Lôi Phong không ngạc nhiên trước thái độ thù địch của Cố Nhược Yên là mấy, hắn đã lường trước việc theo đuổi hoa đã có chủ khó khăn đến nhường nào. Tuy nhiên, càng có thử thách lớn, hắn càng quyết tâm phải chinh phục được cô mặc dù có Hoắc Kiêu ở phía trước cản trở.
Từ khi gặp Cố Nhược Yên, hắn đã điều tra nhiều về mối quan hệ giữa cô ấy và chồng sắp cưới. Hai người này vốn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, nhưng trong một quãng thời gian dài Hoắc Kiêu tránh Cố Nhược Yên như tránh tà, rồi sau đó không hiểu vì sao lại thay đổi thái độ. Ai ai cũng nói Hoắc Kiêu chỉ đang trả đũa lại Lệ Nhã Ly, nên hắn mới tốt, mới cưng chiều Cố Nhược Yên như hiện tại.
Nếu thật sự giống như những gì Lôi Phong điều tra được, trong mối quan hệ rối rắm phức tạp này, chưa chắc gì hắn đã là kẻ thứ ba xấu xí.
“Yên Yên, nơi chuyện đàng hoàng một chút!”
Lâm Ngọc Anh trách mắng.
Dù có không thích đối phương ra sao, nhưng Cố Nhược Yên không thể khiến đối phương mất mặt. Đây không phải là cung cách dạy dỗ của nhà họ Cố. Huống gì chàng trai trước mặt khiến bà hài lòng nhiều hơn là Hoắc Kiêu, mặc dù vẫn chưa tiếp xúc nhiều gì với hắn. Có lẽ bởi vì bà thấy trong mắt Lôi Phong chỉ toàn là hình bóng của Cố Nhược Yên chăng?
“Không sao đâu bác gái, cô ấy tỏ thái độ với cháu là muốn cháu biết khó mà lui đó!” Lôi Phong lễ phép nói: “Nhưng dù cô ấy có ghét cháu thế nào thì cháu vẫn theo đuổi cô ấy. Tuy rằng cô ấy đã có hôn ước, nhưng ngày nào còn chưa lĩnh giấy hôn thú, thì ngày đó cháu vẫn còn cơ hội.”
“Anh không bao giờ có cơ hội đó đâu!” Cố Nhược Yên gắt gỏng: “Mẹ, chúng ta đi thôi đừng phí lời với kiểu người tam quan lệch lạc này nữa.”
Nói xong, cô muốn kéo Lâm Ngọc Anh đi chỗ khác, nhưng mà hình như mẹ của cô còn muốn tiếp tục trò chuyện với Lôi Phong thêm vài câu nữa.
“Chờ đã, dù gì cậu ấy cũng có lòng tìm con. Con đừng nên phụ lòng cậu ta như vậy.” Lâm Ngọc Anh mỉm cười: “Vừa rồi cậu mời mẹ con tôi ăn cơm phải không? Cậu chọn nhà hàng đi, chúng ta cùng ăn một bữa!”
“Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Con có hôn ước với anh Kiêu rồi, đã là hoa có chủ, con chưa từng nghĩ đến người nào khác ngoài anh ấy. Mẹ đồng ý cùng anh ta đi ăn là đang muốn con biến thành dâm phụ lăn loàn phải không?”
Cố Nhược Yên tức giận hỏi.
Cô thật sự không hiểu mẹ mình đang nghĩ gì lại muốn cho Lôi Phong cơ hội tiếp xúc với cô. Lẽ ra bà ấy nên phản đối giống cô mới đúng chứ? Không lẽ mẹ cô không hài lòng về Hoắc Kiêu ở điểm nào rồi, nên mới muốn cô tìm hiểu thêm người khác?
“Con bình tĩnh, chỉ là một bữa cơm thôi mà. Con đừng làm quá lên như vậy.”
Lâm Ngọc Anh hạ giọng.
“Sao lại không làm quá lên được hả mẹ? Rốt cuộc mẹ có ý gì đây?”
Cố Nhược Yên bực dọc.
“Mẹ không có ý gì cả.” Lâm Ngọc Anh từ tốn: “Xem kịch xong mẹ cũng đói rồi, mẹ muốn ăn cơm được không?”
“Mẹ muốn ăn cơm thì mẹ con mình có thể cùng đi, cần gì phải đi cùng anh ta chứ?”
“Càng đông càng vui, nếu con không hài lòng có thể gọi thêm bạn tới!”
Nói đoạn, Lâm Ngọc Anh quay mặt nhìn sang Lôi Phong vẫn đang vui vẻ, lễ phép chờ đợi: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm!”
“Vâng, bác gái, Nhược Yên, nhà hàng đó cách đây mấy căn nhà thôi. Không xa lắm đâu.”
Lôi Phong vừa nói, vừa dẫn đường cho Lâm Ngọc Anh. Cố Nhược Yên dù không nguyện ý đến mấy cũng đành đi thei hai người họ, tất nhiên là cô vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Hoắc Kiêu nói sơ qua tình hình hiện tại.
Cùng lúc này, cách chỗ mẹ con Cố Nhược Yên không xa lắm, Lệ Nhã Ly đã chụp lại bức ảnh “một nhà ba người” đi ăn tối và gửi cho Mễ Mễ.
[Cậu biết phải làm gì mà đúng không?]
(…)
Lúc Hoắc Kiêu thấy được tin nhắn đã là chuyện của ba mươi phút sau. Hắn vừa tan họp ở Hoắc Thị, bởi vì quyết tâm làm hậu thuẫn vững chắc cho Cố Nhược Yên khi tiến vào ngành giải trí, nên Hoắc Kiêu muốn trở thành một tổng giám đốc có quyền có thế. Hoắc Thị là công ty lớn, hắn lại là một trong ba người thừa kế, nên càng muốn bản thân nổi trội.
Buổi họp hôm nay chủ yếu để giới thiệu, dưới sự ngầm thừa nhận của ông Hoắc, các cổ đông, cao tầng đều đã xem Hoắc Kiêu là chủ nhân đời thứ ba của Hoắc Thị. Nhà họ Hoắc có hai con trai và một con gái, nhưng con trai lớn lại có lý tưởng riêng, con gái nhỏ thì chưa đến tuổi trưởng thành, nên chỉ còn Hoắc Kiêu có thể gánh vác.
“Biểu hiện hôm nay của con tốt lắm, cố gắng như vậy mà phát huy.”
Ông Hoắc vui vẻ vỗ vai con trai nói.
“Vâng, con biết rồi bố, con sẽ cố gắng hết sức có thể.”
Hoắc Kiêu cười trừ đáp.
Hắn xem đi xen lại tin nhắn của Cố Nhược Yên, trong lõng hẫng đi một nhịp.
Vốn chỉ cho rằng Lôi Phong chỉ xuất hiện một lần, rồi biến mất, ai biết tên đó lại bám Cố Nhược Yên dai như đỉa. Hắn và anh họ Lôi Kiêu nổi tiếng là các công tử đào hoa, ăn chơi trác táng, hắn để mắt đến Cố Nhược Yên chắc chắn cũng không có ý gì tốt đẹp.
“Sắp tới Hoắc Thị có một dự án, con hãy phát huy hết khả năng của mình, bố tin con sẽ làm được.”
“Vâng, con sẽ cố gắng.” Hoắc Kiêu nhìn đồng hồ nói tiếp: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì con đi đón Yên Yên và mẹ cô ấy đây. Hôm nay hai người họ đi xem kịch, con muốn làm tròn trách nhiệm, bổn phận của mình.”