Đừng Có Học Hư

Chương 94: Tội nghiệp tội nghiệp tôi



Ra ngoài ăn bữa cơm với nhau được không năn nỉ em đấy.

Châu Phó lại gõ cửa: “Thức Thanh?”

“A… ặc… ờm!” Lộ Thức Thanh như vừa tỉnh khỏi cơn mơ, cậu vội rời mắt khỏi Dung Tự, “Ra ngay.”

Châu Phó đáp lại một tiếng rồi ra phòng khách, bật TV thẩm định chương trình giao thừa. 

Dung Tự biếng nhác tựa vào góc tường, đối mắt dưới chiếc kính mang theo nụ cười dừng lại trên người Lộ Thức Thanh.

Lộ Thức Thanh cảm giác ngón tay mình sắp bỏng rát luôn rồi, cậu vội vã dụi ngón tay vào người rồi ra ngoài. Cậu không muốn ở lại đây với Dung Tự thêm chút nào nữa, sợ sẽ bị ăn sống mất.

Chỉ là vừa cầm lấy tay nắm cửa, Lộ Thức Thanh chợt phản ứng lại. Ban nãy cậu nói với Châu Phó mình đã cởi áo rồi, giờ chỉ đành quay vào lục lọi tìm bộ đồ ngủ trong tủ quần áo. 

Dung Tự vẫn còn đứng đó nhìn cậu. 

    

Lộ Thức Thanh chần chừ giây lát rồi quay sang ra dấu với hắn. 

Dung Tự biết thừa còn cố hỏi: “Gì vậy?”

Lộ Thức Thanh vội ra dấu “suỵt” với hắn, cậu ngập ngừng thật lâu rồi mới đè thấp giọng nói: “Em phải thay quần áo, anh… xoay đi đi, đừng nhìn.”

Dung Tự làm bộ đau lòng, thở hắt ra: “Thức Thanh, trong lòng em tôi chính là kẻ háo sắc nhìn trộm người khác thay đồ sao?” 

Lộ Thức Thanh: “...”

Lộ Thức Thanh nghẹn khuất thật lâu, cuối cùng hết nhịn được mới bùng cháy trong câm lặng. Cậu thu hết can đảm lại trừng hắn, đã sợ lại còn hung dữ: “Anh… anh tự biết.”

Đã làm ra cái chuyện tranh thủ tối trời hôn tay mình rồi mà cái nết ra sao còn cần người ta nói rõ nữa à?

Lộ Thức Thanh rất hiếm khi nặng lời với người khác, buộc miệng nói ra lời này xong cậu lại hối hận, sợ Dung Tự sẽ thấy buồn.

Nhưng mà cậu đã đánh giá thấp độ dày lớp da mặt của Dung Tự.

Dung Tự bị giận lại còn cười được, hắn biếng nhác bảo: “Lúc trước theo đuổi tôi thì gọi Dung lão sư Dung lão sư đồ, đánh bảng tiếp ứng làm nhiệm vụ hăng lắm đồ, giờ thì hay rồi, theo chán thì không ngó ngàng gì tới tôi nữa.”

Lộ Thức Thanh nghe hắn nói thế phải há hốc: “Anh…!”

Cậu theo đuổi idol!

Không phải theo đuổi người yêu!

Có vẻ Dung Tự đã thức tỉnh dòng máu M nào đó, hắn hơi thích Lộ Thức Thanh lạnh lùng dịu dàng thuận thảo giận dữ trừng mắt với mình. 

Nếu mà mắng thật thì tám phần mười sướng chết luôn. 

Lộ Thức Thanh còn chưa biết đam mê của nhân loại ngộ nghĩnh thế, cậu còn đang yếu ớt trừng hắn: “Quay qua đi…” 

Dung Tự thu phóng tự nhiên, cuối cùng cũng xoay người.

Lộ Thức Thanh thở phào, cuống quýt thay đồ ngủ. 

Dung Tự rất ra dáng chính nhân quân tử, không nhìn trộm. Thấy Lộ Thức Thanh đỏ mặt sắp ra ngoài, hắn kéo cậu lại, vô tội nói: “Em không thể cứ để mình tôi lại đây được.”

“Anh Châu say rồi, lát là ngủ thôi.” Lộ Thức Thanh nói nhỏ, “Chờ anh ấy vào phòng rồi anh hẵng đi.”

Dung Tự suy ngẫm rồi đột nhiên khẽ reo lên: “Thức Thanh, chúng thế này có giống lén lút yêu đương sau lưng Châu papa không?”

Lộ Thức Thanh: “...” 

Lộ Thức Thanh sập cửa bỏ ra ngoài. 

Dung Tự vui tới nỗi suýt đã cười ra tiếng. 

Châu Phó không có lối sống dưỡng sinh như Dung Tự, anh ta đem cho Lộ Thức Thanh cả đống đồ ăn vặt, bánh kem, kêu bé ngoan ăn thỏa thích đi.

Lộ Thức Thanh ngồi xuống sô pha ăn ăn ăn.

Theo lý mà nói, Châu Phó say rồi là sẽ về phòng đánh một giấc. Cơ mà hôm nay anh ta không giống thế, cứ ngồi đó xem TV, chốc chốc còn bình luận mấy quả dưa trong giới cho Lộ Thức Thanh nghe.

Lộ Thức Thanh ăn uống mà lòng dạ cứ đâu, chốc chốc cậu lại liếc nhìn phòng ngủ phụ. 

    

Châu Phó: “Mốt là vào đoàn rồi, mai anh ghé vịnh Tinh Thần lấy đồ cho cậu, cậu còn muốn đem gì nữa không… Thức Thanh? Nhìn gì vậy?” 

Lộ Thức Thanh hoàn hồn, cậu vội lắc đầu ăn bánh kem tiếp: “Không có, nghe anh Châu.” 

Châu Phó lại đĩnh đạc nói chuyện đoàn phim “Ba đồng tiền”: “Đạo diễn này là người mới lại còn trẻ, thích làm mấy đề tài hoa hòe. Giờ ít người quay đề tài huyền học… kịch bản này của cậu là đạo diễn tìm riêng người viết đó. Người trẻ giàu nhiệt tình, không khí đoàn phim sẽ không tệ đâu.”

Lộ Thức Thanh gật đầu. 

Châu Phó tiếp tục bô lô ba la.

Tạm thời chưa tới lúc dừng lại về phòng ngủ. 

Lộ Thức Thanh thật sự hết nhịn được, cậu nhỏ giọng hỏi: “Anh Châu, anh uống rượu không khó chịu à? Hay về phòng nghỉ trước đi.”

“Nghỉ gì? Nay anh uống ít lắm.” Châu Phó vung tay, “Năm ngoái không đón năm mới với cậu được, năm nay tuyệt đối không thể thiếu. Uống trà sữa không? Anh gọi ly 100% đường cho cậu.”

Lộ Thức Thanh nghẹn lại.

Giờ mới 11 giờ, chả lẽ còn phải chờ thêm tiếng nữa? 

Lộ Thức Thanh lơ đễnh, Châu Phó thì vặn nhỏ âm lượng TV xuống, cất giọng u ám: “Thức Thanh, có phải cậu còn đang nghĩ tới Dung Tự không?”

    

Lộ Thức Thanh sửng sốt rồi lắc đầu nguầy nguậy: “Không có! Không có!”

“Với anh Châu mà cậu còn giấu cái gì chứ.” Châu Phó thở hắt ra. Anh ta say rồi thì nói hơi nhiều, bắt đầu kéo Lộ Thức Thanh nói mãi: “Cậu mới bao lớn, còn chưa 21 nữa kìa, làm tròn lên thì mới vừa trưởng thành thôi, gặp được mới bao nhiêu người chứ. Cho dù có thích đàn ông thật thì cũng nên qua lại với nhiều người nữa, sao mới vừa biết tính hướng của mình thì đã cắm đầu vào người đầu tiên rồi chứ.”

Lộ Thức Thanh hơi nóng mặt, nhưng cậu lo Dung Tự trong phòng ngủ thứ sẽ nghe thấy mới vội đáp có lệ với Châu Phó: “Dạ dạ dạ… Hồi nãy không phải nói kêu trà sữa hả? Kêu, kêu, em muốn uống hai ly.”

Châu Phó à lên, xách di động ra gọi đồ ăn ngoài.

Lộ Thức Thanh vừa định thở phào thì di động rung lên.

Dung Tự gửi tin nhắn tới.

Lộ Thức Thanh vô cớ lại thấy chột dạ như như bị bắt gian, cậu căng da đầu mở điện thoại ra, chuẩn bị nghênh đón mấy lời bậy bạ của Dung Tự.

[AAAAA: Buổi tối uống trà sữa không ngủ được đó, cố gắng gọi không trà đi.]

Lộ Thức Thanh hơi ngẩng ra. 

[AAAAA: Em với anh Châu mừng năm mới đi, không cần lo cho tôi. Tôi chơi di động một lát, đợi anh ấy ngủ rồi sẽ đi.]

Con tim Lộ Thức Thanh run lên. 

Dạo này Dung Tự nói năng ngả ngả ngớn nhiều lắm, cậu suýt đã quên mất sự chu đáo và EQ cao lúc trước của hắn.

Có câu này của Dung Tự, rốt cuộc Lộ Thức Thanh không cần phải sợ lo nơm nớp nữa, nhàm chán mừng năm mới với Châu Phó. 

Đón giao thừa cũng chỉ là cảm giác nghi thức trong mấy giây. Châu Phó lấy quà đã chuẩn bị sẵn ra đưa cho Lộ Thức Thanh rồi chân nam đá chân chiêu đi vào phòng tắm.

Lộ Thức Thanh vội cản: “Anh uống say đừng tắm…”

“Không sao.” Châu Phó nói, “Anh đi rửa mặt.”

Nghe vậy Lộ Thức Thanh mới an tâm, thấy Châu Phó đi vào phòng ngủ chính rồi cậu mới vội chạy ù vào phòng ngủ phụ. 

“Xin lỗi, anh Châu vừa về phòng, anh đi…”

Tiếng xin lỗi còn chưa nói hết thì tầm mắt Lộ Thức Thanh đã rơi vào chiếc giường to rộng. 

    

—Áo ngoài của Dung Tự còn mắc trên giá, hắn mặc sơ mi trắng, biếng nhác nằm ngủ trên giường của Lộ Thức Thanh.

Lộ Thức Thanh: “...”

Dung Tự mất ngủ đã nhiều năm, đa số đều phải dùng thuốc mới nhanh vào giấc được. Nhưng lần này, khi hắn nằm trên giường của Lộ Thức Thanh, ngửi thấy mùi hương xông quen thuộc đó, hắn chỉ vọc điện thoại một chút mà mi mắt đã đánh nhau, cuối cùng không gượng được nữa đã ngủ quên.

Lộ Thức Thanh rón rén đi sang đó.

Có bài học bị kéo vào chăn cưỡng hôn lần trước nên lần này Lộ Thức Thanh không dám tới sát, chỉ đứng cách giường tầm hai bước. Cậu vươn tay chọc vào bả vai Dung Tự: “Dung Tự… Dung Tự!”

Hiếm khi Dung Tự thoải mái ngủ đến vậy, hắn mơ màng trở mình, áo sơ mi rộng thùng thình gần như lật lên, để lộ cơ bụng với đường nhân ngư đẹp đẽ. 

Sự dụ hoặc đến từ vị trí nam sắc ập vào mặt. 

Lộ Thức Thanh: “...” 

Lúc trước Lộ Thức Thanh còn dám ôm thái độ thường thức, háo hức nhìn cơ bụng của Dung Tự, giờ sau khi đã tỏ tính hướng của mình rồi thì ánh mắt lại chẳng dám liếc lên. Cậu đỏ mặt chăn đắp lên người hắn. 

“Dung Tự, dậy mau…”

Con trai nhà lành ai lại rảnh rỗi bò lên giường người khác thế. 

Dung Tự buồn ngủ muốn chết, hắn thủ thỉ: “Ngủ thêm lát nữa…”

Lộ Thức Thanh nhảy dựng, cứ lo ngay ngáy Châu Phó lại nghe thấy mới vội ngồi xuống mép giường, lay bả vai của Dung Tự, sốt ruột kêu: “Đừng ngủ nữa, đừng… ối!”

Mai nở lần hai. 

Dung Tự giữ eo cậu, lại ôm cậu vào lòng như chiếc gối ôm. 

Lộ Thức Thanh: “...” 

    

Lần trước chắc chỉ là hậu di chứng sau khi uống thuốc, còn giờ Lộ Thức Thanh chắc chắn là Dung Tự cố ý.

Áo sơ mi của Dung Tự rất mỏng, nút áo gần như bị cởi ra cả. Lộ Thức Thanh giơ tay đẩy là vừa khéo đè vào lồng ngực hắn. Sau khi muộn màng nhận ra mình vừa chống tay trúng thứ gì thì Lộ Thức Thanh đỏ bừng hết cả mặt mày.

Cậu thẹn thùng muốn chết, suýt nữa đã nổ tung.

Ngay đúng lúc cậu định dùng hết sức bú tí mẹ bẻ vai vật ngã Dung Tự thì chợt có tiếng chân bước đi chậm rãi nhẹ nhàng dừng ngay trước cửa. 

    

Lộ Thức Thanh cứng đờ cả người, cậu chợt có dự cảm không lành. 

Bỏ mama rồi, quên đóng cửa. 

Giọng nói của Châu Phó vang đến: “Thức Thanh, chuyện vào đoàn, anh vẫn phải dặn cậu mấy câu nữa. Đoàn phim gần Xuyên Thành, anh lo Dung Tự sẽ tìm cơ hội cố ý tiếp cận… cậu?”

Lộ Thức Thanh: “...” 

Tiếp cận rồiiiiii!!!!!

Giường trong phòng ngủ thứ rộng 1m5, ban đầu mình Lộ Thức Thanh ngủ cũng xem như rộng rãi. Nhưng giờ hai người đàn ông trưởng thành nằm trong tấm chăn ngổn ngang, cảm giác tồn tại của Dung Tự lại rất mạnh, ngang ngược bá chiến hơn nửa chiếc giường, cánh tay mạnh mẽ còn đang giữ lấy eo của Lộ Thức Thanh mà ngủ ngon lành.

Lộ Thức Thanh sợ vô cùng, cứ như sợ ngu người luôn rồi.

Châu Phó nhắm mắt lại, anh ta hơi ngờ là mình uống nhiều quá, đâm ra có ảo giác.

Mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng trên chiếc giường vẫn cứ là thế.

    

Phòng ngủ phụ rơi vào sự im lặng chết chóc.

Châu Phó trống rỗng, anh ta đơ mặt thật lâu rồi đột nhiên trước mắt tối sầm, suýt đã xỉu ngang.

Lộ Thức Thanh thấy vậy thì vội bò dậy, cậu vừa đá Dung Tự vừa vùng vẫy giải thích: “Anh Châu! Anh Châu anh nghe em giải thích!”

Động tĩnh lớn tới vậy, dù Dung Tự có ngủ như con heo chết cũng bị đạp cho sống dậy.

Tuy chỉ ngủ có mấy mươi phút nhưng mặt mày Dung Tự đầy vẻ thỏa mãn, hắn sảng khoái mở mắt ra. Rơi vào tầm mắt hắn là Lộ Thức Thanh đang vùng vẫy toan bỏ chạy và Châu Phó đằng đằng sát khí.

Dung Tự: “...” 

Dung Tự chỉ mất mấy giây ngắn ngủi đã nắm được tình hình lúc này thì chửi thầm một tiếng.

Toi rồi.

Chỉ là ngoài mặt Dung Tự vẫn rất tự nhiên, thậm chí hắn còn biếng nhác chào Châu Phó: “Năm mới vui vẻ nha anh Châu, sao mà khéo ghê ha.”

Châu Phó: “...” 

Là tại ông lớn cậu đang ở nhà tôi đó! 

Ban đầu Châu Phó đã không ưng được bé ngoan của mình bị con cáo ngàn năm Dung Tự gặm chứ nói chi gặm ngay trước mặt mình.

Chắc do nốc rượu nhiều quá, hơi rượu xộc lên, Châu Phó xưa nay là kẻ tiên lễ hậu binh thì giờ cóc để ý gì tới phép lịch sự nữa, anh ta nổi giận đùng đùng tống cổ Dung Tự ra ngoài.

    

Dung Tự tự biết mình đuối lý nên cũng không giận. Hắn lục lọi tìm giày dưới gầm sô pha, áo sơ mi xộc xệch nhưng người thì vẫn nho nhã lễ độ: “Anh Châu yên tâm, em với Thức Thanh không có gì thật, bó hoa hồng cũng là mùa tới xào cho Thức Thanh…” 

Rầmmmm!!!

Châu papa đóng sập cửa, nóng tới nỗi đầu cũng kêu ong ong. 

Bảo sao cả tối nay Lộ Thức Thanh cứ quai quái, hóa ra là giấu Dung Tự trong phòng mình. 

Nếu mình không nhớ tới hỏi thì Dung Tự ăn sạch Thức Thanh ngay trong nhà mình luôn mà mình còn không hay nữa đó! 

Sau khi Dung Tự bị tóm thì Lộ Thức Thanh rơi vào trạng thái thẹn thùng sượng sùng tới mức sụp đổ, cậu chui luôn vào phòng ngủ phụ trốn trong chăn không dám hó hé, chỉ sợ Châu Phó mắng.

Châu Phó đau đầu muốn chết, nhưng vừa thấy “cục u” tội nghiệp nổi trên giường thì lại chẳng nỡ nói gì cậu. 

Lộ Thức Thanh có thể làm sai cái gì chứ? 

Muốn trách thì trách Dung Tự đó.

“Dậy nào.” Châu Phó làm công tác chuẩn bị thật lâu mới bất đắc dĩ nói, “Giường đã bị người khác nằm rồi, để anh thay chăn ga gối đệm cho rồi hãy ngủ.” 

Lộ Thức Thanh đờ người, cậu sợ hãi nhô đầu ra khỏi chăn, bộ dạng như thể đã làm sai gì đó. Cậu dè dặt hỏi Châu Phó: “Anh Châu… không giận hả?”

“Không giận.”

Châu Phó cứ cảm thấy mình lo lắng đủ bề như người cha già, ham muốn bảo vệ bé ngoan Lộ Thức Thanh quá thừa thãi.

Nếu mà người Lộ Thức Thanh thích hiền lành một chút có khi anh đã bóp mũi miễn cưỡng tiếp nhận rồi

Hiềm nỗi kẻ đó là Dung Tự. 

Trong lòng Châu Phó, Dung Tự là tên ma cà bông đầu đường xó chợ nhuộm tóc vàng khè cưỡi mô tô, cả ngày chỉ biết lừa phỉnh Lộ Thức Thanh thì làm sao anh yên tâm cho được? 

Sầm mặt thay chăn ga gối đệm cho Lộ Thức Thanh, có thêm hơi say trên người, Châu sư Phó chỉ ước gì có thể chặt Dung Tự ra.

Có bò Châu Phó cũng quyết phải theo vào đoàn “Ba đồng tiền”, đỡ cho Lộ Thức Thanh tùy tiện bị bắt cóc mất nữa.

Dung Tự ngả ngớn lần đó xong thì thành công thỉnh về tượng phật to đùng chắn ngang trên đường theo đuổi Lộ Thức Thanh. 

Qua tết dương, Lộ Thức Thanh bay tới Xuyên Thành, bắt đầu vào đoàn quay phim.

Quả thật đạo diễn “Ba đồng tiền” còn rất trẻ, cứ kêu Lộ Thức Thanh là “Lộ lão sư Lộ lão sư” mãi, chẳng làm giá chút nào.

Trong vòng tạm chưa có phim đề tài huyền học hiện đại, đạo diễn Giang mài đao soàn soạt, thề phải làm người đầu tiên trong giới. 

Trong phim “Ba đồng tiền” có rất nhiều thứ liên quan đến huyền học, đạo diễn còn đặc biệt mời đại sư huyền học đến chỉ đạo tiện thể chủ trì nghi thức khai máy, phô trương vô cùng. 

Lộ Thức Thanh lại chẳng có cảm giác gì với chuyện này, còn Trình Nhất Chiêu kế bên cậu thì mắt sáng rỡ như sắp bắn laser tới nơi.

“Lộ lão sư! Vị đại sư này nhìn tiên phong đạo cốt ha, chắc chắn đạo hạnh thâm sâu. Chắc quay xong tôi sẽ đi tìm ông ấy vẽ cho lá bùa!”

Lộ Thức Thanh đã đọc kịch bản, lờ mờ biết được vai chính vẽ bùa bán rất mắc mới nghiêng đầu hỏi Trình Nhất Chiêu: “Bùa không phải tốn tiền lắm sao?” 

“Tàm tạm à.” Trình Nhất Chiêu rất có kinh nghiệm, “Hồi trước tôi tìm đại sư vẽ bùa, mới thu có 5 nghìn tệ mà năm đó kiếm điên cuồng 200 nghìn tệ, lúc đó tôi tặng ông ấy lá cờ thi đua luôn.” 

Lộ Thức Thanh: “...” 

Cũng khá là có cảm giác nghi thức.

    

Trình Nhất Chiêu hứng chí bừng bừng, cu cậu có lòng kính sợ không nguyên cớ với huyền học nên rất hợp với nhân vật trong phim.

Hôm sau, sau nghi thức khai máy thì bắt đầu quay.

Lộ Thức Thanh không quen ở khách sạn lắm, trước đó còn bị Dung Tự dọa cho, vậy là Châu Phó cố ý đặt phòng penthouse cho cậu.

Phòng penthouse tầng cao nhất là dạng phòng bốn gian, Lộ Thức Thanh cứ cảm thấy phòng trống thế sẽ che giấu được người, cậu chỉ đành gọi Trình Nhất Chiêu sang ở cùng.

Trình Nhất Chiêu kích động lắm: “Cám ơn Lộ lão sư, lần đầu tiên tôi được ở phòng tổng thống đó đa, quả nhiên đổi vận rồi!” 

Trình Nhất Chiêu rất lạc quan, là phong cách dạn dĩ không giống với Dung Tự. Có cậu vào ở, nỗi sợ có người lẻn vào nấp của Lộ Thức Thanh rốt cuộc cũng vơi đi.

Gia thế của Trình Nhất Chiêu cũng không hiển hách, cu cậu chỉ là một đứa bé số nhọ theo đuổi giấc mơ. Nhìn thấy gian phòng ngủ phụ xa hoa tầng penthouse thì vui vẻ chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.

[Nhờ phúc Lộ lão sư, căn phòng to quá à. (Cánh cụt nhảy múa) (Vui vẻ xoay vòng)]

Trình Nhất Chiêu mãn nguyện thu dọn đồ đạc thì wechat chợt nhận được tin nhắn. 

[Đại Ma Vương: Cậu ở chung phòng Thức Thanh à?]

Trình Nhất Chiêu nhảy dựng.

Quên cài đặt trừ Đại Ma Vương rồi. 

Đại Ma Vương ghen tuông bằng trời sẽ không kêu mình cút ra ngoài ở đấy chứ? 

Trình Nhất Chiêu sợ lắm luôn rồi, cu cậu đáp thật cẩn thận: [Chào Dung lão sư, vâng ạ, nhưng chúng tôi ở tầng penthouse, phòng tôi chọn cách chỗ của Lộ lão sư xa ơi là xa, cách cả gian phòng khách to đùng luôn!]

[Đại Ma Vương: Hử? À, ở chung thì tốt, vậy về sau cậu chính là máy yểm trợ chuyên dụng của tôi.]

Trình Yểm Trợ: “???”  

Quỷ gì đây? 

Máy yểm trợ?

Tên sao ý vậy, chính là chuyên dùng để giúp hắn theo đuổi Lộ Thức Thanh.

Trình Nhất Chiêu vô cớ sinh ra cảm giác chột dạ vì đã phản bội Lộ Thức Thanh, cậu ta cuống cuồng lên: [Tôi không được, Dung lão sư mời cao nhân khác đi QAQ!]

[Đại Ma Vương: Tháng sau tôi đầu tư quay một bộ movie, trước mắt còn thiếu một vai phụ.]

Trình Nhất Chiêu: “...” 

Trình Nhất Chiêu nhắm mắt, cậu thật muốn nói rằng những dụ dỗ bất lương kia “mau tới đi” bằng vận tốc ánh sáng, song cuối cùng tình yêu dành cho Ngôi sao may mắn đã gian nan giành chiến thắng trước ham muốn. 

[Trình Bát Chiêu: Thật sự rất xin lỗi orz]

Dung Tự lâm vào trầm tư. 

Đứa nhỏ này thấy trẻ tuổi thế thôi, không ngờ lập trường lại kiên định tới vậy. 

    

Quả nhiên mị lực của Lộ Thức Thanh mạnh dữ.

Đại Ma Vương tìm lối tắt: [Chị Đỗ Lâm có quen một vị đại sư linh lắm, trong giới có không ít người xin bùa cúng đèn chỗ ông ta, hiệu quả ngay tức thì.]

Trình Nhất Chiêu: “?”

Đại sư… linh lắm luôn?!

    

[Đại Ma Vương: Thật ra cũng không phải kêu cậu bán Thức Thanh, tôi chỉ là muốn đến Tết thì hỏi xem mọi người được mấy ngày nghỉ thôi, mấy chuyện tổn hại đạo đức Thức Thanh không chịu tôi sẽ không kêu cậu làm tí nào luôn.]

Trái tim Trình Nhất Chiêu ngo ngoe rục rịch.

[Trình Bát Chiêu: Thật không? Không kêu tôi làm việc xấu thật không?]

[Đại Ma Vương; Không sai.]

[Trình Bát Chiêu: Vậy thì được!]

Dung Tự cười mỉm, thuận lợi thu được máy yểm trợ. 

Còn dễ lừa nữa chứ. 

***

Lộ Thức Thanh còn chưa biết quân địch đã  đánh vào trong lòng quân ta, cậu còn đang nghiêm túc nghiên cứu kịch bản.

Vai chính trong “Ba đồng tiền” là tiểu đạo sĩ một đạo quan nghèo túng, sống nhờ lừa gạt bẫy người. Đến khi ba đồng lục hào tổ truyền cho nhiễm phải máu của cậu khiến cậu mở thiên nhãn mới mở ra hành trình đấu trí đấu dũng với lệ quỷ oán quỷ kỳ diệu. 

    

Vì đây là phim huyền học hiện đại nên trong phim toàn là sản phẩm khoa học kỹ thuật. Cảnh thứ hai ngày đầu tiên là cảnh vai chính Chương Triêu Mộ cầm điện thoại nói nhà ai đó có quỷ, thực hiện “cuộc gọi lừa đảo”.

Lộ Thức Thanh nuôi tóc hơn năm ròng cuối cùng cũng phát huy tác dụng, búi lọn tóc đạo sĩ be bé trông rất tự nhiên.

Thường thì cảnh đầu sau khi khai máy là để góp điềm lành nên sẽ chọn cảnh quay thật đơn giản, không có độ khó là bao, sao cho một lần là qua, không NG là được. 

Lộ Thức Thanh nhẹ nhàng vượt qua. 

Tất nhiên bầu không khí ở đoàn phim khác hẳn lúc quay “Cửu Trùng truyện” và “Trường An Ý”. Đạo diễn Giang là kẻ nhan khống siêu cấp, anh ta yêu chết cái gương mặt này của Lộ Thức Thanh, chỉ quay một cảnh đơn giản mà lải nhải khen suốt không thôi.

Lộ Thức Thanh bị khen sắp đỏ mặt luôn rồi. 

Trình Nhất Chiêu cũng ở đó nhún nhảy gáy: “Lộ lão sư diễn tốt quá. Nghe hai đạo diễn trả lời phỏng vấn lúc trước nói hình như cậu hiếm khi NG lắm, hu hu hu ngưỡng mộ quá!”

Lộ Thức Thanh không không chịu được kiểu khen này, cậu cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh: “Cũng tạm.”

Đạo diễn Giang: “Oa! Hiếm khi NG à? Thế chẳng phải tôi hời to rồi sao! Nào Lộ lão sư tới quay cảnh thứ hai nào!”

Lộ Thức Thanh thở phào, cậu tiếp tục ngồi vào chiếc ghế bập bênh rách nát trong đạo quan, lấy di động ra “lừa đảo”.

Cành này không cần người đối diễn, chỉ độc diễn thôi là được. 

Lộ Thức Thanh dùng di động của mình, cậu còn cố ý đổi hình nền sang tượng tổ sư gia, sau khi mở khóa thì vờ như đang gọi.

Cơ mà vừa kề sát mặt vào thì lỗ tai sượt qua màn hình, gọi ngay cho số 1 - cuộc gọi khẩn cấp.

Đạo diễn Giang: “Bắt đầu!”

Bên tai nghe tiếng “tút tút tút”, vẻ mặt Lộ Thức Thanh lập tức không đúng.

Sao lại gọi được?!

Cả đoàn phim đều đang nhìn mình, Lộ Thức Thanh đành cố duy trì vẻ bình tĩnh, cậu tiếp tục lắc lư trên chiếc ghế bập bênh đọc lời thoại trong kịch bản, tư thế lười nhác.

“... Ài, tôi đã tính cho anh rồi, đúng là có người đang theo anh đó, anh có duyên âm nha.”

Vừa nói ra câu đầu thì đối diện đã tiếp lời. 

Giọng nói nghịch ngợm của Dung Tự vang lên: “Hi, Lộ lão sư không trả lời tin nhắn wechat lại gọi điện thoại à?” 

Lộ Thức Thanh: “...”

“Duyên âm tức là có con ma vừa ý anh đó.” Lộ Thức Thanh căng da đầu đọc nốt câu thoại, “Anh mà không thỉnh người ta đi là âm khí nhập thể, mạng không được bền đâu à, chậc chậc.”

Dung Tự rất thông minh, nghe thấy râu ông nọ cắm cằm bà kia thì cũng đoán được đại khái hẳn là Lộ Thức Thanh đang quay phim, hắn cười tít mắt tiếp lời: “Vậy đại sư nè, tôi thỉnh người ta đi kiểu nào đây?”

Lộ Thức Thanh đanh mặt nói: “Tôi vẽ cho anh lá bùa, anh chuyển tiền làm phép qua wechat cho tôi là được, có thể thỉnh duyên âm đi ngay tức thì.” 

“Hiệu quả tới vậy sao?” Dung Tự vờ kinh động, “Vậy cho hỏi có loại bùa nào có thể làm người mình thích không kiềm chế được mà yêu mình không? Tiên làm phép bao nhiêu tôi cũng trả được.”

Lộ Thức Thanh: “...”

“Không giấu gì em nha đại sư.” Dung Tự thở dài, “Tôi có đơn phương tương tư một người, tôi yêu em ấy yêu tới… chậc, mạng cũng có thể cho em ấy nhưng mà người ta cứ không ngó ngàng gì tới tôi hết, wechat cũng chẳng trả lời.” 

Lộ Thức Thanh: “...” 

Lộ Thức Thanh há miệng rồi đột nhiên quên mất câu thoại là gì.

Dung Tự còn biếng nhác nói chuyện bên đó: “Tôi rất muốn mời em ấy đi ăn bữa cơm, xem bộ phim để hóa giải phần nào nỗi khổ tương tư. Đại sư em vẽ cho tôi lá bùa đi, giờ tôi chuyển tiền làm phép cho em.”

[AAAAA: Chuyển khoản 52000 tệ.]

[AAAAA: Chuyển khoản 13140 tệ.]

Lộ Thức Thanh: “...”

Tin nhắn wechat vang lên khắp phim trường.

Đạo diễn Giang với phó đạo diễn đưa mắt nhìn nhau: “Ặc…’

Có phải nên kêu cắt hay không? 

Rốt cuộc Dung Tự cũng chịu nói xong lời cợt nhả, hắn còn cố ý buông giọng thật nhẹ, âm thanh trầm thấp thu hút như thể đang nói lời ngọt ngào tình tự còn mang theo chút kỳ lạ như chú cún to xác đang nũng nịu nữa.

    

“Lộ lão sư có thời gian có thể cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm hẹn hò nhau chăng? Nể mặt đi. Cứ coi như tội nghiệp tôi đi, năn nỉ đó.”

Lộ Thức Thanh: “...”

Cả người Lộ Thức Thanh tê dại hết cả, cậu lặng lẽ hít một hơi rồi cúp máy cái rụp. 

Cậu hít thở dồn dập, con tim nện thình thịch như sắp nhảy ra khỏi yết hầu tới nơi vậy. Đồng tử cậu rã rời trân trối nhìn vào hư không, màu đỏ trên mặt lan dần ra sau gáy, trông Lộ Thức Thanh có vẻ luống cuống mờ mịt lắm.

Mọi người ở phim trường giương mắt nhìn nhau. 

Ồ…

NG rồi.

—520: Tôi yêu em1314: Một đời một kiếp


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv