

"Không thể nữa rồi, tôi......"

"Đủ rồi." ADC Nhan Phương túm lấy tay Cơ Trưởng, xoay người nhìn thấy Nguyệt Thần, nhìn thế hệ tuyển thủ đầu tiên của giới thể thao điện tử Trung Quốc, trịnh trọng đứng dậy, ôm chặt lấy anh ta.

Nguyệt thần thất thần, lộ ra khuôn mặt tươi cười đầy khó khăn, vỗ mạnh bả vai Nhan Phương một cái, do dự một lúc, mới nói ra một câu —

"Sau này hãy chăm sóc bọn họ cho tốt."

*

Sau trận đấu bữa tiệc chúc mừng kéo dài rất lâu, chỉ việc vượt qua vòng tứ kết và tiến vào vòng trong, là trận đấu từ trước đến giờ được gọi là "cánh cửa bước vào trận chung kết", có thể giành được thắng lợi chính là chứng cứ xác minh thực lực.

Người hâm mộ của SGD rất cuồng nhiệt.

Sau đó, trong tiếng hò reo vui mừng của người hâm mộ, mc chính thức tuyên bố — SGD giành thắng lợi, trở thành một trong bốn đội tham gia vòng bán kết của mùa thứ tư.

Theo lý thuyết, sau khi đưa tin thì sẽ phát nhạc, người hâm mộ đứng đầy lối ra, nhưng mà trận đấu lần này không giống như vậy...

Ánh đèn trong hội trường từ từ tắt, mọi người thắc mắc là đã có chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên trên sân khấu sáng lên một ánh đèn.

Hiện ra bóng dáng của một người.

Tằng Phan ngơ ngác, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, em gái bên cạnh cô đột nhiên nhỏ giọng: "Sao Nguyệt thần lại đứng ở đó!!!!"

Cùng với cô, có rất nhiều người cũng thắc mắc như vậy.

Trong hội trường, mấy vạn người hâm mộ chăm chú nhìn người trên sân khấu chậm rãi nói —

"Tôi là người chơi đường giữa của đội ZGA, Lam Nguyệt."

"Trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp từ năm 17 tuổi cho đến bây giờ, vô tình đã qua 7 năm, trong nháy mắt tôi cũng đã 24 tuổi."

Trong lời anh ta nói, người hâm mộ bên dưới như đã đoán ra được điều gì đó.

Lam Nguyệt không để ý đến náo loạn bên dưới sân khấu, cố gắng nói cho xong: "Mấy năm nay quả thật trôi qua quá nhanh, không ý thức tới việc có được thì rất nhanh, nhưng mất đi cũng rất nhiều."

"Nhưng những điều quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, tôi đều ghi nhớ rõ ràng từng khoảnh khắc." Nói đến đây, anh ta nhếch miệng, khổ sở cười nói: "Năm ấy tôi mới 17 tuổi, mang theo nhiệt huyết, dựa vào chút kỹ năng của bản thân liền có thể ra ngoài, cứ như vậy cắm rễ trong cái ngành này."

"Năm đó chúng tôi không có hạnh phúc như hiện tại, cha mẹ chống đỡ không nổi, áp lực cuộc sống rất lớn, không ai chú ý đến đám người rơi vào vòng luẩn quẩn, thậm chí xã hội đối với những thiếu niên nghiện mạng như chúng tôi vẫn luôn phản cảm."

"Tôi cũng không biết chính mình như thế nào mà kiên trì được đến tận bây giờ, mỗi ngày cắn răng luyện tập nâng cao kỹ năng để chứng minh bản thân."

"Chứng minh tôi có công việc đàng hoàng, chứng minh rằng thể thao điện tử Trung Quốc không hề kém cạnh với bất cứ ngành nghề nào, chứng minh thi đấu thể thao điện tử cũng là một loại thi đấu thể thao vận động, chúng tôi không thua kém các vận động viên."

"Các người....... Đừng cho rằng anh ta là một con mãnh thú và dòng nước lũ."

Trong lời nói của Nguyệt thần có thể thấy được sự bình tĩnh của anh ta, dần dần mọi người dưới sân khấu không ồn ào nữa.

Tất cả mọi người nghe mà kinh hãi.

Tất cả mọi người đều biết đỉnh cao của là Nguyệt thần là LPL, nói anh ta là thế hệ đầu của thể thao điện tử Trung Quốc cũng không sai.

Anh ta là một trong những tuyển thủ chuyên nghiệp sớm nhất lúc đó, năm đó thể thao điện tử bắt đầu ở Hàn Quốc, ở độ tuổi tốt nhất thì về nước thi đấu, từng dẫn dắt thể thao điện tử Trung Quốc vượt qua vô số gian nan, giành được vô số thành tích.

Từ bỏ ngôi vị quán quân thế giới.

Anh ta là người đi đầu thời đại thể thao điện tử Trung Quốc.

Mà hiện tại, thời đại này phải kết thúc.......

"Từ Hàn Quốc trở về tôi chưa từng hối hận, tiền lương của tôi từ vạn biến thành ngàn [4], thậm chí không về đúng giờ sẽ không có cơm để ăn. Nhưng ngay tại nơi này, tôi từng vô số lần mơ ước được đứng trên sân khấu cầm trên tay chiếc cúp quán quân, năm người chúng tôi đều mặc đồng phục màu đỏ đại diện cho Trung Quốc."

[*từ gốc 从万变成千 nghĩa là từ 10.000 biến thành 1.000 - Vd: 1 vạn = 10 nghìn = 10.000 (Trung Quốc ưa chuộng dùng vạn giống như VN mình ưa chuộng dùng ngàn/nghìn.) (Nguồn: google)]

"Tôi ở trong vòng luẩn quẩn ấy nhiều năm, lâu đến nỗi tôi đã chứng kiến cảnh vô số người đến rồi lại quay lưng rời đi."

"Tôi vẫn kiên trì, quật cường mà không nghĩ tới việc nói lời tạm biệt, chính là hôm nay, tôi cũng không thể tiếp tục kiên trì được nữa." Nói xong, anh ta làm bộ lơ đãng mà nâng tay, mu bàn tay lặng lẽ gạt qua khóe mắt.

Loáng thoáng có tiếng khóc vang lên trong hội trường.

Tuy rằng Tằng Phan không hiểu, nhưng vì cảm nhận được sự bình tĩnh trong lời nói và vô tình cảm nhận được nội tâm nhiệt huyết của anh ta.

Luôn luôn có một loại người sinh ra đã là thiên tài.

Mà sức hút của thi đấu thể thao điện tử, là loại sức hút đem toàn bộ lực ứng phó để thắng, là tinh thần đoàn kết.

Cho dù không hiểu gì nhiều, cũng không thể làm cho người đó mất đi dũng khí theo đuổi giấc mơ.

Tằng Phan đột nhiên đã nghĩ bọn họ vì cái gì.......

Cô xúc động, nhưng lại đủ mạnh mẽ.

*

Ngày 8 tháng 10 năm 2014, thể thao điện tử Trung Quốc dừng lại ở top 8 đội mạnh nhất.

Cùng ngày, sau khi kết thúc trận đấu, Nguyệt thần tuyên bố giải nghệ, rút khỏi LPL.

Rất nhiều người hâm mộ sau khi trận đấu kết thúc liền không chịu rời đi, bọn họ đăng bài về ZGA, quật cường muốn chiếu sáng lên quãng đời anh hùng còn lại của bọn họ.

Thể thao điện tử chính là một phần nhỏ của cuộc sống.

Có rất nhiều người đang đợi anh ta trong tương lai.

Nhưng anh ta đã nỗ lực quá nhiều, vì vậy sẽ không bao giờ quên.

Đại khái đây là một kết cục tốt đẹp của thể thao điện tử.

Trận đấu oanh liệt rất nhanh đã kết thúc.

Tằng Phan ngồi lại hội trường lúc lâu, lâu đến nỗi đèn đã tắt hết, mọi người đều ra về.

Cô cũng không biết bản thân vì cái gì mà khổ sở như vậy, có lẽ mỗi người đều phấn đấu vì giấc mơ, trên người đều có ánh hào quang.

Lúc cô đi ra ngoài, nhìn thấy cửa lớn gần trong gang tấc, Tằng Phan không biết ma xui quỷ khiến như nào mà quay ngược trở lại.

Trên đường đi tới cái cầu thang, Tằng Phan không nhìn thấy cậu thiếu niên kia.

Ngược lại ở nhà vệ sinh, Tằng Phan nghe được một đoạn kịch phấn khích lạ thường.

Sân vận động này không biết là tiết kiệm không gian như thế nào mà nhà vệ sinh nam và nữ lại dùng chung một cái bồn rửa tay, Tằng Phan đứng trước bồn rửa tay, có thể nghe thấy âm thanh trong buồng vệ sinh bên kia truyền đến.

"Tôi đã nói rồi, thứ tài nguyên mà liên minh [5] cung cấp cho đội chúng ta là rất có hạn, chúng ta không có khả năng duy trì đội hình, nhà đầu tư không cho phép, người hâm mộ cũng không đồng ý, mọi người đều không đồng ý nên là cậu đừng có mà ngu như vậy!! Có nói thế nào thì cậu cũng không chịu nghe phải không?"

[*Liên minh: ở đây nói đến League of Legend, viết tắt là LOL, tên tiếng Việt gọi là Liên minh huyền thoại, tên tiếng Trung là Anh hùng liên minh - 英雄联盟. (nguồn: google)]

"Mặc kệ hôm nay như thế nào thì cậu đều không được từ chối, Kim Tak Tae chắc chắn sẽ gia nhập đội chúng ta! Không có Hàn viện, các cậu chả là cái khỉ mốc gì, xếp hạng ở liên minh có thể cho các cậu đi lên hay không, các đội khác đều có thể đánh bại các cậu! Cậu ở trong ngành này không phải là theo tôi đi lên hay sao?"

Khoảng cách hơi xa, nhưng mà Tằng Phan vẫn có thể nghe thấy đầu bên kia điện thoại bởi vì bệnh tâm thần mà đổi giọng.

Thật là chói tai.

"Không được." Âm thanh lạnh lùng từ chối ở nhà vệ sinh vang lên.

Giọng anh khàn khàn trầm thấp, không kiên nhẫn.

"Ai cũng có thể, chỉ fans quái đản của Hàn viện là không được."

Điện thoại được đặt giữa cổ và vai, hét to: "Được lắm, bây giờ cậu đủ lông đủ cánh rồi nghĩ rằng gia nhập LPL xong là có thể cố chấp đúng không? Cậy mình đẹp trai nên muốn làm gì thì làm à? Chờ mà xem, cậu nghĩ rằng ngoài KKK ra thì còn có đội nào cần cậu hay không?"

"Thẩm Hi, cậu bị đuổi! Về nhà mà bán khoai lang đi!!"

Rốt cuộc Tằng Phan cũng không nghe nổi nữa.

Vào lúc người kia nói, cô đã biết người trong nhà vệ sinh là ai.

Cơn tức lên đến đỉnh đầu.

Cô mặc kệ đó là nhà vệ sinh nam, chạy vào giật lấy điện thoại trong tay Thẩm Hi, mắng cho người kia một trận.

"KKK của anh đặc biệt lắm sao, người này, QUEEN chúng tôi cần."

"Cút!!!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv