Dục Vọng Đen Tối

Chương 119: (p2)



Bên ngoài phòng bệnh là một gian phòng đơn, có phòng vệ sinh cùng phòng nghỉ ngơi, lúc này những người khác trong Diêm gia đều đang an vị ở trên ghế sa lon, thấy nàng đi ra ngoài, Diêm phu nhân dẫn đầu khẩn trương nói, “Như thế nào, Việt không có sao chứ?”

“Bác gái, anh ấy không có chuyện gì, chỉ là có chút mệt mỏi”.

Dung Ân không để cho nước mắt rớt xuống, Diêm phu nhân xem xét phía trong, thấy Diêm Việt an tĩnh nằm ở kia liền quay qua gọi Dung Ân, “Ta biết, chuyện hai năm trước, có lẽ thật cùng ngươi không liên quan, nhưng là…”

Dung Ân dừng lại bước chân, đứng ở trước mặt người nhà Diêm gia, “Bác gái, người có lời gì có thể nói thẳng”.

Diêm phu nhân khẽ thở dài, “Vốn là, Diêm gia chúng ta có lẽ có thể tiếp nhận ngươi, nhưng Dung Ân ngươi cũng nên biết, bây giờ không phải là hai năm trước nữa, chuyện ngươi cùng giám đốc Tước Thức còn có người nào không biết, ta thật sợ Việt sẽ chịu không nổi sự đả kích này”.

“Bác gái, ” khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Ân nhẹ ngẩng lên, phía trên vẫn sưng đỏ, “Con tự mình có chừng mực, Người không cần lo lắng”.

“Phu nhân, ” má Lưu ở bên cạnh cố gắng khuyên can, “Nếu thiếu gia đã tỉnh dậy, hơn nữa cũng lại thích Ân Ân như vậy…”

“Câm miệng, ngươi thì biết cái gì?” Diêm phu nhân quát ngưng lại những lời mà ở trong miệng bà không còn kịp nói ra …, thấy Dung Ân xoay người muốn đi, rồi lại khẽ gọi, “Ân Ân, Việt hiện tại rất cần cô, ta hi vọng… cô có thể nói chuyện nhiều cùng nó, còn chuyện của cô nữa, bây giờ không phải thời điểm tốt để nói cho nó biết …”

“Con biết, ” Dung Ân cảm thấy mệt chết đi, không đợi Diêm phu nhân nói xong liền cắt đứt lời bà…, “Trước lúc Việt chưa hoàn toàn khôi phục lại, con sẽ không bỏ lại anh ấy”. Không đem đối phương một mình bỏ lại, đây cũng là lời họ đã từng thề, Dung Ân xoay người mở cửa đi vào, khi Diêm Việt không có tỉnh lại, cô còn có thể lừa mình dối người, hiện tại anh đã tỉnh lại, những thực tế kia liền khẩn cấp muốn ép cố cúi đầu, thật ra nếu suy nghĩ thấu đáo thì bọn họ, không chỉ tồn tại riêng hai năm xa cách, mấu chốt là rất nhiều thứ cũng đã thay đổi.

Đi vào phòng bệnh, Diêm Việt mắt đang nhắm lại, mái tóc ngắn màu nâu đậm xoã trên trán, trên người đắp chăn mỏng giống như là một tờ giấy trắng, Dung Ân đi về phía trước vài bước, tâm tư bỗng nhiên khẩn trương lên, hai con mắt trợn tròn.

Hô hấp của Diêm Việt thật giống như vừa chặt đứt, trên giường cái chăn đắp ở trên người che đi cũng nhìn không ra cái gì phập phồng. Nàng cước bộ vội vả tiến lên, đến bên giường của anh, chỉ cảm thấy hai chân chính mình đều run rẩy, trong lòng bàn tay cũng là mồ hôi.

Dung Ân nhắm chặt hai mắt lại, sức lực rất lớn mới đưa tay phải ra, vừa muốn chạm đến đến hơi thở Diêm Việt, anh liền mở mắt ra, ánh mắt sáng như ngọc lưu ly. Nàng cả kinh giật mình, tay còn chưa kịp rút về thì trong hốc mắt lệ đã trào ra.

“Ân Ân, em thật khờ… ” Diêm Việt câu khởi một bên khóe miệng, nụ cười sủng nịnh, “Anh không có ngủ thiếp đi nữa…”

Khoảnh khắc vừa rồi, côthật cho là anh lại ngủ mất.

Mà bên trong Ngự Cảnh Uyển, Vương Linh vạn lần không nghĩ tới, Nam Dạ Tước sẽ sớm trước trở lại như vậy.

Bây giờ mới bất quá 3 giờ, người đàn ông liền đẩy cửa ra đi tới.

“Tiên sinh, ngài trở lại.”

Nam Dạ Tước hai đầu lông mày khép lại lên, đem áo khoác trong tay giao cho cô, “Cô ấy đâu? Hôm nay có khỏe không?”

Vương Linh xoay người đem áo khoác treo lên, nàng không dám hướng về phía ánh mắt Nam Dạ Tước, “Dung tiểu thư sau khi ăn cơm xong an vị ở trên ban công, sau lại, đi ngủ”.

Người đàn ông cởi bỏ khuy cài tay áo, đem tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay màu đồng, Vương Linh thấy anh không nói gì, vừa định hỏi anh buổi tối muốn ăn cái gì, liền thấy Nam Dạ Tước đã bước dài lên lầu.

Vương Linh toàn thân kéo căng, mới trôi qua một lát, quả nhiên nghe thấy trên lầu truyền đến thanh âm đóng sập cửa, Nam Dạ Tước đứng ở đầu bậc thang, mắt phượng nham hiểm quét xuống dưới, “Người đâu?”

Lý Hàng đi ra ngoài, liền lưu lại một tên vệ sĩ, “Dung tiểu thư cả ngày cũng đều nhốt ở trong phòng, một bước cũng không có đi ra”.

“Trong lúc đó có ai đi vào?”

“Bên ngoài ngoại trừ cô ấy ra thì…, không có”. Người đàn ông ánh mắt quét hướng về phía Vương Linh.

“Cô đi lên đây!”

Lúc đi lên lầu, Vương Linh trong lòng run sợ, chỉ cảm thấy phía sau lưng đều có mồ hôi lạnh xuất hiện, đi tới phòng ngủ, Nam Dạ Tước đã đứng ở trên ban công, hai tay chống dựa trên lan can, “Cô ấy đi lúc nào, đi đâu?”

“Tôi, tôi không biết, Dung tiểu thư không phải là ở trong phòng sao?”

“Cô ấy leo lên trên cây kia sau mới rời đi”, Nam Dạ Tước vươn tay, trên cây bạch quả này còn có dấu vết lúc cô chạy trốn, “Khoảng cách xa như vậy, không có có người khác hỗ trợ rất khó đi qua, nói đi, cô đi đâu?”

Vương Linh biết không thể gạt được đôi mắt sắc bén kia, cô gục đầu xuống, “Tôi cũng không biết Dung tiểu thư đi đâu, chị ấy chỉ nói là, muốn đi gặp người nào đó, bộ dáng giống như đang rất lo lắng”.

Nam Dạ Tước câu khởi khóe miệng, ánh mắt lạnh nhạt quét qua khuôn mặt thấp thỏm của Vương Linh, “Thu thập đồ đạc, cô ngày mai không cần tới”.

Vương Linh cả kinh sững sờ, lúc ngẩng đầu lên, bên trong đôi mắt tràn ra trong suốt, cô quý trọng công việc biết mấy, Nam Dạ Tước không phải là không biết, tầm mắt anh ngắm về hướng nơi xa, Dung Ân, em đã muốn đi, cũng đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv