“Ly hôn!” Tân Ngữ lòng đầy căm phẫn, “Nhất định phải ly hôn!”
Giang Du Ninh ngồi trên chiếc ghế ở ngoài ban công, quan sát cảnh đêm ở Lâm Thành. Cô vừa tắm rửa xong, tuỳ tiện mặc một chiếc áo thun với quần ngắn, đôi chân trắng nõn thon dài lộ ra ở bên ngoài, cánh tay chống lên trên mặt bàn, cô chống cằm nghe Tân Ngữ phun trào.
Đã nửa tiếng trôi qua.
Hai chữ ly hôn này được đề cập đến với tần suất 3 phút một lần. Mà Kiều Hạ bị cô nàng Tân Ngữ này mắng đến cả trăm lần hơn.
“Tớ nghe thấy đã phát ói.” Tân Ngữ nói: “Anh trai con mẹ nó, mẹ của cô ta không sinh cho cô ta anh trai được nên giờ cô ta muốn gọi chồng người ta là anh trai? Cô ta thực sự muốn làm em gái yêu của Thẩm Tuế Hoà thì tớ nhịn, nhưng mà rõ ràng thứ cô ta muốn chính là trêu ghẹo tớ. Ly hôn! Nhất định phải ly hôn!
Giang Du Ninh: “Ừm!” Giọng nói vô cùng qua loa.
“Giang Du Ninh!” Tân Ngữ gào lên: “Tớ đang nói chinh sự với cậu đấy! Cậu đừng có mà qua loa như thế với tớ! Tối nay lão nương bị làm cho tức chết! So với người phụ nữ hôm qua mắng tớ chết cô độc còn tức giận hơn!”
“Trông thấy gương mặt của Kiều Hạ kia, tớ chỉ muốn đi lên vả cho cô ta một bạt tai. Mẹ nó!”
Giang Du Ninh chậm rãi nói: “Vậy sao cậu không tát?”
Tân Ngữ: “…”
Cô ấy sửng sốt một lát, sau đó đạp phanh xe, dừng lại ở ven đường.
Sau khi hạ cửa sổ xe xuống, gió đêm thổi vào trong xe khiến tóc cô ấy tung bay, đột nhiên nghiêm túc tự hỏi về vấn đề này.
Mấy phút sau, Tân Ngữ mới nặng nề thở dài: “Bởi vì cô ta chưa làm bất cứ hành vi nào quá phận”.
Cho dù có gọi là anh trai, hay mời ăn tối.
Thậm chí cô ta còn giới thiệu bản thân mình, không có bất kỳ hành động nào khác ngoài bạn bè.
Từng tiếng gọi ‘anh trai’ kia khiến Tân Ngữ ghét đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không có lý do gì để tát cô.
Một lúc lâu sau, Tân Ngữ hỏi: “Có phải cô ta đã diễu võ dương oai trước mặt cậu nhiều lần rồi không?”
“Không có.” Giang Du Ninh nói.
Bình thường cô là người bị người ta phớt lờ.
Giang Du Ninh đứng dậy, đi vào phòng bếp mở cửa tủ lạnh lấy ra một lon bia, khoanh chân ngồi xuống, hai tay cầm bia, giống như uống sữa, khẽ nhấp một ngụm.
“Cậu cứ nói thật với tớ đi”. Tân Ngữ đỡ trán, nghiêm trang hỏi: “Tóm lại cậu nghĩ sao?”
“Không nghĩ gì.” Giang Du Ninh cũng rất thành thật trả lời.
Cô gả cho Thẩm Tuế Hòa là một chuyện hết sức đường đột.
Từ lâu Tân Ngữ đã tiếp nhận một cách bất lực.
Có một lần nửa đêm gọi điện thoại cho cô, khóc lóc nói: “Cưng à, tớ mơ thấy cậu bị bạo hành gia đình.”
Trong mắt Tân Ngữ, hôn nhân là mộ phần, là bãi tha ma.
Vậy nên cô không thể ngờ rằng vì sao Giang Du Ninh lại nhảy vào phần mộ này vào độ tuổi tươi đẹp nhất.
Cho dù thân thế, bối cảnh, tướng mạo của đối tượng kết hôn đều tốt.
Còn đối với Giang Du Ninh mà nói, cuộc hôn nhân này có phần quá bất ngờ.
Cũng là một món quà của năm.
Cô rất trân trọng điều đó.
Rất nhiều chuyện Giang Du Ninh không nói với người khác.
Vì thế, nhiều người nghĩ rằng cô ấy yêu một cách khó hiểu, việc kết hôn cũng không thể giải thích nổi. Nhưng chỉ có bản thân cô ấy biết những sự tình trong khúc ngoặt này.
Đêm khuya vắng vẻ. Gió đêm khẽ thổi qua ngọn tóc, Giang Du Ninh uống xong nửa lon bia, rồi đặt lon lên bàn, giọng nói cùng gió hòa vào một nhịp: “Thái độ của Thẩm Tuế Hòa rất rõ ràng đúng không?”
Tân Ngữ không tình nguyện ừ một tiếng: “Anh ta tỏ ra rất chán ghét cô gái kia.”
“Vậy là được rồi.” Giang Du Ninh nói: “Đừng lo lắng, tớ có thể xử lý chuyện này.”
Thời tiết cuối hè có phần nóng nực, trên lầu cao yên tĩnh không một tiếng động.
Một lúc lâu sau, Tân Ngữ mới thở dài, kéo dài âm thanh: “Cậu đấy.”
Chuyện này thường xuyên xảy ra.
Sợ người khác lo lắng, vì thế cô toàn tự mình gánh vác tất cả mọi thứ.
Tân Ngữ cũng biết tính của cô, nhìn qua có vẻ tính tình rất tốt, dịu dàng, nhưng trong lòng lại như lửa đốt.
Chuyện cô đã xác định thì có dùng chín con ngựa cũng không thể kéo về được.
Sau khi phát điên một tràng, Tân Ngữ mới bình tĩnh lại.
“Có chuyện gì thì cậu cứ nói với tớ”. Tân Ngữ dặn dò: “Lần sau nếu để cho tớ phát hiện ra Thẩm Tuế Hòa bắt nạt cậu, tớ sẽ đứng ra đánh hắn ngay”.
“Cậu đánh không lại.” Giang Du Ninh cười khẽ: “Hắn luyện tán thủ. ”
“Thì cũng phải đánh.” Tân Ngữ bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, nước mắt không ngừng rơi: “Đậu nhỏ mà tớ bảo vệ nhiều năm như vậy không thể để người ta bắt nạt dễ dàng như vậy”.
Giang Du Ninh bất chợt rơi nước mắt theo.
Cô lau sạch vết nước trên đùi, sụt sịt mũi, cười nói: “Thôi quên đi, không phải là anh Văn vẫn luôn bảo vệ chúng ta sao?”
Anh Văn là anh họ của cô, tên đầy đủ là Giang Văn.
Lớn hơn cô nửa tuổi, vì vậy cả ba đều học chung một lớp từ tấm bé.
Năm lớp tám Giang Du Ninh nhảy một lớp.
Và vì lý do công việc của mẹ mình, cô chuyển nhà một lần, cũng phải chuyển trường.
Tuy xa nhau, nhưng quan hệ của ba người vẫn rất tốt.
Từ nhỏ, trong đám con gái, Tân Ngữ chính là cô gái có vóc dáng hoàn hảo nhất, so với các bạn nam cùng trang lứa cũng cao hơn.
Trước năm lớp 8, vóc dáng của Giang Du Ninh rất nhỏ bé nên thường xuyên được gọi là “Đậu nhỏ”, bộ dạng cũng mềm mại, liền trở thành đối tượng mà các chàng trai đua nhau bắt nạt.
Túm lấy bím tóc, vỗ lưng nàng, các loại trò đùa quái ác nhiều vô cùng.
Còn Giang Văn và Tân Ngữ phụ trách bảo vệ cô.
Giang Du Ninh cười nói: “Cậu không cần phải đề phòng như vậy, gặp được người phù hợp thì hẹn hò thử xem.”
“Không.” Tân Ngữ kiêu ngạo nói: “Chị đây rất cao quý, bọn họ không xứng.”
Giang Du Ninh: …
Tân Ngữ vẫn còn tức giận, trước khi cúp điện thoại lại mắng Kiều Hạ thêm một lần nữa. Giờ còn mắng lây sang Thẩm Tuế Hòa.
“Tự nhiên đẹp trai như vậy làm gì, trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Giang Du Ninh mắng hùa theo, chỉ là nói cho có lệ. “Được rồi.” Giang Du Ninh nói: “Ngoan ngoãn về ngủ đi, tin ở tớ.”
Lúc này Tân Ngữ mới cúp điện thoại.
Giang Du Ninh ngồi ngẩn người ở ngoài ban công, cô mở wechat vị trí đầu tiên chú thích: Chồng.
Cuộc trò chuyện cuối cùng của hai người là lúc 6 giờ chiều.
Chồng: Em muốn ăn gì vào buổi tối?
[Em đang đi công tác.]
Chồng: Mấy ngày?
[Ba ngày.]
Chồng: Được rồi.
Ngắn gọn đến đáng sợ. Nhưng đó là trạng thái bình thường của họ.
Giang Du Ninh định nói gì đó, chọc chọc màn hình rồi lại thoát ra.
Chất vấn?
Cô cũng không phải không biết Kiều Hạ. Huống hồ Thẩm Tuế Hòa của cô cũng chả ưa Kiều Hạ là bao.
An ủi?
Hình như cũng không cần thiết.
Giang Du Ninh dứt khoát buông điện thoại xuống.
Cô cầm Kindle ở bên cạnh lên và tiếp tục đọc sách.
Lật được vài trang thì đọc được câu nói: Khi đó cô còn quá trẻ, không biết tất cả những quà tặng của số phận đều đã được định giá bí mật.
Ngày Giang Du Ninh trở về là thứ sáu, hạ cánh lúc 11:10 sáng. Mười một giờ Tân Ngữ đã chờ ở trước cổng ra, thấy Giang Du Ninh cô ấy liền tiến lên xách vali, cố ý không nói chuyện với Giang Du Ninh. Cô kéo tay Tân Ngữ.
“Sao?” Tân Ngữ tức giận nói: “Không phải cậu tự mình giải quyết được sao? Sao Thẩm Tuế Hòa nhà cậu không đến đón cậu?”
“Anh ấy còn đi làm.” Giang Du Ninh nói: “Tớ không gọi cho anh ấy.”
“Gì?” Tân Ngữ không giữ hình tượng mà trợn tròn mắt, giận đến mức bật cười: “Cả thế giới chỉ có mình anh ta phải làm việc à? Nói như kiểu tớ thất nghiệp ấy!”
Giang Du Ninh nhìn Tân Ngữ chằm chằm bằng đôi mắt trong suốt.
“Tân Ngữ…”
Lúc trước chả phải cãi nhau với người trong công ty nên giờ đang thất nghiệp hay sao?
Tân Ngữ gõ vào đầu cô một cái: “Xem như tớ thua cậu.”
Tân Ngữ dẫn Giang Du Ninh lên xe, sau đó vừa lái xe vừa bắt đầu suy nghĩ linh tinh: “Tớ nói câu này, đừng lúc nào cũng đối tốt với đàn ông như vậy, điều đó sẽ khiến anh ta cảm thấy cậu dễ dãi, thời gian dài anh ta sẽ không còn coi trọng cậu đâu.”
“Sau này lập gia đình tớ sẽ không tìm người mặt đẹp trêu hoa ghẹo nguyệt như chồng cậu. Còn cậu nữa, có thể có khí phách hơn được không, vùng lên cho tớ, làm loạn với anh ta!”
“Ừm.” Giang Du Ninh cả người như không còn hơi sức, hờ hững đáp lại một tiếng, sau đó khẽ nhướng mày cười: “Tớ còn có sau này sao?”
“Sao lại không có?” Tân Ngữ cười nhạo nói: “Chỉ cần Thẩm Tuế Hòa đối xử không tốt với cậu, tớ sẽ giới thiệu người khác cho cậu ngay lập tức. Chị đây không có nhiều tiền nhưng mà đàn ông thì không thiếu.”
Giang Du Ninh nhắm mắt lại định chợp mắt, giọng nói lười biếng: “Cậu giữ lại cho bản thân đi, tớ không cần.”
“Ha.”
Một lát sau, Giang Du Ninh mới nhớ ra: “Chủ nhật này Lộ Đồng về”.
Tân Ngữ nhất thời trợn to mắt: “Cậu ta còn không biết xấu hổ mà quay về sao? Quay về làm gì, đời tớ không muốn gặp lại cậu ta thêm lần nào nữa”.
“Còn tức giận sao?” Giang Du Ninh cười nói: “Cậu ấy nói lần này về để nhận tội với cậu, với lại không đi tiếp nữa.”
Lộ Đồng là bạn học kiêm bạn cùng phòng của Giang Du Ninh ở Hoa Chính, sau khi tốt nghiệp không làm luật sư, cũng không thi nghiên cứu sinh mà cắm rễ ở cơ sở, làm nhân viên trợ giúp pháp lý ở vùng sâu vùng xa trên cả nước.
Hiện tại được coi là luật sư công ích nổi tiếng trong ngành.
Chỉ là nổi tiếng mà không có tiền.
Hồi học đại học, ba người thường xuyên chơi cùng nhau nên qua thời gian dài cũng hiểu được tính nết của cả ba.
Lần trước Lộ Đồng đã đồng ý ở Bắc Thành với Tân Ngữ một tháng, thậm chí còn hẹn đi du lịch Vân Nam cùng nhau, ngay cả vé Tân Ngữ đã đặt xong rồi, kết quả Lộ Đồng tạm thời có việc, đi tàu hỏa suốt đêm đến huyện An.
Thời gian một tháng chỉ ở được 10 ngày. Bị phản bội như vậy Tân Ngữ vô cùng tức giận, chặn hết tất cả thông tin liên lạc của Lộ Đồng.
Vì vậy Giang Du Ninh trở thành người nói chuyện trung gian giữa hai người.
“Tớ mà tin cậu ta?” Tân Ngữ cười nhạo, “Lời nói từ miệng người phụ nữ này không có nổi một câu nghiêm túc, so với đàn ông còn tệ hơn.”
Giọng nói của Lộ Đồng trừ trong điện thoại truyền ra: “Tớ ở trong miệng cậu lưu lạc đến nỗi bị so sánh với đàn ông rồi à?”
Tân Ngữ: “…”
Tân Ngữ trừng mắt nhìn Giang Du Ninh, cô nhún vai tỏ vẻ là Lộ Đồng yêu cầu mình nhận điện thoại.
“Chủ nhật này tớ về!” ‘người đàn ông’ Lộ Đồng hét lên: “Cậu chờ đó cho tớ!”
“Làm gì?” Tân Ngữ khiêu khích: “Muốn đánh nhau hả?|
Lộ Đồng ngay thẳng nói: “Không có! …Tớ cho cậu xem tư thế của tớ có đạt tiêu chuẩn hay không!”
Tân Ngữ cạn lời, muốn cười mà cố nhịn, giả vờ tức giận.
Giang Du Ninh lên tiếng hòa giải: “Chủ nhật này ăn tối cùng nhau ở nhà hàng Thiên Hương Cư, cậu mời!”
“Được, không vấn đề gì!”
Tân Ngữ muốn nói gì đó nhưng lại ngại không nói ra.
Nhìn thấy Giang Du Ninh, cô ấy ngay lập tức nhanh trí nói: “Có phải dạo này cậu thụ lý rất nhiều vụ ly hôn không?”
Giang Du Ninh bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Lộ Đồng trả lời: “Cũng tạm được, chủ yếu là giải quyết ly hôn với phân xử lao động.”
“Vậy vừa hay.” Tân Ngữ nói: “Trở về giúp Giang Du Ninh một chút xem vụ ly hôn của cậu ấy có được không.”
Lộ Đồng sửng sốt hai giây: “Cậu để tớ đối đầu với Thẩm Tuế Hòa tại tòa án?”
“Cậu ấy nói bậy đó.” Giang Du Ninh lập tức nói: “Tớ không ly hôn.”
Bên kia Lộ Đồng im lặng vài giây, yếu ớt nói: “Tớ rất chờ mong.”
Giang Du Ninh cúp điện thoại. Đau não!
Chiếc xe chạy trên đường không nhanh lắm, lúc lâu sau Giang Du Ninh mới nói: “Cậu nghĩ tớ nên tìm loại nào?”
“Hả?”
Chuyển đề tài quá nhanh, Tân Ngữ choáng ngợp vì bị hỏi.
Rẽ qua một ngã tư, Tân Ngữ mới phản ứng lại được rốt cuộc cô đang nói cái gì.
“Tớ cũng không biết.” Tân Ngữ chân thành nói: “Không có tiêu chuẩn cụ thể nhưng tớ nghĩ cậu nên tìm một người trong mắt và trong tim chỉ có mình cậu.”
Giang Du Ninh hỏi lại: “Vậy Thẩm Tuế Hòa thì sao?”
Tân Ngữ mím môi, biểu cảm có hơi khó xử, giọng nói cũng nhỏ đi vài phần, thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc: “Muốn nghe sự thật không?”
“Ừm.”
Tân Ngữ hạ cửa sổ xe xuống, giọng nói của cô ấy hòa cùng với gió, Tân Ngữ nói một cách rất chắc chắn: “Tớ thấy trong mắt, trong tim anh ta đều không có cậu.”
“Cậu không hạnh phúc, Giang Du Ninh.”