“Quản lý, anh nói thật đi, anh đã đưa cho UT1 bao nhiêu tiền để bọn họ thi đấu giả vậy??”
“Cái gì?”
“Đừng có giả vờ, anh còn định giả ngốc với chúng tôi à??? Không ai nghe thấy đâu, lần này bỏ ra không ít công sức nhỉ? Anh xem, trận vừa rồi của UT1, nói thật nhé, tôi nhắm mắt bấm bàn phím lăn một vòng có khi hiệu suất còn cao hơn.” Nhị Bàn vỗ vai Vu Thần, cợt nhả với dáng vẻ hiện tại của bản thân.
“Đó là vì mặt cậu to.” Cơ Trưởng phản bác.
“Ai thi đấu giả cơ? Cậu xem tôi là người bỏ tiền ra để các cậu thi đấu giả sao? Tôi nói cho các cậu nghe, thua trận sẽ không có tiền thưởng, làm gì có chuyện tôi lấy tiền phát cho các cậu?” Vu Thần nhấc bàn tay mũm mĩm trên vai mình xuống, tức giận nói.
Lúc này, đội trưởng Nhan Phương đang trầm mặc không nói, nghiêm túc nói: “Tuy là không có khả năng này, nhưng lần này các thành viên của UT1 giống như là đang mộng du.”
“Đúng vậy, trước khi tôi đi còn lấy bảng số liệu ra xem một lượt... Trời ơi, xạ thủ và pháp sư của bọn họ còn không thèm carry, ngay cả đường trên người luôn vững nhất đội và rừng đánh đâu thắng đấy, lần này đều như chưa tỉnh ngủ, từng người từng người đến tặng mạng, sát thương toàn bộ trận đấu cũng không lên nổi 4 số.” Light im lặng nãy giờ cũng mở miệng giải thích.
“Đúng vậy, ngay cả tôi là hỗ trợ số một league, điểm sát thương đánh ra còn cao hơn rừng của đối phương.” Nhị Bàn không quên khoe khoang chính mình.
“………” Vu Thần cười không nổi, rừng nhưng lại không bằng hỗ trợ, điều này có thể chứng minh là bị mộng du.
Nhưng có trời đất chứng dám, anh ta cũng không dám nói đối phương thi đấu giả.
Cái nồi từ trên trời rơi xuống, trực tiếp đập tan cơn ác mộng của anh ta.
Ngay lúc Vu Thần đang trợn tròn mắt, khổ sở suy nghĩ nên làm thế nào để gỡ cái nồi trên đầu mình xuống.
Mọi người nghe thấy một giọng nữ lạnh lùng quen thuộc truyền đến phòng nghỉ.
“Không phải là bọn họ yếu đi, mà là các anh rất mạnh.”
Tằng Phan đẩy cửa ra, đi vào trong phòng nghỉ, đưa mắt nhìn những khuôn mặt của với các trạng thái khác nhau.
Sau đó dừng lại trên người đang ngồi hút thuốc ở góc sô pha.
Thẩm Hi bị hành động này làm cho giật mình, cảm thấy điếu thuốc đang làm phỏng tay.
Không đợi anh điều chỉnh lại, Tằng Phan bình tĩnh mà nhìn sang chỗ khác.
“Có lẽ các anh không biết, hiện tại đội WKY chúng ta mạnh thế nào?”
Thời gian nghỉ ngơi chỉ có mười lăm phút, khán đài nơi Tằng Phan ngồi khá xa phòng nghỉ, vậy nên cô mới đến muộn một chút.
Có điều, cô không ngờ tới là mình sẽ vội vàng đi đến đây, thế nhưng cũng có thể có sai sót nên đụng phải những chuyện như thế này.
Hay là đội các anh cảm thấy cô sẽ không đến, cho nên không kiêng nể gì mà bắt đầu cãi nhau...
Nếu như nói, người này...
Tằng Phan lại nhìn về phía Thẩm Hi đang ngồi trong góc, nói tiếp.
“Tuy chỉ là thi đấu huấn luyện, nhưng tuần trước khi đấu với WDY đã chứng minh rằng chúng ta đã trở là con ngựa ô mới của LPL."
“Bằng không, các anh nghĩ rằng video của buổi thi đấu huấn luyện sẽ dễ dàng bị leak ra ngoài à?”
“Đây chỉ là chiêu kích tướng của người qua đường thôi.”
“Chúng ta đã thắng trận thứ nhất là vì WDY khinh địch, mà trận thứ hai bị đánh cho không có cơ hội phản đòn.” Cơ Trưởng ngập ngừng nói.
“Nhưng người thắng không phải là chúng ta sao? Anh cảm thấy lật ngược tình thế còn không đủ chứng minh năng lực của bản thân sao?” Tằng Phan phản bác.
“Hình như là vậy.” Nhị Bàn cuối cùng cũng hiểu rồi gật đầu.
Kết quả là giải quyết xong vụ việc này, Tằng Phan mới xoay người, bước tới trước mặt Thẩm Hi.
Hôm nay cô mặt một bộ đồ màu đỏ, tôn lên đôi chân dài của cô, giày cao gót cũng có độ cong đẹp mắt.
Khẽ nâng cằm, cứ như vậy trầm mặc đứng đó, khí thế cao ngút trời.
Từ trên cao nhìn xuống người bên dưới.
Thẩm Hi đột nhiên thấy chột dạ.
Giả vờ không nghe thấy, thất bại.
Anh dập tắt nửa điếu thuốc còn lại, rồi từ từ ngẩng mặt lên.
Nhẹ nhàng chớp mi một cái.
Giống như... có ý định giả vờ đáng yêu để qua cửa!
Tằng Phan hô hấp có hơi khó khăn, lại giả vờ như không có chuyện gì, thờ ơ nói: “Kẹo sữa vị bạc hà...”
Cô còn chưa nói xong, Thẩm Hi đã ho một tiếng.
Tằng Phan:?
Thẩm Hi cầm ly nước lên uống một ngụm, rồi cúi đầu mở miệng, ý sâu xa: “Tiếp tục.”
“Ăn hết vị bạc hà rồi thì có thể thử vị xoài, vị sầu riêng...”
Cô cũng chưa nói hết, lại bị Thẩm Hi cắt ngang.
Tằng Phan:......
????
Trùng hợp quá ta?
Ồn ào cái gì.
Nhìn thấy sắc mặt Thẩm Hi tái nhợt vì ho khan và nước mắt trong đáy mắt anh, Tằng Phan vẫn không nói ra sự nghi ngờ của cô, mà xoay người rót cho anh ly nước ấm.
Ho thành như vậy, chắc anh vẫn còn ốm?
Tằng Phan vừa di chuyển, trước đó vì tức giận mà khí thế tăng lên cũng đã bớt đi một nửa.
Thẩm Hi che miệng, lặng lẽ thở dài một hơi.
Đúng lúc này, bên ngoài phòng nghỉ của WKY có tiếng gõ cửa.
Mọi người đều ngơ ngác.
Nói trắng ra, cho dù mối quan hệ giữa các đội có tốt đến mấy, cũng sẽ không tiến vào phòng nghỉ, làm phiền người khác trong thời gian thi đấu.
Nhất là trong game.
Dù sao thì phần lớn các đội sẽ tranh thủ mười lăm phút nghỉ ngơi để xem lại chiến lược trong trận đấu trước và điều chỉnh lại.
Mặc dù, bên cạnh phòng nghỉ không có phòng thay đồ, ngay cả thần thánh cũng không thể xâm nhập, nhưng đúng ra là không nói cũng hiểu.
Mọi người nhìn nhau, hoàn toàn không ngờ tới, cánh cửa phòng nghỉ được mở ra từ bên ngoài...
Mở????
Nhị Bàn kêu một tiếng, cũng không nghĩ ngợi gì liền hét lớn: “Ai đó??? Tôi đâu có gọi vào...”
Giọng cậu ta không hề nhỏ, không chỉ làm cho bước chân của đội trưởng WDY dừng lại, mà còn làm cho các thành viên khác trong đội nhìn cậu ta với một ánh mắt khác.
Tình cảnh vô cùng xấu hổ.
Vu Thần nở nụ cười không hề giả trân đi ra mời đám người phía ngoài vào trong: “Ầy, các anh thật là?”
Hỗ trợ của WDY đi cuối cùng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, lúc này đội trưởng của WDY mới ngẩng đầu, trên mặt nở nụ cười áy náy: “Chúng tôi tới để giải thích.”
“À?”
“Hôm nay chúng tôi thi đấu mới biết được, video buổi huấn luyện hôm trước bị lộ ra ngoài, còn để nhóm các cậu chịu ảnh hưởng không tốt.”
“Đúng vậy.” đường trên của WDY chen ngang, “Thành thật xin lỗi, hôm nay xem weibo mới biết các cậu bị mắng thảm như vậy, cộng đồng mạng nói chuyện quả thật là quá khó nghe, cái gì mà gà mờ thì về nhà trồng khoai lang, điều này mà cũng dám nói ra, chúng tôi thật sự xin lỗi.”
Lời anh ta nói thì thấy có lỗi, nhưng trên mặt lại không hề ngại ngùng chút nào, ngược lại khóe miệng anh ta còn lộ ra sự đắc ý, làm cho khuôn mặt anh ta vốn đang thành thật trở nên hơi hèn hạ.
Không hề có chút thành ý nào.
Đội WKY không ai nói gì.
Cố tình để WDY không nhìn ra việc bọn họ không được hoan nghênh, ngược lại càng nói càng hăng.
Người đi rừng đứng sau không biết nhảy ra từ khi nào, nói thêm vào: “Đúng vậy, bọn họ nói khó nghe như vậy, nhưng lại khen...” Nói xong, anh ta khoa trương che miệng, nhất thời không cẩn thận nói bừa.
“À.” Tằng Phan không nhịn được nữa.
Âm thanh châm biếm này mang nhiều ý tứ, cho dù rừng của WDY lúc nói chuyện nước miếng bay tung tóe có nghe thấy.
Những lời này giống như đánh vào mặt nước yên tĩnh, hoàn toàn xé toạc bề mặt yên tĩnh, làm cho nhóm người bọn họ không có khả năng để che đậy nữa.
Đột nhiên bị ngắt lời, rừng của WDY trực tiếp bùng nổ.
Anh ta đã nhìn thấy một cô gái lạnh lùng, xinh đẹp như một đốm lửa.
Chơi chuyên nghiệp đã 3 năm, heo mẹ đấu với Điêu Thuyền.
Cho dù có gặp fans, thì cũng ít khi thấy được nữ thần.
Còn đây là tự dâng đến tận cửa...
Ánh mắt khinh bỉ của rừng, trên mặt liền xuất hiện một nụ cười giả trân: “Yo, người hâm mộ à? Xinh thật đấy, có muốn WDY chúng tôi ký tên cho không?”
Tằng Phan cũng vui vẻ.
Các thành viên WKY cũng ngơ ngác theo...
Kim chủ baba... đang bị người ta khi dễ??!!!
Trời ạ, đây chính là thời cơ tốt nhất, chắc chắn có thể ôm đùi Tằng baba!
Nhị Bàn lộ ra khuôn mặt vô cùng vui vẻ.
Sau này không cần phải thăng chức, tăng lương trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp thì đúng là quá tuyệt vời??
Nhị Bàn muốn tiến lên để dằn mặt cái kẻ không biết sống chết này, chợt nghe thấy một tiếng “ba” giòn tan.
Đúng...
Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt lên người cậu thiếu niên trẻ tuổi kia.
Thẩm Hi ngồi ở một góc sô pha, nhắm mắt, làm cho người khác không thấy rõ sắc mặt.
Đường rừng của WDY hít một hơi, nhìn Tằng Phan đứng đấy cười nói: “Hay là bây giờ chúng ta...”
“Cút.”
Anh ta còn chưa nói xong, đã bị một giọng nam trầm ngắt đoạn.
Không biết Thẩm Hi đứng lên từ lúc nào, đã đi đến bên cạnh người đi đường rừng của đối phương.
Từ trên cao nhìn xuống anh ta.
Tất cả mọi người đều chưa từng thấy qua, đôi mắt đen nhánh nhưng ẩn chứa một chút không kiên nhân và lệ khí.
Mọi người không hề chú ý đến vị trí Thẩm Hi đang đứng, tỉnh bơ đứng ngăn cách Tằng Phan khỏi tầm nhìn của rừng bên WDY.
Người đi rừng của WDY tức đến run cả người.
Anh ta không ngờ rằng, một người mới lại dám ngang nhiên đối đầu với tiền bối như vậy?? Còn bảo cút đi?? Anh ta nắm chặt bàn tay thành quyền, nói với bản thân rằng mình là người của liên minh nên không được phép làm vậy, lúc này lửa giận cũng nguôi ngoai được vài phần.
Thẩm Hi không thèm để ý.
Đội trưởng của WDY nhanh chóng đứng ra, che chắn trước mặt người đi rừng.
Hai bên nhìn nhau.
Đại cục vô cùng căng thẳng.
Chỉ có Nhị Bàn vô lo vô nghĩ ngơ ngác nhìn, trong đầu chỉ có một ý tưởng.
Đệch, lại bị Thẩm Hi nhanh tay giành mất!!
Giấc mộng thăng cấp, tăng lương của cậu ta...
Tan tành rồi!!
—————
☆ Chú thích:
1. 不言而喻 - bất ngôn nhi dụ: nghĩa là “không nói cũng hiểu”. Trích từ: «Mạnh Tử - Tận tâm (thượng)» thời Chiến Quốc - Mạnh Kha
Mạnh Tử viết: "Thiên hạ vạn tuế, quý nhân ham muốn gì được nấy, nhưng thứ hưởng thụ chẳng là gì. Đứng giữa thiên hạ định thiên hạ, quý nhân vui vẻ nhưng không có được thứ mình có. Sống nghèo khổ không hại mình nhưng chia được nhân. Bản chất quân tử, nhân từ, công bằng, lễ nghĩa, trí tuệ đều bắt nguồn từ trong tâm. Sắc mặt cũng hiện rõ trên mặt và lưng. Khi áp vào tứ thân thì tứ thân hiển lộ rõ."
2. 不为所动 – bất vi sở động: không có động tĩnh, không có hành động nào.