Hứa Lan Thanh buông hai tay tự nhiên xuống bên hông, lưng thẳng tắp, đường nét gương mặt thanh tú ôn hòa, cô nâng mắt lên nhìn người trước mặt, sắc mặt cũng không khác lúc bình thường là bao nhiêu.
Nhưng chỉ có bản thân cô mới biết giờ phút này cô đang hồi hộp tới mức nào.
Chỉ một chút nữa là đụng vào anh, cô nghe được hơi thở quen thuộc, trong lòng không kiềm chế được mà run rẩy, đến khi bốn mắt chạm nhau, nhịp tim của cô bắt đầu trở nên nhanh chóng, từng chút từng chút đập mạnh điên cuồng.
Nhịp đập thình thịch vô cùng rõ ràng, cho dù cô đã cố gắng kiềm chế hết sức.
Người trước mặt không lên tiếng.
Hứa Lan Thanh im lặng giả bộ bình thản nuốt một ngụm nước bọt, đôi môi đỏ mọng lấy hết can đảm mấp máy dò xét: “Sao…”
“Đúng vậy.” Giọng nói khàn đặc từ đôi môi mỏng của anh nặng nề phát ra.
Hứa Lan Thanh hơi giật mình.
Ánh mắt anh càng thêm sâu, một thứ cảm giác đang lặng lẽ lấp đầy lồng ngực thay thế cho cơn tức giận lúc nãy, yết hầu anh khẽ động đậy, Úc Tùy không chớp mắt khóa gương mặt của cô lại: “Dù sao thì em cũng có tiền án rồi.”
Giọng của anh rõ ràng khàn đặc đi hai phần.
Lông mi của Hứa Lan Thanh không khống chế được run lên.
Là ảo giác của cô sao?
Cô thế mà lại nghe trong giọng của anh có vài phần uất ức trách móc cô, giống như mấy lần tối hôm qua…
“Hứa Lan Thanh, anh khó chịu, rất là khó chịu.”
“Không cho phép em rời đi, Hứa Lan Thanh, đừng đi.”
“…”
Những lời này trong nháy mắt không kiềm chế được hiện lên trong đầu cô rõ mồn một, nhất thời khiến cô như trở lại đêm hôm qua, đầu ngón tay vô thức nắm chặt, trái tim của Hứa Lan Thanh càng lúc càng đập cuồng loạn.
Cô nhìn vào mắt anh.
Một thứ tình cảm khác từng sợi từng sợi quấn lấy trái tim, đầu ngón tay nãy còn nắm chặt lại buông ra, mắt của anh có cảm giác càng ngày càng sâu hơn, cô cuối cùng cũng không ngăn cản nổi, mở miệng giải thích: “Em đi cùng …”
Cô theo thói quen muốn nói ‘mẹ anh’, nhưng lời đến khóe môi lại nhớ tới những lời anh nói tối qua, cô gắng gượng nuốt về, kìm lại sự xấu hổ lại đổi giọng: “Cùng mẹ đi chạy bộ, chứ không có bỏ đi.”
Mẹ Úc có thói quen chạy bộ vào mỗi buổi sáng, trừ những hôm nào thời tiết quá xấu thì bà chạy ở phòng tập thể dục, còn không thì bà cực kỳ thích chạy bên ngoài. Ba Úc mỗi ngày sẽ cùng chạy với bà, từ hồi theo đuổi bà tới giờ đã mấy chục năm cũng không bỏ ngày nào.
Tối hôm qua mẹ Úc có nói đến chuyện này, Hứa Lan Thanh sáng nay tỉnh dậy rất sớm, mặc dù trải qua chuyện tối hôm qua nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị đủ để cùng thức dậy trên giường với Úc Tùy, thế nên làm ‘đà điểu’ lựa chọn cùng mẹ Úc chạy bộ.
Cả hai vừa chạy xong trở về.
Giải thích xong không biết tại sao tim cô lại đập nhanh hơn một chút, trong cổ họng lại có một câu nói vội vàng muốn được thốt ra.
Cô muốn nhịn xuống, nhưng mà cảm xúc này quá mãnh liệt, mà quan trọng hơn là, trong đầu cô cứ luôn lặp đi lặp lại lời buộc tội đầy tủi thân “có tiền án” kia của anh.
Sau khi nuốt một ngụm nước bọt, hơi thở của cô khẽ từ từ hồi phục, máu trong cơ thể dường như lặng lẽ chảy nhanh lên, Hứa Lan Thanh cuối cùng cũng mở miệng nói: “Anh ở đây, em…”
“Lan Thanh!” Giọng nói cất cao của mẹ Úc từ phía sau bất ngờ truyền đến.
Mí mắt của Hứa Lan Thanh bỗng run lên bần bật, giống như bị dọa đến nỗi không còn dũng khí để nói tiếp, cô vô thức cụp mắt xuống che đi tâm tư của mình.
Úc Tùy: “…”
Giây phút nghe được cô trong nháy mắt đổi giọng gọi mẹ, nghe được cô chủ động giải thích mọi chuyện, một thứ cảm xúc vui mừng dâng trào trong lồng ngực anh, vui vẻ đến mức những lời cô nói sau đó trở nên quá nhỏ khiến anh chẳng còn có thể nghe rõ.
Vốn định lại gần cô một chút, nhưng không ngờ mẹ Úc đột nhiên xuất hiện.
Mẹ Úc ban đầu không để ý đến bầu không khí kì lạ này, cho đến khi bà vô tình thấy tai của Hứa Lan Thanh có chút ửng hồng, mà ánh mắt của đứa con trai trước mặt lại rõ ràng có một chút buồn bực, giống như đang kiềm chế điều gì.
Bà nháy nháy mắt, hình như mình tới không đúng lúc rồi.
“Lan Thanh, điện thoại của con.” Bà nhanh chóng lại gần rồi đưa điện thoại rơi ở phòng khách tận tay cho cô, giọng đầy sự quan tâm: “Tắm rửa đi, nếu như mệt quá hãy ngủ tiếp một lát, trong nhà không có quy tắc phải cùng nhau ăn sáng đâu.”
Sau khi dặn dò xong bà định rời đi, bỗng chợt nhớ cái gì đó, bà lại ngẩng đầu hung hăng trừng Úc Tùy một cái.
Úc Tùy: “…”
Mẹ Úc đi khỏi, mà Hứa Lan Thanh cũng vòng qua người anh đi về phía phòng ngủ.
Úc Tùy theo bản năng nắm lấy tay cô, cổ họng khẽ động đậy, anh không chớp mắt nhìn chăm chú nhìn gò má bị một tầng ửng hồng bao phủ sau khi mới chạy bộ về xong, thấp giọng hỏi: “Vừa nãy em nói gì?”
Lòng bàn tay của anh nóng rực, nhiệt độ thuộc về anh theo lỗ chân lông xâm chiếm toàn bộ dây thần kinh của Hứa Lan Thanh, rồi từ đó đi đến từng ngóc ngách trên cơ thể cô, giống như… đêm hôm qua cùng nhau thân mật vậy.
Cố hết sức cũng không chế ngự được nhịp tim của mình, Hứa Lan Thanh cố hết sức giả vờ bình tĩnh phủ nhận: “Không có gì.”
Cô muốn đi, nhưng anh lại giữ lấy cô.
“Cái gì?”
“Không có.” Cô không nhìn anh, một lần nữa phủ nhận.
Úc Tùy nhìn thật sâu vào đôi mắt cô, môi mỏng bỗng nhiên giương lên, anh không còn cản cô lại nữa, mà nắm tay cô cùng về phòng ngủ, lúc cô không để ý anh khẽ hỏi: “Lúc nãy không nghe rõ, em vừa muốn nói cái gì?”
Hứa Lan Thanh: “…”
Cô mặc kệ lời anh.
“Vừa rồi em muốn nói cái gì?” Đôi mắt của Úc Tùy được phủ lên ý cười âm ấm, lúc hai người bước vào phòng ngủ anh chậm rãi hỏi thêm lần nữa.
“…”
Người này…
Hiếm khi bị ép đến mức xấu hổ, Hứa Lan Thanh cắn cắn môi, nghĩ cách thoát ra khỏi sự trói buộc của anh, bỗng nhiên cô bị anh bế lên.
Quá bất ngờ.
Nhịp tim bỗng đập hụt lệch một nhịp , chờ đến lúc cô hoàn hồn lại thì đã bị anh ôm lấy ngồi trên ghế sô pha, nói đúng hơn, là anh đang uể oải ngồi trên ghế sô pha, còn cô thì bị ép ngồi ở trên đùi anh.
Cô vô thức muốn giãy dụa, nhưng cái eo của cô lại bị một tay của anh một mực nắm lấy, cái tay khác thì giữ chặt cái ót của cô, như thể sẽ tiến tới hôn cô bất cứ lúc nào.
Hơi thở dần trở nên dồn dập, lồng ngực khẽ lên xuống, cô vô thức nắm chặt quần áo của anh.
Ánh mắt của Úc Tùy lơ đễnh đảo qua, nghĩ đến mùi vị bắt nạt cô tối hôm qua cùng với phản ứng của cô, mắt anh lập tức đen đi mấy phần, miệng lưỡi thậm chí còn có một chút khô khốc.
Anh kiềm chế, kiềm chế.
“Nói hay không?” Lòng bàn tay anh theo thói quen chậm rãi vuốt ve trên lưng cô, khàn giọng trở về chủ đề.
Hứa Lan Thanh không để ý ánh mắt của anh, chỉ cảm thấy anh thực sự cứng đầu, như thể nếu như cô không chịu nói anh sẽ giữ tư thế này ép hỏi cho đến khi nhận được đáp án.
Nhưng cô không muốn nói nữa, hoặc có thể nói là tất cả can đảm chỉ xuất hiện lúc vừa rồi mà thôi.
Thừa lúc lực tay của anh nhẹ đi, cô bắt lấy cơ hội muốn thoát thân, thế nhưng không nghĩ tới đột nhiên anh lại kịp thời phản ứng đè cô xuống.
“Sít…” Hứa Lan Thanh khẽ cau mày.
Mí mắt nhảy dựng lên, Úc Tùy lập tức trở nên khẩn trương, tư thế cũng không còn trông lười biếng nữa, trong nháy mắt ngồi lại ngay ngắn, giọng nói khàn khàn căng thẳng hỏi: “Sao thế?”
Nhiệt độ hai gò má mơ hồ tăng lên, Hứa Lan Thanh không muốn nói, nhưng người đàn ông cứ nhìn chằm chằm vào cô.
Răng cô cắn chặt lấy môi, thấy anh còn muốn hỏi tiếp, cô có chút buồn bực quay mặt sang chỗ khác nói: “Anh làm em đau, hồi nãy điều em muốn nói là cái này, anh hài lòng chưa?”
Úc Tùy khẽ giật mình, rất nhanh sau đó anh hiểu được là cô đang nói đến chuyện tối hôm qua.
Tối hôm qua…
Mặc dù anh say, nhưng thực ra vẫn giữ được sự tỉnh táo, nhưng sau đó nghe cô gọi anh ‘anh trai Úc Tùy’ thì quả thực là có một chút kích thích, thế cho nên không còn kiềm chế được, hung hăng bắt nạt cô rất nhiều.
Anh nhìn về phía cô, không ngờ lại bắt gặp phía trên vành tai cô chợt ửng hồng.
Lời vừa ra khỏi miệng thì Hứa Lan Thanh liền hối hận, cho dù những gì cô nói là thật, thật sự là anh làm cô đau, lúc nãy khi chạy bộ rõ ràng cũng có khó chịu một chút, chỉ có điều từ trước đến nay cái gì cô có thể chịu được sẽ không nói ra.
Nhưng bây giờ, cô phát giác được sự mềm mại trong lời nói của mình, tựa như là đang làm nũng, nhưng rõ ràng là cô đang cố tỏ ra dịu dàng lãnh đạm như trước đây mà.
Thêm nữa còn là tình hình hiện tại của hai người…
Cô bỗng nhiên muốn trốn.
“Chờ anh.” Một nụ hôn dịu dàng rơi lên bờ môi của cô, sau đó là giọng nói buồn phiền của anh: “Em tắm đi, anh đi mua thuốc, sẽ nhanh về thôi.”
Hứa Lan Thanh sững sờ, đến khi cô được anh cẩn thận từ từ đặt lên ghế sô pha rồi anh đứng dậy rời đi, cô mới hiểu ra ý của anh nói thuốc là cái gì.
Cô theo bản năng muốn gọi anh lại, nhưng anh lại đi quá nhanh, không đợi cô kịp hé môi thì bóng dáng đã biến mất khỏi cửa.
Khuôn mặt cô nóng bừng, đầu ngón tay run run, Hứa Lan Thanh duỗi ngón tay chạm vào mặt, cuối cùng cả khuôn mặt nhỏ bé liền bị chôn trong lòng bàn tay, hơi thở của cô cũng trở nên nóng bỏng vô cùng.
Cảnh thân mật đêm hôm qua lại đột nhiên hiện lên trong đầu cô, rõ ràng đến kì lạ, khuôn mặt cô càng ngày càng nóng, nhịp tim cũng tăng dần, không dám nghĩ tới nữa, cô đứng dậy quyết định đi tắm để tỉnh táo lại.
Không nghĩ đến, cảm giác khó chịu ở chỗ ấy rõ ràng hơn một chút, cô nhắm mắt lại hít thật sâu.
*
Hứa Lan Thanh ngâm mình tắm thoải mái để vơi đi sự khó chịu, sau khi tắm xong, cô chậm rãi đi ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy Úc Tùy đang đứng ở cửa phòng tắm rửa tay, cô hiếm thấy mà bị hù dọa.
“Anh…”
Úc Tùy cũng nghẹn lời, hai mắt chạm nhau một giây, anh im lặng ôm lấy cô trở lại giường, vén áo ngủ trên người cô lên để bôi thuốc.
Tim Hứa Lan Thanh xấu hổ mà nhảy liên hồi, bàn tay trắng noãn không chút suy nghĩ ngăn anh lại: “Để em tự làm.”
Da thịt chạm nhau, ấm áp cùng tê dại yên lặng tỏa ra.
Úc Tùy ngước mắt nhìn cô chăm chú.
Ánh mắt đó nóng rực, hơi thở Hứa Lan Thanh xém chút nữa đã không ổn định, cô cô gắng hết sức bình tĩnh nhấn mạnh: “Em tự làm được, anh ra ngoài…”
Tiếng nói đột nhiên dừng lại.
Bàn tay anh ôm lấy cô, chậm rãi đi tới chỗ ấy, giọng của anh lập tức khàn đục có vẻ nghiêm túc: “Nếu em chắc chắn tự làm được, anh sẽ buông tay.”
“…” Gương mặt nhỏ của Hứa Lan Thanh hoàn toàn đỏ bừng lên.
Cô sao lại không hiểu được ý của anh chứ? Nhưng tự bôi thuốc ngay trước mặt anh thì…
“Anh…” Cô cứng họng.
Úc Tùy thấy vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên một vòng cung khó nhận ra, giọng điệu vẫn y như cũ chững chạc đàng hoàng mà lại nghiêm túc: “Em không tiện, để anh, bôi thuốc sẽ dễ chịu hơn một chút.”
“…”
Nếu như là trước tối hôm qua, Hứa Lan Thanh tin chắc bản thân sẽ không khách khí chút nào đánh trả, nhưng lúc này, cô lại giống như một đứa trẻ nhỏ nhút nhát lạ thường.
Rốt cuộc là cô bị anh ảnh hưởng.
Thấy anh mở thuốc mỡ ra, hô hấp của cô có chút trở nên gấp rút, khuôn mặt cũng bắt đầu nóng lên, ngón tay cô nắm lấy ga giường ở dưới, Hứa Lan Thanh bỗng nhiên nhắm mắt lại quay mặt đi chỗ khác không dám nhìn anh.
Úc Tùy nhìn cô, nhìn lồng ngực đang nhấp nhô chập trùng cùng với hàng lông mi dài đang rung động của cô, đôi má thì phiêm phiếm hồng, ý cười nơi khóe miệng cùng trong khóe mắt không khỏi càng trở nên sâu sắc hơn.
Cúi người, anh không kìm lòng được khẽ hôn lên môi cô, giọng điệu cố ý chậm rãi dịu dàng dỗ dành cô: “Chỉ bôi thuốc thôi, anh hứa sẽ không làm gì.”
Cho dù có muốn thì bây giờ anh cũng không cầm thú đến nỗi thấy cô đang lúc không thoải mái mà đè cô ra làm, anh không thể đẩy cô ra xa được, huống chi tối hôm qua là anh cũng có chút khốn nạn.
Nụ hôn của anh dịu dàng, dù vậy, thần kinh của Hứa Lan Thanh vẫn căng thẳng, lực nắm chặt ga giường của cô không hề giảm bớt, cô cũng không lên tiếng.
Không dám lãng phí thời gian, kiềm chế dục vọng của bản thân, Úc Tùy bỏ qua chuyện khác, chuyên tâm vì cô bôi thuốc.
Hứa Lan Thanh cảm giác được những ngón tay thon dài của anh…….
Theo bản năng muốn lùi về phía sau, nhưng khi cô vừa dựa vào đầu giường, tay phải anh đang dính thuốc để bôi cho cô, còn tay trái thì giữ chặt chân cô lại phòng ngừa cho việc cô nhúng nhích làm ảnh hưởng bôi thuốc, cô căn bản không có đường lui.
Cô nỗ lực cố giữ bình tĩnh, nhưng những ngón tay của anh tạo nên xúc cảm cực kỳ mạnh mẽ, như là về lại khoảng thời gian thân mật vào tối hôm qua, nó nhắc nhở cho cô biết đêm qua có bao nhiêu điên cuồng.
Cái này không phải là bôi thuốc.
Thân thể Hứa Lan Thanh càng căng cứng hơn muốn hỏi anh đến cuối cùng thì còn muốn bao lâu nữa, cũng không biết như thế nào, cô không dám hỏi, cô sợ rằng khi mình hỏi thì lại nghe được giọng nói khác với trước kia của mình.
Thời điểm cô sắp không chịu nổi, đột nhiên môi mỏng của người đàn ông phủ lên cô, không đợi cô phản ứng, anh đã bắt đầu nhẹ nhàng cọ xát lấy.
“Lần sau anh sẽ cẩn thận.” Giọng nói dán ở trên môi cô tựa hồ như mất tiếng.
Bỗng chốc đầu quả tim Hứa Lan Thanh run lên.
Cô chậm rãi mở mắt ra nhìn anh, không ngờ tới anh lại không có nhắm mắt, khoảng cách gần trong gang tấc, hô hấp của hai người như hòa quyện triền miên, trong mắt chỉ chứa ảnh ngược của nhau, dường như là có cái gì đó đang từ từ nảy sinh trong im lặng.
Ánh mắt anh trở nên u ám, ở trong ánh mắt đó cô biết rõ nơi đó có cái gì.
Nhiệt độ tăng dần.
Khi đó cô cho rằng anh sẽ tiếp tục, hôn môi xong, anh kìm chế mà hôn lên trán cô, thấp giọng hỏi: “Có mệt không, anh bên cạnh em ngủ tiếp một chút?”
Cánh môi khẽ nhúc nhích, Hứa Lan Thanh muốn nói không cần, thì người đã bị bị anh ôm nằm xuống, một tay anh để cho cô gối lên, còn cái tay kia mạnh mẽ nhưng rất dịu dàng mà ôm cô.
“Em không cần. ” Tim đập nhanh, cô nhẹ giọng nói.
Trong mắt Úc Tùy tràn đầy ý cười, giọng nói thâm trầm cũng hơi quấn lấy chút xíu ý cười trong đó: “Anh cần, rượu còn chưa tan hết, em có thể giúp anh ngủ một lát được không, nha?”
Hứa Lan Thanh trừng mắt liếc anh một cái, không biết sao lại hờn dỗi: “Rượu còn trong người ư, rõ ràng là tối hôm qua anh hoàn toàn không có say, đúng không?”
“Say.” Bàn tay khẽ vuốt ve phía sau lưng cô, Úc Tùy nhìn cô, trong cổ họng tràn ra ý cười nhẹ đầy quyến rũ cùng mê hoặc: “Nhưng khi bà Úc gọi anh là chồng thì có chút tỉnh.”
Hứa Lan Thanh không chút suy nghĩ buột miệng thốt ra: “Em không có.”
“Không có?” Úc Tùy nhướng mày.
Hứa Lan Thanh cắn môi.
Anh không biểu cảm gì mà nắm lấy tay cô, mong chờ tăng lên, ánh mắt Úc Tùy sáng quắc, giọng nói càng trầm: “Đó gọi là gì?”
“…….” Ngực Hứa Lan Thanh trở nên phập phồng, cô dứt khoát xoay người đưa lưng về phía anh.
Rất nhanh, ngực anh đã dán lên phía sau lưng Hứa Lan Thanh, vòng tay qua ôm cô vào lòng và nắm lấy bàn tay cô, cô thấy không được tự nhiên nên muốn rút ra nhưng anh nắm thật sự rất chặt.
Hơi thở của anh như muốn nhấn chìm cô, xua đi không được.
Tim Hứa Lan Thanh đập vẫn rất nhanh, không cô đã nuốt yết hầu biết bao nhiêu lần, khó có thể miêu tả được cái cảm xúc đang len lỏi ở trong lồng ngực cô, một lúc lâu sau, đôi môi đỏ của cô động như muốn nói cái gì đó.
“Ngủ bên cạnh anh một lát đi, buổi chiều anh còn phải ra sân bay nữa.” Giọng nói anh khàn khàn vang lên ở bên tai cô, gợi lên từng trận rùng mình.
Hứa Lan Thanh sửng sốt.
Ngón tay nắm chặt, khó có được chút tia do dự, cuối cùng cô vẫn quyết tâm hỏi: “Đi đâu?”
Trong nháy mắt đôi mắt của Úc Tùy tràn đầy sự vui sướng, anh kìm chế lại, hầu kết lăn lộn, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Công ty ở bên nước Đức có chút việc cần phải xử lý.”
Công ty……
Hứa Lan Thanh có chút nhớ lại vào buổi tối hôm qua mẹ Úc đã nói cho cô biết rằng để cưới cô mà lần đầu tiên anh chịu thỏa hiệp với ba mình, quay về công ty.
Một luồng cảm xúc khi lúc đầu nghe được vào tối hôm qua lại một lần nữa tuôn ra, chiếm giữ mọi ngóc ngách trong cơ thể cô thật lâu, nhưng thật ra cảm giác lúc này còn mạnh mẽ hơn và khó hình dung hơn.
Sâu trong nội tâm cô có một âm thanh mê hoặc muốn cô hỏi cho rõ ràng, nhưng có lẽ là do theo như lời mẹ Úc nói rằng Úc Tuỳ đã dặn bà không được nói cho cô biết, hoặc có lẽ do cô không đủ dũng khí, hoặc là do…
Cô không biết phải xử lý việc đó như thế nào.
Chờ một chút, cô nói cho chính mình.
“Có cái gì muốn nói với anh không?” Thình lình, giọng nói của anh vang lên, dường như có một ít chờ mong quấn quanh trong đó.
Hô hấp Hứa Lan Thanh nặng nặng.
Cô mím môi, đầu ngón tay vốn đã buông ra không biết khi nào đã nắm chặt lại, cứ nắm rồi buông lặp lại vài lần, tim cũng đập loạn nhịp vô cùng.
Cô dường như đoán được anh đang mong đợi cái gì.
Đôi mắt nhắm lại, cô định là mình sẽ giả bộ ngủ, nhưng mà không biết sao lại như thế này, câu nói kia không khống chế được mà chạy ra khỏi miệng: “…… Khi nào trở về?”
Lời nói bật ra, cô hơi giật mình.
Úc Tùy cũng vậy, nhưng sau khi giật mình là sự vui sướng, là cố gắng kiềm chế sự kích động.
Chỉ cần cô hỏi chỉ một câu anh thôi cũng đủ làm cho anh vui vẻ.
“Nếu thuận lợi thì một tuần.” Hôn hôn lên sườn mặt cô, anh nói khẽ.
Hứa Lan Thanh rũ mắt, khóe môi lại không kìm lòng được mà khẽ nhếch lên, chờ cô ý thức được muốn thu hồi lại, thì giọng nói của người đàn ông phía sau đã nhanh một bước mà chui vào trong tai cô ——
“Anh có chuyện muốn nói với em. ”
Giây tiếp theo, khuôn mặt tuấn tú của anh xuất hiện ở trước mặt cô, anh xoay người qua, một tay chạm lên mặt cô cùng mặt đối mặt với nhau.
Thân thể Hứa Lan Thanh căng cứng lại một chút nhưng nó nhỏ đến dường như không thể phát hiện được.
Nhưng Úc Tùy lại nhạy bén nhận ra điều đó.
Biết rõ không thể được nước lấn tới bắt ép cô, tối hôm qua và cả bây giờ cô không có từ chối thậm chí kêu anh là anh trai Úc Tùy, đối với anh cũng là điều mãn nguyện ngoài ý muốn rồi.
“Phải đi một tuần.” Khóe miệng giấu không được mà cười, anh cúi đầu hôn cô rồi sau đó đi thẳng vào vấn đề không cho cô có cơ hội từ chối: “Bà Úc cho anh hôn một chút, được không?”
Căn bản đây không phải là muốn hỏi ý kiến cô, mà chỉ là đang thông báo cho cô biết mà thôi.
Anh hôn rất dịu dàng, chỉ vài giây ngắn ngủi như vậy thôi cũng muốn làm cho Hứa Lan Thanh lạc vào trong đó, thuận tiện làm cho cô nhớ tới tất cả sự dịu dàng của anh sau khi gặp lại, kể cả đêm hôm qua.
Cô nhịn không được muốn tham lam một chút, không cầm lòng nổi mà duỗi tay ôm lấy anh.
Hôn càng sâu.
……
Tối hôm qua bị bắt nạt quá dữ dội, sáng nay lại còn phải dậy sớm chạy bộ, căn bản thì cô không ngủ được mấy tiếng, sau khi kết thúc nụ hôn cô bị người đàn ông ôm vào trong lòng ngực không bao lâu sau thì cô chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc còn mơ màng ngủ, dường như cô vẫn cảm giác được nụ hôn nhẹ nhàng như nước lướt trên cánh môi cô, chóp mũi, khuôn mặt, hình như anh còn ở bên tai cô thấp giọng nói cái gì đó.
*
Hứa Lan Thanh không ngờ tới sau khi mình thức dậy thì đã là sau giờ ngọ ( giờ Ngọ nằm trong khoảng từ 11 giờ trưa đến 13 giờ trưa), bên cạnh đã sớm không còn bóng dáng của Úc Tùy, nhưng anh có để lại giấy note đặt dưới điện thoại của cô.
Mở giấy ra, chữ của anh đập vào mi mắt ——
【Anh đi rồi, nhà cũ và nhà của chúng ta em thích ở đâu thì cứ ở đó, chờ anh trở về.】
Hứa Lan Thanh cắn môi, nhịn không được mà nhìn một hồi lâu.
Nhà của chúng ta, chờ anh trở về……….
Từng chữ một khiến tim cô đập nhanh hơn, hoàn toàn mất khống chế, thậm chí còn làm cho cô bắt đầu hình dung ra bộ dáng cùng với biểu cảm của anh lúc viết những từ này.
Nhìn nhìn, không hiểu sao, tờ giấy có chút nóng lên, khẽ thở phào, cuối cùng cô cất tờ giấy vào.
Rửa mặt sơ qua rồi đi xuống lầu, mẹ Úc đang nói chuyện với người khác, thấy cô xuống thì kéo cô vào nhà ăn cho cô ăn cơm, chờ cô ăn xong lại dẫn cô ra cửa đi dạo phố và mua mua mua. [Yên: Ước gì…. azzzz, ước chỉ là ước kkkk]
Mẹ Úc hoàn toàn không cho cô có cơ hội từ chối, từ trong ra ngoài, từ dưỡng da đến trang điểm và những thứ khác, chỉ hận không thể đem những thứ tốt nhất trên đời đưa cho cô, chờ mua sắm xong lại dẫn cô đi spa, rồi lại lên lịch đi cùng nhau trong mấy ngày sắp tới.
Cuối cùng là dùng bữa tối tại một nhà hàng bếp riêng, bởi vì Tưởng Thi Thi đã gửi cho cô ý tưởng về áo cưới nên Hứa Lan Thanh sẽ không về nhà cũ Úc gia, mẹ Úc cũng không miễn cưỡng cô.
Về đến nhà, cô uống một ngụm nước rồi chuẩn bị cùng Tưởng Thi Thi trao đổi, khi co uống nước thì đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, tối hôm qua vài lần không có bảo hộ.
Một lát sau, cô lấy điện thoại di động qua một tiệm thuốc gần nhà mua thuốc tránh thai, bên trong có hai viên, dựa theo chỉ dẫn mà uống một viên, còn lại một viên thì tuỳ ý bỏ vào trong ngăn kéo.
Uống thuốc xong cô lại tiếp tục cùng Tưởng Thi Thi bàn luận về váy cưới, cuộc trò chuyện kéo dài đến tận nửa đêm, lúc sau Tưởng Thi Thi ngọt ngào nói Tịch Mặc Viễn muốn cô ấy đi ngủ thì liền nói lời tạm biệt.
Hứa Lan Thanh không ngủ, đột nhiên sau khi tắm xong lại có linh cảm gì đó, theo thói quen cô lấy bút ra lấy linh cảm của mình nhanh chóng vẽ xuống dưới, chuyên chú đến quên mất thời gian.
Thẳng đến khi mặt trời gần lên cô mới trở về phòng ngủ.
Khi tỉnh lại, điện thoại hiện lên tin nhắn của Úc Tùy, nói với cô rằng anh đã tới nước Đức, nhìn chằm chằm vào tin nhắn một hồi lâu, cuối cùng xoá xoá nhắn nhắn cô trả lời: 【 Được. 】
Hôm nay cô cùng với Tang Nhược và Tưởng Thi Thi có hẹn cùng nhau ăn tối, sau khi kết thúc xong trở về nhà cô lại tiếp tục chỉnh sửa bản thiết kế váy cưới, cùng lúc đó, cô nhận được một cuộc điện thoại, là đến từ khách hàng trước.
Vị khách hàng trước hỏi cô có thời gian hay không, bảo rằng có một vài người bạn của họ thích thiết kế của cô, muốn cô thiết kế cho họ một bộ váy cưới.
Nhớ lại không tính bộ váy đang thiết kế cho Tưởng Thi Thi, quả thật chính cô đã nửa năm không có thiết kế, Hứa Lan Thanh vui vẻ đồng ý, vị khách hàng đó liền gửi cách thức liên lạc với người bạn kia qua tin nhắn cho cô.
Hứa Lan Thanh không có nghĩ nhiều, lúc trước để liên hệ với khách hàng cô cũng có email riêng để liên lạc.
Rất nhanh, email dùng để làm việc của cô nhận được bức thư từ khách hàng mới, tên tài khoản có một chữ “Yu”, Hứa Lan Thanh chỉ đưa mắt nhìn thoáng qua nội dung của bức thư.
Khi cô thiết kế áo cưới có một thói quen, sẽ dựa trên tình yêu của nhân vật nam nữ chính, giúp Tưởng Thi Thi thiết kế cũng vậy.
Chắc là người khách hàng trước đã nhắc cho vị khách hàng mới này, thư email mà người khách hàng mới gửi qua chính là câu chuyện tình yêu của người đó, mở đầu là: 【Tôi đã yêu vợ mình từ cái nhìn đầu tiên.】
Hoá ra là tìm đến cô vì vợ của mình.
Không hiểu tại sao, khi Hứa Lan Thanh nhìn thấy dòng chữ này lại hoảng hốt lạ thường, cô mím môi, một loại cảm giác giấu sâu trong đáy lòng khẽ bị đánh thức.
Yêu từ cái nhìn đầu tiên…
Đột nhiên cô nhớ tới lúc trước khi mới gặp Úc Tùy.
Anh ở trong một lần “Ngoài ý muốn” kia nhặt được cô, trước lúc hôn mê bất tỉnh cô mơ mơ màng màng nhìn thấy một bóng dáng, cho dù thời gian đã qua lâu như vậy, cho dù giữa bọn họ có rất nhiều chuyện không vui, nhưng thật sự, cô vẫn luôn nhớ rõ cái cảm giác khi liếc mắt một cái ở lần đầu gặp nhau kia.
… Như là trên trời giáng xuống, khiến cô liếc mắt một cái đã động tâm.
Chưa từng có người thứ hai biết điều này, mà chính cô cũng đem một phần tâm tư kia giấu thật sâu tận đáy lòng, cô đối với Úc Tuỳ là…. Vừa gặp đã yêu.