Tang Nhược đã ở phía sau cánh cửa.
Cách một cánh cửa, giọng nói của anh rất rõ ràng, thậm chí hơi thở len vào cánh cửa vào vẫn còn nóng bỏng, dường như muốn tận dụng mọi thứ để vây lấy cô không cho cô trốn thoát.
Cô cong môi.
“Không muốn nghe.” Cô miễn cưỡng hừ cười một tiếng, giọng điệu kiêu ngạo: “Anh tự giúp mình đi, em đi ngủ đây.”
Nói xong cũng không đợi anh trả lời, chân cô đạp trên sàn vui vẻ trở lại giường, đèn tắt, cô nằm trên giường thật thoải mái.
Bên ngoài không một tiếng động.
Cô nhịn không được mỉm cười, mang theo tia đắc ý, trong bóng tối mặt mày của cô đặc biệt xinh đẹp sinh động.
Xung quanh yên lặng, cô đang định xoay người sang một bên ngủ thì đột nhiên bị đôi môi mỏng ấm áp đánh úp đè lên môi cô một cách thô bạo, đồng thời một lòng bàn tay to lớn cũng ôm chặt lấy khuôn mặt cô, buộc cô phải hơi ngẩng đầu lên tiếp nhận nụ hôn.
Tang Nhược giật mình.
“Là anh.” Trong bóng tối, cô nghe thấy giọng nói của người đàn ông với ý cười nhạt, âm thanh khàn khàn khêu gợi và quyến rũ.
Tất nhiên Tang Nhược biết đó là anh.
Cô giả vờ giơ chân lên muốn đá anh, nhưng dường như người đàn ông đã biết trước cô sẽ ra chiêu như vậy, nên ngay khi cô vừa nhấc chân lên, anh đã dùng đôi chân dài của mình áp chế chân cô lại.
Khi da thịt chạm vào nhau, khuôn mặt cô nóng lên, cô cố gắng tránh khỏi nụ hôn của anh, nhưng giống như là cố tình sự mân mê nhẹ nhàng ban đầu đã từ từ biến thành gặm nhấm trừng phạt, hung hăng mà công thành thề sẽ đoạt từng tấc đất một khiến cô phải thất thủ.
Tang Nhược thấy hơi ngượng ngùng.
Cô muốn giành lại quyền kiểm soát giữa hai người, nhưng đột nhiên bị người đàn ông nhấc lên khỏi giường, tim đập hụt một cái, chân cô theo phản xạ có điều kiện quấn lấy thắt lưng anh, hai tay ôm lấy cổ anh theo bản năng.
Cũng xem như là cô đã chủ động.
Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh.
“Không được cười!” Đôi môi khẽ hé mở, cô buột miệng rồi trừng mắt nhìn anh bằng ánh mắt hờn dỗi không tự biết, quyến rũ mê người.
“Rồi rồi, không cười nữa.” Môi mỏng câu lên một nụ cười nhàn nhạt, Hạ Cảnh Tây nhẹ giọng dỗ dành cô, vừa dỗ vừa ôm cô vào phòng tắm: “Lại đi tắm thêm một lần, nhé?”
Tang Nhược làm sao không biết anh muốn cái gì được.
Lúc trước anh làm cho cô thỏa mãn, lần thứ hai chính là ở trong phòng tắm, mà bây giờ lại muốn tắm rửa rõ ràng là muốn cô giúp anh, vì dù sao, cô cũng có thể cảm nhận được anh đang…
“Không được.” Cô vùng vẫy cố gắng thoát ra khỏi anh.
Nhưng anh hoàn toàn không cho cô cơ hội, cô trực tiếp bị anh đặt thẳng lên bệ đá cẩm thạch của bồn rửa mặt.
“…Hạ Cảnh Tây!” Tang Nhược nghẹn ngào la lên…
Màn đêm dày đặc tịch mịch.
Cho dù thật sự là cái gì Hạ Cảnh Tây cũng không để cô làm, nhưng Tang Nhược vẫn mệt đến mức mềm nhũn cả người, cô nằm trong vòng tay của người đàn ông, xa xa mơ hồ nghe thấy tiếng sóng biển xô vào đá.
Mi mắt cô nặng trĩu, cơn buồn ngủ xâm nhập từng trận, nhưng cô vẫn nhớ những gì anh nói ở cửa.
“Hạ Cảnh Tây.” Đã lâu không ngủ chung với nhau như thế này, nhưng cô vẫn tự nhiên tìm được tư thế thoải mái hơn trong vòng tay anh và thì thầm hỏi: “Anh bảo còn có chuyện muốn nói, là gì thế?”
Ngón tay hết sức mảnh khảnh của cô bị anh bắt lấy, Hạ Cảnh Tây cúi đầu hôn nhẹ, để ý thấy cô đang buồn ngủ, anh thấp giọng dỗ dành: “Em ngủ trước đi, sáng mai dậy anh sẽ nói cho em biết, hử?”
“Không chịu.” Tang Nhược từ từ nhắm mắt từ chối, giọng điệu nửa nũng nịu nửa đe dọa: “Nói ngay, em muốn nghe luôn bây giờ cơ.”
Môi Hạ Cảnh Tây cong cong, anh nhẹ nhàng vuốt ve làn da của cô dưới lòng bàn tay mình, xúc cảm khi sờ vào là rất mịn màng.
Anh nhìn cô chăm chú.
Một lúc sau, anh nhếch môi, trong bầu không khí yên tĩnh giọng nói trầm thấp càng lộ ra thâm tình lưu luyến: “Muốn nói là lúc em rời đi anh rất nhớ em.”
Mí mắt Tang Nhược không kiểm soát được run lên.
Cô muốn chậm rãi mở mắt ra, nhưng đôi môi ấm áp của anh lại nhẹ nhàng phủ lên, cẩn thận hôn xuống, thuận thế phả hơi thở nóng bỏng lên da thịt của cô: “Mỗi ngày đều rất nhớ rất nhớ.”
Chỉ là khi đó anh lừa mình dối người không chịu thừa nhận.
Từng lời nói của anh đều chậm rãi rơi vào lòng cô, không kìm lòng được, khóe môi Tang Nhược nhếch lên từng chút một, gần như cùng lúc đó, ảo giác mơ hồ lóe lên trong đầu cô.
“Hình như em đã từng nghe thấy ở trong giấc mơ.” Giữa hàng lông mày tràn ra ý cười, cô nói.
Khi lời nói vừa dứt, dường như cô đã nghĩ ra điều gì đó.
“Thật ra anh đã từng nói rồi, phải không?” Đôi mắt cô sáng rực nhìn qua anh, tay Tang Nhược leo lên vai anh, giọng điệu khẳng định: “Anh không nói dối em được đâu.”
Ánh mắt của Hạ Cảnh Tây khóa chặt khuôn mặt cô.
“Ừm.” Anh hôn đầu ngón tay cô một lần nữa, và thừa nhận: “Đêm mà em uống say.”
Tang Nhược mở to mắt.
Đêm đó…
“Em còn tưởng là mình nằm mơ.” Cô cười tinh quái kể về cái mà cô đã nghĩ là ảo giác: “Đang mơ mơ màng màng mở mắt ra thì thấy một người đàn ông đứng ngoài ban công. Bóng lưng của người đó rất đáng thương.”
“Bây giờ không đáng thương đâu.” Hạ Cảnh Tây cúi đầu hôn lên trán cô một cái đầy trân trọng, siết chặt cô: “Bởi vì người yêu trong lòng anh ta đã trở về, còn nguyện ý muốn anh ta nữa.”
“Tỉnh tò sến quá.” Đầu ngón tay cô chọt chọt vào ngực anh, Tang Nhược châm chọc, nhưng khóe môi lại không kìm được mà cong lên.
Hạ Cảnh Tây cũng cười theo, nhẹ giọng dỗ dành cô: “Muộn rồi, ngủ đi.”
“Vâng.” Cả khuôn mặt hiện lên một niềm vui không dứt, Tang Nhược vòng tay qua cổ anh, dụi má vào ngực anh, vài giây sau lại dịu dàng gọi tên anh: “Hạ Cảnh Tây…”
“Ừm?”
Đầu ngón tay túm áo ngủ của anh, hiện tại cô đang ở tư thế ôm nhau, đôi môi đỏ mọng chủ động hôn nhẹ lên cổ anh, trong giọng nói cũng chứa đựng đầy sự vui vẻ: “Em về rồi.”
Đáp lại cô, người đàn ông như mất kiểm soát ôm cô càng chặt hơn, tựa hồ hận không thể đem cô nhập thành xương tuỷ của mình.
*
Sáng sớm hôm sau.
Khi Tang Nhược tỉnh dậy, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là khuôn mặt cách có một gang tay của Hạ Cảnh Tây, anh vẫn đang ngủ say, cằm anh vùi vào cổ cô còn cánh tay thì ôm cô thật chặt.
Cô đưa một bàn tay còn tự do lên, những đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên mặt anh.
Anh vẫn không tỉnh giấc.
Đột nhiên ý đồ xấu trong thâm tâm của Tang Nhược dậy sóng, cô thận trọng rời khỏi vòng tay anh, khẽ khàng bước xuống giường, đi chân đất đến bàn trang điểm, lấy một thỏi son rồi quay trở lại giường.
Nghĩ đến chuyện xấu sắp làm, khóe môi cô không khỏi nhếch lên.
Anh vẫn còn chưa dậy.
Nén cười, Tang Nhược chậm rãi cúi người tiến lại gần, nhận thấy mái tóc xoăn của mình sắp xõa lên trên mặt anh, cô đưa tay túm lại, rồi sau đó… Thoa son lên môi mỏng của anh, nhẹ nhàng tán đều từng chút một.
Cô cố tình chọn màu son đỏ bóng, thoa xong, cô bắt đầu đánh giá, đúng nhìn là mê luôn.
Chà, thật tuyệt.
Tang Nhược nhướng mày đắc thắng, mặt mày nhất thời trở nên đặc biệt sống động hơn, lại nghĩ đến điều gì đó, cô nghiêng người lần tìm điện thoại trên tủ đầu giường, bật chức năng camera, lén chụp vài tấm ảnh khuôn mặt anh.
Sau khi chụp ảnh, cô nhấp vào WeChat, muốn gửi vào nhóm. Ngay khi cô định gửi thì đầu ngón tay của cô khựng lại.
Cân nhắc xong, cô gửi ảnh vào WeChat của anh, lại lén lấy điện thoại anh như một tên trộm, rồi nắm lấy tay anh để ấn dấu vân tay, cô muốn đặt một trong những bức ảnh này làm hình nền, mà đến khi mở được khóa cô ngẩn người.
Ảnh nền trên điện thoại của anh… Chính là cô.
Sau khi biết được thì trong đầu lại nghĩ tới gì đó, cô quay lại trạng thái màn hình khóa của điện thoại và phát hiện ra rằng hình nền màn hình khóa cũng vẫn là hình cô, chính xác là bức ảnh chụp trong chuyến đi đến Maldives khi hai người còn bên nhau.
Đó là ảnh chụp bóng lưng của cô, nhưng cô hoàn toàn không có ấn tượng gì cả, và cũng không biết nó được chụp khi nào.
Đối với ảnh nền màn hình chính, là sau khi hai người gặp lại nhau, dáng vẻ cô ngủ thiếp đi, nhìn thì thấy tấm hình không phải chụp lúc cô say rượu kia mà là đêm cô bị bệnh.
Tim cô như đập rộn ràng, những cảm xúc kỳ lạ lần lượt quấn lấy đầu tim, lúc này Tang Nhược cũng không biết rõ rốt cuộc nó là loại cảm giác gì.
Cô cong cong môi.
Đầu ngón tay trượt ngẫu nhiên trên màn hình, như bị ma xui quỷ khiến, cô dừng lại trên album.
Cô có một linh cảm rất mạnh, có lẽ vẫn còn nhiều bức hình của cô được giấu trong album ảnh, những gì cô đã biết hoặc chưa biết, đều là bí mật của anh.
Có nên mở nó không?
Không hiểu sao, cô chợt nhớ đến cái tài khoản Weibo phụ mà mình đã rất lâu rồi không đăng nhập vào.
Chỗ đó có những bí mật trong quá khứ của cô.
Khẽ cắn chặt môi, lông mi chớp chớp run rẩy, cô nhìn chằm chằm Hạ Cảnh Tây một hồi lâu.
Mặc dù muốn xem trộm bí mật của anh, nhưng cuối cùng sự thôi thúc cũng chỉ kéo dài hai giây ngắn ngủi, ngón tay co quắp nắm chặt lại, Tang Nhược vẫn không nhấp vào.
Ánh mắt cô lại hạ xuống khuôn mặt đang say ngủ của anh.
Ý đồ xấu lại nổi lên, lặng lẽ cười gằn một tiếng, đặt điện thoại xuống ném sang một bên, cô cầm lấy son môi rồi lại từ từ tiến đến gần, cô định “hoàn thiện trọn vẹn” cho anh một lần nữa.
Sau khi thoa thêm một lớp nữa, Tang Nhược nhìn lướt qua, vô cùng hài lòng.
Đáy mắt tràn đầy ý cười nồng đậm, cô nhìn anh chằm chằm thêm hai giây, cuối cùng cúi đầu khẽ mổ vào trán anh, thấy anh vẫn chưa tỉnh, cô liền chậm rãi lần theo đường nét khuôn mặt anh mà đi xuống.
Hôn lên đường lông mày, mặt, chóp mũi…
Cuối cùng, cô tạm dừng lại.
Một tay chống cằm, bắt đầu giở trò, Tang Nhược dùng tay phải túm phần đuôi tóc của mình rồi phẩy lên mặt anh, thấy anh vẫn không tỉnh, lá gan cô lại lớn hơn, cầm đuôi tóc phớt nhẹ di chuyển chậm rãi xuống ngực anh.
Cô cảm thấy mình sắp không nhịn được cười rồi.
Cuối cùng, sợ mình sẽ phá hết khổ công, cô tốt bụng không quấy rối anh nữa, mà lại quay sang hôn lên mắt anh một lần nữa, lúc rời môi để chuẩn bị đứng dậy:
“Á…”
Sau một hồi trời đất quay cuồng, cô bị người đàn ông đè lên giường, còn chưa kịp phản ứng thì nụ hôn cực nóng bỏng của anh đã rơi xuống, khí thế vốn đầy uy hiếp nhưng khi anh chạm môi cô thì lại trở nên dịu dàng, đặc biệt chậm rãi dụ dỗ cô quấn lấy anh.
Trong mắt anh phản chiếu bóng hình cô, cô đang mỉm cười.
Tang Nhược: “…”
Anh đã tỉnh dậy từ lâu rồi!
Cô xấu hổ nên muốn đẩy anh ra, nhưng anh đã đưa tay cô lên giúp cô quấn lấy cổ mình, cô đưa mắt nhìn anh thì thấy anh cũng đang nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Khóe môi không tự chủ được kéo lên, cuối cùng Tang Nhược chủ động dùng hai tay ôm cổ anh, từ khước từ biến thành đáp lại, cùng anh trầm luân.
Cả hai đều thở hổn hển khi nụ hôn kết thúc.
“Muốn bày trò xấu gì, hửm?” Hạ Cảnh Tây hỏi với một nụ cười nhẹ, ngón tay anh vén tóc cô ra sau tai.
Tang Nhược vẫn ôm lấy anh.
Một chút cũng không xấu hổ vì bị bắt gặp, cô lười biếng liếc nhìn anh rồi cố ý đáp: “Em định gửi lên vòng bạn bè của anh á…, để bạn bè của Hạ tổng được thưởng thức Hạ tổng đẹp như thế nào.”
Hạ Cảnh Tây đưa tay lên nhéo nhéo mũi cô.
“Chờ đấy.” Anh nói.
Nhất thời Tang Nhược không kịp phản ứng, đến khi thấy anh lấy điện thoại di động bấm vào WeChat, cực kì thản nhiên tìm tấm ảnh cô chụp rồi gửi lên vòng bạn bè, cũng không có cài đặt riêng cho những ai xem được hay không được xem.
Tang Nhược: “…”
Cô chớp chớp mắt mấy cái.
Một giây tiếp theo, tay cô bị anh bắt lấy, anh từng bước từng bước lưu lại khoá vân tay của cô trên điện thoại mình.
Cô nhìn anh và người đàn ông cũng đang nhìn cô.
“Muốn tiếp tục không?” Ngón tay xoa mặt cô theo thói quen, giọng nói có chút khàn của Hạ Cảnh Tây cũng ẩn chứa ý cười.
Đôi mắt anh sâu thẳm và thâm tình.
Tim Tang Nhược liền lỡ nhịp, rồi lặng lẽ trở nên cuồng loạn.
“Đứng dậy thôi.” Khóe môi cô dù cố kiềm chế nhưng vẫn còn đang nhếch lên, cô làm bộ đẩy anh ra: “Đi rửa mặt.”
Một nụ hôn dịu dàng phủ lên môi cô.
“Để anh ôm em đi.” Môi mỏng cong lên rõ rệt, Hạ Cảnh Tây đứng dậy, rồi sau đó bế cô lên, trực tiếp đi vào phòng tắm.
Cô không mang dép, khi bị đặt xuống, cô tự nhiên giẫm lên mu bàn chân anh, mà anh cũng để cho cô tùy ý giẫm, ở đằng sau giữ cô và lấy hộ bàn chải với kem đánh răng, sau đó là tới cốc nước.
Cô cầm lấy, còn anh vụng về dùng sợi dây chun tối qua cô tiện tay vứt ở trên bồn rửa mặt để buộc tóc cho cô.
Tang Nhược nhìn thấy không nhịn được lại muốn cười.
“Thử vài lần sẽ thành thạo thôi.” Sau khi hôn lên cổ cô, Hạ Cảnh Tây nhìn vào mắt cô trong gương, thấp giọng mê hoặc nói: “Sau này sáng tối anh đều giúp em buộc lại nhé, được không?”
Đầu ngón tay của Tang Nhược run lên.
Ánh mắt anh nóng rực, rõ ràng là đang ám chỉ anh muốn sống chung với cô.
“Để xem đã.” Cô kiêu ngạo hừ một tiếng.
Ý cười ngập tràn trong mắt Hạ Cảnh Tây: “Được, đánh răng xong phải cho anh một câu trả lời chắc chắn đấy.”
Sau một đêm, trên cằm anh mọc ra một ít râu, khiến cô bị ngứa ngáy khi anh dụi nhẹ lên mặt cô, Tang Nhược không chịu được nên muốn né tránh, nhưng anh luôn giam cầm lại không để cô thành công.
Tên khốn đáng ghét này.
Cô trừng mắt nhìn anh, khóe miệng anh càng cười vui vẻ, cuối cùng Tang Nhược cũng không thèm để ý đến anh nữa.
Cô tiếp tục đánh răng, anh thì lặng lẽ ôm cô từ phía sau, vùi cằm vào cổ cô, thỉnh thoảng lại hôn cô.
Trong gương, cô được anh ôm vào trong lồng ngực.
Thân mật lại ấm áp.
*
Sau một tuần đi nghỉ phép ở Fiji, cả hai về nước.
Cô phải bắt đầu công việc, mà anh lại càng bận rộn hơn cô. Mặc dù một tuần vừa rồi ban ngày anh đều ở bên cạnh cô, vì cố tình dành ra thời gian nghỉ phép nên anh đã giải quyết xong hầu hết mọi việc trước khi đi, thế nhưng anh vẫn cần phải làm việc vào buổi tối.
Tang Nhược có chút không nỡ, phong cảnh ở đây rất đẹp, nhịp sống nhàn nhã, cô không phải suy nghĩ bất cứ điều gì khi ở đây, có thể cứ thế mà vui vẻ tận hưởng.
“Khi nào rảnh thì lại đến đây tiếp.” Thấy cô không nỡ đi, Hạ Cảnh Tây hôn cô một cái, mười ngón tay đan vào nhau.
Tang Nhược quay đầu nhìn lại anh.
“Được.” Cô cười.
Hơn mười tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay thành phố Tây.
Tang Nhược đội mũ và đeo kính râm đã chuẩn bị sẵn từ trước, sau đó lại lấy chiếc kính râm nam mua ở cửa hàng miễn thuế từ trong túi ra và đeo lên sống mũi của người đàn ông bên cạnh.
“Đi thôi nào.” Biết được ban đầu anh dự định là cả hai tách ra đi riêng, nhưng cô vẫn chủ động khoác tay anh.
Hạ Cảnh Tây nhìn cô một cái thật sâu.
“Được.” Anh nắm tay cô đứng dậy xuống máy bay.
Khi đến chỗ lấy hành lý, tay của hai người vẫn nắm lấy nhau không rời, Tang Nhược ngẫu nhiên liếc qua thì bất ngờ trông thấy một cô nữ sinh ngồi trên vali cách đó không xa, bạn trai cô ấy đang đẩy đằng sau.
Cô không khỏi liếc nhìn thêm lần nữa.
“Muốn ngồi như vậy không?” Giọng nói người đàn ông vang lên bên tai cô.
Trái tim Tang Nhược đập lệch một nhịp, cô đang chuẩn bị trả lời.
Thì đột nhiên…