Hỏi đáp ăn ý mai nở lần ba hà há ha ha!
Châu Phó phục lăn.
Dung Tự theo đuổi Lộ Thức Thanh ấy à, so với trình độ ưng già bắt thỏ con là không phân cao thấp.
Chỉ thẳng thắn thế thôi Lộ Thức Thanh đã quên cả thở, cậu ngơ ngác nhìn Dung Tự, vành tai đỏ muốn nhỏ máu luôn rồi, chẳng có xíu dáng vẻ nào là phản kháng cả.
Châu Phó: “Khụ khụ!”
Lộ Thức Thanh như vừa tỉnh khỏi cơn mơ, cậu vội cúi đầu, dịch về phía Châu Phó, cuống quýt kiếm tìm sự giúp đỡ từ “cái miệng lắp ngoài”.
Châu Phó che cậu phía sau, ngoài cười trong không cười mà hỏi: “Dung lão sư, cậu đây là lì lợm la liếm dây dưa theo đuổi Thức Thanh à?”
Dung Tự cười toe toét, lòng lại thầm ghen tuông.
Sao gì Lộ Thức Thanh cũng nói với Châu Phó thế?
Người mặt dày là kẻ vô địch thiên hạ, Dung Tự vờ nghiêm túc: “Anh Châu nói gì vậy? Thức Thanh chưa đồng ý sao em dám tự tiện theo đuổi em ấy chứ? Em là đang chào hỏi bằng phương thức chỉ thuộc về riêng Thức Thanh thôi.”
Châu Phó: “...”
Nhà ai chào hỏi lại mở đầu bằng “tôi nhớ em” hả?!
Lộ Thức Thanh lén trừng mắt với Dung Tự thì bị ý cười đong đầy trong mắt hắn dọa, cậu cuống cuồng nhảy ra sau Châu Phó trốn, rầu rĩ không hó hé gì.
Càng nhìn Châu Phó càng thấy lo.
Lát nữa còn livestream, Dung Tự sẽ không ngả ngớn trước mặt bà con quan khách đấy chứ?
Không bao lâu sau chương trình livestream cũng diễn ra, MC bắt đầu làm nóng bầu không khí.
Nhóm diễn viên chính ngồi cùng nhau, ban đầu Lộ Thức Thanh ngồi cạnh Mục Bạch Ái, chỉ là không biết Dung Tự giở âm mưu gì mà cướp luôn chỗ của người ta, lớn lối ngồi xuống cạnh Lộ Thức Thanh.
Máy quay còn chưa lia tới chỗ hai người họ, Dung Tự cười tít mắt gác tay lên ghế dựa của Lộ Thức Thanh. Hắn lại bày ra tư thế mạnh mẽ như sắp kéo Lộ Thức Thanh vào lòng, còn sáp tới hỏi cậu: “Em có nhớ tôi không?”
Lộ Thức Thanh nhìn hắn, không thể tin nổi.
Còn còn còn đang livestream đó!
“Còn chưa tới chúng ta.” Dung Tự không để ý, “Em mới dọn vào nhà tôi chưa tới hai ngày đã đi rồi, đồ đạc còn ở đó kìa. Lần nào tôi cũng nhìn vật nhớ người cả, mấy ngày thôi đã gầy hết mấy cân rồi đấy.”
Lộ Thức Thanh trừng hắn.
Da mặt Dung Tự rất dày, đao thương bất nhập, hắn thấp giọng dỗ Lộ Thức Thanh: “Hay là quay lại ở đi, tôi đảm bảo trước khi em cho phép mình theo đuổi thì tôi sẽ không làm ra bất kỳ hành động nào cả.”
Lộ Thức Thanh: “...”
Tặng hoa hồng, viết thư tình, nói nhớ em vẫn còn chưa tính là có hành động phỏng?
Lộ Thức Thanh còn muốn nói gì nữa thì máy quay chợt lia tới.
MC là một cô gái dịu dàng, cô nàng mỉm cười đọc câu mở màn, dẫn dắt vai chính ra: “... Hãy để chúng ta cùng nhau chào đón bốn vị diễn chính trong “Trường An Ý” nào.”
Lộ Thức Thanh lập tức ngậm miệng.
Dung Tự còn định ngả ngớn tán tỉnh cậu, nhưng khi ống kính vừa lia tới thì hắn lại biếng nhác liếc nhìn. Cánh tay gác sau lưng ghế dựa Lộ Thức Thanh ngồi của Dung Tự chỉ hơi cong khuỷu tay, tạo thành tư thế đẹp trai ngút ngàn.
“Hi, chào buổi tối nha.”
Màn bình luận kêu la oai oái, tất cả đều đang nói lời ngả ngớn.
[Á á á á á á! Trầm Tầm! Thức Thanh! Cậu vợ thất lạc nhiều năm của tui!]
[Dung Tự anh xê qua kia đứng cho trống, che mất Thức Thanh kìaaaa!]
[Ủa không phải nói livestream không bật bộ lọc làm đẹp mà, sao thịnh thế mỹ nhan của Lộ Thức Thanh vẫn đã kích mị thế này!]
[Hu hu hu Trầm Tầm! Nước mắt của tui rẻ bèo mà! Giờ còn khóc hu hu nè!]
Đại kết cục, Triệu Trầm Tầm đi lãnh cơm hộp, sau khi chính thức kết thúc thì phòng livestream mở ra, góp đủ số kêu la oai oái lòng không yên và oán khí của khán giả đổ vào, phát tiết cảm xúc thốn chết đi sống lại của mọi người.
[Thế tóm váy lại là kết cục Triệu Trác có tìm được Triệu Trầm Tầm không á á á á á! Mị không coi truyện, không biết khoảng trống cuối cùng trong phim để lại làm cái gì hức hức hức.]
[Team nguyên tác tới đây. Triệu Trác không tìm được.]
[Đệt?!]
[Tình cảm mà Triệu Trác dành cho Triệu Trầm Tầm rất phức tạp, vừa yêu vừa hận nhỉ. Tuyết lớn lấp kín vết bánh xe lăn, Triệu Trác tìm khắp phủ, thậm chí lật tung cả kinh thành cũng không tìm thấy người, duy mỗi sân viện hoang nơi hai huynh đệ sống với nhau từ bé đến lớn là y không đến tìm.]
[Mợ nó tàn nhữn quá mà]
[A a a Triệu Trầm Tầm ngươi đưa ta đi đi!]
Cả đời Triệu Trầm Tầm cũng có thể xem như là oanh liệt, dùng sức mình khuấy đục cả kinh thành.
Tiểu hầu gia lớn lên giữa gấm vóc, lúc nhỏ yêu tha thiết tự do. Khi ấy hắn còn chưa cao bằng chân ngựa mà hai mắt đã lấp lánh đòi ca ca bế lên ngựa bắn tên cho bằng được.
Hắn vốn nên là chàng tướng quân trẻ tuổi rực rỡ hăng hái khí phách… Cuối cùng lại chết giữa phế tích hoang vu bẩn thỉu chốn hẻo lánh, bao năm cũng chẳng ai nhặt xác cho.
Kiếm linh của Lộ Thức Thanh vốn đã làm người đau thương thổn thức rồi, giờ lại thêm một Triệu Trầm Tầm khiến người ta vừa yêu vừa hận. Màn bình luận gần như hết phân nửa là gào với cậu.
Nhìn màn bình luận lít nha lít nhít, Lộ Thức Thanh mím môi cười.
[???? Lộ Thức Thanh còn biết cười á?!]
[Cưng xỉu, khác hẳn cái cảm giác Triệu Trầm Tầm luôn a a a a]
[Cười một cái cái hình như tao thấy đau buồn tiếc hận cũng không ghê gớm thế nữa hức hức hức]
[Mị vẫn rất muốn hỏi cái này. Dung Tự, mắc gì anh gác tay phía sau bé Lộ vậy? Lần trước show livestream anh cũng cái nết này, chắc không phải đang lén sờ mó thả dê đó chứ?]
[OiOioi!!]
Dung Tự liếc thấy bình luận đó, hắn cười khẩy, trực tiếp vươn tay đè bả vai Lộ Thức Thanh, tùy ý kéo cậu vào lòng mình: “Xem thường tôi thế… Tôi mà muốn thả dê còn cần phải lén lút sờ mó sao?”
Lộ Thức Thanh: “...”
Khán giả: [Á á á á á á á á á á á]
[Thu tay đi đừng cợt nhả nữa!!]
[Buông Thức Thanh của mị ra!!!]
Lộ Thức Thanh đã muốn tìm cái lỗ nẻ chui vào lắm rồi, đôi tai mới vừa tiêu hóa hơi nóng giờ lại bắt đầu đỏ rần, cậu cố giữ vẻ bình tĩnh thản nhiên.
Đậu Trạc khẽ nhắm mắt.
— Thầm trợn trắng đỡ cho lại bị khán giả thấy rồi đi đồn mình với Dung Tự không ưa nhau.
MC mỉm cười cứu vớt: “Hôm nay “Trường An Ý” kết thúc, mọi người hẳn đã xem kết của cả rồi nhỉ… Ha ha ha ha ha ha, thấy màn hình toàn hu hu hu hu thì chắc là xem hết rồi.”
Năng lực khống chế của MC mạnh vô cùng, cô cũng không để vai chính cue quy trình lúc livestream giống người khác, đỡ bao việc.
Vòng sau là khán giả hỏi đáp.
MC chọn ra mấy câu hỏi thú vị để tạo bầu không khí sôi động.
“Dung lão sư, có khán giả hỏi: Trong phim anh không bế đệ đệ thì cũng chuẩn bị bế đệ đệ mình, xin hỏi anh có nhờ sự trợ giúp từ bên ngoài hay dùng thế thân hay không?”
Dung Tự u ám hỏi: “Ai hỏi vụ này, lăn ra đây.”
Màn bình luận đang: [Há há há há há!]
“Lộ lão sư nhẹ tênh, tôi có bế em ấy leo Hoàng Sơn cũng có thể không đỏ mặt không thở dốc nhé.” Dung Tự bắt chéo hai chân, hắn ngồi đó chém gió, “Huống chỉ chỉ có mỗi chuyện quay phim cỏn con. Mọi người soi kỹ vào, soi từng cảnh ấy, hễ mà thấy tôi dùng thế thân hay công cụ thì tôi ăn hết cái máy này luôn.”
MC cười như được mùa: “Dung lão sư bình tĩnh chút, máy móc của chúng tôi đắt lắm đó.”
Màn bình luận mê trêu Dung Tự, hóng hớt không ngại lớn chuyện.
[Chó Dung cũng cần thể diện lắm, mọi người đừng nhắc chuyện này nữa, mất công hắn lại giậm chân đó.]
[Đúng đúng, bọn này tin anh là được rồi mà.]
[Vâng thưa Dung lão sư, bọn này đều tin anh có thể ôm Lộ Thức Thanh thật luôn. (Che miệng khók)]
Dung Tự với fans giận nhau dỗi nhau đã quen, làm gì dính chiêu khích tướng này được. Nhưng khóe mắt liếc nhìn Lộ Thức Thanh còn đang dán mắt vào màn bình luận thì hắn chợt đổi ý, đè tay vịn ghế đứng lên.
“Không tin chứ gì? Nào Lộ Thức Thanh đứng lên nào, tôi bế em ngay tại chỗ cho bọn họ thấy.”
Lộ lão sư: “...”
Đậu Trạc suýt phun nước bọt: “Phụt”
Châu Phó đứng sau máy quay đã muốn ám sát Dung Tự rồi đó.
Hiện trường livestream thế này không thể làm theo quy trình đúng chuẩn sao? Cứ một hai phải “ứng biến” thế hả? Da mặt Lộ Thức Thanh mỏng thế, sao có thể đồng ý đứng lên để Dung Tự bế trước mắt bao nhiêu là khán giả thế n…
Ồ.
Lộ Thức Thanh đứng dậy thật.
Châu Phó: “...”
Khán giả:
[Á á á ghét vỡi! Quên mama Lộ Thức Thanh là fan only của Dung Tự! Idol nói gì thì chính là thế ấy!]
[Bé ngoan! Con như vậy sẽ bị Dung Tự ăn hiếp đó!]
[Tự nhiên cái nở nụ cười bà dì à]
Lộ Thức Thanh thẹn váng người nhưng vẫn hết sức phối hợp, ngoan ngoãn đứng dậy, không muốn Dung Tự khó xử.
Khóe môi Dung Tự đã hết dằn lại được mất rồi, hắn mỉm cười đi tới nửa bước, tay từ từ đặt hờ lên sau eo Lộ Thức Thanh. Hắn cong mắt, giọng điệu nghe thật bình thường nhưng Lộ Thức Thanh cứ có cảm giác hắn lại đang trêu mình.
“Lộ lão sư, tôi sắp bế à.”
Lộ Thức Thanh đanh mặt gật đầu.
Ngay sau đó là cảm giác mất trọng lực, mùi nước hoa “Burn” thoang thoảng bay đến cùng với cái ôm ấm áp như khóa kín cả người Lộ Thức Thanh trong hơi thở chỉ thuộc về riêng Dung Tự.
Tim Lộ Thức Thanh lại bắt đầu nhảy loạn.
Rõ ràng lúc quay phim, Dung Tự cũng ôm cậu đi tới đi lui thế này. Nhưng khi ấy cậu chỉ thấy xấu hổ ngại ngùng chứ chẳng giống như lúc này đây… Con tim đập nhanh, đầu óc rỗng không. Dường như cả không gian chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại mãnh liệt của Dung Tự mà thôi.
Dung Tự thoải mái ôm Lộ Thức Thanh trong lòng, hắn còn lấy tay ước lượng thì phát hiện ra người lại gầy rồi.
Chắc chắn lại là Châu Phó gọi thức ăn ngoài mỗi ngày cho em ấy ăn.
Không ít khán giả đu CP anh em, có người còn là fan CP của hai người luôn, thấy tình hình này thì hít CP hít sống hít chết.
[Tao ***! Dung Tự gan thật, nói ôm là ôm á—! Ôm hay lắm! Trai tài trai sắc trời sinh một đôi! (Bịt máu mũi)]
[Tao sẽ coi như đây là kết thúc thật sự của Triệu Trác với Triệu Trầm Tầm, hu hu hu nhất định phải sống tốt đó]
[Màn hình nhà tao hư rồi hả? Sao tao cứ có cảm giác… Lộ Thức Thanh đang đỏ mặt hả]
[Ê, thiệt luôn!]
[Đóa hoa nạnh nùng cũng biết mắc cỡ hả? Hụ hụ hụ hụ càng dễ huông!]
Thấy Lộ Thức Thanh sắp nóng như cái ấm nước bốc khói sôi ùng ục, Dung Tự cũng rất tự nhiên ôm người về thả lại xuống ghế.
Cơn nóng trên mặt Lộ Thức Thanh còn chưa lui đi, cậu cũng không dám nhìn vào màn bình luận. May là Châu Phó có nói trước với MC rồi, cố gắng ít nhắc cậu thôi, cậu chỉ cần ngồi đó làm tường hoa yên tĩnh là được.
Vòng khán giả hỏi đáp nhanh chóng qua đi.
Chương trình tuyên truyền lần trước có vòng hỏi đáp ăn ý, buồn cười không chịu được báo hại tới giờ còn có người lôi meme Dung Tự xanh mặt ra đùa. Lần này livestream cũng dứt khoát sắp xếp vào.
Lộ Thức Thanh đã ổn định lại, thấy thế này hiếm khi lại sinh ra ham muốn chiến thắng.
Lần trước 10 câu Lộ Thức Thanh thất bại thê thảm, từ đó về sau cậu bắt đầu chú ý sở thích của Dung Tự, lần này chắc không thể nào một câu cũng không trúng ha.
Dung Tự lười nhác tựa ghế, hắn nghiêng đầu sang cười với Lộ Thức Thanh.
Khán giả tinh mắt nhìn ra ánh mắt của hắn.
[Hình như Dung Tự đang nhìn trộm Lộ Thức Thanh ế?]
[? Nhìn trộm gì má, thiếu điều may con mắt lên mặt Lộ Thức Thanh luôn thì có.]
[Choáng, hai người này đang chạy CP hay thật đó trời?]
Lộ Thức Thanh không chú ý, cậu thắp lên ý chí chiến đấu, định bụng phải chứng minh mình là fan Dung Tự hàng thật giá thật.
Có lẽ lần này là tuyên truyền đặc biệt, chuẩn bị part riêng cho Lộ Thức Thanh, MC lại có thêm vấn đề mới mẻ.
Dung Tự thấy Lộ Thức Thanh ngồi đó sửa sang quần áo tóc tai, như được bơm máu gà vậy, ý cười dịu dàng trên mặt hắn muốn cũng chẳng ngăn được.
MC hỏi: “Nghe nói Lộ lão sư với Dung lão sư là bạn tốt của nhau, nghĩ hẳn là sẽ biết mấy chuyện tương đối bí mật, vậy tôi mạnh dạn hỏi nhé.”
Câu đầu tiên, Dung Tự sợ gì nhất.
Lộ Thức Thanh viết sột soạt lên bảng.
Thời gian trả lời nhanh chóng kết thúc, Dung Tự nhướng mi, lười nhác đưa ra đáp án chuẩn xác: “Tôi không sợ gì hết.”
Lộ Thức Thanh xoay bảng lại.
[Sợ độ cao, sợ ma, sợ giật mình, sợ gián]
Dung Tự: “...”
Dung Tự xanh mặt.
Khán giả:
[Há há bá há há há há há trời đất ơi! Sợ nhiều voãi, thế mà còn nổ bố đây không sợ gì à?!]
[Vậy túm quần lại thì tính là bé Lộ của tụi mình trả lời đúng hay sau?]
[Biểu cảm của Dung Tự đặc sắc ha há há há so ra còn hơn cả kỳ trước Lộ Thức Thanh sai hết 10 câu luôn! Vui chít mất!]
MC liều mạng nhịn cười để hỏi Lộ Thức Thanh: “Lộ lão sư nè, sao cậu viết nhiều đáp án thé?”
Lúc nghe Dung Tự nói “không sợ gì hết” là Lộ Thức Thanh đã hoảng. Cậu lại bắt đầu ngờ là mình quan sát nhầm lẫn mới ngại ngùng nhìn Dung Tự, khô khốc giải thích.
“Chúng tôi đi công viên giải trí chơi, chơi mấy trò trên cao, Dung lão sư sợ tái mặt. Còn, còn coi phim kinh dị với nhau, anh ấy sợ tới nổi nhảy dựng… ôi!”
Lộ Thức Thanh còn chưa giải thích xong thì Dung Tự đã sáp tới bịt miệng cậu lại, hắn còn rít mấy chữ qua kẽ răng nữa.
“Không đúng, câu này không đúng, câu kế câu kế!”
Lộ Thức Thanh: “Ối ối ối!”
Khán giả cười như điên: [Ha ha ha ha ha ha thẹn quá hóa rồ kìa!!]
[Hai người đi coi phim chung kìa, coi ra quan hệ không tệ ha, mong sao tui cũng đu idol thành công như Lộ Thức Thanh!]
[Dung Tự! Anh còn nói mình không sợ độ cao! Đơn vị chính thức Lộ Thức Thanh xác nhận!]
[Hít chớt rồi hít chớt rồi hức hức hức hức đường của 2 người ngon quá!]
MC không nhịn được nữa cười ra tiếng, tiếp tục câu kế.
Sở trường của Dung Tự là gì?
Lộ Thức Thanh không buồn suy nghĩ đã nhanh tay viết sột soạt.
Dung Tự liếc nhìn Lộ Thức Thanh, đáy mắt toàn là vẻ uy hiếp.
Lộ Thức Thanh… Lộ Thức Thanh chỉ đành viết chậm lại, cậu dè dặt nhìn sắc mặt hắn rồi viết mấy chữ.
Dung Tự thản nhiên: “Sở trường của tôi nhiều lắm, nhưng theo tôi đoán thì em ấy sẽ chỉ cảm thấy tôi nấu ăn ngon thôi, chỉ cần nấu món ngon thì không câu em ấy cũng nhảy nhót chạy tới.”
Lộ Thức Thanh: “...”
Cậu không có à!
MC cười đến mức súyt thì đã không duy trì được biểu cảm nữa: “Mời Lộ lão sư xoay bảng lại.”
Lộ Thức Thanh đỏ mặt lật bảng qua.
[Sở trường là nấu ăn, điệu đà]
Dung Tự: “...”
Khán giả: “...”
[A a a a a sao cái game hỏi đáp ăn ý đơn giản mà hai người này chơi hài dữ vậy ha há há há há khặc khặc khặc]
[Tao cười mà mẹ tao vô phòng hỏi tao nuôi ngỗng hả há há há há]
[Lần đầu thấy có người trả lời sở trường là điệu đà]
[Sao Lộ Thức Thanh ngô nghê thế! Ha ha ha còn có chút đen tối nữa. Rõ ràng là đóa hoa lạnh lùng, tương phản thế lày dễ huông hức hức hức]
Lộ Thức Thanh không dám nhìn biểu cảm của Dung Tự, chỉ lúng búng hỏi: “Câu này… tính, tính là đúng ha.”
MC thấy cậu dễ thương xỉu thì cười ha ha: “Đúng đúng đúng, tính cho Lộ lão sư 10 điểm!”
Lộ Thức Thanh mím môi, lòng thấy vui vui.
Dung Tự thì lại không vui nổi, dáng vẻ u ám, hắn cảm thấy hình tượng anh minh thần vũ của mình bể tan tành trước mặt fan hâm mộ hết rồi.
Lại còn hỏi đáp ăn ý cơ, có mà bóc phốt ấy.
May mà mấy câu sau đúng chuẩn, không vứt hình tượng đã vỡ toang của hắn xuống sàn thêm nữa.
Câu cuối cùng: Dung Tự thích hoa gì?
Lộ Thức Thanh định hạ bút chợt khựng lại rồi ngẩng đầu lên nhìn Dung Tự theo bản năng.
Dung Tự còn đang ì ra đó, nghe thấy câu cuối cùng thì đột nhiên có lại hứng thú. Hắn ngồi thẳng lên, hai chân bắt chéo còn mỉm cười nhìn Lộ Thức Thanh: “Lộ lão sư nhìn tôi làm gì đó?”
Rõ ràng là một câu rất bình thường mà sao Dung Tự nói nghe dụ hoặc thế?
Lộ Thức Thanh nóng mặt, lúng túng cúi đầu xuống.
“Có cần tôi gợi ý cho em một chút không?”
Lộ Thức Thanh lắc đầu: “Không cần.”
Dung Tự ép mua ép bán: “Trưa chủ nhật tuần trước, chuyển phát nhanh nội thành…”
Lộ Thức Thanh: “...”
“Em biết rồi em biết rồi!” Lộ Thức Thanh vội ngắt lời hắn, tay chân luống cuống viết sột soạt lên bảng, “Cám ơn gợi ý của Dung lão sư.”
Dung Tự cười như con cáo đạt được mục đích.
Màn bình luận:
[Sao tao cứ cảm giác cảnh này… Dung Tự y chang con công xòe đuôi luôn vậy?]
[Hai người này nói gì thêm mật mã thế? Ai tới giải mã cái coi, trưa chủ nhật tuần trước sao hả? Nội thành gì đó hả?]
[Lộ Thức Thanh lại đỏ mặt hả? A a a rốt cuộc hai người nói cái gì đó, tụi này mua VIP không mà, còn đến mức giấu tụi này sao?! Người mình không mà!]
[Hai người này mà không có một chân với nhau thì tao nuốt trọng Dung Tự luôn!]
Chờ Lộ Thức Thanh viết xong, Dung Tự cười tít mắt công bố đáp án: “Hoa hồng.”
Xoay bảng lại.
Lộ Thức Thanh không viết chữ nhưng vẽ nguệch ngoạc mấy nét bút thành một bông hồng sống động như thật.
Ý cười nơi đáy mắt Dung Tự càng sâu.
Khán giả xem mà vò đầu bứt tai: [Không phải chứ? Hoa hồng á? Không biết phải mắt hủ thấy ai cũng gei không nữa, hai người này… hình như đúng là có hơi mờ ám… chuyển phát nhanh nội thành… chả có nhẽ hôm chủ nhật rồi Dung Tự gửi hoa hồng chuyển phát nhanh nội thành cho Lộ Thức Thanh hả?]
[Tao đệt! Chả có nhẽ sắp công khai come out?]
[Hình như giới giải trí còn chưa có minh tinh nào công khai come out đâu, không lẽ Dung Tự tính làm người đầu tiên à? Táo bạo quá đó!]
[A a a a a a CP tui ship là thiệt đó!!!]
Lần này livestream triệt để kết thúc trong cảnh khán giả kích động.
Tuy livestream vài tiếng, không làm chuyện gì mất sức thế nhưng Lộ Thức Thanh mệt muốn xỉu, ống kính vừa đóng là cậu định ôm bảng trả lời chạy biến ngay.
Cơ mà còn chưa tìm thấy “cái miệng lắp ngoài” thì đã bị Dung Tự chặn lại trong góc.
“Em chạy gì chứ?” Dung Tự cười hỏi, “Chả lẽ tôi còn ăn thịt em được chắc?”
Lộ Thức Thanh sững người, cậu vội vàng ôm bảng trả lời lên che nửa dưới mặt, mặt đầy sợ hãi.
Dường như câu nói ấy chồng khít với cơn ác mộng mình gặp vào tuần trước, bất giác Lộ Thức Thanh lo Dung Tự lại sắp hôn mình.
Dung Tự cười mỉm, hắn bước tới mấy bước, ngón tay vươn về phía gương mặt của Lộ Thức Thanh từng chút một.
Đồng tử chấn động, con tim lại bắt đầu nảy lên dữ dội, nện bình bịch như đánh trống, Lộ Thức Thanh thấy mình sắp nhũn chân tới nơi luôn rồi. Cậu muốn chạy lấy người nhưng người thì cứng đờ ra đó, không cách nào thoát khỏi Dung Tự cả.
Dung Tự không hề giở trò lưu manh, tay hắn chỉ ướm tới tấm bàng che nửa dưới mặt của Lộ Thức Thanh, ngón tay hắn chỉ nắm tờ giấy trên cùng rồi xé nhẹ.
Trên tờ giấy nọ là bông hoa hồng vẽ tay do Lộ Thức Thanh vẽ.
Lộ Thức Thanh ngẩng ra.
Dung Tự xé giấy ra rồi nhẹ nhàng gấp lại, sau đó tiêu sái huơ trước mặt Lộ Thức Thanh.
“Cái này tặng tôi nhé?”
Lộ Thức Thanh lúng túng: “Anh… anh lấy cái đó làm gì?”
Cũng chẳng đáng tiền.
Dung Tự tùy ý cầm tờ giấy vẽ hoa hồng nọ bằng hai ngón tay, đưa đến bên môi mình, tùy ý một cái, nhưng ánh mắt mang theo ý cười vẫn nghiêm túc nhìn Lộ Thức Thanh, trong mắt là sự yêu thích nồng đượm chẳng hề che giấu.
“Mang về cất giữ như báu vật.”