Tang Nhược vô thức cắn cắn bên trong môi.
"Chồng yêu, em còn muốn." Chợt, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng nhõng nhẽo không rõ lắm phát ra từ hàng ghế trước.
Cô ngước mắt lên.
Đập vào mắt cô, là hình ảnh chàng trai đưa bỏng ngô đến bên miệng cô gái nhõng nhẽo kia, cô gái đó vui vẻ ngậm lấy, sau đó cũng nhanh chóng hôn lên gương mặt của chàng trai một cái.
Tang Nhược trừng mắt nhìn.
Chẳng lẽ anh nhìn thấy người ta làm như thế nên.....
Đại não còn chưa kịp nghĩ sâu xa, hành động cô lại nhanh hơn một bước, quay đầu nhìn sang, không ngờ lại va vào ánh mắt sâu thẳm của Hạ Cảnh Tây, cũng vô tình bắt gặp sự lúng túng và ngượng ngùng chưa kịp che giấu của anh.
Chỉ một lúc Hạ Cảnh Tây đã đoán được cô đang nghĩ gì.
Ngón tay dài đang duỗi ra lúng túng thu lại, anh nhìn như bình tĩnh giải quyết nốt bỏng ngô trong tay, sau đó đặt túi bỏng ngô vào tay cô, giọng điệu khàn khàn căng cứng: "Thật xin lỗi."
Dứt lời anh lại nhìn về phía màn ảnh.
Tang Nhược: "......"
Cô cúi đầu nhìn túi bỏng ngô trong tay, mùi thơm xộc thẳng vào chóp mũi, có cũng dụ dỗ cô như kem ly kia vậy.
Hàng mi dài khẽ rung, cô bốc một hạt cho vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt sau đó lại chìm vào bộ phim một lần nữa, khoé môi không kìm được vẽ lên một đường cong, tiếng cười nhẹ cũng theo đó phát ra.
Hạ Cảnh Tây cẩn thận từng li từng tí lén nhìn cô, vô tình thấy được một màn này.
Lúc này, ống kính vừa lúc quay đến là nam chính, hàng phía trước liên tiếp truyền đến tiếng hét của các nữ sinh, chẳng hạn như "Anh ấy đẹp trai quá a a a a ", " Ánh mắt anh ấy nhìn Tang Nhược thế kia ai có thể cưỡng được chứ?"
Tia sáng từ màn hình chiếu ra có thể thấy được hầu hết các cô gái đều đang cười, mà ánh mắt của Tang Nhược từ đầu đến cuối vẫn đặt trên trên màn hình, giống như cũng đang nhìn nam chính không chớp mắt, cô cũng mỉm cười.
Trong phút chốc, đôi mắt của Hạ Cảnh Tây tối thêm vài phần, đôi môi mỏng khẽ mím chặt gần như thành một đường thẳng, cảm giác sầu muộn đè nặng lên trái tim anh.
Giống như cố tình, trong một cái chớp mắt tiếp theo, có càng nhiều âm thanh kích động vang lên, cảnh phim chuyển thành nam nữ diễn với nhau ——
Bộ sườn xám màu xanh khói càng phác họa lên đường cong của Tang Nhược một cách hoàn hảo, cô bị nam chính ép vào tường, tia sáng mờ ảo bao phủ lấy hai người, cho dù hai người không có trực tiếp làm cái gì, chỉ là ánh mắt trao đổi mà thôi, nhưng cảnh tượng này lại càng khiến người ta mở rộng sức tưởng tượng, khiến tim người đập nhanh lên, mặt đỏ tới mang tai.
Từ từ, ống kính kéo ra xa, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của hai người quấn lấy nhau giao tại một điểm.Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn
Mập mờ tràn ngập.
Thần kinh Hạ Cảnh Tây càng lúc càng kéo căng ra, môi mỏng mím lại chặt hơn, tay đặt trên tay vịn lặng lẽ nắm chặt thành quyền, trên mu bàn tay mơ hồ hiện lên gân xanh,
Anh nhịn không được quay đầu nhìn về phía cô.
Tầm mắt cô vẫn hướng về màn hình.
Hít thở có chút khó khăn, anh giật giật môi muốn đến gần nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt cô đang xem chăm chú, những lời định nói ra kia có thể sẽ quấy nhiễu đến cô, thế là nó bị chặn lại ở cổ họng
Cảm giác ngột ngạt trong ngực tăng lên, anh khép hờ mắt.
"Em có khát không, có muốn uống nước không?" Cuối cùng anh vẫn không kìm lòng được mà hỏi.
Một âm thanh đột ngột vang lên, lông mi Tang Nhược run run cô quay đầu lại, vô tình đụng phải đôi mắt dường như càng thêm u ám đậm đặc của người đàn ông, đáy mắt kia như ẩn chứa sự căng thẳng và chờ mong.
Cô vô thức muốn lắc đầu, nhưng không hiểu sao, giống như là ma xui quỷ khiến vậy khẽ gật đầu một cái, đồng thời, cảm giác khát nước sau khi ăn bỏng ngô càng trở nên mãnh liệt hơn.Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn
Khóe miệng Hạ Cảnh Tây kìm không được khẽ nhếch lên, tự nhiên từ trên tay vịn lấy cái bình giữ nhiệt ra, như nghĩ đến gì đó, anh quay sang cầm lấy cốc giấy dùng một lần, rót nửa cốc nước ấm.
"Không nóng."Anh đưa cho cô, thấp giọng nói.
Mặc dù ánh sáng lờ mờ, nhưng Tang Nhược chỉ cần nhìn thoáng qua liền nhận ra cái bình giữ nhiệt trên tay anh, đây không phải là lần đầu cô nhìn thấy, cô đã từng nhìn thấy nó ở Paris vào năm ngoái..
Cô nhận lấy: "Cảm ơn."
Dòng nước ấm áp thấm vào cổ họng, dường như cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, sau đó cô lại nhìn về màn chiếu.
Hạ Cảnh Tây cũng vậy.
Cảnh thân mật của nam nữ chính kết thúc, bộ phim dần đi vào cao trào, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều, nên Hạ Cảnh Tây tiếp tục tập trung xem, nhưng ảnh hưởng của chuyến công tác tuần này lại ập đến.
Để có thể kịp quay trở lại đây, anh đã ép mình làm việc không ngừng nghỉ với cường độ cao, mỗi ngày chỉ ngủ 3-4 tiếng, lại trải qua chuyến bay đường dài, lúc này mí mắt anh cũng dần dần cụp xuống.
Anh cố gắng chống đỡ, muốn tôn trọng phim của cô.
Tang Nhược uống xong nước trong cốc đặt lên tay vịn, không ngờ lại nhìn thấy cảnh mắt anh đang dần dần cụp xuống.
Ánh sáng phủ xuống khuôn mặt tuấn tú của anh, sáng tối đan xen nhau, mơ hồ có tia mệt mỏi bao phủ lên, khuôn mặt lạnh lẽo cứng nhắc ngày thường giờ phút này trở nên dịu dàng hơn, thậm chí là không còn lãnh đạm nữa.
Dưới mắt dường như có quầng thâm.
Anh cố gắng chống đỡ, như thể anh sắp mở mắt.
Tim đột nhiên đập lỡ một nhịp, nơi nào đó sâu thẳm trong lòng mơ hồ có chút xúc động, ung dung thản nhiên, Tang Nhược thu tầm mắt lại bình tĩnh nhìn về phía trước.
Hạ Cảnh Tây choàng tỉnh.
Lông mày hơi nhíu lại, anh len lén nhìn người bên cạnh, thấy cô vẫn luôn chăm chú xem phim, anh ngồi thẳng người lại, tiếp tục nhìn vào màn hình.Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn
Hơn một giờ sau.
Bộ phim kết thúc với những âm thanh nức nở từ mọi hướng, hầu hết mọi người dường như vẫn còn chìm trong cảm xúc rung động bi thương, tiếng thảo luận có kích động cũng có nghẹn ngào, các loại cảm xúc đều có.
Điều này có nghĩa bộ phim《 Không quy cách 》thành công trong buổi công chiếu.
Hạ Cảnh Tây đảo mắt qua đám đông đang đứng dậy rời đi, nói nhỏ với Tang Nhược đang đeo khẩu trang: "Cũng không còn nhiều người lắm em đi trước đi, xuống cầu thang cẩn thận."
Tang Nhược gật đầu, một lúc sau mới, cô ấy đứng dậy chuẩn đi mang túi rác trong tay rời đi.
Hạ Cảnh Tây cầm cái túi trong tay cô: "Để anh."
Da thịt hai người vô tình chạm vào nhau, Tang Nhược bình tĩnh rụt lại, không nhìn anh chỉ nói cảm ơn rồi bước đi.
Cảm giác mềm mại trơn nhẵn vẫn còn đấy, không kìm lòng được, Hạ Cảnh Tây nhìn chăm chú vào bóng lưng cô, cho đến khi cô biến mất không còn nhìn thấy nữa, mà lúc này trong rạp chiếu phim chỉ còn lại mỗi mình anh.
Trong đầu hiện đủ loại sắc thái biểu cảm của cô trong phim, cô uất ức, cô vì yêu mà cố chấp, cái kết cuối cùng của cô......
Lồng ngực Hạ Cảnh Tây rất ngột ngạt, dường như có chút khó thở.
Anh duỗi tay cởi hai cúc áo ra, hít một hơi thật sâu muốn làm dịu đi sự khó chịu kia, nhưng mà không có tác dụng gì, trong lúc đứng dậy rời đi, anh liếc mắt nhìn thật sâu vào màn hình chiếu.