Đừng Buông Tay Anh

Chương 23



Phòng bệnh thuộc về hàng VIP, phòng cao cấp nhất, bên trong có những gian phòng nhỏ, gần như không khác gì so với nhà trọ.

Lúc hai người đi vào cửa đột nhiên Lam Nhiên có điện thoại gọi đến, cô liền để Tang Nhượng vào trước, nói là ra bên ngoài tiếp điện thoại một chút, lát nữa sẽ trở lại, Tang Nhược đáp ứng, nhưng chưa đầy một giây, cô nghe một tiếng "Phanh" của cửa đóng lại.

Rất gấp rút, không giống như bộ dáng ôn nhu thường ngày của chị Lam Nhiên.

Tang Nhược nhíu mày.

"Chị Lam Nhiên?" Cô xoay người, theo bản năng muốn đi theo ra ngoài.

"Các người là ai? Muốn làm gì?" Cách một cánh cửa, âm thanh rõ ràng thuộc về Lam Nhiên loáng thoáng truyền vào, tựa hồ có chút kinh ngạc cùng phẫn nộ: "Nhược Nhược...."

"Chị Lam Nhiên."

Tang Nhược theo phản xạ có điều kiện, đưa tay nắm tay cầm, lắc lắc muốn mở cửa.

Nhưng không ngờ, cánh cửa thế nhưng không thể mở ra được.

Lông mày nhíu chặt, lần đầu tiên Tang Nhược có thể nghĩ là ngoài ý muốn, thế nhưng dù cô dùng sức lay tay cầm vẫn không thể mở ra được. Sau hai lần như vậy, rốt cuộc cô cũng hiểu được, cửa đã bị người bên ngoài khoá lại.

"Chị Lam Nhiên?" Cô đập cửa.

Nhưng bên ngoài không có một chút âm thanh đáp lại, rất yên tĩnh.

Tang Nhược mím môi, nhịp tim đột nhiên không khống chế được đập loạn nhịp, cổ họng nuốt khan một cái, hàm răng cắn chặt môi để ổn định tinh thần, cô lập tức tỉnh táo lại, cúi đầu lấy điện thoại trong túi ra chuẩn bị bấm gọi.

Thế nhưng.... điện thoại lại không có chút tín hiệu.

Khung thoại tin nhắn Wechat mãi vẫn không mở được, một chút tín hiệu cũng không có.

Cửa đã bị khoá nên cô không thể ra ngoài được, tín hiệu có lẽ đã bị ai đó làm nhiễu, chị Lam Nhiên thì không biết đã bị mang đi đâu, không có chút tin tức, cũng không biết tình huống gì đang xảy ra............

Toàn thân Tang Nhược bỗng dưng căng cứng, khuôn mặt trong nháy mắt trầm xuống.

Bàn tay vô thức dùng sức nắm chặt điện thoại.

Phút chốc, cô bỗng nhiên nhớ đến cuộc điện thoại sáng nay của Úc Tuỳ,.

Bệnh viện.......

Trong đầu bỗng dưng xẹt qua một tia suy đoán nào đó, lông mi dài run rẩy, cô nhắm mắt lại, như muốn làm dịu đi hơi thở tán loạn của mình, nhưng mà... trong giây phút nhấc chân đi vào bên trong, khuôn mặt cô vẫn không cách nào che dấu đi sự lạnh lùng, giống như bị một luồng khí lạnh bao phủ dày đặc.

Sống lưng thẳng đến dị thường, đưa tay ra, cô đẩy cánh cửa bên trong kia ra, không gian rất yên tĩnh.

Quả nhiên.

Người ngôi trên giường kia, không phải là Vương đạo diễn đang bị bệnh mà là Hạ Cảnh Tây.

Thái dương Tang Nhược nhảy lên một cái, nhỏ đến không thể nhận ra.

Lồng ngực như có một cỗ cảm xúc lặng lẽ tuôn ra, cô kiềm chế nó lại, lạnh lùng liếc nhìn Hạ Cảnh Tây, ánh mắt cũng ngày càng lạnh dần.

Hạ Cảnh Tây vốn là đang xử lí công việc, thình lình nghe được tiếng động, lông mày hơi mất kiên nhẫn nhíu lại, ngẩng đầu lên: "Không phải nói......."

Tiếng nói dừng lại, im bặt.

Bốn mắt nhìn nhau, anh khó có được sững người.

"Tang Nhược?" Đáy mắt không kiềm chế được một tia cảm xúc loé lên rồi biến mất, hô hấp hơi ngưng trệ.

Anh không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Tang Nhược: "Em......."

"Lừa rôi rất vui sao?" Môi đỏ cong lên, đứng ở trên cao nhìn xuống, đem lời nói của anh đánh gãy.

Khoé môi cô rõ ràng là thể hiện ý trào phúng khinh thường, ánh mắt cũng vậy, không chút che giấu.

Bờ môi mỏng hơi thu lại một đường cong nhỏ đến không phát hiện ra, trong ngực giống như có một cỗ hàn ý xâm nhập toàn thân, vô cùng lạnh lẽo. Hầu kết Hạ Cảnh Tây lăn lăn, thanh âm căng cứng: "Có ý gì?"

Tang Nhược lạnh lùng nhìn anh.

Một cỗ phẫn nộ kia muốn kiềm chế không được nữa, lại lần nữa ở trong ngực tuỳ ý quấy phá, khẽ nâng cái cằm kiêu ngạo lên, cô cười lạnh: "Giả vờ nói Vương đạo diễn bị bệnh nặng để gạt tôi đến đây, khoá trái cửa, làm mất tín hiệu điện thoại...... Hạ tổng, anh còn muốn giả ngốc sao?"

Hạ tổng.........

Cảm xúc trong đôi mắt biến mất ngay lập tức trước khi nó kịp nổi lên, Hạ Cảnh Tây cùng đối mặt với cô, môi mỏng mím chặt nhúc nhích, giống như từ sâu trong cổ họng phát ra, giọng nói cực trầm: "Hạ tổng?"

Hô hấp mơ hồ không thông, lồng ngực ngột ngạt, anh không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm gương mặt cô, lời nói từ trong miệng phát ra trở nên căng cứng: "Tối qua không phải gọi tôi là chú út sao?"

*Chỗ này mình xin chỉnh lại một chút là chú út mới đúng nhé, xin lỗi vì sự sai xót này ạ!

Nghe thấy anh hỏi một đằng trả lời một nẻo, sắc mặt Tang Nhược không nhịn được càng khó coi hơn, đường nét trên gương mặt càng trở nên lãnh diễm*.

*Lãnh diễm: đẹp lạnh lùng (để lãnh diễm hay hơn nên mình không chuyển thành thuần việt!)

Móng tay vô thức bấm chặt vào lòng bàn tay, tạo ra một vết hằn, cô cùng anh đối mặt.

Rất nhanh, đôi mi cô vỗ vỗ.

"Đó là bởi vì nể mặt Hạ Tri Yến mà thôi." Bờ môi hơi vểnh lên, cô đè nén tính khí nhẹ nhàng hỏi lại: "Không có Hạ Tri Yến, anh xứng sao?"

Môi mỏng của Hạ Cảnh Tây trong nháy mắt mím thành một đường thẳng tắp.

Tang Nhược không có đủ kiên nhẫn cùng anh nói nhảm, lòng cô còn đang lo lắng đến chị Lam Nhiên, móng tay dùng sức cắm vào lòng bàn tay, ngữ điệu cô lạnh lùng: "Đem của mở ra, thả chị Lam Nhiên nhanh."

Hạ Cảnh Tây không lên tiếng.

Hầu kết trúc trắc nhấp nhô, anh giận quá hoá cười: "Em cho rằng tôi lừa gạt nhốt em ở đây à? Còn đem bạn của em ra uy hiếp? Tang Nhược, trong lòng của em, tôi chính là loại người hèn hạ như vậy sao?"

Tang Nhược hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không phải sao?"

Trả lời không chút chần chừ, cách cô nhìn anh cũng vậy.

Bầu không khí khẽ thay đổi.

Bên trong đôi mắt kia của cô không có một tia tình ý, Hạ Cảnh Tây thấy vậy, trong lòng vô cớ bực bội khó hình dung được, thế nhưng nó lại không tiếng động di chuyển đến mọi ngóc ngách trong cơ thể anh.

Văn kiện không biết từ lúc nào đã bị anh bóp cho cong.

Hai giây sau, anh buông tay ra, kiềm chế lại kiềm chế, hầu kết nhấp nhô không lưu loát, âm thanh có vẻ căng cứng từ trong cổ họng phát ra, lần đầu tiên trong đời khàn giọng giải thích: "Không phải tôi, tôi không có lí do để làm chuyện đó."

Nhưng đáp lại anh chỉ là ý cười lạnh trong mắt cô.

Cô không tin anh.

Một tia u ám trong đáy mắt cuộn cuộn, quai hàm Hạ Cảnh Tây căng cứng vô cùng.

Anh lại mở miệng, mỗi âm tiết đều quẩn quanh ý vị chát đắng cùng ảm đạm: "Đợi chút nữa sẽ có người tới, em..........."

"Ở cùng anh một lát?" Tang Nhược đánh gãy lời anh.

Cô câu môi, cười như không cười trào phúng: "Tôi đối với lạc mềm buộc chặt không có hứng thú, Hạ Cảnh Tây, anh đừng tự cho mình là đúng. Chúng ta đã sớm chia tay, tôi không muốn lãng phí thời gian."

Trong nháy mắt, ánh mắt va chạm nhau, u ám như có như không tầng tầng lớp lớp phủ lên đôi mắt Hạ Cảnh Tây ngày một rõ ràng hơn, có thể thấy được, khiến cho cả người anh toát mấy phần ý vị khác thường.

Chợt, anh kéo môi cười lạnh.

Chân trái bị bác sĩ dặn dò không được dùng sức, cảm giác đau đớn vẫn còn, nhưng Hạ Cảnh Tây phảng phất như không cảm giác được, vén chăn lên đi xuống giường, thân hình thẳng tắp không chút sơ hở đi đến trước mặt cô, đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay cô.

Tang Nhược theo phản xạ có điều kiện mà giãy dụa.

Nhưng anh rất dùng sức để nắm, hoàn toàn không cho phép cô có khả tránh thoát. Ánh mắt anh rơi vào trên người cô, đáy mắt sâu thẳm u ám, giống như muốn đem cô cắn nuốt.

Căn bản là không cho phép cô có thời gian để phản ứng, một giây sau lưng cô bị anh đẩy dán vào tường, cả người bị anh cường thế vây hãm giữa lồng ngực anh với bức tường, nụ hôn rõ ràng là cướp đoạt nặng nề rơi xuống.

Bị gắt gao giam cầm không làm sao thoát ra được, Tang Nhược không chút quan tâm nhấc chân lên đá anh, dường như có một tiếng rên rỉ mơ hồ tràn ra, nhưng ngay lập tức, hai chân cô bị anh chế trụ dễ như trở bàn tay.

Anh đè lên đôi môi, cạy mở hàm răng của cô.

Hôn rất hung ác.

Hô hấp của anh ngày càng nặng nề, hơi thở thuộc về anh đem vô vây kín không một kẻ hở, phảng phất như một tấm lưới, muốn đem cô triệt để bao phủ.

Nhưng ngay lập tức, nụ hôn lại trở nên nhu tình như nước, phảng phất như vô hạn lưu luyến thâm tình cùng tưởng niệm.

"Tang Nhược.........." Giọng anh khàn khàn gọi tên cô.

Lồng ngực Tang Nhược bỗng nhiên kịch liệt phập phồng.

Cô mở to mắt lạnh lùng nhìn anh, cực kì dùng sức cắn lên môi người đàn ông.

Mùi máu tươi nhàn nhạt lặng yên tràn ngập trong không khí.

Một giây sau, cô giơ cái tay vừa được tự do kia lên.

"Ba_______"

Âm thanh bạt tay thanh thuý vang dội.

Đêm hôm qua là má phải, bây giờ là má trái.

Tay có chút run lên, tiếp theo Tang Nhược nắm lại buông xuống, nhìn gương mặt hoàn mỹ của anh mơ hồ phiếm hồng, gương mặt xinh đẹp mỉm cười, ý khiêu khích nơi đuôi mắt và đầu chân mày thể hiện ra không chút che giấu, hết lần này đến lần khác chưng lên gương mặt cười đến xinh đẹp như vậy.

Sắc mặt Hạ Cảnh Tây càng khó coi hơn, tiết tấu hô hấp dần dần trở nên trầm xuống, không chớp mắt mà nhìn gương mặt gần trong gang tấc trước mặt mình, phảng phất như muốn nhìn sâu vào trong nội tâm của cô tột cùng là chứa cái gì.

Anh không lên tiếng.

Cổ tay bị anh nắm chặt có cảm giác không thoải mái, Tang Nhược đưa mắt xuống nhìn.

Quả nhiên đã đỏ.

Không có lau đi vết tích của hơi thở anh lưu lại trên môi, cô chỉ là ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh đối diện với anh, ý vị trào phúng càng nồng đậm: "Anh muốn chứng minh cái gì?"

Ánh mắt Hạ Cảnh Tây giảm đi mấy độ, một cỗ cảm xúc trong lòng ngực kia hung hăng đâm vào tim.

Một lúc lâu sau.

"Lúc trước tôi hôn em, sẽ không như thế này." Anh khàn khàn nói, nhìn vào đôi mắt không chút dao động của cô.

Trong khi nói chuyện, hô hấp hai người hòa quyện vào nhau, khoảng cách gần trong gang tấc, nhưng lại không có thân mật giống như trước.

"Tang Nhược." Môi mỏng lại một lần nữa chuyển động, hầu kết lên xuống, anh mở miệng nói, giọng nói ấm ách: "Trở về bên cạnh tôi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv