Đã nửa tháng kể từ khi tôi come out với người nhà, tôi và Dương Nhất đều bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà, vì chống đối cha mẹ, tôi dứt khoát không đi làm nữa, sau khi cha biết liền đi tìm tôi và Dương Nhất.
“Chú, bọn con…”
“Mẹ nó cậu câm miệng đi! Tôi không muốn nói chuyện với cậu!”
“Cha có điều gì không hài lòng không thể chỉ nhắm vào con được à?” Tôi hét lên.
“Anh… Anh đúng là con trai ngoan mà!”
Dương Nhất ngồi xuống cạnh tôi dùng chân đá tôi một cái, anh ấy nhắc nhở tôi chú ý thái độ, nếu người ngồi đối diện là cha anh ấy có lẽ tôi sẽ suy nghĩ thái độ, nhưng cha tôi thì thôi đi.
Cha thấy anh ấy ngồi xuống cạnh liền đứng dậy kéo tôi sang phía ông, tôi bị ông kéo suýt chút nữa ngã.
“Cha làm gì vậy!”
“Mẹ nó cha làm gì à?! Cha chỉ muốn tốt cho anh thôi! Cha không muốn anh sa đọa!”
“Yêu đương thì sao lại sa đọa được? Vì Dương Nhất là nam?”
“Anh… Chuyện này… Nó là một thằng biến thái! Anh vì nó mà cả người anh cũng biến thái theo đó anh biết không?”
Từ nhỏ tôi đã rất sùng bái cha tôi, chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do một tay ông xử lý, thậm chí đôi khi tôi còn hâm mộ mẹ có thể tìm được người đàn ông tốt như vậy, nhưng bây giờ người đàn ông này rất làm tôi rất đau lòng.
“Con không biến thái, con không hề! Chỉ do cha quá cố chấp thôi!”
“Cha cố chấp? Được rồi, trước tiên không nói cái này, thế nhưng anh vì nó mà ngay cả lớp cũng không đi, vì sao đấy? Người đàn ông này quan trọng hơn tương lai của anh?”
“Anh ấy chính là tương lai của con!”
“Anh nói gì?” Cha nhìn tôi hơi sửng sốt.
“Nếu không có anh ấy, con cũng không có tương lai! Con liền…” Nắm đấm của ba vung lên, so với chiếc ghế gấp ngày đó căn bản không tính là cái gì, cho dù bị đánh tôi cũng không chút yếu thế trừng mắt nhìn ông.
“Chú!”
Dương Nhất chạy tới muốn kiểm tra mặt tôi, tôi đẩy anh ấy về phía trước một bước: “Đánh đi, chỉ cần cha đồng ý cho chúng con ở bên nhau thì cha có đánh thế nào cũng được.”
Cha quay đầu trừng mắt nhìn Dương Nhất: “Dương Nhất, sớm biết cậu và Bạch Tư sẽ như vậy, lúc trước tôi tuyệt đối sẽ không làm bạn cha cậu!”
“Chú, chúng cháu…”
“Được rồi, cậu đừng nói nữa, tôi thật sự đã nhìn lầm cậu rồi, à đúng rồi, hôm nay tôi tới đây còn muốn nói cho cậu biết một chuyện. Cha cậu nhập viện rồi, về phần vì sao thì cậu tự suy nghĩ thật kỹ đi.”
“Cái gì!”
Tôi nhìn Dương Nhất, tôi biết anh ấy không hề dao động với tình cảm của chúng tôi, anh ấy chỉ lo lắng cho cha anh, tôi muốn nắm lấy tay Dương Nhất an ủi anh ấy nhưng không bắt được.
Dương Nhất lấy điện thoại ra gọi về nhà, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, anh ấy ở bên kia lo lắng hỏi thăm tình hình của cha mình, mà bên này tôi đang phải tiếp nhận ánh mắt oán giận và đắc ý của cha tôi.
“Anh nhìn đi, vì hai người các anh mà bốn người già này thành cái dạng gì!”
“Không phải cha rất ổn à?”
“Súc sinh! Mẹ anh đã nhập viện rồi, có phải anh muốn làm tôi tức đến mức đổ bệnh anh mới cam tâm không!”
“…” Nhắc tới mẹ cuối cùng tôi cũng im lặng, suýt chút nữa tôi quên người đứng đối diện tôi không phải kẻ thù mà là cha tôi.
Cha chậm rãi ngồi xuống vuốt mặt: “Bạch Tư, con muốn ở bên Dương Nhất cũng được.”
“…” Tôi lập tức sững sờ đứng im tại chỗ, sao ông đột nhiên tốt bụng vậy?
“Trừ khi cha và mẹ anh chết hết!”
Tôi biết ông không thể nói điều gì tốt đẹp mà, dường như tôi đã thực sự mất cha mẹ rồi, kể từ khi họ biết tôi là người đồng tính, họ đã thay đổi, trở nên luôn luôn làm tôi ghét họ.
Tôi cũng ngồi xuống lạnh lùng nhìn ông: “Vậy có phải nếu con chết là cha liền đồng ý cho bọn con ở bên nhau hay không?”
“Cậu đang nghĩ gì đấy!”
Tôi ngẩng đầu nhìn người trước mặt, không, chắc là không tính anh ta là người được: “Vừa mới nghĩ tới chuyện…”
Quỷ sai chỉ vào bàn cờ nói: “Tôi chờ cậu cả buổi rồi.”
“Ngại quá.” Tôi cầm cờ đen lên, bắt đầu suy nghĩ nước đi.
“Đừng mãi đắn đo về quá khứ, cái đó chỉ làm tăng oán khí của cậu thôi.”
“Ừ.” Những lời quỷ sai nói tôi đều hiểu, nhưng mà làm được rất khó, tôi đặt cờ đen xuống nói: “Có cách nào khác để tôi không bị phạt nữa không?”
“Sao cậu luôn nghĩ về những thứ vô dụng vậy?” Quỷ sai nhìn quân cờ trên bàn cờ nhíu mày, anh ta cảm giác ván này mình thua rồi.
“Nghĩ cũng không được?”
“Chỉ lãng phí thời gian của cậu thôi.”
“…”
“Nhưng đúng là có một cách có thể cho giúp cậu không cần bị phạt nữa thật, hơn nữa còn có thể thuận lợi đầu thai.”
“Cách gì?”
“Tìm thế thân.”
“Tìm thế thân?” Tôi chợt nhớ tới trước kia khi xem phim ma, rất nhiều phim ma đều có tình tiết quỷ hồn tìm thế thân này.
“Ừ, không phải cậu tự sát chết à, giờ tìm đại một người khác, lừa người đó cho người đó nhảy xuống đây là cậu còn không bị phạt nữa, hơn nữa còn có thể rời khỏi nơi này chuyển thế đầu thai.”
“Vậy… Chuyện gì sẽ xảy ra với người đó?”
Quỷ sai cười lạnh: “Ha ha, đương nhiên là tiếp tục thay cậu chịu phạt, trừ khi người đó cũng tìm thế thân hoặc là buông bỏ chấp niệm.”
“Thì ra thật sự có kiểu này thật.”
“Tôi khuyên cậu tốt nhất không nên làm như vậy.”
“Tại sao?”
“Tìm thế thân cũng là hại người, làm chuyện xấu sớm muộn gì mình cũng sẽ gặp báo ứng.”
“Nếu đã vậy thì tại sao anh lại muốn nói cho tôi biết?”
“Cô hồn dã quỷ ở đây nhiều như vậy, tôi không nói, bọn họ cũng sẽ nói, so với việc để cho bọn họ lừa thì chi bằng tôi nhắc cậu trước, cậu nói xem đúng không?”
“…” Tôi cúi đầu, không biết từ khi nào hai chân của tôi lại xuất hiện.
Quỷ sai dùng cờ trắng gõ bàn cờ: “Thời gian đã đến, chờ cậu về rồi lại tiếp tục.”