“Kiêu, rốt cuộc cậu định giận mình đến bao giờ? Mình thừa nhận chuyện mình quen Lạc Dương là mình không đúng, mình không nên vì thấy cậu và Cố Nhược Yên ở bên nhau mà làm càn. Nhưng mà cũng do mình muốn cậu cho mình chút phản ứng, nên mình mới làm vậy. Kiêu, chúng ta làm hòa được không?”
Lệ Nhã Ly nỉ non, nghẹn ngào, giọng nói như sắp khóc trước mặt Hoắc Kiêu.
Càng xuất hiện nhiều tin tức về hắn và Cố Nhược Yên, trong lòng Lệ Nhã Ly càng nóng như lửa đốt, khoảng cách với Hoắc Kiêu ngày càng xa khiến cô ta không thể ngồi yên bất động.
“Tôi nhớ mình đã nói rất rõ, rất nhiều lần về chuyện này rồi thì phải. Tôi với cậu từ đầu đến cuối chỉ là bạn. Người tôi yêu là Yên Yên, tuyệt đối tôi không nhầm lẫn.”
Hoắc Kiêu lạnh giọng nói.
Hắn muốn đổi sang chỗ khác để ngồi học, tuy nhiên Lệ Nhã Ly lại không màng sỉ diện níu kéo khiến vài bạn học đang có mặt ở thư viện chú ý, xì xầm.
“Cậu nói dối, chúng ra quen biết nhau từ thời cấp ba, làm sao có chuyện cậu chỉ xem tôi là bạn được? Lúc trước cậu tốt với tôi như vậy, sao lại có thể không có tình cảm với tôi chứ?”
Lệ Nhã Ly không cam tâm chất vấn.
“Tôi quen Yên Yên còn lâu hơn cậu, tại sao cậu lại nghĩ tôi không yêu cô ấy mà yêu cậu? Chỉ vì tôi tốt với cậu à? Lẽ nào ai tốt với cậu thì đều có tình cảm với cậu hết hả? Bây giờ cậu và đàn anh đàn quen nhau, tôu thành thật khuyên cậu đừng đứng núi này trông núi nọ nữa. Cậu nên dành tình cảm cho đàn anh đi.”
“… Cậu cũng biết mình và Lạc Dương quen nhau chỉ vì muốn thử cậu thôi mà đúng không? Mình không có tình cảm với anh ấy, làm sao mình có thể toàn tâm toàn ý đối với anh ấy được? Kiêu, người mình thích là cậu, từ trước đến giờ chỉ có cậu thôi.”
Lệ Nhã Ly thút thít.
Trước những giọt nước mắt đang rơi xuống của ả, Hoắc Kiêu cảm thấy chán ghét vô cùng, những giọt nước mắt giả tạo này luôn khiến Lệ Nhã Ly trở nên đáng thương trong mắt người khác.
Trước kia hắn cũng vậy.
Đó cũng là điều ngu ngốc nhất hắn từng tin tưởng.
“Nói ra câu này là vì cậu vẫn chưa gặp được người nhiều tiền hơn tôi. Lệ Nhã Ly, thứ cậu yêu là tiền, không phải tôi, cậu đừng giả vờ là mình rất có tình cảm với tôi nữa. Thật ra cậu đến với Lạc Dương không phải cũng vì nhà anh ấy có tiền sao? Tuy rằng không thể sánh với nhà họ Hoắc, nhưng cũng dư ăn dư mặc với cậu rồi. Đừng tham lam nữa, kẻo có ngày cậu mất cả chì lẫn chài đó!”
Hoắc Kiêu cười nhạo.
Nói xong, hắn dứt khoác thu dọn tập sách rời khỏi thư viện, vốn định đến để ôn bài một chút nhưng lại bị Lệ Nhã Ly phá hỏng. Hôm nay Cố Nhược Yên học đến mười giờ, bây giờ mới hơn chín giờ sáng, xem ra hắn nên đến giảng đường lẻn vào ngồi cùng với cô ấy là tốt nhất.
Tiếng cười cợt, nhạo báng Lệ Nhã Ly vang lên sau khi Hoắc Kiêu khuất dạng, cô ta luôn là chủ đề nóng hổi để bàn tán lúc rảnh rỗi, mối quan hệ giữa Cố Nhược Yên và Hoắc Kiêu đã rõ như ban ngày rồi, vậy mà cô ta cứ năm lần bảy lượt cứ mặt dày bám lấy, dù rằng bây giờ cô ta và Lạc Dương đang quen nhau.
Con người của Lệ Nhã Ly càng ngày càng xấu xa đáng ghét.
(…)
Cố Nhược Yên ngủ gục ở bàn học, mỗi khi đến tiết chính trị là hai mắt cô lại díp xuống, phòng học vô cùng mát mẻ, chỗ của Cố Nhược Yên lại là chỗ khuất, chính vì vậy mà cô đã đánh một giấc dài từ lúc đầu tiết.
Thật ra mấy ngày nay cô cũng rất mệt mỏi vì chuyện luyện tập để casting vai diễn, dù nhận rất nhiều lời động viên khen ngợi của Hoắc Kiêu, nhưng Cố Nhược Yên vẫn cảm thấy bản thân mình kém cỏi.
“Ưm…”
Một thứ gì đó lành lạnh áp lên má Cố Nhược Yên.
Cô từ từ mở mắt, vị trí bên cạnh vốn trống rỗng nhưng bây giờ lại có người ngồi. Cố Nhược Yên vốn không muốn quan tâm, định tiếp tục ngủ thì thứ lành lạnh đó lại tiếp tục áp vào gò má xinh đẹp của cô.
“Nè, có để yên cho người ta ngủ không hả? Làm gì mà chọc phá hoài vậy?”
Cố Nhược Yên gắt gỏng quát.
Ngay sau đó cô liền im bặt khi nhìn thấy đối phương là Hoắc Kiêu. Vừa nãy hình như cô lại thất thố trước mặt hắn.
“… Anh Kiêu… sao anh lại ở đây?”
Cố Nhược Yên nhút nhát hỏi.
“Tại sao anh lại không được ở đây? Không đến đây thì làm sao anh biết em đang lười biếng thế nào chứ?”
Hoắc Kiêu cười đùa đáp.
Giảng đường số ba không rộng, hắn đảo mắt một vòng đã tìm thấy Cố Nhược Yên. Hắn biết mỗi khi đến tiết chính trị, lúc nào cô cũng ngủ say đến độ không biết trời trăng gì hết, cho nên hắn mới tốt bụng đánh thức cô.
“… Em không có lười biếng, em… em đang nghe giảng mà…”
Cố Nhược Yên chống chế.
“Em vừa ngủ vừa nghe giảng hả? Cảnh giới này của em cũng cao đấy. Vậy em nói anh nghe xem, giảng viên đến nói đến bài nào vậy?”