Hễ bé ngoan nói dối là sẽ bị vạch trần.
Dung Tự nhắm mắt, hắn có xúc động muốn chửi thề.
Cái này gọi là gì đây?
Lộ Thức Thanh chạy rất nhanh, có thể tham gia tranh tài chạy cự ly 100 mét, nhanh như chớp đã mất hút.
Mấy người trên bàn mạt chược không hiểu mô tê gì.
“Tiểu Lộ sao vậy? Có chuyện gì gấp à?”
“Mọi người cứ chơi đi, con đi coi cậu ấy.” Dung Tự tháo tạp dề ra vắt lên lưng ghế rồi nhanh chân bước ra ngoài.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Năm giây hai người kia bốn mắt nhìn nhau khi nãy đã xảy ra chuyện hệ trọng gì mà họ không biết thế?
Dung Tự không ngờ cơ duyên xảo hợp khiến Lộ Thức Thanh lộ tẩy sạch sành sanh mà không có dấu hiệu nào báo trước như vậy. Hắn có hơi ảo não mà bước vội đuổi theo, còn chưa tới cửa nhà Lộ Thức Thanh đã thấy một con xe màu đỏ lái ra.
Dung Tự: “?”
Định đua xe thể thao đấy à?
Dung Tự ý thức được lớn chuyện rồi: “Thức Thanh! Thức Thanh cậu nghe tôi giảo biện đã!”
Xe thể thao chạy vù vù, nhấn ga vọt mất.
Dung Tự: “...”
Hôm qua là dỗi, hôm nay là giận thật rồi.
Lộ Thức Thanh lái xe rời khỏi vịnh Tinh Thần, chạy thẳng tới Tinh Trần.
Cậu chưa bao giờ đỏ mặt như bây giờ, đến cả cổ, cả gáy, mang tai đều đỏ cả mảng như dị ứng cồn vậy. Lần đầu tiên cậu thấu hiểu rõ ràng cái gì là “xấu hổ muốn chết”.
Dung Tự đã biết tài khoản phụ đu idol của cậu từ lâu, không chỉ là “Chối chối lắm cute phô mai que của Tờ Ự nè” hiện giờ mà còn cả “Từ chối nụ hôn sâu kiểu Pháp với Dung Tự” nữa.
Nếu không sao hắn lại nói ra câu “sao Chối lão sư lại đổi ID rồi”.
Lộ Thức Thanh đã không còn muốn tìm tòi lý lo bị lộ nick, lộ từ bao giờ nữa. Cậu chỉ hận không thể chui ngay vào lỗ nẻ.
Chết quách cho xong.
Lộ Thức Thanh hu hu hu lái xe chạy tới Tinh Trần, đi thang máy lên thẳng tầng cao nhất.
Trợ lý đặc biệt họ Lâm thấy cậu thì dịu dàng mỉm cười chào hỏi: “Lộ thiếu gia, dạo này cậu lại có thêm mấy món hàng chuyển phát nhanh đó.”
Lộ Thức Thanh đỏ bừng vành mắt, cậu cắm cúi đi vào văn phòng của Tạ Hành Lan.
Trợ lý Lâm vội ngăn lại: “Chờ đã, Tạ tổng đang họp…”
Cô còn chưa nói xong, Lộ Thức Thanh đã đẩy cửa “rầm” một tiếng, chạy tọt vào đó. Cậu bỏ qua số nhân viên ngồi kín phòng đang há hốc nhìn mình mà quen lối chui vào phòng nghỉ của Tạ Hành Lan.
Tạ Hành Lan: “?”
Thấy tư thế này thì hẳn là đã xảy ra chuyện không nhỏ rồi, bằng không sao Lộ Thức Thanh lại chủ động tới chỗ hắn chứ?
Tạ Hành Lan cho tan họp trước, hắn tháo kính ra, đặt xuống bàn ngoài văn phòng rồi đi vào phòng nghỉ.
Lộ Thức Thanh đang quỳ trên sô pha, đập đầu vào gối, cổ họng phát ra tiếng nức nở như đang khóc vậy. Áo sơ mi với đầu tóc cậu cũng rối tung, cứ như gặp phải đại tội.
Sắp tới giờ tan tầm, Tạ Hành Lan kéo cà vạt ra bằng một tay, hắn ngồi xuống sô pha hỏi chuyện cậu.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Lộ Thức Thanh chỉ hận không thể làm mình ngộp chết bằng gối đầu. Cậu quỳ đó, cất giọng nói rầu rĩ.
“Tôi muốn thoát fan.”
Đuôi lông mày Tạ Hành Lan khẽ nhích: “Dung Tự à?”
“Ừ.”
“Em muốn thích ai thì thích.” Ngón tay thon dài của Tạ Hành Lan từ từ vò mái tóc mềm mái rối tung của Lộ Thức Thanh, thản nhiên nói, “Không phải em đã ủng hộ hắn mấy năm rồi sao, cũng tới lúc chán rồi.”
Lộ Thức Thanh ngơ ngác ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt đỏ ửng.
Tạ Hành Lan khựng tay, hắn chầm chầm rút tay về, làm như không có gì mà hỏi: “Sao vậy?”
Rõ ràng “thoát fan” là tự cậu nói, nhưng nói ra rồi lại thấy hối hận.
Cậu nói khẽ: “Nhưng anh ấy tốt nhất.”
Tạ Hành Lan như đang mỉm cười. Nhưng đó không phải là nụ cười dịu dàng đối đãi với Lộ Thức Thanh như ngày thường mà lại mang vẻ mỉa mai khinh thường lạnh lẽo.
“Em thích hắn chẳng qua chỉ là vì năm 15 tuổi xem được phim bộ phim kia của hắn mà thôi.” Tạ Hành Lan cụp mắt nhìn cậu, giọng điệu hững hờ, “Người em thích là Đỗ Phương Khê chứ không phải con người hắn.”
Lộ Thức Thanh nghiêng người rúc vào sô pha, rầu rĩ đáp: “Nhưng Đỗ Phương Khê là do anh ấy diễn mà.”
Tạ Hành Lan không muốn tranh luận vấn đề này với cậu.
Năm đó Lộ Thức Thanh dọn khỏi nhà họ Tạ cũng là lúc ông cụ Tạ buộc hắn ra nước ngoài học tập, nếu không cũng đâu tới nỗi làm Lộ Thức Thanh thiếu thốn sự yêu thương đến mức phải dựa vào một nhân vật hư ảo để lấp đầy sự trống trải trong tâm hồn mình.
Tạ Hành Lan hỏi cậu: “Vậy còn thích hắn không?”
Lộ Thức Thanh trở mình, đầu óc rối loạn, không biết phải đáp sao.
Đỗ Phương Khê… thích chứ.
Con người Dung Tự, cũng thích chứ.
Nhưng cái quần phải đội lần này hơi to, cậu không vượt qua được.
Chỉ cần nghĩ tới ID “Từ chối nụ hôn sâu kiểu Pháp với Dung Tự” kêu “cưa cưa” này “cưa cưa” nọ với Dung Tự thôi là cậu đã muốn nhảy lầu.
Di động đang rung không ngừng, hẳn là Dung Tự gửi tin cho cậu.
Lộ Thức Thanh không muốn xem, nhưng cậu ủ rũ cả ngày, sau cùng vẫn bò dậy, run tay mở ra xem.
Cảnh tượng Lộ Thức Thanh sụp đổ phóng xe khỏi hiện trường ban nãy có hơi đáng sợ, Dung Tự lo cậu bị phân tâm lúc lái xe, tài khoản chính tài khoản phụ gì hắn cũng gửi tin tới.
[AAAAA: Thức Thanh, trả lời một cái đi]
[AAAAA: Cậu ở đâu vậy, tôi đi đón cậu]
[Tu: Trả lời cái gì cũng được]
[Tu vỗ vỗ bạn, nói chứ tôi là người Từ chối nụ hôn sâu kiểu Pháp với Dung Tự ò.]
Dung Tự: “...”
Lộ Thức Thanh: “...”
Sửa ID quên sửa thao tác vỗ.
Lộ Thức Thanh suýt nữa đã khóc “òa” thành tiếng, cậu không muốn trả lời lại không muốn làm Dung Tự lo, chỉ đành run ngón tay trả lời [.], tỏ ý mình vẫn còn sống, sau đó cậu ném di động đi, tiếp tục công tác đâm đầu vào gối.
Tạ Hành Lan lót lòng bàn tay mình vào trán cậu: “Đừng đâm nữa, coi chừng tối lại đau đầu… Ăn cơm chưa?”
Lộ Thức Thanh làm gì còn tâm tình ăn uống nữa, cậu chỉ còn sót lại một hơi mà lắc đầu.
“Đến giờ về rồi.” Tạ Hành Lan nói, “Không phải em nói nhà hàng lần trước không tệ sao? Hôm nay chúng ta tới đó ăn tối.”
Bây giờ có là nem công chả phượng cậu cũng nuốt không trôi, ăn thiệt chỗ Dung Tự đã đủ cho cậu no cành hông tới tận năm sau rồi.
“Khỏi đi, dạo này tôi muốn ở lại phòng nghỉ của Tạ tổng một khoảng thời gian.”
“Không về nhà sao?”
“Ừm.”
Lộ Thức Thanh không biết phải làm sao để đối mặt với Dung Tự hết, vừa nghĩ tới cảnh tượng lúng túng đó là da gà da vịt nổi toàn thân.
“Ở lại phòng nghỉ không tiện.” Tạ Hành Lan nói, “Qua chỗ anh ở mấy ngày đi.”
Lộ Thức Thanh “hở” một tiếng: “Có khi nào càng bất tiện hơn không?”
“Ngày nào cũng có người ra ra vào vào phòng nghỉ, em cũng đâu mang theo quần áo thay, với lại giường ở đây cũng nhỏ lắm, còn không thoải mái bằng sô pha ở nhà.” Tạ Hành Lan nghĩ ngợi, “Hay là chuẩn bị căn hộ riêng khác?”
Lộ Thức Thanh lắc đầu, còn không bằng ra khách sạn nữa.
Khách sạn?
Lộ Thức Thanh đột nhiên nhớ tới chuyện gì đấy, hai mắt sáng rỡ: “Không phải Tạ tổng nói muốn ra nước ngoài chơi sao? Giờ chúng ta đi liền đi.”
“Bây giờ à?”
“Ừa ừa!”
Giờ Lộ Thức Thanh dâng trào tâm huyết, hận không thể ra sân bay đến nước J ngay, chơi hết 3 tháng rồi mới về.
Thời gian sẽ giải tán cơn xấu hổ.
Tạ Hành Lan thấy cậu nổi hứng bừng bừng thì bất đắc dĩ: “Công ty có việc, anh không thể rời đi ngay.”
Lộ Thức Thanh đã quen chuyện Tạ Hành Lan bận như con vụ, song xúc động của cậu lại không giảm chút nào, giờ cậu đang cầm di động, bắt đầu tra vé: “Không sao, tôi có thể tự đi.”
“Đợi anh mấy ngày.” Tạ Hành Lan nói, “Anh xử lý hết việc quan trọng trong công ty rồi sẽ đi với em, với lại visa cũng cần thời gian.”
Bằng không với tính Lộ Thức Thanh, khả năng cao phần lớn thời gian cậu sẽ nằm ở khách sạn ngủ nướng thôi.
Lộ Thức Thanh lại uể oải bò về: “Ờ.”
Dung Tự biết cậu vẫn an toàn mới thả lỏng, sau đó tiếp tục gửi tin cho cậu.
[AAAAA: Lộ lão sư, đến cả cơ hội giảo biện cũng không cho tôi sao?]
Nước da Lộ Thức Thanh màu trắng trong, lại là người có thể chất hễ xấu hổ thì đỏ mặt rất rõ ràng. Cậu nhìn khung thoại lại muốn moi đất bằng ngón chân.
Người ta là giải thích, Dung Tự thì hay rồi, thoải mái thừa nhận mình muốn chơi xấu.
Không biết có phải qua lại với Dung Tự lâu rồi nên da mặt Lộ Thức Thanh cũng dày hơn một chút, cậu vừa xấu hổ vừa cố gắng cho da mặt dày hơn.
[Cyan: Giảo biện đi!]
Cậu muốn xem xem Dung Tự giảo biện thế nào.
[AAAAA: Lộ lão sư muốn biết trong lòng tôi cậu có hình tượng gì không?]
Dung Tự ra sân thì hỏi ngược lại, muốn dẫn dắt Lộ Thức Thanh nói nhiều thêm, như vậy mở lời có thể hóa giải sự xấu hổ trong lòng cậu sớm hơn chút.
[Lộ Chụt Chụt: [Hình ảnh] [Hình ảnh]]
Dung Tự bấm vào, vui rồi.
Hai tấm ảnh là trang chủ weibo “Dung Tự V”, giao diện trang cá nhân wechat “Tu”. Lộ Thức Thanh dùng dấu đỏ đánh dấu vào chỗ “Bỏ theo dõi đặc biệt” và “Xóa bỏ liên lạc”, vạch mũi tên to đùng.
Dung Tự biết tâm tư yêu thầm của Lộ Thức Thanh, hắn không hề bị hai tấm ảnh này “uy hiếp”, cơ mà hắn biết lúc này không thể chọc tức Lộ Thức Thanh thêm nữa.
[AAAAA: Được rồi được rồi, thiếu gia hạ thủ lưu tình, tôi nhận, tôi nhận hết.]
[AAAAA: Cái ấn tượng Lộ thiếu gia ở ngoài đời như chú mèo lén lút quan sát, lên mạng thì nói năng cợt nhả liền liền đã ăn sâu vào lòng tôi, xóa không được, đặt ID du idol như vậy rất bình thường. Với lại đặt ID đu idol kiểu không chừng mực trong giới giải trí nhiều như ngóe. Tôi gặp nhiều rồi, không thấy kỳ quái chút nào hết.]
[AAAAA: Mấy năm trước tôi còn thấy một cái tên rất hoang dã, tới giờ còn nhớ như in…]
Lộ Thức Thanh bó gối ngồi trên sô pha, cậu cắn ngón tay nhìn từng tin nhắn của Dung Tự bay vèo sang, dường như cảm giác suy sụp mới nãy đã dần ổn định theo theo mấy lời này.
Cũng, cũng phải ha.
Không phải chỉ là cái ID đu idol hay sao, mấy người khác trong nhóm cũng dùng mấy câu bậy bạ làm ID đó thôi.
[AAAAA: Hay tôi cũng đăng ký clone, tên ID là “Bạn trai chưa công khai của Lộ Thức Thanh” nhé?]
Lộ Thức Thanh: “...”
[Cyan: Khỏi, đi!]
[AAAAA: Rồi rồi rồi, khỏi khỏi khỏi, vậy tôi chờ công khai nha.]
Lộ Thức Thanh: “...”
Lộ Thức Thanh sắp bị mấy câu không ra gì của Dung Tự chọc cười tới nơi, thấy hắn trò chuyện thoải mái vậy, hẳn là thật sự không để bụng cái ID kỳ quái đó.
May mà không sửa thành “Từ chối DOI với Dung Tự” theo kế hoạch năm ngoái.
Nếu không mất mặt nhà ngoại luôn rồi.
[AAAAA: Có cần đi đi đón cậu về ăn cơm không? Hôm nay ba tôi làm một bàn thức ăn nhiều món lắm. [Hình ảnh]]
[Cyan: Không cần đâu, mọi người cứ ăn trước đi.]
Trong lúc Lộ Thức Thanh trò chuyện với Dung Tự, Tạ Hành Lan đã ra ban công gọi điện, hắn kêu người gửi mấy bộ quần áo mặc ngày thường của Lộ Thức Thanh đến phòng nghỉ, lại sắp xếp vé máy bay khách sạn mấy ngày sau ra ngoài đi chơi.
Tạm thời thì Lộ Thức Thanh không muốn về vịnh Tinh Thần, lòng cậu vẫn có hơi không vượt qua được cái hố lần này. Lộ Thức Thanh cắn móng tay hồi lâu mới mở tài khoản phụ, cài đặt miễn làm phiền cho nhóm đu idol.
Đa số trong nhóm toàn là đại fan có nhiều follow trong siêu thoại, chuyên nghề sản xuất fanmade, mười mấy người này đang sôi nổi gửi ảnh tám nhảm.
Lộ Thức Thanh bấm vào thì bị tấm ảnh hoạt họa làm chấn động.
Vừa nhìn tới.
Là ảnh cậu dụi tay Dung Tự.
Lộ Thức Thanh: “...”
Cố gắng kìm nén, Lộ Thức Thanh cố gắng phớt lờ tấm hình mà bấm xem tin nhắn.
[Chối lão sư: Hỏi chuyện này với.]
Hình như fans trong nhóm chat đang cãi nhau vì bất đồng ý kiến, nhưng ID Chối lão sư có sức kêu gọi rất lớn, thấy cậu trồi lên thì dù họ có đang nói gì cũng dừng lại ngay, hu hu áu áu mà gọi.
[Chối lão sư đến roài!]
[Tung bông! Chào buổi tối nha Chối lão sư!]
[Có chuyện gì có thể cống hiến sức mình cho ngài đây phú bà điện hạ tôn quý?]
Chối phú bà: [Lỡ như, tớ nói là lỡ nha, có một ngày đi offline gặp idol, Dung Tự nhận ra các cậu rồi gào to nguyên cả ID của các cậu, các cậu sẽ có cảm giác gì? Có… xấu hổ không?]
Mấy người trong nhóm đua nhau nói.
[Ha ha ha ha vấn đề gì đây? ID của tớ là “Dung Tự thu tay lại bớt lẳng lơ đi”, lúc đó mà gào to lên thì người xấu hổ là anh ta mới đúng ha?]
[ID của tớ là “Tự Tự đừng bậy bạ nữa iem sợ”, ảnh dám đọc tớ dám đáp lời đấy!]
[May mà tớ dạn dĩ, ID “Làm gì chịu nổi quay đầu lại đứm” nhẹ nhàng đáp lời thôi, không có gì xấu hổ hết.]
[Không hổ là Quay đầu lao xừ!]
Lộ Thức Thanh thoáng an lòng.
Tốt quá rồi.
Không ai thấy xấu hổ hết…
[Tiểu tỷ tỷ quản lý: Cơ mà nếu là ID trước kia của Chối lão sư thì ha ha ha ha có khi sẽ xấu hổ đó.]
Lộ Thức Thanh: “?”
… Xấu hổ?
[Chối lão sư: Sao sao sao sao lại nói vậy? QAQ!]
[Tiểu tỷ tỷ quản lý: Năm ngoái lúc tớ xin chữ ký kèm gửi cho cậu ý, lúc đó tớ đọc ID này trước mặt mọi người, khi đó Dung Tự cầm bút im lặng rất lâu ò, chắc là bị cái ID hoang dại này của cậu hù chít ha ha ha.]
[True true true tớ nhớ nè! Lúc đó hiện trường yên ắng lắm, tớ với mấy chị em sượng trân, lo đứng moi chân không!]
[Cuối cùng suốt quá trình ký “Chối lão sư bận cái quần vào đi bạn ei” Dung Tự đều làm thinh, nét bút nặng nề hơn so với mấy chữ ký khác không ít đâu.]
[Theo tớ á nếu mà đọc ra ID “Từ chối nụ hôn sâu kiểu Pháp với Dung Tự” trước mặt mọi người thì Chối lão sư nên thu dọn hành trang di cư lên sao Hỏa đi ha ha ha.]
[+1]
[+1]
Lộ Thức Thanh: “...”
Lại còn “gặp nhiều rồi, không thấy kỳ quái chút nào hết” nữa cơ. Quả nhiên là lừa lọc cãi chày cãi cối.
Lộ Thức Thanh vừa nghĩ thông thì lại hết muốn sống nữa.
Dung Tự còn đang hỏi cậu: [Bao giờ cậu về? Để lại ít chè cho cậu nhé.]
Lộ Thức Thanh chết trong lòng một đống, tạm thời không muốn gặp lại Dung Tự nữa.
[Cyan: Anh Châu đột ngột nhận thông cáo cho tôi, có thể bận ít lâu đó.]
Có vẻ Dung Tự cũng đoán ra cậu muốn tránh vài ngày nên cũng không dồn ép quá mức.
[AAAAA: Ừ.]
Lộ Thức Thanh buông di động ra, lại bắt đầu đờ đẫn đâm đầu vào gối.
Sao không đâm chết đi nè.
***
Cái quần đợt này hơi to.
Dung Tự còn tưởng ngày đó hai người đã nói rõ, chờ Lộ Thức Thanh hòa hoãn ít ngày thì sẽ nhanh chóng cho qua như vô số lần đội quần lúc trước.
Nhưng từ sau ngày hôm đó, nhiều ngày liền Lộ Thức Thanh vẫn trốn biệt tăm, biệt thự bên cạnh mãi không sáng đèn như thể người không quay về.
Hiếm khi Đậu Trạc rảnh rang, vậy là ngày nào y cũng tới nhà Dung Tự ăn chực.
Ngụy Lễ Chi và Dung Trạch đã ra ngoài chơi, trong nhà chỉ có hai người họ.
Ban đầu đã hẹn nhau xem phim, nhưng phim phát được phân nửa Dung Tự đã bắt đầu mất tập trung. Đậu Trạc cũng thấy nhàm chán, thế là y bấm tạm dừng, tìm chút chuyện vui để nghịch.
“Dung lão sư, dạo này Thức Thanh có ý định tỏ tình với ông chưa?”
Dung Tự hoàn hồn, hắn liếc Đậu Trạc.
Toàn nói cái không nên nói.
“Làm sao thế?” Đậu Trạc mỉm cười, “Từ dạo Thức Thanh tông cửa chạy ra thì không thấy về nữa, ông thì hồn vía lên mây suốt. Chả có nhẽ lúc đó Thức Thanh cướp “cửa tâm hồn” ông?”
Dung Tự: “...”
Dung Tự nhìn lịch sử trò chuyện.
Lộ Thức Thanh trả lời hắn từng tin như vậy, có thể thấy trạng thái không có gì khác lạ.
Nhưng mà lại không về nhà.
Dung Tự có bệnh vái tứ phương, hắn ngồi khoanh chân trên thảm hỏi Đậu Trạc: “Hỏi ông chuyện này nhé.”
Đậu Trạc thấy hắn bức bối không xong thì giơ tay bày tư thế “mời”.
“Cung kính rửa tai lắng nghe.”
Dung Tự lựa từ: “Thức Thanh có clone yêu thầm tôi…”
Đậu Trạc đứng dậy chuẩn bị cút.
“Chờ đã.” Dung Tự sửa miệng, “Clone đu idol.”
Nghe vậy Đậu Trạc mới ngồi xuống nghe tiếp.
“ID có hơi hoang dại, kiểu như “Vợ của Dung Tự” á.” Dung Tự uống hớp nước rồi nói tiếp, “Cuối tháng 5 thì tôi đã biết rồi nhưng không nói với cậu ấy, có điều wechat thì có add clone đó.”
Đậu Trạc sắp xếp lại thì hiểu ra sao mấy hôm trước Lộ Thức Thanh lại bỏ chạy như thấy ma.
Hóa ra là biết tài khoản phụ đã bị phát hiện.
“Ông dỗ người ta được chưa?”
Dung Tự gật đầu: “Dỗ được rồi.”
Lộ Thức Thanh dễ mềm lòng, dễ dỗ lắm ý.
Đậu Trạc lại hà hà: “Nếu dỗ xong rồi sao nhiều ngày rồi mà cậu ấy còn chưa về đây thế?”
Dung Tự kéo xem lịch sử trò chuyện: “Cậu ấy nói mình đang bận, Châu Phó nhận việc cho cậu ấy.”
Đậu Trạc suy ngẫm: “Đợi chút nha.”
Y cầm di động mở vòng bạn bè của Châu Phó lên cho Dung Tự xem.
“Mấy ngày nay anh Châu ở ngoài nghỉ phép suốt, có vào đoàn đâu.” Đậu Trạc nói, “Tạ tổng của bọn này để ý Thức Thanh như vậy, lần nào cậu ấy vào đoàn anh Châu chả đi theo. Thế mà giờ anh ta ra nước ngoài chơi kìa.”
Dung Tự cau mày.
Lại là Tạ Hành Lan à?
Nghe sao thấy không thoải mái tới vậy.
Dung Tự không nghĩ nhiều, hắn lấy điện thoại xem vòng bạn bè của Châu Phó.
Vườn không nhà trống.
So với check in du lịch ngập màn hình bên Đậu Trạc thì đúng là kinh người.
Lần đầu tiên Dung Tự bị người ta chặn vòng bạn bè thì hơi ngơ ngác.
Châu Phó đi chơi sao lại cài đặt không cho hắn xem.
Dung Tự lại bấm vào vòng bạn bè tài khoản cả chính lẫn phụ của Lộ Thức Thanh để so sánh.
Lộ Thức Thanh không phải người hay đăng lên vòng bạn bè, bài đăng mới nhất trong vòng bạn bè vẫn là “năm mới vui vẻ” với con gấu bông dịp năm mới.
Không có gì khác lạ và khác biệt.
Dung Tự cau mày, hắn gửi tin cho Lộ Thức Thanh ngay.
[AAAAA: Bé ngoan, cậu đang ở đâu đó?]
Trong nước giờ đang là chạng vạng, ở nước J trời hãy còn chưa sáng, Lộ Thức Thanh còn đang ngủ khì. Đột nhiên bị tin nhắn rung tỉnh, cậu mơ màng xem thử thì giật mình bò dậy ngay.
Lời nói dối trong năm nay của Lộ Thức Thanh nhiều hơn cả đời này của cậu gộp lại, mà chết nỗi lần nào cũng là nói với Dung Tự.
Cậu thấy tin nhắn này thì vô cớ chột dạ, run run ngón tay, thận trọng gõ mấy chữ.
[Cyan: Đang trong đoàn phim ở Ngô Thành.]
[AAAAA: Dạo này tôi tạm không có việc. Cậu ở đoàn nào, tôi tới tham ban nhé.]
Lộ Thức Thanh nhảy dựng, cậu vội trả lời: [Không cần không cần. Anh đi chơi với chú và dì là được rồi, không cần để ý tới tôi.]
Lộ Thức Thanh nhìn chòng chọc cái tin nhắn ấy.
Giọng điệu, câu từ không có vấn đề gì, không tới mức gạt không được hắn đâu nhỉ.
Còn không đợi Dung Tự nghĩ thêm, tin tức theo dõi trên weibo bay vèo tới trên màn hình.
[Lộ Thức Thanh V: Hôm nay tôi đã thăng cấp SVIP4 nè.]
Bài đăng tự động của weibo khi người dùng lên cấp SVIP cho hội viên aka VIP…
Chuyên dành cho hội viên.
Đăng ở nước J.
Weibo hiển thị IP người dùng dựa theo bài đăng mới nhất (thành phố), nếu ở nước ngoài thì hiển thị tên quốc gia.
Dung Tự: “...”
Dung Tự cầm ly nước trên bàn uống một hơi cạn sạch, hắn đè đầu gối khẽ thở dốc, có cảm giác tức vô đối.
Đậu Trạc không hiểu: “Sao rồi?”
Dung Tự không còn tí cảm xúc nào trên mặt: “Chưa dỗ được.”
Đáng ra hắn phải biết từ sớm chứ. Lần lộ tẩy này cả hai đều lúng túng, không hề chuẩn bị sẵn tâm lý. Lộ Thức Thanh online thoải mái offline thì chán đời, chỉ xem tin nhắn thì tuyệt đối không thể rõ được trạng thái của cậu.
Khéo cậu đã xấu hổ tới mức ửng đỏ toàn thân, lắp ba lắp bắp không nói được câu nào, có khi còn đâm đầu vào gối nữa kìa.
Vẫn phải gặp mặt thôi.
Dung Tự đơ mặt gọi điện cho Đỗ Lâm: “Đặt vé máy bay đi nước J… Đậu Trạc, ông coi coi cảnh Châu Phó đăng là ở thành phố nào đi.”
Đậu Trạc vội cản lại: “Kỳ nghỉ của ông sắp hết rồi, thông cáo tuần sau quan trọng lắm. Ông bay qua nước J cộng thêm thời gian chờ visa nữa thì hơn nửa tháng rồi, không hợp lý.”
Đỗ Lâm cũng thắc mắc: “Chuyện gì vậy? Sao tự nhiên muốn đi nước J vậy?”
Dung Tự nghĩ thầm, hợp lý cái cẳng chân ấy.
Người ta đã chạy ra nước ngoài rồi kia. Bước kế có phải bay lên sao Hỏa định cư luôn không?
Thấy Dung Tự có ý định tới nước J thật, Đậu Trạc đau đầu lắm, y tung luôn đòn sát thủ: “Chả lẽ ông tính sang nước J làm bộ tình cờ gặp nhau hả? Rốt cuộc là Lộ Thức Thanh theo đuổi ông hay ông thích người ta đó?”
Dung Tự: “...”
Đỗ Lâm: “Cái gì đó? Hai người đang nói cái gì đó?”
Đậu Trạc cầm điện thoại của hắn, y thở than: “Ông không thể chờ cậu ấy về nước rồi nói sau à?”
Dung Tự nhíu mày: “Tôi không thích để chuyện chất thành đống lại trong lòng.”
Đỗ Lâm: “Hả?”
“Ông rộng rãi, chất linh tinh vài hôm có sao đâu?” Đậu Trạc khuyên hắn, “Với cả không phải cuối tháng này Thức Thanh còn phải lồng tiếng bù mấy cảnh thu âm không tốt cho “Trường An Ý” à? Tới chừng đó là gặp được rồi.”
Dung Tự vẫn cứ không vui: “Cuối tháng à?”
Còn không phải là hơn nửa tháng sao?
Hắn không đợi lâu thế được đâu.
Đỗ Lâm còn đang “Hả?!”
Ai thích ai cơ?
Ai theo đuổi ai cơ?
***
Lộ Thức Thanh lấp liếm đối phó Dung Tự xong thì áy náy ngủ một giấc.
8 giờ, Tạ Hành Lan tới phòng gọi cậu.
Tạ Hành Lan bận đồ thường, trông thoải mái tự nhiên hơn âu phục phẳng phiu ở công ty nhiều. Thấy Lộ Thức Thanh còn đang vùi trong chăn rì rầm thì mở cửa sổ cho ánh nắng chiếu vào.
“Dậy đi.”
Lộ Thức Thanh nhăn mày, cậu kéo chăn qua khỏi đầu: “Ồ, em tới đây cho khuây khỏa chứ có tới đi làm đâu.”
Ở nhà còn không dậy sớm thế.
“Không phải tối qua đã sắp xếp xong lịch trình hôm nay à? Còn nướng nữa thì không kịp du thuyền đâu.” Tạ Hành Lan ngồi bên giường xốc góc chăn, thản nhiên nói: “Ngắm phong cảnh cũng có thể giải khuây.”
Lộ Thức Thanh buồn ngủ muốn chết, cậu kéo chăn tiếp: “Không thèm, thèm ngủ.”
“Ngoan, anh lấy quần áo cho em.”
Lộ Thức Thanh ra nước ngoài để tránh cảnh xấu hổ, cậu không thích đi chơi chỗ người chen chúc, vừa bước vào đám đông là lại muốn lên cơn say người: Nếu không phải Tạ Hành Lan và Châu Phó kéo đi thì chắc chắn cậu sẽ ở khách sạn mỗi ngày, hoàn toàn không có chút ham muốn ra ngoài du ngoạn nào hết.
Cậu một lòng một dạ chờ tới khi mình nghĩ tới Dung Tự mà không xấu hổ đỏ mặt nữa thì sẽ về nước.
Có lẽ Lộ Thức Thanh bị làm phiền, cậu co người vào chăn, ậm ờ nói: “Dung lão sư để em ngủ thêm chút nữa đi.”
Tạ Hành Lan khựng tay.
Lộ Thức Thanh chợp mắt khoảng 5 6 giây, chóp mũi ngửi được mùi mộc hương mát lạnh chỉ thuộc về Tạ Hành Lan thì chợt phản ứng lại.
Toi rồi, gọi lộn người rồi.
Qua lại một năm ngắn ngủi, hình như không có mặt nào trong cuộc sống của cậu là Dung Tự không thâm nhập vào, ra nước ngoài chơi thì phản xạ có điều kiện cũng là hắn.
Lộ Thức Thanh áy náy, cậu xốc chăn ra, hí mắt nhìn.
Tạ Hành Lan không gọi cậu nữa, bóng dáng lạnh lẽo định rời đi.
Lộ Thức Thanh: “...”
Giận rồi à?
Lộ Thức Thanh vội bật dậy, áo ngủ hỗn loạn, suýt đã ngã khỏi giường. Cậu gấp gáp nắm lấy cổ tay của Tạ Hành Lan, lúng túng gọi: “Tạ, Tạ Hành Lan…”
“Không giận.” Tạ Hành Lan nghiêng đầu nhìn cậu. Có lẽ là tư thế nghiêng người làm ánh mắt sắc bén đặc biệt lạnh lẽo hững hờ: “Muốn ngủ thì ngủ chút nữa đi, anh đi hủy lịch trình.”
Lộ Thức Thanh vội lắc đầu: “Tôi tỉnh rồi, không ngủ nữa, có thể lên thuyền.”
Tạ Hành Lan cất tiếng “ừ”, hắn cầm quần áo đặt trên ghế đưa cậu rồi xoay người đi ra.
Lộ Thức Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Vừa thay quần áo xong thì điện thoại nhận được tin.
Là đạo diễn Lý bên “Trường An Ý”.
Lộ Thức Thanh thắc mắc cầm lấy điện thoại.
Sao tự nhiên đạo diễn Lý lại gửi tin cho mình nhỉ?
[Đạo diễn Lý: Thức Thanh nè, tuần sau cậu có việc gì không?]
[Cyan: Có việc gì vậy?]
[Đạo diễn Lý: Không phải lần trước có nói cậu phải lồng tiếng bù cho “Trường An Ý” sao? Tạm thời có sắp xếp khác nên thời gian dời sang thứ sáu tuần sau. Mọi người đều có thời gian nên hỏi thử cậu xem có được không?]
Lộ Thức Thanh có chút do dự.
Cậu định chơi tới cuối tháng mới về, sao lại có chuyện tới bất chợt thế này.
[Cyan: Xin lỗi, giờ cháu không chắc lúc đó có về được không, phải bàn bạc với bạn đã.]
[Đạo diễn Lý: Được, cậu xác định xong thì trả lời cho chú biết nhé.]
[Cyan: okkk.]
Đạo diễn Lý gửi xong thì nhịn cơn ê răng chụp màn hình gửi cho Dung Tự.
Dung Tự hài lòng trả lời hai chữ.
[AAAAA: Cám ơn.]