Kêu ông nói trực tiếp chứ có bảo ông hôn trực tiếp đâu!
Dung Tự theo đuổi Lộ Thức Thanh nhiệt tình vời vợi, hắn còn đang miêu tả “tiếp xúc thân mật” thân mật cỡ nào trong nhóm.
Trình Nhất Chiêu lặng lẽ nhìn câu “chạm một cái đơn giản” của Lộ Thức Thanh, bỗng dưng cu cậu thấy Dung lão sư có hơi tội nghiệp.
[Ngôi sao may mắn: Nhất Chiêu?]
Thân là một “gián điệp hai mang”, Trình Nhất Chiêu hiểu rất rõ quy tắc, cậu chàng không hề nói hớ với hai bên. Nhưng thấy Lộ Thức Thanh đang buồn vì không rõ có phải Dung gay đang bài xích mình không, Trình Nhất Chiêu không dằn lòng được, rốt cuộc cũng gửi một câu.
[Trình Bát Chiêu: Lộ lão sư, cậu có khi nào nghĩ tới chuyện anh ta có phản ứng khác thường thế không phải là do bài xích hay chưa?]
Lộ Thức Thanh nghi hoặc: [Vậy là tại sao?]
Trình Nhất Chiêu dè dặt gõ từng chữ.
[Trình Bát Chiêu: … Có thể là thích cậu thì sao?]
Lộ Thức Thanh bị câu này dọa nhảy dựng, phản ứng đầu tiên trong lòng là vớ vẩn.
Sao Dung Tự thích mình cho được chứ?!
[Ngôi sao may mắn: Không không, anh ấy không có cảm giác với tôi đâu.]
Trình Nhất Chiêu bấm vào nhóm “Tổ chức lắm mưu nhiều kế”.
[Tu: Dùng hết diễn xuất cả đời mới có thể bảo trì sự bình tĩnh trước mặt em ấy, ảnh đế có tiếng có cả miếng.]
Trình Nhất Chiêu: “...”
Dung Tự đang theo đuổi Lộ lão sư thật luôn ấy hả?
Chưa thấy ai theo đuổi mà người ta không có xíu cảm giác nào luôn đó.
[Trình Bát Chiêu: Vậy Lộ lão sư có thích Dung lão sư không?]
Lộ Thức Thanh sửng sốt.
Trình Nhất Chiêu còn chưa nhận ra vấn đề mà kiên nhẫn đợi cậu trả lời.
Mãi sau Lộ Thức Thanh mới trả lời.
[Ngôi sao may mắn: Cậu cậu cậu sao sao lại biết tôi đang nhắc tới Dung Tự hả?]
Trình Nhất Chiêu: “...”
Bỏ mọe.
Lúc này cu cậu mới nhận ra mình nhỡ mồm, trán tuôn đầy mồ hôi lạnh, lúng túng tìm cách chữa cháy.
[Trình Nhất Chiêu: Là là trực giác đó! Bạn bè giao hảo tốt nhất với Lộ lão sư không phải Dung lão sư sao? À là tôi đoán sai hả? Xin lỗi xin lỗi kệ tôi đi!]
May mà Lộ Thức Thanh rất dễ bị gạt.
[Ngôi sao may mắn: À.]
[Ngôi sao may mắn: Dung lão sư là idol, tôi chỉ đu idol mà thôi, giống mấy người khác, giống với cậu là vậy á. Thuần túy là tình yêu nồng cháy dành cho idol chứ không có muốn “tắm rửa nằm nghiêng chờ ráo nước” cho anh ấy!]
Trình Nhất Chiêu: “...”
Lộ lão sư cậu nói nghe lùng bùng thế!
Vốn dĩ Trình Nhất Chiêu cũng không muốn dây vào chuyện này, nhưng chuyện dính đến Ngôi sao may mắn, cậu ta thấy Lộ Thức Thanh có vẻ hơi thích Dung Tự mà không biết nên chỉ còn cách vào tổ chức lắm mưu nhiều kế bày cách.
[Trình Bát Chiêu: Hay Dung lão sư nói trực tiếp đi.]
[Tu: Tự dưng đi nói trực tiếp? Có gấp quá không?]
[Trình Bát Chiêu: Lộ lão sư rất chậm hiểu trong chuyện tình cảm, thử thăm dò khéo léo bao nhiêu cũng không bằng một câu trực tiếp mau lẹ.]
Dung Tự suy nghĩ lung lắm.
Chỉ một chốc như vậy, bộ phim cũng đã chiếu đến phần phụ đề cuối.
Hai người lòng đầy tâm sự chẳng nói gì, im lặng rời khỏi rạp.
Bận về Dung Tự lái xe, cũng chẳng ai nói gì.
Tuy có đôi khi hai người họ im lặng làm việc riêng của mình, song sự im ắng lần này lại như làm không khí kết băng. Trong không gian chật hẹp của chiếc xe lan tràn sự xấu hổ, chỉ hận không nhảy ra khỏi xe được.
Cuối cùng xe cũng chầm chậm đỗ vào gara.
Suốt dọc đường Dung Tự đều nghĩ về lời Trình Nhất Chiêu nói.
Trực tiếp.
Nói trực tiếp.
Rõ ràng trực tiếp mới là sở trường của Dung Tự. Thế nhưng khi đối diện với Lộ Thức Thanh, hắn lại bỗng lo được lo mất, tiếng là đợi thời cơ chín muồi để bày tỏ còn không bằng nói là vô thức sợ bị chối từ.
Dung Tự không làm được chuyện như bám víu lỳ lợm, hắn càng không muốn Lộ Thức Thanh sẽ ghét bỏ mình, chỉ có thể cẩn thận, cẩn thận rồi lại cẩn thận hơn.
Dung Tự tháo dây an toàn ra, đầu óc chợt co rút, hắn hỏi một câu không đầu không đuôi.
“Mấy ngày trước em tặng tôi bao nhiêu là hoa hồng như vậy, rốt cuộc là có ý gì?”
Lộ Thức Thanh thoáng ngẩn ra.
Hỏi câu này ra rồi, con tim Dung Tự nện như trống.
Hắn bày ra vẻ bình tĩnh, mắt nhìn thẳng vào Lộ Thức Thanh không né tránh, hắn muốn có được đáp án mình mong mỏi từ miệng cậu.
Lộ Thức Thanh ngơ ngác nhìn hắn.
Rõ ràng khi ấy tặng hoa hồng cậu chẳng nghĩ ngợi gì hết, chỉ muốn bù đắp lại chậu hoa vỡ kia. Nhưng chuyện đã qua rồi mà Dung Tự lại bất chợt nhắc lại, không dưng cậu có cảm giác căng thẳng, cổ họng khô rát.
“Tôi…” Hầu kết khẽ trượt, Lộ Thức Thanh lôi cái lý do nhắn trên wechat, “Tôi làm hỏng hoa hồng của anh nên nên muốn muốn đưa đưa anh tất cả những thứ tốt nhất.”
Dung Tự truy hỏi: “Là vì yêu thích thần tượng sao?”
Lộ Thức Thanh lúng túng gật đầu.
Dung Tự nhẹ nhàng hỏi lại: “Chỉ là vì yêu thích thần tượng sao?”
Tiếng “chỉ” này vừa xuất hiện đã khiến cho ý nghĩa khác xa với câu hỏi ban nãy.
Con ngươi trong mắt Lộ Thức Thanh khẽ giãn ra, cứ như bị ép hỏi, không dám gật đầu.
Cậu cuống quýt kéo cửa xe mấy cái, lúng túng tới độ mắt thường cũng có thể thấy, cậu hoảng hốt lấp liếm cho qua: “Ừ, à… Dung Dung lão sư, muộn lắm rồi, chúng ta vào trước đi.”
Dung Tự lặng lẽ trút ra một hơi. Thấy Lộ Thức Thanh gần như hoảng loạn trốn chạy như vậy, khóe môi hắn lộ ra nụ cười.
Cuối cùng cũng đã xác định được.
Lộ Thức Thanh cũng không thờ ơ với hắn.
***
Lộ Thức Thanh đâu chỉ không thờ ơ mà còn bị hỏi thẳng thế, con tim gần như muốn vọt ra.
Sau khi về đến nhà, cơm tối chẳng buồn ăn mà cậu đã chạy tọt vào tắm táp rồi chui lên giường.
Con tim còn đang nện dữ dội, Lộ Thức Thanh run run mở điện thoại ra, liên lạc Trình Nhất Chiêu.
[Cyan: Giang hồ cứu gấp.]
Trong nhóm Tổ chức lắm mưu nhiều kế.
[Tu: Giang hồ cứu gấp.]
Trình Nhất Chiêu: “...’
Sao cứ có cảm giác hai người này mà yêu đương thì người mệt chết trước nhất lại là mình nhỉ?
Trình Nhất Chiêu trả lời Lộ Thức Thanh trước còn Dung Tự thì cu cậu phớt lờ, dù sao không ai trả lời trả vốn gì thì mình Dung Tự vẫn có thể nói bon bon.
[Trình Bát Chiêu: Lộ lão sư tôi tới đây!]
Lộ Thức Thanh nghẹn thật lâu rồi lại đánh trống chạy mất.
[Ngôi sao may mắn: Không có gì.]
[Trình Bát Chiêu: Vâng à! Tuần sau chúng ta vào đoàn rồi nè, Lộ lão sư thu dọn đồ đạc xong hết chưa? Lần này là vào trong núi, chắc phải đem nhiều áo ấm vào á.]
[Ngôi sao may mắn: Ừa ừa.]
Trình Nhất Chiêu lại bấm vào nhóm Tổ chức lắm mưu nhiều kế thì thấy Dung Tự gửi tin: [Không có gì.]
Trình Nhất Chiêu: “?”
Hai người này ăn ý ghê.
Lộ Thức Thanh quá chậm chạp trong chuyện nhận biết tình cảm. Cậu nằm trở mình trằn trọc trên giường cũng không sắp xếp rõ ràng được là rốt cuộc mình đang nghĩ cái gì. Đến cả con tim nện liên hồi của mình cậu cũng không biết là vì sợ hay căng thẳng nữa.
Cậu sợ sống với người ta cả đời, càng muốn tránh né bất kỳ mối quan hệ thân mật nào đấy theo bản năng.
Giờ cậu với Dung Tự xem như bạn bè thân một chút, nhưng nếu như phải thăng cấp tình cảm lên thành người yêu…
Lộ Thức Thanh nằm trong chăng chợt thấy rùng mình, rốt cuộc cậu cũng biết chắc được con tim nện bình bịch là vì thấy sợ.
… Có là Dung Tự thì cũng không được.
Lộ Thức Thanh che lại lỗ tai mình, cả người cuộn tròn, lồng ngực khó chịu như sắp nổ tung, không thể khống chế mình mà ảo tưởng.
Nếu cậu với Dung Tự cứ duy trì tình bạn chưa đến mức tình yêu này thì hay rồi.
Khoảnh khắc suy nghĩ này vừa lóe lên, Lộ Thức Thanh đã không dằn lòng được mà đâm đầu vào gối. Bỗng chốc cậu thấy mình đáng khinh lắm, cứ như đang tiếp nối sự ích kỷ của Giang Nhất Mạn vậy.
Đã mong Dung Tự đối đãi mình chu đáo tận tình lại chẳng muốn trả cái giá nào hết.
Làm người ta chê ghét.
Lộ Thức Thanh trốn trên giường suy nghĩ lung tung rất lâu, đến khi lý trí thoáng sáng suốt tí thì đã là 2 3 giờ sáng.
Buổi trưa chẳng ăn bao nhiêu, giờ vừa đói lại vừa khát.
Lộ Thức Thanh chần chừ mãi, cuối cùng vẫn xuống giường, bước ra khỏi phòng ngủ của khách, định đi rót nước uống.
Chỉ là vừa ló ra thì đã thấy chiếc đèn ngủ be bé đang chiếu sáng trong phòng khách.
Dung Tự mặc đồ ngủ, đầu tóc bù xù đứng trước bàn ăn, xem dáng vẻ thì hình như hắn đang nhét thứ gì đó vào miệng rồi lại uống hớp nước, sau đó hơi ngửa đầu lên nuốt xuống.
Lộ Thức Thanh vô thức định bỏ chạy.
Dung Tự đã quay người lại, ánh mắt nhìn cậu hiện rõ vẻ lạnh lùng.
Bước chân Lộ Thức Thanh kẹt lại đó, cậu xoắn xuýt mãi, cuối cùng cũng lúng búng hỏi: “Anh… anh đang uống thuốc à?”
Dung Tự buồn ngủ tới mức mắt hai mí sắp sụp thành ba mí tới nơi, mắt hắn hiện rõ vẻ bén nhọn lẫn sâu sắc. Hắn nhừa nhựa “ừ”, cũng chẳng còn là gương mặt mang theo ba phần nụ cười như ngày thường nữa, nhìn thật sự rất lạnh lùng hững hờ.
Lộ Thức Thanh không nhịn được nữa: “Trị gì vậy?”
“Mất ngủ.”
Hai tiếng trước Dung Tự đã uống một lần, nhưng trừ bỏ làm dưới chân hắn lâng lâng, đầu óc mơ màng thì chẳng giúp ích gì cho giấc ngủ hết. Hẳn là dùng thuốc nhiều năm đã bị lờn, hắn chỉ đành mò ra uống thêm nửa viên.
Lộ Thức Thanh không biết Dung Tự còn có chứng mất ngủ, cậu đi tới mấy bước cầm thuốc đặt trên bàn lên nhìn kỹ.
Đúng là trị mất ngủ thật.
Thảo nào người trong giới đều nói hắn gắt ngủ rất dữ.
Đầu óc Dung Tự giờ có chút khờ, song hắn vẫn nhớ dặn dò Lộ Thức Thanh: “Cơm tối giữ ấm trong bếp đó, đói thì ăn đi rồi hẵng ngủ.”
Lộ Thức Thanh cứng nhắc gật đầu.
Đầu Dung Tự đau như búa bổ, hắn nói xong thì để ly xuống rồi quay về phòng ngủ chính.
Nhưng tác dụng của thuốc hai tiếng trước còn chưa hết, hắn vừa đi mấy bước đã loạng choạng, Lộ Thức Thanh vội chạy sang đỡ hắn lại.
“Dung Tự?”
Có tác dụng của thuộc, đồng tử của Dung Tự rã rời, vừa chạm đến hơi thở làm hắn thấy quen thuộc thì cả người đều buông thõng, ngã nhào lên người Lộ Thức Thanh.
Thân hình nhỏ nhắn của Lộ Thức Thanh suýt bị Dung Tự đè sấp.
Cậu cố gắng chống đỡ cơ thể của Dung Tự, dìu hắn về giường trong phòng ngủ chính.
Dung Tự uể oải nằm trên giường, mắt nhắm hờ, ngũ quan lộ rõ vẻ mệt vô cùng.
Lộ Thức Thanh còn tưởng hắn đã thiếp đi mới cẩn thận đắp chăn cho thì nghe thấy giọng nói khàn khàn chẳng có chút sức nào: “Cám ơn.”
Lộ Thức Thanh vốn đã định đi nhưng do dự rồi lại ngồi xuống bên giường: “Uống thuốc rồi cũng không ngủ được à?”
Dù đầu óc cơ thể hắn có nặng nề hơn nữa thì cũng chẳng cách nào chìm vào giấc ngủ cả. Hắn lười nhác mở mắt, “ừ” một tiếng: “Cố chịu một chốc là được, mai phải đi kịp chuyến bay 9 giờ sáng.”
Bình thường khi không có việc hắn đều chịu không đấy, cố chịu đựng đến khi không chịu được nữa thì mới ngủ, đỡ phải nốc nhiều lại sinh ra kháng thuốc.
Mai phải ra ngoài, Dung Tự còn cố ý uống thuốc để ngủ sớm. Nhưng ngặt nỗi đầu óc hắn toàn là Lộ Thức Thanh, hắn suy nghĩ vẩn vơ tới nổi đầu óc mơ mơ màng màng lại sinh động không chịu được.
Nhìn thời gian, 3 giờ.
Chỉ có thể ngủ thêm 5 tiếng nữa.
Dung Tự gác mu bàn tay lên trán, hắn hơi muốn hủy công việc ngày mai rồi đó.
Ngay lúc hắn mơ màng suy nghĩ tung trời thì bỗng nhiên mũi hắn tràn ngập hơi thở quen thuộc.
Dung Tự cố mở mắt ra.
Mới nãy Lộ Thức Thanh ra ngoài, giờ cậu đang ngồi cạnh giường, đặt hương xông trợ giúp giấc ngủ đã dùng phân nửa lên đầu giường. Hương xông gần như thấm đẫm hơi thở của Lộ Thức Thanh lặng lẽ lan tràn khắp phòng ngủ của Dung Tự.
“Ngủ đi.” Lộ Thức Thanh ngồi dưới ánh đèn nhìn hắn, giọng nói thật dịu dàng, “Sáng mai tôi qua gọi anh.”
Dung Tự phản ứng chậm nửa nhịp, hắn nhìn cậu hồi lâu, cuối cùng cũng nhắm mắt lại.
Có vẻ hương xông trợ giúp giấc ngủ là do Lộ Thức Thanh đặt làm riêng, mùi hương riêng biệt độc đáo. Dung Tự không ngủ được, đầu đau như búa bổ mà khi ngửi hương này lại thấy bớt đau rất nhiều.
Dung Tự bỗng nhớ lại cái lần chăm bệnh khi Lộ Thức Thanh bị sốt, hắn cũng ngửi thấy hương này. Xưa nay Dung Tự vẫn luôn mất ngủ mà giờ chẳng cần thuốc cũng có thể mơ màng chìm vào giấc mơ đẹp.
“Hương xông gì vậy?” Dung Tự mụ mị nghĩ, “Sáng mai phải hỏi mới được.”
Không biết là nhờ hương xông hay do thuốc có tác dụng mà mười phút sau, Dung Tự đã ngủ thiếp đi.
Lộ Thức Thanh ngồi bên giường chăm chú ngắm nhìn dung nhan say ngủ của Dung Tự.
Người đàn ông xưa nay vẫn luôn chín chắn vững vàng lại lộ ra mặt yếu ớt chưa bao giờ để người khác nhìn thấy vào đêm nay. Lòng Lộ Thức Thanh chợt có thứ tình cảm vô cớ trải rộng khắp người.
Vì những chuyện lúc nhỏ, tính cách lấy lòng của Lộ Thức Thanh có hơi nghiêm trọng. Hình như chính cậu cũng không hay mình mê muội cái cảm giác thỏa mãn được người cần đến.
Giống như theo đuổi thần tượng đập tiền vào tiếp ứng vậy, tầng chót ham muốn của cậu chính là mong có người công nhận mình, muốn người ta vui vẻ nhảy nhót vì những điều cậu đã bỏ ra.
Đáng ra nửa tiếng trước Lộ Thức Thanh hãy còn đang sợ hãi run rẩy vì mối quan hệ thân mật, thế mà giờ đây những mặt trái của cảm xúc đó đều bị đè dưới cái suy nghĩ “anh ấy cần mình”.
Thứ cảm xúc ấy nếu nghiêm trọng thì gần như là chứng bệnh.
Lộ Thức Thanh chậm nửa nhịp mới ý thức được vấn đề này. Cậu khẽ rùng mình, cuống cuồng tắt đèn rồi rón rén rời khỏi phòng ngủ.
Bóng đêm dày đặc.
Lộ Thức Thanh tùy tiện ăn chút gì lót dạ rồi về phòng ngủ trong tâm sự nặng nề.
Cậu không muốn tạo dựng quan hệ yêu đương với ai đó càng không muốn đau đớn khoét Dung Tự khỏi tim mình. Cậu trăn trở mãi, cuối cùng mới đưa ra quyết định thật đáng khinh.
— Trì hoãn đại pháp.
Dù sao giờ Dung Tự còn chưa muốn chọc thủng tầng giấy mỏng nọ, mình cứ coi như không biết đã, tiếp tục qua lại theo cách của bạn bè bình thường.
Trốn tránh thật đáng xấu hổ nhưng ắt là có ích.
Hơn nữa chuyện Dung Tự thích mình có khi chỉ là suy nghĩ vớ vẩn vì câu nọ mà Trình Nhất Chiêu nói, tự mình đa tình.
Sao thần tượng lại thích fans của mình chứ.
Nếu bê cái này lên mạng hỏi thì chắc chắn sẽ bị mắng là thèm thuồng thân thể thần tượng chàng trai trong mộng của bao người.
Lộ Thức Thanh tự lừa mình dối người, bình thản nhắm mắt xuôi tay, trì hoãn vòng ba.
Bỏ đi.
Trì hoãn được thì cứ trì hoãn.
Đến chừng đó rồi nói sau.
***
Mới chuyển vào ngày đầu đã là cảnh gà bay chó nhảy như vậy.
Lộ Thức Thanh đã đặt báo thức bảy giờ rưỡi sang gọi Dung Tự dậy, nhưng đêm qua cậu ngủ muộn quá, báo thức reo cũng không nghe. Đến khi cậu bị tiếng động bên ngoài làm giật mình tỉnh lại, nhảy lên bò khỏi giường nhìn thời gian…
… Thì đã là tám giờ rưỡi.
Lộ Thức Thanh cuống cuồng xuống giường đánh răng rửa mặt rồi vội thay áo ngủ, chỉ mất có hai phút rồi chạy bịch bịch ra khỏi phòng ngủ.
Đỗ Lâm đang kêu trợ lý đưa hành lý của Dung Tự để vào xe bảo mẫu đỗ ở bên ngoài. Cô vô tình thấy Lộ Thức Thanh đi ra từ phòng ngủ khách thì sửng sốt giây lát.
“Lộ lão sư?”
Lộ Thức Thanh hơi lúng túng: “Chào buổi sáng chị Đỗ Lâm.”
“Chào buổi sáng.” Đỗ Lâm gật đầu, cô tò mò: “Lộ lão sư ở đây à?”
“Ừm, nhà tôi đang sửa, Dung lão sư bèn cho tôi ở mấy ngày.”
“À à à, vậy cũng tốt đó. Ăn sáng chưa?”
“Vẫn chưa.” Lộ Thức Thanh lại nhìn thời gian, cậu nhịn không được hỏi, “Chị Đỗ Lâm, không phải hôm qua Dung Tự nói có chuyến bay lúc 9 giờ sao? Giờ đã tám giờ rưỡi rồi đó.”
Còn không đi nữa thì có kịp không đấy?
Nói tới đây là Đỗ Lâm lại nhức đầu, cô đưa một phần ăn sáng cho Lộ Thức Thanh, bất đắc dĩ nói: “Cậu ấy còn chưa dậy.”
Lộ Thức Thanh ngạc nhiên: “Hở?”
Đỗ Lâm biết thừa Dung Tự gắt ngủ nên đâu chường mặt ra làm cánh chim đầu đàn. Nhưng không đi nữa là sẽ không kịp, cô đau đầu hồi lâu rồi đột nhiên như nghĩ ra gì đó.
“Hay Lộ lão sư giúp gọi cậu ấy dậy đi nhé?”
Lộ Thức Thanh hơi ngẩn ra: “Hở? Tôi á?”
Đỗ Lâm gật đầu.
Cô nhớ rõ lúc trước Dung Tự ngủ dậy nóng nảy bực dọc là vậy mà vừa trông thấy Lộ Thức Thanh thì cơn giận gì cũng tiêu tan cả.
Lần này biết đâu có tác dụng.
Lộ Thức Thanh mím môi.
“Chắc hôm qua cậu ấy uống thuốc ngủ nên gõ cửa mãi không tỉnh, phải xốc chăn ra kích thích một chút.” Đỗ Lâm tìm cái lý do, “Tôi vào đó xốc chăn lại không tiện.”
Lộ Thức Thanh nghe vậy mới gật đầu đồng ý, cậu đi tới phòng ngủ chính, vặn tay nắm cửa đi vào.
Phòng ngủ Dung Tự ngâm mình trong hương xông của Lộ Thức Thanh, rèm cửa sổ kéo chặt, một tia nắng cũng chẳng lọt vào được, chỉ có thể thấy thấp thoáng hình người nhô lên trên giường trong cảnh tờ mờ.
Mùa đông ở Yến Thành rất lạnh, dù đã bật hệ thống sưởi dưới sàn nhưng Lộ Thức Thanh vẫn sợ hắn cảm lạnh nên không dám trực tiếp xốc chăn mà ngồi xuống bên giường gọi khẽ.
“Dung Tự? Dung Tự dậy đi nè.”
Người đàn ông đang ngủ ngon lành trên giường mơ màng trở mình. Gian phòng rộng lớn là thế mà chỉ có tiếng ma sát giữa cơ thể với tấm chăn, thanh âm nghe rõ mồn một.
Lại ngủ nữa rồi.
Lộ Thức Thanh lại thử sờ soạng xốc góc chăn lên.
“Dung Tự, dậy đi, máy bay sắp… Á!”
Một bàn tay đột ngột thò ra khỏi tấm chăn, bàn tay đó bóp chặt tay Lộ Thức Thanh, kéo cậu lên giường. Sau đó tấm chăn “nuốt” Lộ Thức Thanh vào trong như cái miệng to đùng ăn thịt người vậy.
Lộ Thức Thanh bị tấm chăn phủ kín, chỉ có cẳng chân thon dài rủ bên thành giường là ra sức vùng vẫy mấy cái.
Dép lê rơi “bộp bộp” xuống sàn.
Tối qua Dung Tự uống thuốc lại chỉ ngủ không tới 5 tiếng đồng hồ, lúc này hắn uể oải, rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. Đôi tay rắn rỏi mạnh mẽ vây cả người Lộ Thức Thanh còn vương hơi lạnh vào trong lòng, nhìn tư thế thì như đang ôm gối ôm vậy, giọng hắn khàn khàn như đương nói mớ.
“Ngủ thêm chút nữa thôi.”
Lộ Thức Thanh lọt thỏm trong cái ôm rộng rãi nóng hổi, cậu căng cứng cả người, khẩn trương vô cùng nhưng vẫn quyết không quên sơ tâm, cậu đẩy mạnh hắn ra, run giọng nói: “Tám giờ rưỡi, còn không dậy là không kịp, kịp máy bay…”
Dung Tự rất thích hơi thở trên người Lộ Thức Thanh. Hắn vùi đầu vào cổ cậu, ra sức dụi như một con chó to xác vậy, nhừa nhựa kêu: “Đổi chuyến.”
Lộ Thức Thanh ngứa quá, cậu lại không chịu được đá cẳng chân. Bị cái nóng hầm hập trên người Dung Tự vây kín, mặt cậu sắp đỏ rần hết rồi.
“Đừng đừng ôm tôi…”
Dung Tự không nghe mà ôm cậu, tiếp tục dụi vào.
Chăn lông nhẹ tênh phủ lên trên cơ thể cả hai, cửa phòng đóng chặt nên nhúm ánh sáng lọt vào chỉ chiếu sáng một chút nơi đầu giường.
Dung Tự ôm người dụi một chốc, hình như cuối cùng hắn khôi phục lại chút tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Nương theo chút ánh sáng tù mù đó, Dung Tự trông thấy hai nút áo của Lộ Thức Thanh bung ra vì bị hắn dụi vào, để lộ cần cổ thon dài và xương quai xanh. Vành mắt cậu đỏ hoe, đôi mắt như có tầng hơi nước phủ lên, tay liều mạng đầy ngực Dung Tự ra ngoài.
Thấy Dung Tự mở mắt ra, có vẻ đã tỉnh táo, Lộ Thức Thanh như được đại xá vậy, rốt cuộc có thể thở phào một hơi.
“Thả tôi ra đã, phải thức dậy lên máy bay…”
Trong bóng tối, cậu không hề phát giác ra con ngươi của Dung Tự hãy còn hơi rã rời.
Người đàn ông nóng hập ôm chặt eo Lộ Thức Thanh, vây người vào trong lòng mình bằng cả hai tay. Chênh lệch hình thể và sức lực khiến Lộ Thức Thanh không thể nào giãy ra được hết.
… Cậu thầm muốn bẻ vai vật ngã họ Dung kia một phát nhưng lại không nhẫn tâm.
Cửa không đóng chặt, Lộ Thức Thanh sợ Đỗ Lâm sẽ phát hiện, cậu sốt ruột muốn khóc tới nơi nhưng vẫn đè thấp giọng: “Dung Tự, vậy vậy anh ngủ tiếp có được không, tôi ra ngoài nói với chị Đỗ Lâm… ối.”
Còn chưa dứt lời, Dung Tự vẫn luôn nhìn cậu chòng chọc đột nhiên không nói gì đã trở mình, vây cậu xuống dưới thân hắn.
Rõ ràng không chặn mình nhưng Lộ Thức Thanh lại bị cái cảm giác áp bức làm người sợ hãi đến gần như không thở nổi, thân thể run run.
Lộ Thức Thanh tái mặt, cậu đá mạnh mép giường, muốn mượn lực tránh khỏi dưới thân Dung Tự.
Nhưng cái ôm của Dung Tự như lao tù chẳng cách nào trốn khỏi, con ngươi tan rã của hắn trên cao nhìn xuống cậu bên dưới. Trong bóng đêm, đôi mắt ấy ngập tràn dã tâm và ham muốn.
Giọng Lộ Thức Thanh đã run run: “Dung Tự…”
Hắn nhìn thẳng vào cậu, ngón tay khớp xương rõ ràng từ từ vươn ra thăm dò, vén mái tóc tán loạn trên gương mặt Lộ Thức Thanh sang bên.
Sau đó, Dung Tự chợt áp sát xuống.
Lộ Thức Thanh bỗng chốc mở to mắt.
Dường như âm thanh bên tai được phóng đại lên vô số lần vậy: Tiếng chăn ma sát với cơ thể, kim giây kim phút lặng lẽ quay, còn cả giọng Đỗ Lâm đang sắp xếp đồ đạc ngoài phòng khách nữa.
Vô số âm thanh tí ti đan xen nhau thành một khối rơi vào tai Lộ Thức Thanh, trọn vẹn.
Hình như huyết dịch đang sục sôi trong cơ thể, chúng chảy xuôi, hối hả đổ về con tim.
Thịch, thịch.
Dung Tự ngậm bờ môi của cậu, đầu lưỡi cạy hàm răng đang khép chặt, ép cậu hé môi ra, hung hãn công thành chiếm đất.
Mùi đuôi còn sót lại của nước hoa “Burn” hòa với mùi hương xông của Lộ Thức Thanh như đốm lửa đốt cháy cả thảo nguyên.
Rền vang thắp lên ngọn lửa sục sôi.
Cả người Lộ Thức Thanh tê liệt, đôi mắt ngột ngạt, chua chát, rốt cuộc làn hơi nước cũng ngưng kết thành giọt, chậm rãi trượt ra theo lông mi.
Cẳng chân vừa nãy còn đạp mạnh bên mép giường đột nhiên mất hết sức lực, ủ rũ rủ xuống, mũi chân khẽ khàng chạm vào sàn nhà ấm áp.
Lộ Thức Thanh mịt mờ mà nghĩ.
Dung Tự…
Đang hôn mình ư?