Đừng Buông Tay Anh

Chương 76: Đời này cái tên trong cột vợ chồng của em chỉ có thể là anh



Mặt trăng nghiêng nghiêng, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống một tầng ánh sáng dịu dàng lên những dấu chân trải dài trên bờ cát.

Tang Nhược dựa trên lưng người đàn ông, đầu ngón tay nhẹ nhàng như có như không cọ cọ vẽ vẽ trên vai anh, nhìn bóng của hai người thân mật quấn vào nhau, giữa hàng lông mày cô tràn ra ý cười: “Anh có mệt không?”

Hạ Cảnh Tây cõng cô vững vàng: “Không mệt.”

Ý cười tràn ngập trên gương mặt, mặt mày Tang Nhược cong cong: “Thật ư?”

“Ừm.”

“Thả em xuống.” Một hồi sau, cô chọc chọc lưng anh.

“Sao vậy?”

“Thả em xuống đi.”

Hạ Cảnh Tây nghe theo lời cô nửa quỳ nửa ngồi thả cô xuống, vừa đứng vững, lần đầu tiên cô chủ động đưa tay nắm lấy tay anh.

Rất mềm mại.

Giống như là lông vũ không hề báo trước mà nhẹ nhàng lướt qua, trong nháy mắt dấy lên một trận tê dại tràn ngập trong trái tim anh, từng tầng từng tầng phủ kín lấy trái tim.

Ánh mắt Hạ Cảnh Tây đột nhiên trở nên cực sâu.

Tang Nhược bắt được ánh mắt ấy.

Khóe môi hơi cong, cô cũng nhìn anh không hề chớp mắt, sau đó dưới cái nhìn chăm chú trong đôi mắt thâm thuý của anh, ngón tay cô chậm rãi từng chút một quấn lấy tay anh, mười ngón tay đan xen.

Hô hấp của anh rõ ràng trở nên nặng nề hơn.

“Đi thôi.” Bờ môi cô cong lên rất rõ ràng, gương mặt không khống chế được mà ẩn ẩn nóng lên, Tang Nhược nắm lấy tay anh chạy về phía bờ biển.

Duỗi một chân ra vừa đủ chạm nước biển, khi sóng đập vào lập tức nhảy xa ra, sợi tóc hoạt bát rơi xõa xuống gương mặt cô, cô nghiêng đầu, nói ra từng chữ rõ ràng: “Hạ Cảnh Tây, anh phải nắm lấy tay em đấy.”

Ở nơi nào đó trong lòng Hạ Cảnh Tây lập tức trở nên vô cùng mềm mại, Hạ Cảnh Tây chăm chú nhìn cô không chớp mắt, môi mỏng nhiễm đầy ý cười, giọng anh trầm thấp: “Được.”

Trong mắt Tang Nhược cũng chứa đầy ý cười.

Tay trái cùng anh quấn quýt, tay phải không kìm được giang ra, bàn chân trắng muốt tuỳ ý đạp trên cát mịn thấm đầy nước biển, bước từng bước giẫm đạp chơi đùa, không chút lo sợ mình sẽ ngã sấp xuống hoặc là có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.

Bởi vì, anh sẽ nắm lấy tay cô, sẽ không buông tay cô tay lần nào nữa, cũng sẽ không để lạc mất cô.

*

Chơi mệt rồi, Tang Nhược mới hài lòng nằm lên lưng người đàn ông một lần nữa, để anh cõng cô về chỗ ở.

Chỗ bọn họ ở là một toà biệt thự độc lập đầy tính bảo mật.

Rất nhanh đã đến nơi, Tang Nhược từ trên người anh đứng xuống, một lần nữa rất tự nhiên mà nắm lấy tay anh đi về phía trước.

Đột nhiên, cô dừng lại.

Phát hiện được sự khác thường của cô, Hạ Cảnh Tây thuận theo tầm mắt của cô nhìn lên, chỉ thấy cách đó không xa, dưới ánh đèn đường có một người đàn ông đang nghe điện thoại, mà cô dường như không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào sườn mặt người đàn ông kia.

Anh nhíu mày.

Tang Nhược chớp mắt nhìn thật kỹ, xác định người đàn ông kia chính là…

Một bóng đen ập xuống, người đàn ông ở bên cạnh chắn trước mặt cô, mang theo một gương mặt tuấn tú hơi trầm xuống, môi mỏng mím chặt nhìn chằm chằm cô, mà bàn tay đang nắm lấy tay cô của anh tựa hồ cũng tăng thêm một chút sức lực.

Mí mắt Tang Nhược chớp chớp.

“Anh đang cản tầm nhìn của em đó.” Đầu ngón tay cô chống đỡ lên lồng ngực của anh ra hiệu anh nên tránh ra, cô nói.

“Tang Nhược, không cho phép em nhìn anh ta, chỉ có thể nhìn anh thôi.” Hạ Cảnh Tây mở miệng giọng nói trầm thấp, giống như là đang mê hoặc.

Tang Nhược vui vẻ.

Cho dù là đang nhịn cười, nhưng đôi môi đỏ vẫn không kìm được mà hơi nhếch lên, giọng điệu kéo dài không chút che giấu sự kiêu ngạo và khiêu khích ở trong đó: “Không nhìn, chỉ nhìn một mình anh thôi thì sẽ không có cảm giác mới mẻ nha.”

Lông mi dài cong tạo nên một bóng mờ trên mặt che đi một tia chơi xấu loé lên trong đáy mắt cô, cô còn chậm rãi nói: “Anh ta không giống anh, mặc dù lãnh đạm nhạt nhẽo, nhưng em vẫn thấy được một mặt dịu dàng của anh ta.”

“Anh không biết thôi, đàn ông như vậy là hấp dẫn nhất.” Một tay khác của cô khoác lên vai anh, cô nghiêm túc khao khát.

Biết rõ là cô đang cố ý nói như vậy, nhưng mà nghe vào trong tai, Hạ Cảnh Tây vẫn là không kiềm chế được mà trào ra từng trận ghen tuông.

Rất nhanh Tang Nhược không nhịn được cười.

“Tại sao không cho phép em nhìn anh ta?” Cô cắn cắn môi dưới, trong mắt tràn đầy vô tội và khiêu khích, cô lại cố ý đè thấp giọng chậm rãi nói: “Hạ Cảnh Tây, anh chỉ là bạn trai mới được nhận chức mà thôi, em có thể tùy thời thay đổi…”

“A.” Một tiếng hô nhỏ vang lên, cô đúng là đang bị Hạ Cảnh Tây trực tiếp vác trên vai.

Không kịp đề phòng, tư thế đã lâu chưa thấy.

Trong nháy mắt, ửng hồng xấu hổ nhuộm đầy cả gương mặt Tang Nhược, đỏ đến nỗi tựa như một giây sau có thể nhỏ ra máu, cô theo bản năng nắm tay lại nện vào lưng anh, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến anh cả.

Dưới chân sải bước của anh vô cùng nhanh.

Thậm chí Tang Nhược còn cảm thấy anh bước chưa được mấy bước đã nghe thấy âm thanh mở khoá cửa, cô giãy dụa muốn đứng xuống, động tác của người đàn ông nhanh hơn cô một bước, sau khi đặt cô xuống anh trực tiếp… chống đỡ cô ở trên cửa.

Khoảng cách gần trong gang tấc, hơi thở phả ra từ môi anh tựa hồ đặc biệt nóng.

Nguy hiểm yên lặng tràn ra bốn phía.

Nhịp tim trong phút chốc đập lỡ một nhịp, Tang Nhược làm bộ dáng muốn đẩy anh ra: “Hạ…”

Tay cô bị anh bắt được, anh nhìn chằm chằm vào cô, ở trước mặt cô hôn lên các đầu ngón tay của cô, cảm giác giống như bị điện giật trong nháy mắt xâm nhập mãnh liệt, các ngón tay của cô đột nhiên cuộn lại.

Tang Nhược hô hấp hơi mất khống chế.

“Không thể nào.” Cô nghe được giọng nói của anh.

Đại não trong một giây trống rỗng, cô nhất thời không phản ứng kịp, nói: “Cái gì?”

Nhưng một giây sau, cô hiểu anh nói gì rồi.

“Bạn trai của em chỉ có thể là anh.” Bàn tay anh giữ lấy gương mặt cô, đôi mắt Hạ Cảnh Tây càng thêm u ám: “Không thể nào để em rời đi một lần nữa, đổi bạn trai khác càng không thể.”

Từng chữ từng chữ đều nặng nề chắc chắn, mạnh mẽ ghim chặt vào trong lòng Tang Nhược.

Quả nhiên.

Người đàn ông này chính là như vậy, anh sẽ vì cô mà thay đổi, học cách kiềm chế, nhưng thực chất những thứ bẩm sinh sâu bên trong vẫn không hề thay đổi.

Ví dụ, lòng chiếm hữu đối với cô.

“Đàn ông khác ư, em nghĩ cũng đừng nghĩ, Tang Nhược, đời này cái tên trong cột vợ chồng của em chỉ có thể là anh thôi.” Chợt, giọng nói nặng nề mà mạnh mẽ lại một lần nữa chui vào trong tai cô.

Những tia sáng có vẻ hơi u ám trước cửa thật ra không thể chiếu thấu được gương mặt anh, chỉ có trong mắt của anh phản chiếu duy nhất bóng dáng của cô là hết sức rõ ràng.

Nơi đó, cho tới bây giờ chỉ có cô.

Trong chốc lát, nhịp tim của Tang Nhược đập nhanh lên mà từ trước tới nay chưa từng có, máu chảy trong cơ thể hơi đông lại sau đó lại nhanh chóng cùng nhau chảy mãnh liệt, dẫn đến khuôn mặt cô dần dần mất khống chế mà nóng lên.

Cô cố kiềm chế.

“Anh đây là đang thổ lộ sao?” Ngón tay đang cuộn lại của cô buông lỏng ra, cô giả vờ bình tĩnh hỏi.

“Phải.” Âm tiết cực khàn từ môi mỏng của Hạ Cảnh Tây phát ra.

Đáy lòng Tang Nhược run lên.

Bốn mắt nhìn nhau, hô hấp của cô và anh giao hoà vào nhau, không khí mập mờ dần dần sinh ra, nhiệt độ lòng bàn tay anh áp vào mặt cô tựa hồ tăng cao, nóng hổi như muốn làm bỏng người khác.

Ánh mắt của anh vẫn luôn…

Trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lặng lẽ hít thở đều đặn để khôi phục nhịp tim, nhưng mà hơi thở người đàn ông đang phủ xuống quá mức mạnh mẽ, căn bản không có cách nào thoát ra được.

Cô muốn quay mặt sang chỗ khác, không biết sao anh lại giữ lại.

“Người ta đã có bạn gái rồi.” Không tự chủ liếc anh một cái, ngón tay Tang Nhược bất mãn đâm đâm vào lồng ngực anh giống như là đang oán trách mà cũng giống như là đang giải thích: “Lúc em ngắm mặt trời lặng ở thành phố Đông thì có nhìn thấy anh ta cũng đến đó cùng với bạn gái.”

Cô dừng một chút: “Chính là lần mà em quay phim ở thành phố Đông kia.”

Đó cũng là lúc trước khi bọn họ chia tay.

Hạ Cảnh Tây giật mình, có một cỗ tâm tình khó diễn tả lặng yên phủ lên trái tim anh, anh biết lần quay phim ở thành phố Đông đó cô rất không vui vẻ, mà tên đầu sỏ gây ra là anh.

Môi mỏng anh giật giật.

“Là sau khi nhìn cảnh mặt trời mọc xong, bạn gái của anh ta nhõng nhẽo, anh ta dỗ dành cô ấy, thế là em chăm chú nhìn thêm một lát, vừa rồi bởi vì cảm thấy nhìn rất quen nên em mới như vậy.” Tang Nhược hời hợt nói.

Cô không có kể cho anh nghe lúc ấy mình đã hâm mộ như thế nào.

Hạ Cảnh Tây cũng hiểu được.

“Thật xin lỗi.” Đáy mắt anh bao phủ sự ảm đạm, anh thận trọng hôn lên mặt cô, ôm cô vào lòng, khàn giọng nói: “Anh sẽ bù đắp.”

Tâm Tang Nhược khẽ động.

Một lát sau, cô kéo dài ngữ điệu miễn cưỡng mở miệng: “Nếu đã muốn bù đắp, vậy trước tiên lấy quà sinh nhật ra cho em.”

Hạ Cảnh Tây nghe thấy lời cô nói buông cô cô ra.

“Được.” Anh cúi đầu hôn một cái lên khóe môi cô, anh bất giác thả nhẹ giọng điệu, dịu dàng dỗ dành nói: “Để anh đi lấy.”

Khoé môi Tang Nhược không kìm được kéo cong lên.

Cô bị anh nắm tay đưa đến ghế salon ngồi xuống, cô nhìn anh đi lên phòng ngủ ở lầu một, rất nhanh đã nhìn thấy anh đi ra, đi đến bên cạnh cô ngồi xuống.

Trong tay anh cầm một hộp nhung màu lam, hộp nhung tơ mở ra, một chiếc vòng tay sáng lấp lánh hiện ra trong tầm mắt.

Đây là kiểu dáng mà cô thích.

“Anh đeo cho em nhé?” Hạ Cảnh Tây nói xong kéo tay cô qua.

Tay của cô tránh đi.

Tang Nhược cười nhẹ nhàng đối diện với ánh mắt đang giật mình của anh, cô chỉ chỉ vào điện thoại: “Loại quà tặng như thế này em không hài lòng lắm, còn hai tiếng nữa sẽ kết thúc ngày hôm nay, em muốn trôi qua buổi sinh nhật lần này thật hoàn hảo vào lãng mạng.”

Nói xong cô đứng lên, nghĩ nghĩ, cô lại cúi người, đầu ngón tay chỉ một cái lên lồng ngực anh, bàn tay còn cố ý nhẹ nhàng chậm rãi lướt qua mặt anh, khiêu khích cười đến vô cùng xinh đẹp: “Phải bù đắp cho em thật tốt, nếu khiến em không hài lòng…”

Cô cố ý bỏ lửng câu, bước chân nhẹ nhàng rời đi, chỉ để lại một câu: “Em đi tắm đây.”

Bóng dáng của cô rất nhanh đã biến mất, để lại Hạ Cảnh Tây vẫn đứng im một chỗ.

*

Tang Nhược lên lầu.

Trên môi từ đầu đến giờ vẫn treo một độ cong chưa từng biến mất, nhịp tim cũng đập nhanh liên tục, tràn ngập sự chờ mong, thế là lúc tắm cô vô thức tắm nhanh hơn mọi ngày.

Tắm xong, cô mở hành lý ra tìm quần áo, bởi vì cô bay qua dự hôn lễ của Lam Nhiên là ở hòn đảo nên đồ mang theo cơ bản toàn là váy, cô đem tất cả các chiếc váy ra đặt lên giường, sau đó đứng trước gương thử từng cái một.

Nhưng dường như chúng đều không khiến cô cảm thấy hài lòng.

Khi cô lại chuẩn bị cởi ra để đổi một bộ đồ khác, thì vô tình nhìn thoáng qua hình ảnh của mình trong gương, Tang Nhược hơi ngẩn người.

Mặc dù trong gương môi cô hơi vểnh lên nhưng ý cười ở bên trong vẫn không giảm, trong kia rõ ràng là bóng dáng tràn đầy nhiệt huyết giống của mấy cô nữ sinh nhỏ, cõi lòng đầy vui vẻ cùng chờ mong.

Bỗng nhiên cô nhớ đến lúc trước, khi vừa bắt đầu ở cùng một chỗ với anh, dường như cô cũng có một bộ dáng như vậy, nhưng cô cũng rất rõ ràng, cô và anh của giờ với lúc trước là không giống nhau, đoạn tình cảm khó khăn lắm mới tìm lại được này so với lúc trước là không giống nhau.

Bây giờ mới là thời điểm tốt nhất.

Cô cười.

Sau mười phút rốt cuộc Tang Nhược cũng chọn được chiếc váy dài có dây, thay quần áo xong cô lại ngồi trước bàn trang điểm để trang điểm sơ một cái, sau đó là dùng màu son môi và nước hoa thích hợp nhất.

Xịt nước hoa xong, cô nhịn không được cầm điện thoại lên nhìn thời gian, nghĩ đến Hạ Cảnh Tây còn chưa có đi lên cô lại có chút háo hức.

Cũng không biết trong thời gian ngắn như vậy anh sẽ làm ra được cái dạng lãng mạng gì.

Tang Nhược vẫn cứ suy nghĩ miên mang như vậy.

Đột nhiên ___

Tiếng kèn Harmonica đầy hoài niệm và hoài cổ cách một cánh cửa vang lên, từng tia âm thanh triền miên theo gió bay xa, lại xuyên thấu qua từng khe cửa chui vào trong phòng, dịu dàng rơi vào trong lòng cô.

Cô ngẩn ngơ.

Rất nhanh, cô đã nghe ra được đây là giai điệu của bài 《Moon Serenade》, một bài hát tiếng Quảng Đông mà cô rất thích, bài hát này có rất nhiều phiên bản, nhưng cô thích nhất chính là phiên bản của kèn Harmonica.

Cô cảm thấy phiên bản kèn Harmonica là làm cho cô có cảm giác nhất.

Và giờ phút này, điều mà cô yêu thích nhất đang nằm ngoài cánh cửa, từ chỗ của anh thổi, cô không ngờ là anh biết thổi Harmonica, càng không ngờ được là anh thế mà lại biết cô thích bài hát này.

Nhịp tim lập tức đập lệch một nhịp, sau đó là đập cuồng loạn, vui vẻ đầy ấp nhanh chóng trở nên mãnh liệt, Tang Nhược cơ hồ là đứng dậy trong tích tắt, không chút do dự mà làm theo sự mách bảo của con tim, đi về phía cửa.

Tiếng nhạc càng lúc càng rõ ràng hơn.

Khó kìm lòng được, cô giương môi, ý cười phủ kín cả hai con ngươi cô càng thêm xinh đẹp, xán lạn như sao trời.

Nhịp tim đập thình thịch, cô mở cửa.

Anh đang đứng ở bên ngoài, cách cửa hai bước, đang thổi kèn Harmonica, đôi mắt đen láy chăm chú dừng trên gương mặt cô.

Thâm tình lưu luyến.

Nhịp tim Tang Nhược càng đập nhanh hơn, đầu ngón tay khẽ run run, cô lặng lẽ điều hòa lại nhịp thở.

Nhưng anh lại tiến đến, hơi thở mát lạnh và nóng bỏng thuộc về riêng anh cũng theo đó mà đến, dễ dàng làm cho hô hấp của cô lại rối loạn một lần nữa, sau đó là dấy lên từng sợi tình cảm khác thường quấn lấy trái tim cô.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Đôi mắt của anh thì thâm thuý còn cô thì mềm mại đáng yêu.

Ai cũng không nói gì, chỉ có lời bài hát là đậu lại trong lòng của hai người, sinh ra sự dịu dàng cũng mờ ám.

Nốt nhạc cuối cùng vang lên, ca khúc kết thúc, Hạ Cảnh Tây cất kèn Harmonica vào.

“Đi theo anh nhé?” Anh đưa tay cười nhẹ hỏi.

Phảng phất như quay lại buổi chiều hôm tết ấy, anh bởi vì có việc đột xuất cần phải ra nước ngoài, anh đã hôn cô mê hoặc cô muốn cô cùng đi với anh, nhưng khi đó Tang Nhược đã từ chối.

Lần này, Tang Nhược nhìn anh cười, đưa tay mình đặt vào lòng bàn tay anh.

“Được.”

Anh nắm lấy tay cô.

Cô tin tưởng anh, yên tâm để anh dẫn mình xuống lầu, Tang Nhược giật mình.

Ánh nến lung linh yếu ớt, trên cầu thang có những cánh hoa yên lặng nằm rải rác.

Nhịp tim Tang Nhược giống như cũng nhảy lên như ánh nến đang nhảy nhót kia, cô nhịn không được nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

“Xuống lầu thôi.”Anh nhẹ giọng.

Trên mặt Tang Nhược hiện lên đầy ắp ý cười, bước từng bước một, tay cô được anh nắm chặt, những biến hoá của căn phòng cũng được cô thu vào trong đáy mắt.

Là biển hoa.

Cô thích nhất là loại hoa hồng này, cô chưa từng cảm thấy thích hoa hồng chính là tầm thường, ngược lại nó có thể làm cho tâm trạng cô trở nên vui vẻ, cho nên khi thấy biển hoa trước mắt, trái tim cô hoàn toàn bị mất khống chế mà điên cuồng nhảy lên.

Những gì cô thích, anh đều biết, anh đã làm tất cả cho cô mà không cần phải đặt trước.

Làm sao có thể không cảm động, không vui vẻ đây?

Tang Nhược quay lại, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, nhịp tim lại đập nhanh hơn, cô hiếm khi căng thẳng nuốt khô cổ họng một cái, ý cười lan ra đến tận đáy mắt, cô vương tay, chủ động ôm chặt eo anh.

Gương mặt áp vào lồng ngực anh, cảm nhận nhịp tim của anh, khoé môi cầm lòng không đặng lại giương lên, cô nhỏ giọng khẩu thị tâm phi kiêu ngạo nói: “Cũng coi như là lãng mạn đi, ừm, miễng cưỡng hài lòng.”

Hạ Cảnh Tây đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, một tay khác kìm lòng không được mà khẽ vuốt ve mái tóc của cô: “Em thích là được rồi.”

“Tự tay anh chuẩn bị à?” Tang Nhược ngẩng mặt lên hỏi.

Khó có được, Hạ Cảnh Tây có chút xấu hổ, “Ừm” một tiếng cực thấp, thấp đến mức dường như khó mà nghe được.

Trái tim Tang Nhược đột nhiên rung động.

Tay nắm thành quyền chống đỡ lên ngực anh, cô cố ý hừ một cái, đổi trắng thay đen: “Làm thành thạo như vậy nha, có phải là đã dùng khi theo đuổi phụ nữ khác rồi không?”

Hạ Cảnh Tây bật cười.

“Chỉ có em.” Anh chậm rãi nói, trong mắt cũng đều là sự bất đắc dĩ và cưng chiều.

Ánh mắt của anh thâm thuý chuyên chú, ẩn ẩn ở trong đó là mười phần thâm tình.

Tang Nhược muốn tránh cũng không được.

Nhịp tim sớm đã không thể khống chế, ngón tay giống như cũng khẽ run lên, cô nhìn anh thật lâu, cắn môi dưới, yêu kiều cười hỏi: “Không mời em nhảy một điệu sao?”

Trên mặt Hạ Cảnh Tây tràn ra ý cười nhàn nhạt.

“Được.”

Anh đưa tay về phía cô, cô lại giao tay mình cho anh một lần nữa, cô lập tức nhìn thấy anh lấy điện thoại ra chạm vào một ứng dụng nào đó, rất nhanh nhạc đệm của bài 《Moon Serenade》 chậm rãi phát ra.

Dịu dàng bốn phía, hai người chăm chú nhìn nhau cười, sau đó, bọn họ theo nhạc mà nhảy.

Chưa từng tập luyện qua, thậm chí lúc trước bọn họ còn chưa từng cùng nhau khiêu vũ, lần này bọn họ chỉ tuỳ ý nhảy múa, hoàn toàn làm theo sự dẫn dắt của nội tâm, nhưng lại ăn ý không ngờ được.

Anh biết cô đang nghĩ cái gì, cho cô tự do, nhưng cũng không cho cô cách anh quá xa.

Ý cười trên khoé môi Tang Nhược lại sâu hơn thêm một chút.

Nốt nhạc cuối cùng phát ra, tiếng nhạc dừng lại, cũng là vừa lúc cô trở lại vòng ôm của anh, cô ngẩng mặt lên, cười yếu ớt nhìn anh: “Hạ…”

Ánh đèn đột nhiên tắt đi.

Lời nói chưa kịp phát ra đã chị chặn lại ở cổ họng, nhưng lúc khiêu vũ không có một cảm xúc nào được tuông ra, nó vẫn luôn di chuyển ở trong cơ thể Tang Nhược, hay nói cách khác là di chuyển trong cơ thể hai người.

Ánh nến xa xa ở trên bậc thang cũng bỗng nhiên tắt đi.

Trong bóng tối, cô và anh nhìn nhau, khoảng cách gần trong gang tấc, cơ thể hai người dán chặt vào nhau, hô hấp hoà quyện vào nhau, tựa hồ còn có thể cảm nhận được rõ ràng tiếng tim đập của nhau.

Mờ ám trong không khí tăng lên theo luỹ thừa, lặng lẽ chuyển động.

Nhịp tim Tang Nhược càng đập nhanh hơn.

Ý cười lượn lờ giữa hàng lông mày lan rộng ra, một tay đang chống đỡ trên ngực anh dần dà di chuyển xuống, cô nhìn ánh mắt của anh, ngón út di chuyển xuống phía dưới của anh càng lúc càng gần, sau khi chạm vào, cô lại chậm rãi dịu dàng ôm lấy anh, cùng anh quấn lại ở một chỗ.

Sắc mặt Hạ Cảnh Tây đột nhiên trở nên càng thêm sâu trầm.

Tang Nhược phát giác được điều đó, cười càng thêm đắc ý, một tầng hồng nhạt nhiễm lên khắp gương mặt cô, một cái tay khác của cô thì choàng lên vai anh, mũi chân kiểng lên theo.

Môi của cô và anh càng lúc càng gần, cho đến khi khoảng cách chỉ bằng một tờ giấy mỏng, cô dừng lại.

“Hạ Cảnh Tây.” Lông mi cô chớp chớp, cô gọi tên anh, dưới cái nhìn chăm chú của anh mà nhẹ nhàng chạm lên môi anh, giọng nói rất thấp, giống như là đang mê hoặc: “Có muốn hôn bạn gái của anh không?”

– –

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv