Lời chào hỏi của Lôi Phong khiến Hoắc Kiêu chau mày lại, ý đồ theo đuổi Cố Nhược Yên rất rõ ràng, hắn còn thẳng thắng sẽ tuyên bố cạnh tranh trong khi bản thân không hề có lợi thế.
Rất can đảm!
Hoắc Kiêu có lời khen dành cho người này, tuy nhiên, Cố Nhược Yên là của hắn, kiếp này hắn quyết phải ở bên cô, yêu thương, chăm sóc, bù đắp cho cô nên sẽ không có chuyện hắn để cô bị người khác đoạt lấy.
"Nè, anh nói linh tinh cái gì thế? Tôi có cho anh cơ hội theo đuổi tôi hay sao mà anh lại nói anh Kiêu là tình địch? Da mặt anh cũng dày quá rồi đó, tôi không thích anh, anh làm ơn đừng làm phiền tôi nữa!"
Cố Nhược Yên giận dữ nói.
Trong đời cô chưa bao giờ gặp phải tình huống nào như thế này, từ khi cô có nhận thức, thế giới của cô trừ người nhà thì chỉ có Hoắc Kiêu, cô luôn luôn ở phía sau hắn để nhìn ngắm, cô làm mọi chuyện chỉ để được hắn chú ý... khi cô tưởng chừng mọi nổ lực của mình đã được đền đáp thì lại nhảy ra một kẻ cản đường, cô không biết liệu Hoắc Kiêu có vì chuyện này mà hiểu lầm cô hay không nữa.
Bây giờ cô chỉ muốn phanh thây xẻ thịt cái tên phá đám kia ra làm trăm ngàn mảnh.
"Không thích tôi là chuyện của em, tôi thích em là chuyện của tôi. Đây là hai chuyện khác nhau hoàn toàn, không hề có xung đột thì tại sao tôi phải thấy xấu hổ? Hay là em sợ tôi theo đuổi em, em sẽ mềm lòng rồi quay lưng lại với chồng chưa cưới của em?"
Lôi Phong không hề tỏ ra tức giận với lời chỉ trích của Cố Nhược Yên mà trái lại, hắn còn có ý đùa cợt.
"Anh..."
"Yên Yên, đừng tức giận, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của em!" Hoắc Kiêu dịu dàng lên tiếng: "Chào anh Lôi, tôi rất vui vì vợ sắp cưới của tôi được người khác yêu thích. Như anh đã nói, chuyện vợ sắp cưới của tôi không thích anh và chuyện anh thích cô ấy không hề có xunh đột, vậy anh cứ tự nhiên mà theo đuổi, nhưng anh hãy nhớ, tôi cũng yêu cô ấy như anh, thậm chí còn nhiều đến mức bản thân tôi còn không sớm nhận ra. Tôi cũng xin anh hãy nhớ thêm một điều nữa, nếu anh tán tỉnh được cô ấy, thì do tôi yếu kém không giữ được người mình yêu, còn nếu anh vẫn thua tôi, thì đó là do tình cảm giữa chúng tôi đủ vững chắc, không có ai có thể xen vào được. Dù là ở vế nào thì Yên Yên cũng không có lỗi."
Hoắc Kiêu cười nhẹ nói.
Không chỉ vậy, hắn còn nắm chặt tay Cố Nhược Yên như để chứng minh lời nói của mình, lâu nay hắn phớt lờ sự tồn tại của cô vì người khác, thì bây giờ có người chí ý đến cô là quả báo hắn đáng phải nhận. Hắn không cấm cản bất kỳ ai theo đuổi cô, hắn sẽ dùng hết khả năng của mình để giữ cô lại không cho ai cướp mất.
Cố Nhược Yên cũng là một cô gái xinh đẹp, đáng yêu, thật ra người để ý cô cũng nhiều, nhưng vì trong mắt cô chỉ có hắn nên mới không hề thấy sự tồn tại của những người đó. Lúc này có người công khai đấu tranh, ngược lại Hoắc Kiêu lại thấy rất kích thích.
"Anh Kiêu, anh nói nhiều với hắn làm gì, dù có thế nào em cũng không rời bỏ anh đâu!"
Cố Nhược Yên không vui lên tiếng.
"Anh biết em sẽ luôn ở bên anh, cũng biết em sẽ không dễ để người khác chinh phục, khi nói ra lời vừa rồi là anh tin tưởng rất nhiều vào tình cảm của chúng ta!"
Hoắc Kiêu dịu dàng trấn an Cố Nhược Yên.
"Anh Kiêu..."
"Ngoan, nghe lời, không được nổi nóng nữa!"
Hoắc Kiêu xoa đầu Cố Nhược Yên.
Xong, hắn lại nhìn Lôi Phong vẫn chưa hết bất ngờ đứng trước mặt, chờ đợi hắn ta lên tiếng.
Bị mấy lời nói của Hoắc Kiêu làm cho không kịp tiếp thu, mất hơn một phút Lôi Phong mới chậm rãi cười, mở miệng:
"Tôi sẽ ghi nhớ lời của anh, tôi chưa từng thấy có ai biết người trong lòng của mình được người khác theo đuổi lại bình tĩnh, nói chuyện rõ ràng như anh. Xem ra lần này tôi gặp đối thủ lớn rồi!"
"Cảm ơn anh đã quá khen, tôi nói mấy câu đó cũng là vì tình cảm chân thành tôi dành cho Yên Yên. Bây giờ tôi và cô ấy sẽ đi ăn sáng, hy vọng anh không thấy phiền khi nhường đường cho chúng tôi."
Hoắc Kiêu lại cười nói.
"Tất nhiên không phiền, tôi cũng biết điều không mặt dày đến nỗi bám lấy cô ấy từng li từng tí! Nhược Yên, tạm biệt, chúng ta sẽ gặp lại sau!"
Lôi Phong làm động tác hôn gió với Cố Nhược Yên rồi xoay người bỏ đi. Lần đầu tiên hắn theo đuổi con gái lại gặp phải đối thủ biết điều, lần này sẽ lần tán tỉnh thú vị nhất trong đời của hắn.
"Yên Yên, chúng ta đi ăn sáng nhé?"
"Vâng ạ, mọi chuyện anh Kiêu cứ quyết định, anh Kiêu nói gì em cũng nghe."
Cố Nhược Yên tươi cười ôm lấy cánh tay của Hoắc Kiêu, ngoại trừ chuyện phải rời xa hắn, thì dù hắn có kêu cô hầu hạ Lệ Nhã Ly cô cũng làm. Cô chấp nhận làm một kẻ yêu điên cuồng, mù quáng, mất hết lý trí trước Hoắc Kiêu.
Khi hành lang không còn ai nữa cả, Lệ Nhã Ly lại đi ra từ một góc khuất, những gì mới diễn ra ở đây cô ta đều nghe thấy hết, đây rõ ràng là ông trời thấy cô ta tội nghiệp nên cho cô ta cơ hội đây mà. Chỉ cần lợi dụng người kia li gián Hoắc Kiêu và Cố Nhược Yên thì chắc chắn, Hoắc Kiêu sẽ lại về bên cô ta lần nữa.