Tái Ông mất ngựa sao biết không phải phúc rất có lý.
Dung Tự trầm mặc thật lâu mới cất tiếng ai oán: “Lộ Thức Thanh, cậu có biết mình đang nằm nhoài trên lưng tôi không?”
Hiếm được lần Lộ Thức Thanh nói hết lời cay độc, khuôn mặt còn đang nóng rần, phải miễn cưỡng ra vẻ bình tĩnh: “Đúng vậy.”
Dung Tự lại nói: “Vậy cậu cũng biết là tôi lo cậu mệt mới chủ động xả thân cõng cậu, dù rằng sớm mai dậy cả người tôi đều ê ẩm, có khi ngay cả phim cũng không còn sức quay ư?”
Lộ Thức Thanh nghẹn lời.
Dung Tự thở dài: “Tôi hết lòng hết dạ vì Lộ lão sư như vậy, không ngờ lại bị cậu đâm sau lưng, haiz.”
Lộ Thức Thanh hoảng ngay.
Dung Tự có một loại siêu năng lực, ấy là rõ mình kiếm chuyện trước thế mà vẫn có thể mặt không đỏ hơi thở không gấp, gọn gàng sạch sẽ quăng hết nồi lên người đối phương.
Lộ Thức Thanh nhỏ giọng: “Vậy, vậy tôi xuống.”
Cậu định nhảy xuống theo bản năng, song bàn tay Dung Tự đang giữ chặt chân cậu chợt dùng lực, cưỡng chế đè người lại trên lưng: “Chạy cái gì? Ngã là tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.”
Bỗng chốc Lộ Thức Thanh rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Dung Tự tiếp tục cõng cậu đi xuống, giọng điệu chuyện trò tùy ý: “Hồi đấy lúc tôi vừa mới đóng phim, tài nguyên chẳng ra sao cả, từng nhận vai nam tám trong một bộ phim tiên hiệp.”
Lộ Thức Thanh ngẩn ra, lờ mờ ý thức được hình như Dung Tự đang trả lời cậu vì sao hắn lại sợ độ cao.
“Là “Điệu minh cầm dưới ánh trăng” phải không?”
Dung Tự nhướng mày: “Bộ phim rác cũ rích đấy cậu cũng biết à?”
Lộ Thức Thanh mím môi nói nhỏ: “Phim của anh tôi đều xem cả.”
Cậu có một gian phòng để chứa riêng sản phẩm ăn theo của Dung Tự, còn cả standee cho các hoạt động quy mô nhờ người khác mang tới nữa.
Dung Tự cười rộ lên, giọng điệu hắn thật thoải mái tự nhiên như đang nói chuyện của người khác.
“Bộ phim đấy cốt truyện rác, trang phục tạo hình cũng rẻ tiền, nhưng là vai nam tám ấy tôi thích lắm. Sau khi vào đoàn, có một lần thiết bị dây cáp xảy ra vấn đề, tôi rơi thẳng từ trên không xuống.”
Lộ Thức Thanh kinh hoảng, bàn tay bất giác bấu chặt vào vai áo của Dung Tự: “Bị bị thương nghiêm trọng lắm không?”
“Ồ, còn tạm.” Dung Tự đáp, “Hôn mê khoảng nửa tháng hơn.”
Lộ Thức Thanh nóng nảy.
Thế mà còn kêu tạm?!
“Hồi ấy quay cũng gần xong rồi, chỉ còn thiếu hai cảnh nổi bật của nam tám thôi.” Đến nay Dung Tự hãy còn có chút tiếc nuối, “Vì lần đó bị thương, sau khi tỉnh lại tôi được đạo diễn báo cho hay là nam tám cứ thế hết đất diễn, nam nữ chính nhẹ nhàng HE. Tôi muốn quay bù nhưng lại bị bĩu môi cho về.”
Vành mắt Lộ Thức Thanh đã đỏ hết cả rồi, cậu nắm lấy áo hắn, chẳng nói tiếng nào.
Dù ngoài miệng nói ra thật nhẹ nhàng, nhưng cậu có thể tưởng ra khi ấy Dung Tự vừa vào giới, chẳng có danh tiếng gì, chỉ là một diễn viên nhỏ bé. “Bĩu môi cho về” chắc chắn sẽ không thiếu lời sỉ nhục người ta.
Dung Tự vốn có ý định đưa người ra ngoài cho khuây khỏa, không ngờ dăm ba câu của mình lại làm người ta emo rồi.
Hắn ngoái đầu cười với Lộ Thức Thanh: “Fans toàn bảo tôi biết chọn kịch bản, mỗi “Điệu cầm minh dưới ánh trăng” là lịch sử đen tối. Thật ra à, theo kịch bản ban đầu thì hình tượng của nam tám không tệ đâu, không tin về tôi lấy cho cậu xem.”
Lộ Thức Thanh mím chặt môi, không nói tiếng nào cả.
Dù cậu đã xem bổ sung hết tất cả các bộ phim và show giải trí Dung Tự từng tham gia trước khi bạo hồng, nhưng từ tận đáy lòng mình, cậu vẫn luôn cảm thấy dường như Dung Tự sinh ra chính là ngôi sao lớn đứng dưới ánh đèn sân khấu.
Không gặp phải đường quanh co chuyện nhấp nhô, từ đầu tới cuối đều ung dung, mạnh mẽ lại đáng tin.
Từ lúc bắt đầu đóng phim, Dung Tự diễn vai gì cũng thuận buồm xuôi gió cả. Chương trình tạp kĩ, phỏng vấn, hoạt động… đi tới đâu cũng là dăm ba câu đã có thể khống chế toàn cục, thu hút sự chú ý của tất mọi người.
Đây là lần đầu tiên Lộ Thức Thanh ý thức được, hóa ra Dung Tự cũng là một người bình thường.
Sự mạnh mẽ của hắn nào đâu phải sinh ra đã có.
Lộ Thức Thanh áp trán mình vào bờ vai của Dung Tự thật lâu mới rầu rĩ phun ra mấy chữ.
“Đạo diễn đó xấu ghê.”
Trẻ con còn không mắng người khô khan như vậy.
Dung Tự bị chọc cười: “Sao khi tôi diễn Đỗ Phương Khê rồi hot lên, đạo diễn đó chủ động tới tìm tôi quay phim.”
Lộ Thức Thanh hãy còn thấy tức trong lòng, vừa nghe thì đã vội truy hỏi: “Sau đó thì sao? Anh có quay không?”
“Sao mà có được.” Dung Tự nhướng mày, “Tôi cũng có phải kẻ phá của đâu. Lúc đó Đỗ Lâm còn chỉ vào mặt chửi ông ta một trận.”
Nghe vậy Lộ Thức Thanh mới thở phào.
Dung Tự ngã từ trên cao xuống thành ra như vậy, sợ độ cao là chuyện tất nhiên.
Lộ Thức Thanh càng nghĩ tới dáng vẻ tái nhợt hôm nay của Dung Tự thì càng thấy áy náy, cậu gục đầu xuống: “Xin lỗi, tôi không nên kéo anh đi tàu lượn siêu tốc với cáp treo.”
Dung Tự gật đầu: “Ừ, nếu Lộ lão sư còn truy cứu về trước nữa thì vụ nổ vũ trụ có khi cũng là do lỗi của cậu đó.”
Lộ Thức Thanh: “...”
Biết được lý do Dung Tự sợ độ cao như ý nguyện, ấy thế mà suốt cả quãng đường Lộ Thức Thanh đều hậm hực bất bình, thấy buồn vô cùng.
Dung Tự dỗ dành cậu mấy câu, hắn cõng người đến quốc lộ chỗ ngã rẽ ở lưng chừng núi đợi một chốc thì một chiếc xe có biển số quen thuộc chầm chậm chạy tới.
Tiểu Trần ngừng xe hạ cửa sổ: “Anh Dung, Lộ lão sư, không sao chứ?!”
Dung Tự bước tới kéo Lộ Thức Thanh lên xe, không chút nghiêm túc nói to: “Có anh ở đây thì xảy ra chuyện gì được kia chứ? Đừng có nhọc lòng vô ích.”
Tiểu Trần: “...”
Tiểu Trần không nhịn được mới nhắc: “Anh Dung, hay anh lên weibo xem hot search cái đi anh?”
Lúc thấy fan hâm mộ thì Dung Tự đã biết sẽ lên hot search, hắn lười nhác vươn vai: “Lười xem.”
Lộ Thức Thanh đang emo bên cạnh tỉnh táo lại, cậu vội lấy di động ra, bấm vào weibo.
Liếc nhìn xong, trước mắt lập tức tối sầm.
Sôi: Dung Tự Lộ Thức Thanh Hẹn hò ở công viên giải trí.
Ghim đầu hot search là bài weibo kèm theo 18 tấm ảnh.
[Ra đường chỉ đi dưới cống: Hôm nay đi công viên giải trí XX ở Bắc Thành vô tình gặp một người có khí chất siêu giống chó... không, siêu giống idol Dung Tự đẹp trai chít người (post này 5 xu nhé) của mị và một bạn ngoan ngoãn màu cam, tiếc là mị với bạn mị đều nhát cáy, gan bé, chỉ dám lén lút theo sau suốt cả chặng.]Tên IP này thường chỉ cách người hướng nội đi ra ngoài, né tránh người khác
Bình luận bên dưới toàn là ha ha ha.
[“Nhát cáy” “gan bé” “nhưng theo suốt cả chặng”]
[Nhát cáy cũng không ảnh hưởng mấy người biến thái nữa phải không ha ha ha ha ha]
[Vãi! Giống chó đó thiệt, không phải, ý tui là Dung Tự anh tuấn tiêu sái (post này 5 xu) thật!]
[Mà á, 18 tấm này chụp poster phim thần tượng yêu đương gì đó hả? Sao tấm nào cũng mờ ám hết vậy! Đi tàu lượn siêu tốc, ngoan ngoãn đưa nước uống, ăn bánh quế, a a a ngọt vãi nhái!]
Ban đầu mọi người chỉ hít CP linh tinh, tận đến khi một chị gái ở đâu nhảy ra.
[A a a a a đó là Dung Tự với Lộ Thức Thanh mà! Tui cũng tình cờ gặp trong công viên giải trí XX nè, còn chụp hình chung xin chữ ký nữa á á á!]
Cư dân mạng vội bấm vào tường nhà của cô gái này thì phát hiện người ta đã sửa chữ ký thành “Cái gì?! Sao cậu biết tôi có ảnh chụp chung với Dung Tự và Lộ Thức Thanh”, bài ghim trên weibo cô nàng là tấm ảnh chụp chung nọ.
Bình luận:
[Mọe! Quần áo khẩu trang y chóc! Là Dung Tự thật rồi!]
[A a a a a sao tao không tới công viên giải trí! Tao hựn!]
[Ủa không phải Lộ Thức Thanh là đóa hoa trên núi cao hả? Sao mặc đồ dễ huông quá vậy a a a. Tình mẹ của tao bùng cháy rồi 5555!]5555: Tiếng khóc
Ngay sau đó lại có fan hâm mộ đăng bài.
[Nói dóc khen tặng: A á á tui hận! Tui là phần tử khủng bố xã giao, nhận ra Dung Tự đuổi theo ngay. Ai mà biết ảnh chạy nhanh vãi, dắt Lộ Thức Thanh chạy nhanh như chớp mất hút luôn!]
Ảnh đính kèm là tấm Dung Tự nắm tay Lộ Thức Thanh đi xuyên qua đám đông, nhanh chóng chạy về phía xa.
Chắc là lấy điện thoại chụp vội, hình ảnh có chút nhòe, nhìn không rõ khuôn mặt của mọi người quanh đấy, chỉ có thế thấy rõ hai người đang chạy đi, nhưng không dưng lại dấy lên bầu không khí phim điện ảnh.
[???? Hiện trường đào hôn??]
[Một tấm hình mà đầu tui ảo tưởng ra bao nhiêu là tình tiết á á á! Hít đường ngon qué!]
[You mà nói hai người yêu nhau thiệt tui cũng tin, chênh lệch chiều cao xứng đôi vỡi.]
[Là đang hẹn hò đó là đang hẹn hò đó! Đẩy hot search #Dung Tự Lộ Thức Thanh Hẹn hò ở công viên giải trí# lên đi!]
18 tấm hình chụp ở công viên giải trí cộng thêm ảnh bỏ trốn được fan hâm mộ tranh nhau truyền đọc. Fan CP đẫm nước mắt nóng hôi hổi ăn mừng năm mới.
[Hu hu hu tui ship tui ship tui shipppppp!]
[Quả là tiên phẩm mà!]
[Pháp bất Dung Tình là thật đó!]
Hot search trên mạng ầm ĩ đông vui, Châu Phó ngồi ở khách sạn thì thiếu điều tức xỉu.
Lúc đi nói nghe hay lắm ha, không xảy ra việc gì đồ, ai mà biết ngoảnh lại lên bà nó hot search “hẹn hò” rồi!
Còn bị chụp hết cả chuyến đi.
Châu Phó tức giận bừng bừng đi tìm bộ phận quan hệ công chúng của Truyền thông Tinh Trần giúp xử lý, nhưng cái này cũng không phải hot search hắc, nếu một hai hạ hot search e là sẽ phản tác dụng, chỉ có thể chờ cho hot search tự giảm nhiệt.
Châu Phó đau đầu xoa huyệt thái dương.
Sau khi mặt trời lặn, rốt cuộc Dung Tự cũng đưa Lộ Thức Thanh về đến khách sạn, hắn trịnh trọng nói với Châu Phó: “Anh Châu, không làm nhục sứ mệnh, đã đưa bé ngoan hoàn hảo không tổn hại về đến.”
Châu Phó: “...”
Đã bị fans dí chạy khắp nơi còn lên cả hot search mà bảo hoàn hảo không tổn hại à?!
Song thấy trạng thái của Lộ Thức Thanh đúng là tốt hơn ban sáng nhiều, Châu Phó miễn cưỡng nuốt lại cơn bất mãn, ngoài cười trong không cười làm nói: “Làm phiền Dung lão sư rồi.”
Dung Tự cười tít, vờ như không thấy vẻ bất mãn của Châu Phó: “Khách sáo rồi, chuyện nhỏ thôi.”
Châu Phó muốn trợn mắt rồi đấy nhưng phải cố nhịn lại, quay sang hỏi Lộ Thức Thanh đang ngoan ngoãn ôm con búp bê: “Thức Thanh, hôm nay chơi thế nào vậy?”
Lộ Thức Thanh gật đầu: “Vui lắm.”
Nghe vậy Châu Phó mới yên tâm.
Dung Tự đưa người về xong thì xoay người quay về, phải đi nghênh đón cơn thịnh nộ của Đỗ Lâm.
Lộ Thức Thanh chợt giơ tay ra nắm lấy tay áo hắn: “Dung lão sư…”
Dung Tự ngoái lại: “Tôi về gọi điện thoại trước, lát nữa quay lại làm bữa ngon cho cậu.”
“Không, không phải.” Lộ Thức Thanh do dự mấy lượt mới lúng túng, “10 tấm ảnh chụp liên tục, có thể cho tôi không?”
Dung Tự đang định trả lời thì di động vang lên.
“Chờ một lát.” Hắn nghe điện thoại, vừa nói vừa tránh khỏi tay Lộ Thức Thanh, đi ra ngoài, “Alo, chị Đỗ, đừng giận nè, chuyện có bao lớn, cũng có phải hot search hắc gì đâu, để fan vui vẻ thỏa thích một hồi thì giảm chứ gì…”
Chỉ nói mấy câu như vậy, Dung Tự đã huênh hoang rời đi.
Lộ Thức Thanh: “...”
Chắc chắn là Dung Tự không có ý định trả lại ảnh cho cậu rồi đó. Lộ Thức Thanh như cái bánh gạo nếp vo thành cũng sẽ không thật sự nhẫn tâm đi tìm Đậu Trạc, nói cho y nghe bí mật của mình, thành ra Dung Tự mới cà rỡn mà bỏ đi.
Nhưng đúng là Lộ Thức Thanh không nỡ thật, cậu cúi đầu ủ rũ đi về phòng.
Châu Phó pha trà hoa cho cậu, thấy sắc mặt cậu khá hơn rất nhiều thì yên tâm hẳn: “Cuối tháng là có thể đóng máy rồi, sau đó cậu nghỉ ngơi một quãng thời gian đi, tạm thời không nhận phim.”
Lộ Thức Thanh gật đầu.
“Nhưng nếu nửa cuối năm mà “Trường An Ý” thuận lợi lên sóng thì cậu phải theo đoàn phim tuyên truyền.” Châu Phó lo lắng nhìn cậu, “Cậu được không đó?”
Lộ Thức Thanh do dự: “Chắc là được nhỉ.”
Dù sau thì vai chính là Dung Tự, nếu đoàn phim chạy đi tuyên truyền cũng sẽ không có vấn đề gì quá lớn đâu.
Lộ Thức Thanh có sự tin tưởng mê muội với Dung Tự.
Châu Phó thở hắt ra, anh không hỏi thêm nữa.
Dung Tự đã hứa sẽ làm bữa ra trò. Hắn chịu đựng lời quở trách nửa giờ đồng hồ xong thì vui vẻ ghé lại.
Châu Phó có hẹn với người bạn ở Bắc Thành, 10 phút trước đã đi rồi.
Lộ Thức Thanh rất ân cần, còn chủ động giúp Dung Tự cởi áo khoác nữa cơ.
Dung Tự mỉm cười cởi áo khoác ra rồi giơ cho cậu: “Hôm nay muốn ăn gì nào? Cá mè chiên xù hay canh cá?”
“Cái nào cũng được.”
Một ngày trời hai người chẳng ăn được bao nhiêu, Lộ Thức Thanh đã đói đến nỗi bụng sôi ùng ục từ lâu rồi, mới nãy còn đang ăn vụng đồ ăn vặt nữa.
Dung Tự cũng không hỏi thêm, chỉ xách nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn đi thằng vào phòng bếp.
Lộ Thức Thanh nhìn trộm, chờ người vừa đi vào bếp, chắc chắn người ta không thấy được mình thì vội ôm áo khoác của Dung Tự, lục 10 tấm ảnh chụp liên tục nọ trong túi áo của hắn.
Chỉ là móng vuốt lục mãi vẫn không thấy mấy tấm ảnh đó.
Chắc chắn bị Dung Tự cất rồi.
Lộ Thức Thanh cúi đầu ủ rũ, cậu móc áo lên giá treo rồi rầu rĩ đi vào bếp phụ giúp.
Dung Tự đang xử lý cá, hắn chẳng buồn ngẩng lên đã hỏi: “Không tìm thấy ảnh à?”
Lộ Thức Thanh: “...”
Chút tâm tư đó của Lộ Thức Thanh đời nào qua mặt được con cáo già như Dung Tự. Hắn ngước lên nhìn Lộ Thức Thanh đang héo úa, không nhịn cười được nữa: “Tấm ảnh đó chụp có tí xíu, không nhìn kỹ cũng có biết ai đâu, cậu cứ canh cánh như vậy làm gì?”
Lộ Thức Thanh cúi đầu rửa rau, không nói tiếng nào.
Dung Tự bật cười.
Lộ Thức Thanh càng lúc càng không khách sáo với hắn đây mà, mới đầu nói chuyện thôi đã đỏ mặt, giờ còn biết dỗi nữa cơ.
Tiến bộ lắm.
“Nói, muốn lấy làm gì? Cậu nói đi, biết đâu tôi sẽ đưa cậu.”
Mắt Lộ Thức Thanh sáng rỡ: “Thật hả?”
“Thật.”
Lộ Thức Thanh mím môi, xoa lung tung lá rau trong tay, cố làm ra vẻ chẳng có gì đâu: “Là vì đó là ảnh chụp chung, muốn cất giữ.”
Dung Tự chậc một tiếng: “Tôi còn tưởng chuyện gì to tát nữa, lát nữa ăn xong chúng ta chụp chung 100 tấm ảnh cất làm kỷ niệm được không.”
Lộ Thức Thanh rất dễ dỗ, đôi môi của cậu khẽ vểnh thành một độ cong, gật đầu “ừa ừa”.
Đợi tới lúc rửa rau xong cậu mới phản ứng lại.
Không đúng, sao vẫn cứ là không đưa ảnh thế.
Mình đã biết chuyện Dung Tự sợ độ cao rồi, dù có lấy 10 tấm ảnh chụp liên tục cảnh Dung Tự nhắm mắt cũng có hề hấn gì đâu.
Lộ Thức Thanh lén lén lút lút quan sát Dung Tự cả buổi trời, cậu cầm lòng không đặng mà hỏi hắn: “Sao anh… anh lại không muốn trả ảnh cho tôi?”
Dung Tự lại chẳng có ý định giấu, thuận miệng nói: “Máy chụp hình của tàu lượn siêu tốc xấu quá, tôi không thừa nhận đó là mình.”
Lộ Thức Thanh: “...”
Có đánh chết cậu cũng không ngờ là đáp án này.
Được lắm nha, rất là Dung Tự.
Dù rất tiếc nhưng Lộ Thức Thanh vẫn phải từ bỏ ý định đòi lại mấy tấm ảnh đó.
Dùng bữa xong, quả nhiên là Dung Tự tuân thủ lời hứa, hắn kéo Lộ Thức Thanh chụp chung thật nhiều ảnh rồi mới đi.
Lộ Thức Thanh vui mừng hớn hở, cậu ôm di động so trái so phải, cảm thấy tấm nào mình cũng thích hết á, xoắn xuýt thật lâu mới lựa trúng một tấm cài làm hình nền trò chuyện trên wechat.
Lúc này, Tiểu tỷ tỷ quản lý hội hậu viện của Dung Tự gửi tin cho cậu. Lộ Thức Thanh đổi sang tài khoản phụ xem.
[Tiểu tỷ tỷ quản lý: Chối lão sư! Cuối tháng này chính là sinh nhật của Dung Tự rồi, mọi người làm phương án chúc mừng hoành tráng nè! (Tệp đính kèm)]
Trước đó Lộ Thức Thanh và hội hậu viện, nhân viên quản lý phòng làm việc đã trao đổi với nhau chuẩn bị thật lớn cho sinh nhật năm nay, online offline đâu đâu cũng có hoạt động mừng sinh nhật cả.
[Chối lão sư: Vất vả rồi.]
[Tiểu tỷ tỷ quản lý: Năm nay Chối lão sư vẫn không tham gia offline à? Lần nào cậu cũng vung nhiều tiền vậy, tốn kém quá. Mọi người cũng muốn được tận mắt nhìn thấy trùm cuối! (Phú bà dán dán.jpg)]
Fan hâm mộ của Dung Tự đa số đều biết trong giới fan có một vị phú hào vung tiền như rác. Fan nam của Dung Tự tương đối ít nên mọi người đều nhất trí cho rằng “Chối lão sư” là phú bà giỏi giang trong xã hội, lần nào cũng kêu chị chị em em cả.
[Chối lão sư: Không cần đâu, mọi người chơi đi.]
Tiểu tỷ tỷ quản lý lại bóp cổ tay, vung nắm đấm xuống bàn, lòng thầm hạ quyết tâm, ánh mắt kiên định như phải vào Đảng.
Fan phú hào năm nào cũng vung tiền như rác nhưng lại không được thần tượng đáp lại xíu nào, lỡ đâu về sau hết nhiệt tình lại thoát fan ngay thì sao.
Nhất định lần này phải giúp Chối lão sư thu hút sự chú ý của Dung Tự mới được.
Mưu cầu phúc lợi cho Chối lão sư thêm lần nữa thôi!
***
Lộ Thức Thanh hắt xì, cậu lại đổi sang tài khoản chính, lười nhác lướt xem tin tức.
Giao diện chợt bắn ra khung nhắc nhở của weibo, hình như siêu thoại của Dung Tự lại có chuyện gì vui lắm ấy.
Lộ Thức Thanh tiện tay bấm vào xem thử thì bỗng chốc cứng đờ, hồi sau mới lộ ra vẻ mặt phức tạp, khi thì vui sướng khi lại lo lắng.
À thì…
Dung Tự quay về tầng của mình, hắn ngâm nga khúc hát bằng cái chất giọng ngũ âm méo mó đi qua hành lang. Vừa đến cửa phòng mình thì căn phòng bên cạnh bỗng vang lên giọng nói xa xăm nghe rất quen tai.
“Dung lão sư.”
Dung Tự ngoảnh lại.
Đậu Trạc đang đứng ngay cửa, cười như không cười nhìn sang, vừa nhìn đã biết y nín nhịn cả ngày, sắp không chịu được rồi.
Dung Tự nhướng mày: “Có việc bẩm tấu không việc bãi triều.”
Cái thứ tổn hại bạn bè chắc định nói lời độc miệng chuyện mình bị fans chặn hôm nay, Dung Tự lười nói nhiều với y.
Đậu Trạc lộ ra nụ cười mỉm kỳ dị: “Hôm nay tôi nghe được ít lời đồn bậy, ngang nhiên nói Dung thủy đế của chúng ta sợ độ cao.”
Dung Tự: “...”
Đậu Trạc đau đớn lắm thay: “Đúng là lòng người độc địa ha. Mấy lời vô căn cứ thế mà cũng có người đồn! Cơ mà ông cứ yên tâm, là bạn tốt của ông bao năm, chắc chắn một chữ tôi cũng không tin nhở. Hơn nữa tôi còn giúp ông chửi bọn họ một trận ra trò, còn lập lời thề hẹn, chờ bọn mình đóng máy thì sẽ chơi dù lượn ngay, tới chừng đó chụp cho mấy người đó xem, vả mặt bọn họ bép bép luôn.”
Dung Tự: “...”
Dung Tự gác tay lên khung cửa, im lặng hồi lâu mới hỏi: “Ông nghe ở đâu đó?”
Đầu tiên loại trừ Lộ Thức Thanh ra.
Bằng vào cái tính ấy của cậu, biết được nguyên nhân mình sợ độ cao thì chắc chắn sẽ không chủ động kể ra.
Thật ra cái chuyện sợ độ cao này, thêm Đậu Trạc biết cũng chẳng có gì to tát, quá lắm thì bị cười nhạo mấy câu thôi.
Đậu Trạc huơ huơ di động trong tay: “Treo trên no 1 hot search nè.”
Dung Tự: “??”
Dung Tự mở weibo trên điện thoại ra, bấm vào bảng hot search xem.
Hot search #Dung Tự Lộ Thức Thanh# bạo cả ngày trời cuối cùng cũng đã giảm nhiệt, hiện giờ hot search no 1 là:
#Dung Tự Lộ Thức Thanh Ảnh chụp trên tàu lượn siêu tốc#
Công viên giải trí nọ ở Bắc Thành rất gần phim trường, dù ở nơi hẻo lánh nhưng cũng là ngày cuối tuần và kỳ nghỉ, người có hơi nhiều. Cách thức in ảnh chụp lại không phải là quét mặt tìm ảnh giống các công viên giải trí nổi tiếng khác nên có thể in ấn tùy ý.
[Ra đường chỉ đi dưới cống: Lúc đi tàu lượn siêu tốc hình như Dung Tự nhắm mắt suốt cả quá trình. Chả còn, còn nắm tay bé Lộ nữa, hoài nghi là sợ độ cao.]
Đính kèm 10 tấm ảnh nhắm mắt được chụp liên tục độ nét cao.
Dung Tự: “...”
Kỳ cả cục.
—Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn (Xuất phát từ câu Sơn cùng thủy phục nghi vô lộ/ Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn): Ý chỉ giữa cảnh núi non sông nước, ngỡ như hết lối thì bất ngờ thấy bóng liễu hoa tươi, dấu hiệu của thôn làng, hàm ý ngỡ như rơi vào tuyệt cảnh thì thấy được tia hi vọng phía trướcTái Ông thất mã an tri họa phúc dùng để an ủi khi người khác khó khăn, trong họa có phúc trong phúc chưa chắc không có họa, mọi thứ đều không thể phán xét nếu chỉ dựa vào bề ngoàiSôi: Ở đây là mức đánh giá của weibo, giống như bạo. Theo mức độ thì bạo > sôi