Lúc tủi thân mà trốn vào tủ quần áo thì có cảm giác an toàn lắm.
Lộ Thức Thanh “bị bệnh” đang tung tẩy ôm kịch bản xem cả buổi chiều. Cuối cùng cậu chọn phim huyền huyễn hiện đại, vai chính là đại sư bắt quỷ, cốt truyện từng phần lẻ căng thẳng, chỉ xem kịch bản thôi đã thấy đặc sắc kích thích rồi.
Gần đến giờ tan tầm thì Tạ Hành Lan tới đón cậu.
Lộ Thức Thanh ngồi ở ghế sau đọc kịch bản.
Tạ Hành Lan nghiêng đầu chăm chú nhìn cậu hồi lâu: “Muốn đi thật à?”
Động tác lật sang trang của Lộ Thức Thanh khựng lại, ngay lúc Tạ Hành Lan cho là cậu lại trầm mặc không muốn đáp lại như trước thì cậu đột nhiên trả lời: “Không muốn đi.”
Tạ Hành Lan khẽ giật mình.
“Nhưng ăn có bữa cơm mà thôi.” Lộ Thức Thanh tiếp tục lật sang trang khác, giọng điệu giản đơn, “Ăn xong thì tôi về nhà, không nói chuyện với hai người.”
Tạ Hành Lan hơi muốn cười: “Ngay cả anh mà em cũng không đoái hoài gì sao?”
Khóe môi Lộ Thức Thanh hơi nhếch lên nhưng không nói gì.
Không biết có phải ảo giác của bản thân không nữa, Tạ Hành Lan cứ có cảm giác Lộ Thức Thanh sáng sủa hơi trước kia nhiều.
Thường thì về nhà họ Tạ hoặc gặp Giang Nhất Mạn, cảm xúc cậu có thể sa sút rất nhiều ngày, vậy mà hôm nay tâm tình lại rất tốt, còn có thời gian xem kịch bản nữa.
Lộ Thức Thanh đang đọc kịch bản thì di động rung.
[AAAAA: Thức Thanh nè, khỏe hơn chút nào chưa?]
Lộ Thức Thanh chợt có cảm giác chột dạ, cậu ôm di động vò đầu bứt tai mới thử đáp: [Khỏe nhiều rồi.]
[AAAAA: Tôi thấy cũng đúng, chứ không sao wechat hiển thị cậu một ngày đi hơn ba nghìn bước kia chứ.]
Lộ Thức Thanh: “?”
Lộ Thức Thanh luống cuống tắt số bước chân trên wechat.
Dung Tự hừ một tiếng.
Tiểu Trần gửi tin nhắn tới: [Anh Dung, thực sự không đổi vé máy bay hôm nay được, sớm nhất chỉ có chuyến 4 giờ sáng mai thôi.]
Dung Tự nhíu mày.
4 giờ đi thì đâu có bắt ngay tại trận được, hắn chỉ đành bấm vào lưu ảnh lại. Chờ về tới sẽ lật tẩy ngay trước mặt cậu.
Lộ Thức Thanh rùng mình.
Sau khi trời tối thì có hơi lạnh, cậu chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng, lúc xuống xe, Tạ Hành Lan phủ áo vest của mình lên vai cậu mới miễn cưỡng ấm hơn một chút.
Giang Nhất Mạn đặt bàn ở nhà hàng cao cấp khu trung tâm Yến Thành. Lộ Thức Thanh với Tạ Hành Lan tới nơi thì được đưa thẳng vào phòng riêng trên tầng penthouse, một mặt cửa sổ sát đất thu trọn cảnh đêm Yến Thành vào trong tầm mắt.
Giang Nhất Mạn đang ngồi nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, khóe mắt liếc thấy hai người vào thì từ tốn đứng dậy: “Thức Thanh, Hành Lan.”
Tạ Hành Lan gật đầu, hắn kéo ghế cho Lộ Thức Thanh ngồi xuống rồi mới ngồi vào ghế.
Lộ Thức Thanh không biết phải nói gì với Giang Nhất Mạn, cậu cúi nhìn thực đơn đặt trên bàn.
Giang Nhất Mạn cười gượng: “Thức Thanh xem xem có món gì thích ăn không đi.”
“Ừm.”
Từ đầu tới cuối Lộ Thức Thanh chỉ đáp lời bà bằng những tiếng “ừm”, mấy chữ khác chẳng nói thêm.
Giang Nhất Mạn thận trọng nhìn cậu rồi lại nhìn Tạ Hành Lan với ánh mắt van nài.
Cả một nhà họ Tạ như vậy, Lộ Thức Thanh cũng chỉ nghe mỗi lời Tạ Hành Lan nói.
Tạ Hành Lan do dự, hắn nghiêng mái đầu, muốn bắt chuyện với cậu: “Thức Thanh, kịch bản em xem hôm nay…”
Lộ Thức Thanh đá chân hắn dưới gầm bàn.
Tạ Hành Lan: “...”
Lộ Thức Thanh không thích nói chuyện, ba người chỉ có thể ăn hết bữa cơm trong im lặng.
Bên ngoài phòng riêng có người kéo violin, Giang Nhất Mạn không dằn lòng được, bà dịu giọng hỏi: “Hồi nhỏ Thức Thanh cũng rất thích violin, kéo hay lắm, giờ con còn luyện không?”
Lộ Thức Thanh sửng sốt, cuối cùng cậu cũng ngẩng lên nhìn bà: “Con không thích violin.”
Giang Nhất Mạn cảm thấy bất ngờ.
“Là mẹ thích.” Lộ Thức Thanh nghiêng đầu nhìn bà. Đã ngần ấy năm, đấy là lần đầu cậu nói với bà nhiều tới vậy: “Con chỉ muốn mẹ vui vẻ nên mới đi học thôi.”
Giang Nhất Mạn tái mặt chỉ trong nháy mắt.
Giờ cậu đã không cần chơi violin để mẹ vui lòng nữa, đương nhiên không cần học nữa.
Lộ Thức Thanh ăn xong bữa cơm mà chẳng biết mùi vị gì, cậu để khăn ăn xuống, có vẻ muốn đi.
Giang Nhất Mạn vội gọi cậu lại: “Thức Thanh.”
Lộ Thức Thanh nhìn bà.
Giang Nhất Mạn lấy một chiếc hộp được bao gói đẹp đẽ ở bên cạnh ra, gần như là dè dặt nói: “Cái này là quà mẹ tặng con…”
Lộ Thức Thanh thoáng sững sờ.
Đến cả Tạ Hành Lan trông thấy món quà cũng nhíu chặt mày, hắn vô thức nhìn sang Lộ Thức Thanh.
Đó là một hộp chocolate sang trọng đắt đỏ mà xinh đẹp.
Lộ Thức Thanh nghiêng đầu nhìn logo thếp vàng trên hộp, không biết đang nghĩ gì nữa.
Giang Nhất Mạn còn đang nói: “Mấy năm trước là em gái con không hiểu chuyện, nó không hề trách con càng không muốn đuổi con đi, con trẻ nói năng không cố kỵ gì, con đừng chấp nhặt với con nít…”
Bà giải thích thay đứa con nít không hiểu chuyện. Lộ Thức Thanh nghe mãi rồi chợt cười rộ.
Chỉ là một tiếng rất nhỏ nhưng lại khiến Giang Nhất Mạn chợt im bặt.
Đã lâu lắm rồi Lộ Thức Thanh không còn cười trước mặt bà nữa.
Giờ đây cậu cong đôi mắt, khóe môi mang theo ý cười chẳng hề che giấu, duy độc có đôi mắt màu nhạt kia là chẳng có lấy nửa phần vui vẻ, chỉ có sự chán ghét và xa cách lạnh lùng.
Giang Nhất Mạn ngẩn ra, hình như bà không biết mình đã làm sai chỗ nào: “Thức Thanh…”
Lộ Thức Thanh thành khẩn hỏi: “Mẹ vẫn không biết sao con lại như vậy à?”
“Mẹ…”
“Mẹ cũng đâu phải là muốn bù đắp cho con đâu.” Lộ Thức Thanh nói, “Mẹ chỉ muốn lòng mình dễ chịu hơn thôi, muốn con nuốt ngược nỗi ấm ức, như vậy mọi người sẽ có được cả nhà vui vẻ, hòa thuận sướng vui.”
Giang Nhất Mạn kêu lên: “Không phải vậy đâu.”
“Vậy sao con dọn khỏi nhà họ Tạ?” Lộ Thức Thanh hỏi, “Mẹ biết nguyên nhân không?”
Giang Nhất Mạn mấp máy môi nhưng lại không nói được gì.
Lộ Thức Thanh lại mỉm cười: “Chắc mẹ nghĩ là con nổi tính trẻ con, chỉ vì một viên chocolate mà giận dỗi…”
Tạ Hành Lan nhìn cậu, muốn vươn tay nắm lấy bàn tay đang run rẩy dưới bàn ấy, nhưng hắn do dự rồi lại chẳng vươn tới.
“Mẹ không biết.” Lộ Thức Thanh nặng nề lặp lại, “Mẹ không bao giờ biết cả.”
Dứt lời, cậu đứng dậy, cũng chẳng buồn nhìn Giang Nhất Mạn đã bỏ đi chẳng ngoảnh lại.
Giang Nhất Mạn ngơ ngác ở đó.
Tạ Hành Lan có hơi đau đầu.
Sở dĩ Lộ Thức Thanh đồng ý ăn bữa cơm hôm nay đương nhiên là vì còn ôm lòng kỳ vọng. Dù Giang Nhất Mạn chẳng nói gì, chỉ ăn bữa cơm thôi thì ít nhất sau này vẫn còn cơ hội làm dịu mối quan hệ.
Nhưng vừa lấy hộp chocolate này ra thì với cái tính bướng kia của Lộ Thức Thanh, chỉ e là sẽ không có lần sau nữa.
Tạ Hành Lan thầm thở dài, hắn đứng dậy định đuổi theo.
Giang Nhất Mạn gọi hắn lại, bà thì thầm: “Thức Thanh… rõ ràng hồi nhỏ rất nghe lời.”
Đứa nhỏ rất tốt tính, ba với quản gia dặn rõ đừng bao giờ đi tìm mẹ, nó vẫn len lén chạy tới.
Dù bị mắng bị chửi rất dữ dội thì hôm sau nó vẫn yêu mẹ như thế.
Bỗng chốc Tạ Hành Lan không biết nên nói gì.
Lộ Thức Thanh là con người, nào đâu phải thú cưng mãi mãi nghe lời đâu.
Từ đầu tới cuối Giang Nhất Mạn vẫn mang tâm lý cố chấp của bậc làm cha mẹ, cứ cảm thấy con nít ấy mà, chỉ cần cho nó vẻ mặt hòa nhã thì có thể xóa nhòa hết thảy những tổn thương, phớt lờ, thiệt thòi trước kia.
Nếu hết thảy không được như ý họ thì sẽ lôi chuyện lúc bé nghe lời hiểu chuyện ra nói.
***
Lộ Thức Thanh không lên xe của Tạ Hành Lan, thậm chí còn không đợi hắn đuổi kịp đã cất bước chậm rãi rời khỏi nhà hàng, hòa vào dòng người ngoài đường, chớp mắt đã biến mất giữa đám đông.
Bên tai rộn ràng vô cùng.
Lộ Thức Thanh đeo khẩu trang đi giữa đám đông ồn ào, đi mệt rồi thì ngồi xuống chiếc ghế bên vệ đường, ngơ ngác nhìn người qua kẻ lại.
Một cặp cha mẹ yêu thương nhau nắm tay con mình đi ngang qua cậu, vui vẻ cười hi ha.
Khác xa với ấu thơ của cậu.
Người mẹ điên điên khùng khùng, người ba chẳng về nhà bao giờ, nhưng hễ về đến thì sẽ là tiếng cãi vã chẳng bao giờ chấm dứt…
Và sau khi mỗi người tái hôn, có con riêng của mình, em trai em gái thật hạnh phúc.
Khác hẳn với cậu.
Ở nhà họ Lộ, thân phận cậu thật lúng túng. Cậu theo Giang Nhất Mạn tới nhà họ Tạ ở, chỉ vì ăn nửa viên chocolate đã chọc cho em gái khóc.
Em gái xinh đẹp bụ bẫm khóc tê tâm liệt phế, chỉ vào cậu mà nghẹn ngào: “Sao nó cướp chocolate của con? Sao nó kêu anh của con?! Không cho! Con không cho! Đuổi nó đi đi…”
Lộ Thức Thanh vừa 15 tuổi ngơ ngác đứng đó.
Rất nhanh, người nhà họ Tạ đã đổ xô tới. Giang Nhất Mạn, người mẹ không đánh thì mắng cậu thuở nhỏ giờ đây ôm lấy cô bé đang khóc la, bà dịu dàng như nước mà dỗ dành nó mãi, chẳng ngó ngàng gì tới cậu hết.
Ngay đêm ấy, Lộ Thức Thanh dọn ra ngoài, 5 năm cũng chưa từng về đó lấy một lần.
… Vậy mà Giang Nhất Mạn vẫn cảm thấy cậu giận dỗi vì một viên chocolate.
Nhà họ Lộ, nhà họ Tạ, chẳng có nơi nào là nhà cậu hết.
Giang Nhất Mạn không phải mẹ cậu, Tạ Hành Lan cũng sẽ không phải là anh trai cậu.
***
Cuối cùng Dung Tự cũng không đổi vé sang chuyến bay 4 giờ sáng: Hắn ngồi toa thương gia trên tàu lửa, về đến vịnh Tinh Thần Yến Thành thì đã là 10 giờ đêm.
Tiểu Trần xách vali hành lý vào nhà giúp hắn, cậu ta thở hắt ra: “Anh Dung, vé máy bay 9 giờ sáng mai về tốt vậy, đỡ ngồi tàu lửa ê mông. Rốt cuộc anh có chuyện gì gấp mà phải tranh thủ về mấy tiếng như vậy chứ?”
Dung Tự hừ một tiếng: “Cậu không hiểu.”
Tiểu Trần cũng trợn trắng.
Dung Tự nhìn thời gian, sắp 11 giờ rồi, chắc chắn con cú đêm Lộ Thức Thanh giờ còn đang lướt mạng, hắn cười híp mắt nhắn tin.
[Tu: Chào buổi tối nha Lộ lão sư, giờ có thời gian cùng ra ngoài làm một chầu trà sữa giải sầu vừa kích thích vừa căng thẳng không?]
Thật lâu sau Lộ Thức Thanh mới đáp:
[Thức Thanh: Bệnh ở nhà.]
Dung Tự giận quá hóa cười.
Lại nữa?
Dung Tự án binh bất động, định bụng cho tên nhãi lừa đảo này một niềm vui bất thình lình.
Hắn rón rén đi tới cửa căn biệt thự C - 2, phát hiện cổng khóa, không có tiếng động gì bèn bấm mật mã Lộ Thức Thanh nói cho mình biết lúc trước thì thấy thất bại.
Trước đấy là Tạ Hành Lan cài mật khẩu, giờ Lộ Thức Thanh đã dọn vào thì ắt là đã thay đổi rồi.
Dung Tự do dự thử: 3105.
Ting, mở khóa thành công.
Dung Tự: “...”
Dùng sinh nhật hắn làm mật khẩu cổng lớn, còn bảo không thích hắn cơ à?
Dung Tự y hệt con công xòe đuôi, hắn mở cửa ra đi thẳng vào, xông vào nhà dân, định bụng dọa Lộ Thức Thanh một phen.
May mà cửa trong còn mở toang, không cẩn hắn thử mật mã thêm.
Dung Tự vốn có thể vào thẳng, cơ mà không biết đầu hắn trúng gió gì, đã đi vào rồi còn vòng ra thử mật khẩu 3105 thêm lần nữa, lại mở khóa cửa thành công.
Dung Tự tiêu sái giơ tay bấm mật khẩu lên, thổi tan khói thuốc súng như vừa nã đạn thành công, đắc ý đi vào trong.
Điều hòa chính trong phòng còn để mở, giày vứt lung tung ở cửa phòng ngủ.
Xem ra đang ở nhà.
Dung Tự sửa sang lại đầu tóc, hắn vốn định đi vào thằng hù cậu nhảy dựng nhưng lại lo hù người ta sợ ngu người, chỉ đành rụt rè gõ cửa.
Cốc cốc.
Bên trong không có tiếng động nào cả.
Dung Tự lại kiên nhẫn gõ cửa hồi lâu.
Vẫn không có ai ra mở cửa.
Dung Tự cau này, hắn thử vặn tay nắm cửa, liếc nhìn vào trong phòng.
Tấm chăn nằm ngổn ngang trên chiếc giường to đùng nhưng lại chẳng có ai.
Dung Tự ngẩn ra.
Không ở nhà sao?
Muộn thế này rồi còn có thể đi đâu nữa chứ?
Dung Tự lại gọi mấy tiếng trong phòng khách: “Thức Thanh? Lộ lão sư?”
Không ai đáp lời.
Dung Tự lại hắng giọng gọi: “Chối lão sư?”
Lần này cũng không ai trả lời như thể thật sự không có ở nhà.
Dung Tự chờ mãi vẫn không tìm được người, hắn đành cau mày lấy di động ra, định gọi điện cho cậu.
Nhưng còn chưa kết nối, đầu Dung Tự chợt lóe lên một suy nghĩ. Như nhớ ra gì đó, Dung Tự quay lại phòng ngủ chính không có lấy một bóng người.
Bật đèn tường lên, căn phòng ngủ sáng trưng.
Dung Tự đi vòng qua cạnh giường, đi tới bên tủ quần áo. Hắn giơ tay thử mở tủ quần áo ra.
Một tia sáng khẽ khàng rơi vào đấy.
Dưới tầng chót của tủ quần áo, Lộ Thức Thanh co cuộn người, cậu quấn mình trong tấm chăn len nằm đấy, hai mắt nhắm nghiền, tay còn ôm chặt di động đã tắt màn hình.
Dung Tự không ngờ cậu lại ngủ trong đây thật, hắn giật nảy người.
Khuôn mặt của Lộ Thức Thanh có hơi đỏ, có vẻ như tủ quần áo chật hẹp thiếu oxy, đến cả hơi thở cũng dồn dập như sắp không thở nổi.
Dung Tự vội mở toang cửa tủ, hắn cúi xuống ôm cả người cậu lên.
Chỉ là vừa ôm vào lòng, Dung Tự đã cảm nhận được cơn nóng ập tới.
Hắn sửng sốt.
Lộ Thức Thanh bệnh thật rồi sao?