Nam Dạ Tước đối với việc nhà Hạ gia vốn không muốn quản, bởi vì anh biết Dung Ân không muốn anh quản.
Hiện nay Hạ Phi Vũ xảy ra chuyện như vậy, anh vẫn là vận dụng quan hệ đem Hạ Tử Hạo ra ngoài.
Trở lại Hạ gia, chuyện Hạ Phi Vũ còn chưa kịp truyền đến, Hạ lão gia một mình thấp thỏm trong lòng cuối cùng rơi xuống, vội vàng kêu tài xế lái xe đưa Hạ Tử Hạo đưa đến bệnh viện, tự mình đón Hạ phu nhân xuất viện.
Điện thoại Hạ Phi Vũ vẫn tắt, con gái cũng lớn, hai người không có suy nghĩ nhiều, chỉ muốn lôi kéo con trai đến khách sạn ăn mừng.
Hạ Tử Hạo quan tâm Tư Cần, sau khi ăn cơm xong liền vội vã nói mình có việc, tự lái xe rời đi.
Người đi làm ở Cám Dỗ, đều là con cú, Tư Cần cũng không ngoại lệ, cô vẫn ngủ đến xế chiều mới tỉnh lại, thu dọn phòng ốc qua loa, mặc đồ ngủ, bên ngoài khoác áo lông, liền mang theo túi rác xuống lầu.
Sau khi đem đồ ném về, cô vốn định lập tức lên lầu, lại thấy một chiếc Mercesdes-Benz màu đen chạy băng băng xông tới, cơ hồ sẽ đụng vào cô, chỉ còn cách ba bước liền dừng lại, cô bị làm cho sợ theo bản năng lui về phía sau, người đàn ông xuống xe, mặc áo gió màu đen, tuấn tú đẹp trai, đang tựa tại cửa xe cười với cô.
Hạ Tử Hạo thấy cô hồi lâu không mở miệng, chậm chạp không có phản ứng, liền tiến lên kéo tay, dẫn cô tới phía sau xe, sau khi mở cốp, lập tức thấy 999 đóa hoa hồng Champagne, mỗi một đóa cũng là chọn lựa cẩn thận, nở rộ xinh đẹp, mùi thơm làm người ta say mê, Tư Cần biết rõ loại hoa hồng này có ý nghĩa: Anh chỉ chung tình với mình em.
“Nghe nói rồi sao? “Hạ Tử Hạo đứng sau lưng Tư Cần, hai tay xuyên qua thắt lưng cô, dán chặt lấy bụng cô, “Hướng về phía hoa hồng Champagne ước nguyện, nguyện vọng của em sẽ được thực hiện, có muốn thử một chút hay không?” . ngôn tình sủng
Gió rét quất vào mặt, vòng tay ôm ấm áp, nếu để cho cô ước nguyện…, cô nhất định sẽ nói, để cho chúng ta gặp nhau theo cách bình thường nhất, em là Tư Cần, anh là Hạ Tử Hạo, không hơn.
Người đàn ông này, cô dứt không ra, càng không thể có được, để anh đi, Tư Cần so với ai khác đều thấy đau, có thể cô lựa chọn phương thức quá kịch liệt, lên tới trên lầu, hai người không thể chờ đợi được ôm lấy nhau, hôn nhau nồng nhiệt, khát vọng khẽ vuốt, để Tư Cần lúc đó nằm vật xuống giường lớn, cô kéo qua chăn che mặt mình, nước mắt cơ hồ đồng thời chảy ra, cô muốn phóng túng một lần, chỉ sợ chẳng qua là chỉ vẻn vẹn có một lần.
Đời này, chưa có người đàn ông nào mang lại cho cô cảm giác như vậy.
Hạ Tử Hạo đi vào cũng là lúc biết Tư Cần không phải là lần đầu, nhưng mặc dù như vậy, anh vẫn rất ôn nhu săn sóc cô, luôn để cô hoàn toàn thích ứng, mới từ từ chuyển động. Anh từng lần một hôn hít lấy thân thể của cô, ở trong mắt Tư Cần, thân thể của cô là bẩn thỉu vô cùng, mà Hạ Tử Hạo đối đãi với nó, giống như là đối đãi bảo bối, hết sức che chở, anh làm cho cô nếm được tư vị làm trinh nữ ( ở đây ý nói trước đây TC chưa có một lần nào gọi là ân ái thật sự), sung sướng tràn trề vui thích, đến cuối cùng, người đàn ông ôm chặt lấy cô, đôi môi mỏng nóng rực hôn lên từng giọt nước mắt trên mặt cô, lúc người đàn ông phóng thích, anh cơ hồ là lấy hết sức lực đem Tư Cần dán vào trong lòng, cô cảm giác mỗi khúc xương đều đau nhức, nhưng cái loại đau này, quả nhiên là khắc cốt ghi tâm, hạnh phúc.
Hai người mềm nhũn ôm nhau, ánh mặt trời rất tốt xuyên thấu qua khu vườn rồi đến rèm cửa sổ, chiếu xạ ở hai thân thể giao thoa thật chặt, Tư Cần đem mặt tựa vào bộ ngực người đàn ông, Hạ Tử Hạo ngón tay xuyên qua mái tóc dài của cô, “Chúng ta kết hôn đi.”
Hai con mắt khẽ nhắm của Tư Cần kinh ngạc mở ra, sắc mặt ngạc nhiên, “Tử Hạo, lần trước ở Hạ gia, em cho là anh chỉ nói một chút thôi.”
“Anh nghiêm túc” thân người đàn ông trượt xuống dưới, cùng cô mặt đối mặt dựa vào, “Anh muốn cưới em, chỉ đơn giản như vậy.”
Tư Cần từ trong lồng ngực của anh lui ra, cô ngồi dậy, quay ra sau đưa lưng về phía người đàn ông, “Tử Hạo, anh đối với em hiểu rõ bao nhiêu? Cùng anh ở chung một chỗ, em chưa từng có nghĩ tới sẽ gả cho anh, Hạ gia có danh có vọng, tuyệt đối không thể tiếp nhận một người như em làm con dâu, hơn nữa, từng có chuyện đã phát sinh ở trên thân thể em, anh cũng không biết, quá khứ của em, anh có nghĩ tới không, đến cỡ nào cũng không chịu nổi…”
“Cái gì quá khứ hiện tại, anh không cần, ” người đàn ông đi theo đứng dậy, từ phía sau ôm lấy cô, “Chuyện của anh, anh tự mình làm chủ, bọn họ không đồng ý cũng không có cách nào, anh nhất định giằng co đến cuối cùng, anh sẽ không bao giờ cúi đầu.”
Tư Cần hốc mắt ướt át, cô nghiêng thân thể, ngón tay nhẹ nhàng xoa trán người đàn ông, theo dọc xuống chóp mũi, từ từ rơi lên trên miệng của anh, anh không biết, rất nhiều rất nhiều…. Nếu như anh biết, đưa anh đi vào tù, là cô, anh sẽ làm như thế nào? Tư Cần ngón tay ở trên mặt anh nhẹ nhàng vẽ, nếu như, anh biết chuyện Hạ Phi Vũ, anh lại sẽ làm như thế nào?
Cô không dám nghĩ, những chuyện kia, cô dù sao cũng không hối hận, có thể sau khi làm xong, cô lại không dám đối mặt.
Người đàn ông nâng tay cô lên, đưa vào khóe miệng nhẹ hôn nhẹ, động tác hết mực nuông chiều, anh mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt, hoặc thâm tình hoặc ôn nhu, vừa làm cho Tư Cần không biết làm thế nào. Loại người như vậy, cô có lẽ đã quen người khác nói với cô những lời lạnh nhạt, nhưng chịu không được, một chút dịu dàng.
Cô bỗng nhiên rất muốn khóc, mũi ê ẩm, cô tựa đầu vào vai người đàn ông, hai tay ôm cổ của anh, cô chưa từng nghĩ tới, chính mình sẽ yêu Hạ Tử Hạo, chưa từng có.
Đường lui của cô, cô cũng chưa từng suy nghĩ qua, Tư Cần tính toán ở bên trong, cũng là không có đường lui.
Lúc Dung Ân đi tới Diêm gia, bên trong không có một bóng người, cô lên lầu mới nhìn thấy má Lưu đi ra ngoài.
“Ân Ân, ” má Lưu kéo tay cô, “Việt gần đây đã khá hơn rất nhiều, con đừng lo lắng, bác sĩ nói không có chuyện gì.”
Dung Ân đi vào phòng Diêm Việt,người đàn ông vẫn như cũ rất an tĩnh ngủ, bên trong rất u ám, trải qua hồi lâu không thấy ánh sáng.Cô đem áo khoác cùng túi sách để xuống, đem rèm cửa sổ kéo ra, “Đồ lười xuống giường, anh xem một nè, mặt trời đã chiếu đến trên mông rồi.”
Những tia nắng mặt trời chiếu vào, một chút liền ấm áp rất nhiều, Dung Ân lại đem cửa sổ mở ra, để cho bên trong không khí lưu thông, Lưu mẹ đi vào lúc thần sắc khẩn trương, nàng đi tới bên cửa sổ, “Ân Ân, hay là đem cửa sổ đóng kín đi,chẳng may bị người khác nhìn thấy lại nói…”
” Má Lưu, con mở một chút, như vậy sẽ buồn bực, ai cũng sẽ chịu không nổi. ” Dung Ân đi tới cạnh Diêm Việt, trải qua cứu chữa về sau, những cái ống trên người anh đã được rút ra, nhìn như vậy, rất giống như đang ngủ thiếp đi. Cô khom lưng, tay phải xuyên qua cổ Diêm Việt, không có mất bao nhiêu sức lực liền nâng anh đỡ lên, cô ở sau lưng của anh đút cái đệm, muốn cho anh nửa người dựa vào. Dung Ân đi vào phòng rửa tay, lấy một chậu nước, lúc đi tới cửa liền thấy thân thể của anh đã nằm xuống, đệm rơi trên mặt đất, không có lực chống đỡ, toàn thân anh mềm nhũn, hoàn toàn ngồi không vững.
Dung Ân ánh mắt chua xót, lại chịu đựng không khóc, cô đem nước ấm đặt ở trên tủ đầu giường, hai tay xuyên qua dưới nách Diêm Việt, dùng sức đem anh kéo lên, để cho anh một lần nữa đem đầu tựa vào trên gối đầu.
Mái tóc ngắn màu nâu của người đàn ông trải tại trên gối màu trắng, Dung Ân mới vừa buông tay, mặt của anh theo lực quán tính xoay về bên trái, cảm giác rất vô lực.
Dung Ân tới ghế ngồi xuống, vắt khăn lông, kéo tay của anh, từ ngón tay cái đến ngón út, cẩn thận lau chùi từng chút một, Diêm Việt rất thích sạch sẽ, y phục mỗi ngày cũng là được thay sạch sẽ, dù là một chút bẩn cũng sẽ kêu to nửa ngày. Ngón tay của anh được cắt tỉa vô cùng chỉnh tề, Dung Ân kéo ngón tay của anh, động tác mềm mại lặp lại, ngay cả giữa ngón tay cũng không có bỏ sót, “Đúng rồi, em và anh nói chuyên nha, còn nhớ rõ lớp chúng ta có Lý Mỹ Lệ không? Anh khẳng định nhớ được, chính là anh nói cái tên thô tục, rõ ràng không xinh đẹp, lại còn đặt cái tên như thế, nhớ ra chưa?”
Dung Ân ngẩng đầu, gió thừa dịp ke hở mà đến, vung lên từng sợi tóc màu nâu của anh, người đàn ông miệng đóng chặt lại, trên trán còn vài sợi tóc nhẹ bay, nghịch ngợm nhảy động, “Lần trước lúc em ở trên đường thấy cô ấy, lúc ấy cô ấy đang có bầu, đoán chừng là sắp sinh, đầy mặt bộ dáng hạnh phúc. Còn hỏi anh đâu rồi, anh đó ” Dung Ân vê nhẹ trên mu bàn tay anh, “Có việc giấu em phải không? Còn lại không thành thật, Lý Mỹ Lệ người ta theo đuổi anh, cô ấy viết cho anh rất nhiều thư tình phải không, anh lại rõ ràng đối với em miệng kín như bưng, đúng là lòng dạ hẹp hòi.”
Má Lưu đứng ở cửa, bà che miệng, Dung Ân cùng Diêm Việt, hai đứa trẻ thật xứng đôi, Ân Ân chỉ có ở trước mặt của anh, mới có thể cười thoải mái như vậy, hai năm rồi, gian phòng này, có hai năm không thấy ánh sáng cùng tiếng cười.
Bà yên lặng đứng ở đó, không đành lòng quấy rầy, lúc này rất yên bình, cho dù ai thấy, cũng sẽ không muốn đi phá hư.
“Em và anh nói chuyện, anh có thể nghe thấy không? ” Dung Ân vung tay áo của anh lên, lau cánh tay cho anh, “Ngay cả bác sĩ đều nói, anh có thể nghe thấy, nếu anh không muốn nói chuyện, vậy thì hãy nghe em nói. Việt, anh ngày nào đó tỉnh lại, mở mắt câu nói đầu tiên, sẽ là gì chứ? ” Dung Ân nghiêng đầu, dường như tưởng tượng thấy ngay hình ảnh lúc đó, đôi môi mỏng của cô cười ra tiếng, “Em đoán anh, không có lời hữu ích, luôn thích đả kích người khác…”
Dung Ân đứng lên, đem khăn lông đặt ở trong nước ấm, sau đó vắt khô, theo trán của anh lau sạch nhè nhẹ, khóe miệng cô giương nhẹ độ cong, nhìn chằm chằm gương mặt đó, chậm rãi thu trở về. Hai người rất gần, Diêm Việt hô hấp vững vàng, ấm áp hơi thở lưu ở trên mặt Dung Ân, gần trong gang tấc, lòng bàn tay khẽ gảy tóc trên trán của anh ra, đôi môi nhẹ hôn.
Dung Ân cổ trắng nõn cong lên đẹp mắt, có như vậy loại ảo giác, người đàn ông mí mắt tựa hồ là nhảy lên, cực kỳ bé nhỏ.
Dung Ân thẳng người lên, Diêm Việt như cũ nằm an tĩnh, cũng không nhúc nhích. Đi vào căn phòng này, cô giống như từng ở qua,cô để cho Diêm Việt dựa trên người mình, cô chải tóc cho anh, sợi tóc anh nồng đậm mà mềm mại, ngón tay xuyên qua, thuận trượt đến ngọn tóc.
Dung Ân lấy điện thoại di động ra, bên trong có bài hát cô đã tải, cô dựa lưng vào đầu giường, để cho Diêm Việt khẽ tựa vào người mình.
…
Trước đây thật lâu nếu như tình yêu của chúng ta vẫn tiếp tục thì như thế nào?
Một lần cuối cùng tin tưởng lâu dài.
Từng ở trong bàn tay ấm áp của anh chưa bao giờ tưởng tượng ra.
Sau này em cô đơn lưu lạc thật lâu.
…
Dung Ân chìm trong bài hát, giọng hát của cô trong trẻo, trước kia Diêm Việt cũng rất thích cùng cô đi ra ngoài hát KaraokeTV, lúc cô hát, đem hai tay vỗ nhè nhẹ trên lưng anh, miệng cô dán vào bên tai Diêm Việt, đầu khẽ nghiêng, hoàn toàn dung nhập đi vào. Bài hát kế tiếp, « Đóa đóa đào nở», ban đầu lúc tải, đã cảm thấy rất vui vẻ, nhẹ nhàng dễ nhớ.
…
Em tại chỗ này đợi anh trở lại
Chờ anh trở lại, đem hoa kia ngắt xuống
Em tại chỗ này đợi anh trở lại
Nếm thử món ăn gia đình, đoàn viên vui mừng thoải mái
Tiếng hát của cô từ từ dừng lại, chỉ nghe trong điện thoại di động kia nhịp điệu vui vẻ truyền lại mỗi ngóc ngách hẻo lánh, Dung Ân hừ nhẹ, đến cuối cùng, trong hốc mắt cũng là nước mắt, cô ngẩng cao cằm, trong miệng nhỏ vụn hừ nhẹ cũng trở nên không trọn vẹn ngắt quãng, cho đến hoàn toàn biến mất, bị tiếng hát của A Ngưu toàn bộ thay thế. Dung Ân nhẹ hít mũi, cúi đầu, nước mắt rơi xuống đến mép người đàn ông, từng giọt từng giọt, theo khóe miệng anh chui vào.