Bây giờ không ăn cá chiên giòn vị cay chuyển qua ăn cá vị chua nè!
Mấy năm qua, số ngôi sao mà Lộ Thức Thanh làm fan nhiều như lông trâu.
Trước kia cậu chưa từng nghĩ sẽ vào giới giải trí, tài khoản Chối lão sư chỉ thêm vào Dung Tự, tài khoản chính thì để thêm số bạn bè linh tinh.
Thời gian trôi xa, Đầu tường lão sư đã quên mất chuyện năm đó mình bị “ngược fan” tới mức thêm Trình Nhất Chiêu vào danh sách bạn bè, tặng cậu ta chút an ủi ấm áp.
Rất nhanh, thức ăn đã được đưa lên.
Dường như ngoài dự liệu của tất cả mọi người, mới vừa nãy Trình Nhất Chiêu còn chẳng nhiệt tình gì với Lộ Thức Thanh mà giờ như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc vậy. Cu cậu ân cần rót nước cho Lộ Thức Thanh, ánh mắt cá chết vì bị cuộc sống vùi dập giờ đã chứa đầy ánh sáng như sắp bắn laser tới nơi vậy.
Đại diện Trần không kiềm được cái gật đầu.
Người trẻ, biết điều.
Nhưng Lộ Thức Thanh lại chẳng tự nhiên nổi, hình như thế này thì nhiệt tình quá rồi đó.
Hồi nãy mình đã làm gì ấy nhỉ?
Trình Nhất Chiêu vui mừng hớn hở như chú cún to xác vậy, xắn tay áo định lấy đũa chung gắp thức ăn cho Lộ Thức Thanh.
Châu Phó biết Lộ Thức Thanh có chứng cuồng sạch sẽ, anh ta vội cản lại: “Nè nè nè, Tiểu Trình tự nhiên là được rồi, Thức Thanh kén ăn lắm, cậu ấy ăn gì sẽ tự gắp.”
Nụ cười trên môi Trình Nhất Chiêu chẳng hề vơi bớt, cậu ta lại rót trà cho Lộ Thức Thanh.
Đối với kiểu nhiệt tình không rõ nguyên cớ này, Lộ Thức Thanh có cảm giác khủng hoảng. Cậu ăn mấy đũa đã thấy no rồi.
Châu Phó nhìn ra được cậu không được tự nhiên thì quen thuộc giải vây giúp: “Ài tôi đột nhiên nhớ ra hồi nãy Tạ tổng kêu tôi đem cà phê lên giúp, Thức Thanh cậu ăn no chưa, hay lên trước đi nha.”
Lộ Thức Thanh như được xóa tội vậy, cậu khẽ thở ra, đứng dậy toan rời đi.
Hai mắt Trình Nhất Chiêu sáng rực: “Lộ lão sư hay để tôi giúp cho nhé?”
Châu Phó: “...”
Lộ Thức Thanh cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh: “Không cần đâu.”
Trình Nhất Chiêu xung phong: “Lộ lão sư đừng khách sáo với tôi, tôi giỏi nhất là pha cà phê đó!”
Nói xong thì nhún nhảy theo Lộ Thức Thanh.
Châu Phó: “...”
Lộ Thức Thanh xoắn muốn chết được.
Trừ Dung Tự ra, cậu chưa bao giờ muốn ở chung riêng lẻ với dân dạn dĩ quá mức cả nhưng cậu lại không tiện từ chối, chỉ có thể sống sượng để mặc cậu ta đi theo.
Đến phòng trà, Lộ Thức Thanh mờ mịt nhìn máy pha cà phê.
Ờm, không biết cách dùng.
Trình Nhất Chiêu thấy vậy thì vội đi tới, quen cửa quen nẻo bỏ cà phê vào máy. Cậu ta cong mắt nói: “Lộ lão sư có muốn uống latte dừa thô không? Tôi làm món này ngon lắm đó.”
Lộ Thức Thanh: “...”
Ồ.
Cậu không thích mùi nước dừa lắm nhưng hình như Tạ Hành Lan lại rất thích uống: “Giúp tôi làm một ly để tôi mang lên cho Tạ tổng là được rồi.”
Trình Nhất Chiêu gật đầu, làm một loạt thao tác nghe cạch cạch, bỏ vào cốc dùng một lần thân thiện với môi trường rồi hớn hở đưa cho Lộ Thức Thanh.
Lộ Thức Thanh nhận lấy nói cám ơn, thấy Trình Nhất Chiêu còn định đi theo, cậu ho một tiếng: “Tôi lên tầng trên tìm Tạ tổng.”
“À à à.” Trình Nhất Chiêu gật đầu, “Tôi bấm thang máy cho Lộ lão sư.”
Lộ Thức Thanh: “...”
Hỏi thật nha, rốt cuộc người này trúng gió gì đấy?
Trình Nhất Chiêu tiễn Lộ Thức Thanh vào thang máy bằng ánh mắt “bắn laser”, đến khi cánh cửa phía sau khép lại cậu mới thở phào một hơi thật dài.
Cậu ngờ vực mở điện thoại ra nhìn bạn mới bên danh bạ wechat thử, không hề hiện ra lời mời thêm bạn mới.
Trình Nhất Chiêu quét mã nhưng không gửi lời mời kết bạn à?
Vậy nên đấy là từ chối khéo á?
Lộ Thức Thanh chợt hiểu ra.
Hóa ra còn cách từ chối khéo này, vờ quét mã nhưng không gửi lời mời kết bạn.
Núi cao còn có núi cao hơn, người tài còn có người tài hơn.
Lộ Thức Thanh lại học được chiêu này rồi.
Dù sao Trình Nhất Chiêu cũng chỉ là đầu tường, Lộ Thức Thanh cũng không cảm thấy mình đau lòng vì bị cậu ta từ chối khéo.
Đầu tường có cả ngàn vạn, trèo nữa là được rồi.
Thang máy đến tầng trên cùng.
Lộ Thức Thanh cầm ly latte cốt dừa thô vào văn phòng của Tạ Hành Lan, còn may là lần này không họp hành gì.
Tạ Hành Lan đeo mắt kính ngồi xem tài liệu trước bàn làm việc, liếc thấy Lộ Thức Thanh đi vào, hắn chẳng ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Gặp được Trình Nhất Chiêu chưa?”
Lộ Thức Thanh đi tới, thắc mắc hỏi: “Là Tạ tổng kêu người ký với cậu ta à?”
“Ừm.”
Lộ Thức Thanh đưa ly cà phê sang, thuận tiện kéo chiếc ghế qua ngồi xuống. Cậu nằm nhoài lên bàn, hàm hồ nói: “Nhưng mà hình như cậu ta không thích tôi.”
Tạ Hành Lan đổi sang phần tài liệu khác, y ngước lên nhìn cậu: “Sao lại nói vậy?”
“Cậu ta lấy di động quét mã QR thêm tôi nhưng thực ra chỉ huơ một cái chứ không hề gửi lời mời kết bạn.”
Tạ Hành Lan đặt bút xuống, hắn cụp mặt uống ngụm cà phê, sau đó lơ đễnh ném ra quả bom tạ.
“Không phải hai người đã thêm bạn với nhau từ trước rồi à?”
Lộ Thức Thanh còn đang kéo chiếc bút máy, nghe vậy thì ngẩn ra: “Hở?”
Tạ Hành Lan lấy bút máy về ký tên tiếp, thuận miệng đáp: “4 5 năm trước đó. Khi đó em còn chưa thành niên, dùng tài khoản của anh mua cho cậu ta bó hoa, nói là “nhắc nhở trèo tường”, sợ cậu ta đau lòng.”
Lộ Thức Thanh dại người: “Hả?”
Sao Tạ Hành Lan nói gì cậu cũng không hiểu vậy nè!
Có vẻ đầu óc của Lộ Thức Thanh không hoạt động, cậu run tay, vội vàng lấy điện thoại, nhanh chóng vuốt tới danh bạ wechat.
Tuy là người sợ giao tiếp song bạn bè linh tinh thì cậu thêm vào không ít: Đa số đều là nam nam nữ nữ đến bắt chuyện hồi đi học, cậu không tiện từ chối nên thêm vào thôi.
Bạn bè quá nhiều, kéo không hết được.
Lộ Thức Thanh đổi sang tra thử, mới vừa gõ một chữ “Trình” thì phía dưới đã nhảy ra một cái tên liên lạc.
Trình Bát Chiêu.
Trước mắt Lộ Thức Thanh chợt tối sầm.
Năm ngoái cậu mới đổi điện thoại, lịch sử trò chuyện trắng xóa. Nhưng mà có dùng gót chân nghĩ cũng biết mấy năm trước chứng sợ giao tiếp của mình càng nghiêm trọng thì lên mạng nói chuyện lại càng lòe loẹt.
Tám phần mười là cả đống meme, icon dễ thương bằng ký tự.
Vào lúc mình không hay biết gì, bất thình lình lộ ra clone “bạn gei”, Lộ Thức Thanh khẽ đặt mình vào vị trí của Trình Nhất Chiêu sau đó lập tức ôm lấy ngực, suýt đã sụp đổ.
Hồi nãy cậu vẫn luôn lạnh lùng xa cách mà “ừm” mà không nghĩ đến nhìn bằng góc nhìn của Trình Nhất Chiêu thì là “ừm (〃^▽^〃)o” sao?
Lộ Thức Thanh vùi đầu xuống bàn, hận không thể nhảy lầu.
Trước kìa toàn đội quần trước mặt Dung Tự, giờ lại bắt đầu lan sang người khác chứ gì?
Hay ý là cậu làm fans ai thì sẽ đội quần trước mặt người đó.
Xã giao thật sự quá đáng sợ.
Khó khăn lắm Lộ Thức Thanh mới giao tiếp được chút ít, lại sắp bị dọa co vòi trở lại.
Tạ Hành Lan an ủi cậu: “Cũng không phải chuyện gì lớn, không phải hồi ấy em còn lấy tiền tiêu vặt tặng thật nhiều tài nguyên cho cậu ta sao? Cậu ta cám ơn em còn không kịp, sẽ không nghĩ nhiều đâu.”
Lộ Thức Thanh rầu rĩ: “Sao Tạ tổng nhớ hết vậy?”
Còn cậu thì quên sạch sành sanh.
“Có thể làm em theo đuổi như vậy cũng chỉ có vài người, không khó nhớ.”
Lộ Thức Thanh lại muốn chết.
Bảo sao Trình Nhất Chiêu quét mã xong thì như biến thành con người khác hoàn toàn.
Lộ Thức Thanh đau khổ cùng cực, cậu không muốn đối diện với ánh mắt nhiệt tình đấy của Trình Nhất Chiêu bèn dứt khoát giả chết trong văn phòng của Tạ Hành Lan.
Tạ Hành Lan rất bận, sau khi phê hết đống tài liệu thì lại gọi người vào, mở cuộc họp suốt hai giờ đồng hồ, tận đến khi sắp tan tầm mới xong việc.
Lộ Thức Thanh nằm trên sô pha ngủ một giấc, tỉnh lại thì lấy di động ra hỏi Châu Phó.
[Cyan: Trình Nhất Chiêu đi chưa?]
[Châu sư Phó: Đi rồi, cậu tránh làm gì, sau này còn phải vào đoàn quay phim chung với nhau.]
Lộ Thức Thanh không muốn giải thích, cậu ngáp một cái rồi tạm biệt Tạ Hành Lan.
“Tôi về nhà trước đây.”
Tạ Hành Lan lưỡng lự chốc lát rồi đột nhiên gọi cậu lại: “Lần trước em có nhắc muốn trang hoàng lại phòng ốc bên vịnh Tinh Thần, muốn sửa thì làm trước lúc cuối năm được không?”
Lộ Thức Thanh là người mắc chứng trì hoãn. Cậu vốn chê phong cách bày trí thương vụ lạnh căm, nhưng ở lâu lại cảm thấy hình như cũng thế thôi.
Cậu “ồ” lên: “Sao cũng được.”
“Vậy để anh kêu người cho em phương thức liên lạc bên công ty trang trí nội thất.” Tạ Hành Lan quyết định rồi thì sẽ không kéo dài, hắn thêm “trang trí sửa chữa” vào lịch trình hàng ngày ngay, “Chỉ trang trí lại phòng khách thì có thể hơn nửa tháng là xong.”
Lộ Thức Thanh biết Tạ Hành Lan bận, cậu không muốn gây thêm phiền hà cho hắn nữa: “Tôi tự làm đi.”
Tạ Hành Lan hững hờ: “Em tự làm thì ba năm cũng chưa chắc xong.”
Lộ Thức Thanh: “...”
Bị nhìn thấu rồi.
Tạ Hành Lan tranh thủ làm xong việc trước khi tan làm, hắn cầm áo khoác: “Ăn cơm chung đi, lát nữa anh đưa em về nhà.”
Lộ Thức Thanh “à” một tiếng, bước theo hắn mấy bước: “Tôi tự chạy xe tới.”
Tạ Hành Lan có dáng người cao gầy, mặc áo khoác đen đẹp như ngôi sao chụp poster vậy. Hắn sửa lại chiếc khuy măng sét, đôi mắt hờ hững dưới chiếc kính nhìn ra bên ngoài.
“Ừ, vậy em đưa anh về nhà.”
Lộ Thức Thanh nghi hoặc nhìn hắn song cậu vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”
Cậu hiếm khi lái xe, một mình chạy đôi khi có thể phóng như bay nhưng hễ chở người khác là tay chân như trói, đến cả nhạc cũng ngại bật lên nghe.
Thời tiết quá lạnh, hai người cũng không ra ngoài chơi mà đến nhà hàng của Tinh Trần dùng bữa.
Thấy thời gian cũng đã tương đối, Lộ Thức Thanh vào thang máy xuống tầng hầm lái xe ra đi về nhà.
Tạ Hành Lan mở cửa bên ghế phó lái ra, vừa ngồi vững thì tầm mắt giao nhau với một gương mặt quen thuộc trên tấm chắn ánh nắng.
… Đó là sticker Dung Tự phiên bản đầu to, bên cạnh mắt còn vẽ ngôi sao nhỏ bằng bút màu vàng kim như thể đang wink một cú đỏm dáng ngất trời.
Tạ Hành Lan: “...”
Lộ Thức Thanh thắt dây an toàn xong thì thấy Tạ Hành Lan đang nhìn tấm chắn ánh nắng, cậu xấu hổ nói: “Lần trước anh ấy dán đó, tôi còn chưa kịp gỡ xuống.”
Lần trước đi ăn lẩu với nhau, Dung Tự có ngồi vào ghế phó lái một lần, cũng không biết hắn dán lúc nào nữa.
Cứ như thể hiện chủ quyền vậy.
Tạ Hành Lan “ừ” một tiếng, bình thản như chẳng có cảm xúc gì: “Anh xé ra giúp em nhé.”
Lộ Thức Thanh vội kêu: “Không cần không cần.”
Tạ Hành Lan không nói gì, chỉ giơ tay lật tấm chắn ánh nắng qua.
Coi như không thấy cho nhẹ lòng.
Song trên chiếc kính ở mặt khác của tấm chắn còn dán nhiều sticker tự luyến của Dung Tự hơn nữa.
Tạ Hành Lan: “...”
Lộ Thức Thanh tập trung lái xe, cậu định đưa Tạ Hành Lan về chỗ ở hiện giờ của hắn.
Suốt cả quãng đường Tạ Hành Lan đều cụp mắt nhìn điện thoại, trước lúc xuống xe mới chợt hỏi: “Tháng sau là mừng thọ ông nội, em tới chứ?”
Lộ Thức Thanh gật đầu: “Ừa ừa, tôi nghĩ quà sẵn rồi.”
Tạ Hành Lan nhận ra Lộ Thức Thanh đã thay đổi.
Dung Tự ảnh hưởng tới em ấy như vậy sao?
“Ừ, tới ngày đó anh đến đón em.” Đã có được đáp án chắc chắn, Tạ Hành Lan cũng không hỏi thêm nữa, hắn kéo cửa xe bước xuống.
Lộ Thức Thanh tạm biệt hắn rồi phóng xe vèo vèo về tới vịnh Tinh Thần.
Chỉ là đỗ xe xong, cậu vô ý liếc nhìn tấm chắn ánh nắng, vừa liếc thì thấy dấu keo dính màu trắng còn sót lại.
Tạ Hành Lan xé tấm sticker xuống khi nào vậy nhỉ?
Lộ Thức Thanh chả hiểu gì cả, thì thầm rồi quay về nhà.
Vốn dĩ nghỉ ngơi cả buổi chiều, sự xấu hổ vì clone bị lộ đã dần biến mất, nhưng cậu tắm xong, bò lên giường thì tin nhắn của Trình Bát Chiêu bắn ra.
[Trình Bát Chiêu: Lộ lão sư, chào buổi tối nha (Chú mèo con ghé cửa thò đầu vào.jpg)]
Lộ Thức Thanh: “...”
Xấu hổ quê nhệ đội mồ sống lại.
Lộ Thức Thanh gào thét trong im lặng, suýt nữa đã lăn xuống đất.
Nhân đêm khuya ám sát Trình Nhất Chiêu thôi!
Trình Nhất Chiêu còn đang cười hềnh hệch, cậu ta chỉ cảm thấy hôm nay là ngày may mắn nhất cả đời này của mình.
Đâu chỉ ký hợp đồng với Tinh Trần mà mình hằng mong ước, tương lai đầy hứa hẹn mà còn gặp lại Ngôi sao may mắn - trụ cột tinh thần vẫn luôn chống đỡ mình đi tới ngày hôm nay.
Điện thoại rung lên.
[Ngôi sao may mắn: Chào buổi tối.]
Trình Nhất Chiêu cầm điện thoại, nằm nhắm mắt xuôi tay trên sô pha, trên khuôn mặt là nụ cười mỉm khi nhìn thấu chân lý của thế giới này.
A, thật là mỹ mãn.
Quả nhiên Đầu tường lão sư là Ngôi sao may mắn của mình.
Trình Nhất Chiêu mở wechat lên, trả lời Lộ Thức Thanh bằng tốc độ ánh sáng.
Cậu ta vẫn luôn follow tài khoản “Đầu tường làm fan”, mỗi lần thấy Đầu tường lão sư trèo tường thì cậu ta cũng vui vẻ theo như tên ngốc, hoàn toàn không thấy buồn hay ghen tức khi thấy fan cứng trèo tường.
Bấm vào trang chủ của tài khoản được ghi chú “Ngôi sao may mắn”, thông tin “đã theo dõi” biến thành “theo dõi lẫn nhau”.
Trình Nhất Chiêu thấy thật viên mãn.
Đầu tường lão sư theo đuổi thần tượng nhiều năm như vậy, hình như chưa bao giờ ăn lại “cỏ năm xưa”.
Tình yêu mà Ngôi sao may mắn dành cho mình là tình yêu đích thực.
Bàn tính số mệnh nói rằng năm nay mình đổi vận, quả nhiên lời này không sai.
Trình Nhất Chiêu quyết định nắm chắc sự chiếu cố vận mệnh dành cho mình lần này, cậu ta lấy hết can đảm mời Ngôi sao may mắn ăn bữa cơm.
[Trình Bát Chiêu: Đầu tường lão sư, có thời gian tôi mời ngài đi ăn bữa cơm được không?]
Lộ Thức Thanh liếc thấy tin nhắn thì đớn đau nằm trên giường đâm đầu vào gối, uể oải chối từ.
[Cyan: Tôi còn có việc.]
Trình Nhất Chiêu kích động không chịu được.
Xa cách đã nhiều băn, hình như Đầu tường lão sư đã trở nên lạnh lùng xa cách hơn, đến cả icon dễ thương bằng ký tự cũng không còn gửi nữa.
Rất tốt, rất vững chãi, thật đáng tin!
Đoán hoa trên núi cao vốn nên là như thế.
[Trình Bát Chiêu: Không sao! Tôi có thể chờ đến lúc nào Lộ lão sư có thời gian!]
[Trình Bát Chiêu: Hề hề hề, không ngờ đã nhiều năm vậy mà Đầu tường lão sư vẫn còn nhớ đến tôi, còn follow lại tôi nữa, tôi… tôi cả đời này tôi chưa bao giờ được may mắn tới như vậy. Đêm nay kích động tới mức không ngủ được nè.]
Lộ Thức Thanh cũng xấu hổ tới mức mất ngủ luôn.
Trình Nhất Chiêu há mồm là “Đầu tường lão sư”, bốn chữ này cứ như hóa thành mũi tên bắn vèo vèo, làm mù mắt Lộ Thức Thanh.
[Trình Bát Chiêu: Năm đó khi tôi khó khăn nhất, Đầu tường lão sư đã giúp đỡ tôi, còn đề cử tôi đi thử vai bộ webdrama, nhưng số tôi kém quá, trên đường đi thì gặp tai nạn giao thông, vai diễn cũng mất.
Nhưng mà vẫn còn có thể làm đại diện sản phẩm Đầu tường lão sư tìm cho! Lúc cầm được phí đại diện, tôi ăn bánh chiên còn có thể kêu thêm quả trứng đó!
Bó hoa “an ủi trèo tường” năm xưa Đầu tường lão sư tặng cho còn cố ý làm thành hoa khô, bao năm rồi vẫn còn đẹp như thế!]
[Trình Bát Chiêu: Hoa khô các góc độ [Ảnh chụp] x8)
[Trình Bát Chiêu: (Khóc thút thít chảy ra nước mắt rong biển.jpg) Tôi còn nghĩ mình sẽ lăn lộn trong giới 8 năm, nếu như không có tên tuổi gì thì sẽ về nhà nuôi heo làm ruộng! Sang năm chính là năm thứ 8 đó! Hu hu hu! Không ngờ khổ tận cam lai mà!
Đầu tường lão sư chính là Ngôi sao may mắn của tôi! Thật sự rất cám ơn ngài!]
Lộ Thức Thanh: “...”
Viết bài luận dài lê thê thì thôi đi, bớt dấu chấm than lại tí có được không?
Nhìn đã thấy đau đầu.
Không biết do xấu hổ hay bị số nhọ nồi của thằng nhỏ đả động mà Lộ Thức Thanh thấy đầu mình ong ong, cậu run rẩy gõ vào mấy chữ.
[Cyan: Cuối tuần có thời gian, có thể ăn bữa cơm.]
Gửi xong, chỉ nháy thần trí Lộ Thức Thanh thoát khỏi “bán thảm thần công” của Trình Nhất Chiêu, không dưng cậu lại có cảm giác chột dạ lén “vụng trộm yêu đương” sau lưng Dung Tự.
Bỏ đi.
Dù sao cũng phải tới chủ nhật Dung Tự mới về.
Cậu đi ăn có bữa cơm mà thôi, rèn luyện kỹ năng xã giao trong bữa ăn Dung Tự dạy mà thôi.
Trình Nhất Chiêu lập tức mừng như điên: [Tốt quá rồi! Cám ơn Đầu tường lão sư!]
[Cyan: Sau này đừng gọi tôi là Đầu tường lão sư nữa.]
Năn nỉ luôn đó.
Kêu nữa tôi block cậu đó!
[Trình Bát Chiêu: À à à! Hiểu! Hiểu! Tôi chắc chắn sẽ không để lộ clone đu idol của ngài! Hãy tin tôi! Miệng kín như bưng! Lần trước bạn tôi yêu đương với người thường kêu tôi giữ bí mật, tôi không nói ai nghe luôn! Yên tâm đê.]
Lộ Thức Thanh: “...”
Yên nghỉ chứ yên tâm giống gì.
[Trình Bát Chiêu: Ài hê hê, trưa thứ bảy tuần này được không! Hôm nay ăn cơm tôi thấy Lộ lão sư không gắp đồ cay, chắc hẳn khẩu vị thanh đạm, tôi biết có một nhà hàng ngon lắm luôn.]
[Cyan: Được.]
Trình Nhất Chiêu lại an ổn nhắm mắt xuôi tay.
Quá ư là thuận lợi.
Quả nhiên bát tự của Lộ lão sư với mình hợp nhau kinh.
***
Hắt xì…!
Dung Tự hắt xì, thấy hơi choáng váng.
Đỗ Lâm đưa cho hắn tờ khăn giấy, cô chau mày: “Vòng chơi đó chỉ để tạo tiếng cười, cậu phất tay không chơi cũng chẳng ai dám nói gì, cần gì phải đi ngâm nước chứ?”
Dung Tự váng đầu não nhũn nhưng suy nghĩ thì lại rất rõ ràng: “Trong show có cả tiền bối tài đức vẹn toàn người ta còn không nói gì, em làm giá quá, bỏ đi nước một luôn à? Tới chừng đó là không phải chỉ đắc tội mỗi đạo diễn nữa đâu.”
Đỗ Lâm cũng xem như cùng kề vai sát cánh với hắn tới bây giờ, biết được Dung Tự cũng có cái khó, cô thở dài bất đắc dĩ: “Được rồi, lần này cậu cũng không nghỉ ngơi được bao lâu đâu. Mấy ngày nữa “Trường An Ý” lên sóng, show livestream đó của cậu cũng phải bắt đầu rồi.
“Bận đê.” Dung Tự lười nhác, “Làm gì có ai bận hơn em đâu.”
Đỗ Lâm nhìn hắn thấy khó hiểu: “Sao chị coi cậu có vẻ hí hửng thế?”
Khóe môi Dung Tự nhếch lên nhưng chẳng nói gì.
Đã một tuần trôi qua mà hắn với Lộ Thức Thanh chưa được gặp nhau. Tuy là có nói chuyện wechat nhưng từ đầu tới cuối vẫn không thú vị bằng gặp mặt chuyện trò. Hắn ghi hình xong thì bay về Yến Thành ngay, cơm còn chẳng kịp ăn.
Lên xe về tới vịnh Tinh Thần thì đã gần tới giữa trưa.
Dung Tự thức trắng đêm, về nhà thay quần áo xong thì chẳng ngồi xuống nà đã chạy như bay sang tìm Lộ Thức Thanh đi ăn trưa.
Chỉ là hắn bấm chuông cửa mãi mà không có ai ra mở cửa.
Dung Tự chau mày.
Giờ này còn chưa dậy nữa à? Không nên chứ nhỉ.
Dung Tự lấy điện thoại ra gửi tin: [Hôm nay làm gì đó?]
Lộ Thức Thanh nhanh chóng trả lời.
[Thức Thanh: Đang coi phim ở nhà nè.]
Dung Tự: “...”
Dung Tự bấm mật mã, hắn vào nhà quét mắt nhìn khắp một lượt, đến phòng chiếu phim cũng vào nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy cái bóng của Lộ Thức Thanh đâu cả.
Lại còn học được cách nói dối rồi sao?
Dung Tự gọi video cho cậu ngay.
Lộ Thức Thanh vội tắt.
[Thức Thanh: Tôi tôi tôi tôi tôi không mặc quần áo!]
Dung Tự: “...”
Dung Tự hơi buồn cười, nói dối mà cũng sơ hở trăm bề.
Dễ thương quá thể.
Dung Tự thong dong gọi điện sang.
Lâu thật là lâu Lộ Thức Thanh mới chậm rãi nhận cuộc gọi.
Trong loa loáng thoáng có tạp âm, hình như đang ở trung tâm thương mại.
Dung Tự biết còn hỏi: “Bé ngoan, bên em có âm thanh gì vậy?”
Lộ Thức Thanh ngập ngừng thật lâu mới căng da đầu đáp lại: “Tiếng quảng cáo trong TV.”
Cậu cũng đâu thể khai là mình đang đi ăn với đầu tường mới được.
Dung Tự cũng không vạch trần cậu, hắn cười tít mắt: “À được, em ở nhà là được rồi, tôi vừa xuống máy bay, lát là tới nhà thôi, đem cá chiên giòn vị cay cho em ăn đây.”
Lộ Thức Thanh dại người: “Hả? Không phải mai anh mới về tới sao?”
“Đúng à, đổi chuyến bay sát giờ, 10 phút nữa tôi tới nhà.”
Lộ Thức Thanh: “...”
Dung Tự nghe một chuỗi phản ứng “ặc hở hức” bên kia đầu dây thì dùng hết kỹ năng diễn xuất cả đời này để nhịn cười.
Lộ Thức Thanh khô khốc hỏi: “Nhanh, nhanh vậy luôn hả?”
Dung Tự có cảm giác nhàn nhã khi con mồi đâm vào lồng thì chầm chậm thu lưới, vẫn còn đùa được: “Ừ. Sao vậy? Không mong tôi về sao?”
Đúng ngay lúc này, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói xa lạ.
“Lộ lão sư! Mình thêm con cá chua nha… Hả? Ối ối ối! Suỵt…”
Dung Tự: “...”
Dung Tự: “!!!”
Ai đáng nói đó hả?