Sự xuất hiện của Hoắc Kiêu đối với Cố Nhược Yên giống như phao cứu sịn trong lúc sắp chìm xuống biển. Dưới ánh đèn lấp lánh của nhà hàng, hắn nổi bật trong bộ vest đen lịch lãm như những quý ông bước ra từ trong truyện.
“Anh Kiêu, anh đến rồi, em nhớ anh quá!”
Cố Nhược Yên kích động ôm lấy Hoắc Kiêu, reo hò, phấn khích.
Thái độ của cô đối lập hoàn toàn với khi nói chuyện với Lôi Phong, điều này khiến cho Lâm Ngọc Anh chỉ biết tiếc nuối.
“Anh cũng nhớ em lắm. Ngoan, đừng quấy rầy đến khách trong nhà hàng đang dùng bữa, em ngồi xuống đi.”
Hoắc Kiêu dịu dàng nhắc nhở.
Hắn kéo ghế để Cố Nhược Yên ngồi xuống, sau đó bản thân ngồi vào chỗ trống cạnh cô, lạnh nhạt đối diện với Lôi Phong đang không mấy vui vẻ.
“Cảm ơn anh Lôi đã mời mẹ vợ và vợ chưa cưới của tôi ăn tối. Lần sau hy vọng sẽ có dịp để tôi mời lại anh một bữa để cảm ơn.”
Hoắc Kiêu bình tĩnh nói.
“Tôi theo đuổi Nhược Yên, mời cô ấy và bác gái ăn tối là chuyện bình thường. Tôi với cậu vốn là tình địch nên không cần mời lại tôi bữa cơm cảm ơn đâu.”
Lôi Phong cười đáp.
“Trước sau gì cũng sẽ có bữa cơm này thôi!” Hoắc Kiêu vừa nói vừa ôm vai Cố Nhược Yên: “Anh xem tôi là tình địch, nhưng rõ ràng chiến trường này phần thắng nghiêng về phía tôi. Yên Yên không thích anh, lẽ nào anh không nhìn ra điều đó hả?”
“Tôi biết cô ấy không thích tôi. Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là sau này cũng vậy. Hoắc Kiêu, mặc dù không biết lý do gì khiến cậu đột nhiên quay đầu quan tâm Nhược Yên, nhưng tôi dám chắc chắn hành động này của cậu chỉ là tạm thời. Đợi đến một lúc nào đó cậu nguôi ngoai cơn giận với cô gái họ Lệ kia, thì Nhược Yên sẽ lại bị cậu bỏ rơi lần nữa thôi, đúng chứ?”
Lỗi Phong lật bài ngửa cười cợt hỏi.
“Hóa ra anh điều tra về chuyện của chúng tôi à? Vậy chắc anh phải biết tôi và Lệ Nhã Ly chỉ là bạn bè, cùng lắm là thân nhau hơn người bạn bình thường một chút thôi. Chuyện này trước đây tôi có giải thích với Yên Yên rồi, giữa tôi và bạn học Lệ không có bất kì quan hệ tình cảm nào cả. Hiện giờ tôi và bạn học đó không còn chơi chung với nhau nữa. Cô ấy cũng đã có bạn trai, hy vọng anh Lôi sẽ không phát tán tin đồn thất thiệt làm ảnh hưởng đến mối quan hệ hiện tại của bạn học Lệ. Còn về Yên Yên, trước đây tôi luôn né tránh là vì muốn hưởng thụ cảm giác được theo đuổi. Bây giờ tôi đã cảm nhận xong rồi, nên sau này tôi sẽ hết lòng yêu thương chiều chuộng Yên Yên. Tuyệt đối sẽ không có chuyện tôi bỏ rơi Yên Yên như anh Lôi đã lầm tưởng.”
Hoắc Kiêu khẳng định đáp.
Hắn đã ngu ngốc hết một kiếp rồi, kiếp này hắn sẽ không phạm vào sai lầm đó nữa. Hắn đã từng nói sẽ bảo vệ tốt Cố Nhược Yên, sẽ yêu thương chiều chuộng cô ấy thì chắc chắn hắn sẽ làm được.
Cố Nhược Yên là cô gái tốt, không có ai trên đời này có thể so sánh được với cô. Lệ Nhã Ly là người tâm cơ thủ đoạn, mang cô ta ra so với Cố Nhược Yên, chính là đang sỉ nhục vợ chưa cưới nhỏ bé của hắn.
“Chúng ta đều là đàn ông, tâm tư của cậu thế nào, tôi hoàn toàn có thể nhìn ra được. Hoắc Kiêu, tôi vẫn sẽ theo đuổi Nhược Yên, dù gì sau này tôi cũng là người chiến thắng!”
Lôi Phong mỉm cười lộ rõ sự tự tin trên gương mặt.
Nụ cười này của hắn khiến Cố Nhược Yên chán ghét, lúc trước cô đã thấy Lệ Nhã Ly là người mặt dày mày dạn lắm rồi, không nghĩ đến Lôi Phong còn quá đáng hơn cả cô ta. Hoắc Kiêu đã giải thích rồi mà hắn vẫn khăng khăng khẳng định cô sẽ thay lòng đổi dạ.
Chuyện này tuyệt đối không thể nào xảy ra được đâu.
“Nè, anh đừng có suy bụng ta ra bụng người. Anh Kiêu luôn là người biết giữ lời hứa. Anh ấy nói không yêu Lệ Nhã Ly thì chính là chưa từng vì cô ta mà rung động. Anh ấy chỉ thừa nhận có mối quan hệ với tôi, bao nhiêu đó vẫn chưa đủ để anh bỏ cuộc hả?”
Cố Nhược Yên nóng nảy hỏi.
“Yên Yên ngoan nào, đừng giận, chuyện này anh có thể giải quyết.”
Hoắc Kiêu cười nói.
Hắn ôm chặt vai của Cố Nhược Yên để trấn an cô, bao giờ cũng thế, trong mắt cô chỉ tồn tại sự xuất hiện của hắn, người khác chỉ là mây gió thoáng qua.
“Nhưng mà anh ta…”
“Yên Yên, mẹ đã nói con ngồi im từ nãy đến giờ, con không nghe lời mẹ hả?”
Lâm Ngọc Anh gằng giọng.
Đây là lúc để Hoắc Kiêu chứng minh tình cảm với con gái của bà, tuy rằng bà có thiện cảm với Lôi Phong nhiều hơn nhưng bà vô cùng tôn trọng ý nguyện của Cố Nhược Yên. Chính vì vậy mà suốt bữa ăn, bà khômg hề có ý định gán ghép lung tung bậy bạ. Nếu là lúc trước thì chắc chắn bà sẽ dốc sức khuyên nhủ con gái, nhưng hiện tại thì… bà không thể làm gì nữa cả.
“Mẹ…”
Cố Nhược Yên nhăn nhó.
“Có gọi mẹ là tiên nữ thì mẹ cũng không để con xen vào chuyện giữa hai người đàn ông. Kiêu, vừa nãy con đã gọi dì là mẹ vợ thì hãy chứng minh cho dì xem thành ý của con. Nếu ngay cả việc giữ vợ con cũng không làm được thì dì và chú làm sao yên tâm giao Yên Yên cho con chăm sóc? Có những chuyện không phait nói miệng là được đâu!”