Edit: Tiểu Màn Thầu
Mãi cho đên buổi tối, mặt của Kiều Trăn luôn đỏ bừng. Cứ cảm thấy xấu hổ đến sáng ngày chủ nhật.
Sáng sớm, Thường Thường vẫn còn đang ngủ, Kiều Trăn và Hàn Tư Hành cùng nhau ăn bữa sáng.
“ Chị họ, anh rể chào buổi sáng!” Thường Thường mở cửa, từ phòng ngủ bước ra chào hỏi.
Nghe thấy cách xưng hô này, Kiều Trăn đáng uống sữa thiếu chút nữa đã bị sặc.
Hàn Tư Hành vuốt lưng cô, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Thường Thường, “ Em vừa gọi cái gì?”
“ Anh, anh rể.” Thường Thường gãi đầu, “ Không đúng sao?”
“ Đúng rồi.” Khoé môi Hàn Tư Hành xuất hiện ý cười nhàn nhạt, “ Đến đây dùng bữa sáng đi.”
Thường Thường “ Vâng” một tiếng, vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Kiều Trăn ho đến đỏ mặt, xua tay ý bảo Hàn Tư Hành không cần vỗ lưng cho cô nữa.
Thường Thường nhanh chóng vệ sinh cá nhân xong, lại ngồi xuống bàn ăn. Kiều Trăn cố biểu hiện như không có việc gì, nhưng động tác khi ăn bữa sáng lại vô cùng luống cuống.
“ Chị họ, sao chị không nói sớm cho em biết? Cậu mợ có biết chuyện này không?” Thường Thường vừa ăn sáng, vừa tò mò hỏi.
Kiều Trăn dựng thẳng ngón tay trỏ lên “ Suỵt” một tiếng, “ Trước tiên đừng để cho ba mẹ chị biết, được không?”
Thường Thường bất ngờ, nhỏ giọng hỏi: “ Đây là chuyện bí mật sao?”
Động tác của Hàn Tư Hành chợt dừng lại, nhìn về phía Kiều Trăn. Cô phết mứt trái cây lên bánh mì đưa cho Thường Thường, “ Em có thể giữ bí mật được không?”
Thường Thường nhận lấy miếng bánh mì rồi gật đầu, “ Em có thể nha! Chị họ yên tâm đi, em tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết chuyện của anh rể!”
Bởi vì buổi chiều Thường Thường phải trở về Thành phố T, cho nên Kiều Trăn dẫn Thường Thường đến một công viên trò chơi gần trạm tàu cao tốc, Thường Thường chơi rất vui vẻ.
Hàn Tư Hành cũng đi cùng bọn họ, suốt dọc đường chỉ lo xách đồ cho bọn họ.
Hiện giờ, Thường Thường đã biết cách sống chung với Hàn Tư Hành như thế nào, lúc nào cũng luôn miệng gọi “ Anh rể ơi, anh rể à”, việc này làm cho tâm tình của Hàn Tư Hành rất tốt.
Thời điểm dùng bữa trưa, Hàn Tư Hành dẫn Thường Thường đi mua rất nhiều mô hình robot và xe đua. Thường Thường vui sướng vô cùng, vui đến mức muốn mọc cánh bay đi.
Lúc lên tàu, Thường Thường lưu luyến không rời.
“ Anh rể, anh thật là tốt!”
“ Anh rể, chờ anh và chị trở về thành phố T, chúng ta có thể lén ra ngoài chơi nữa được không?”
“ Anh rể, kỳ nghỉ hè lần sau em có thể đến đây chơi với anh không?”
“ Anh rể……”
Cuối cùng Hàn Tư Hành đen mặt, trầm giọng nói: “ Không được.”
Cậu đoạt lấy vé tàu trên tay Thường Thường đặt vào máy xoát vé, sau đó đẩy Thường Thường vào cổng soát vé.
“ Chị họ, anh rể hẹn gặp lại!” Thường Thường giơ tay lên cao vẫy vẫy chào tạm biệt, “ Em sẽ giữ bí mật, yên tâm đi!”
Nhìn bóng dáng Thường Thường khuất sau cánh cổng, hai người lại ngồi ở sảnh tàu đợi một lúc, mãi đến khi nhận được tin nhắn Wechat của Thường Thường bảo rằng cậu đã lên tàu rồi, Kiều Trăn mới yên tâm cùng Hàn Tư Hành trở về nhà.
Trời cũng đã tối, hai người dùng bữa ở bên ngoài sau đó mới quay về nhà. Vào cửa không bao lâu, Kiều Trăn lại nhận được tin nhắn của Thường Thường, bảo rằng cậu đã được ba cậu đón về nhà.
Kiều Trăn nhớ đến lời nói của Thường Thường trước khi rời đi, thuận miệng nói: “ Không biết có khi nào Thường Thường sẽ nói lỡ lời hay không nhỉ.”
“ Chị không muốn cho dì và chú biết à?” Hàn Tư Hành trầm mặc, thấp giọng hỏi.
Kiều Trăn hơi giật mình, nhìn sắc mặt âm trầm của cậu, dường như cảm thấy cậu đang không vui.
“ Chúng ta vừa mới quen nhau, hiện giờ chưa phải lúc nói ra chuyện này.” Cô nhẹ giọng nói.
Hiện tại bọn họ chỉ mới vừa quen nhau, ngoại trừ khi nào yêu nhau một thời gian khá lâu mới dám dẫn về ra mắt gia đình, hoặc khi cả hai người muốn tính đến chuyện hôn nhân mới có thể gặp mặt ba mẹ của đối phương. Nào có ai mới vừa quen nhau đã nói với ba mẹ biết đâu.
Huống hồ, nếu để mẹ cô biết chuyện này, e rằng bà sẽ lên tiếng phản đối. Chỉ cần về vấn đề tuổi tác thôi, cũng đã đủ làm cho mẹ không thể tiếp nhận được.
Mối quan hệ của cô cùng mẹ vừa mới cải thiện một chút, nếu để mẹ biết khẳng định lại không tránh khỏi cãi nhau một trận, vẫn nên để qua một thời gian nữa hãy bàn.
Hàn Tư Hành trầm mặc một lúc, tay nắm thành đấm dần dần buông lỏng, “ Vì sao?”
“ Hả?”
“ Vì sao không thể cho bọn họ biết?” Cậu gằng từng câu từng chữ hỏi, thanh âm lạnh lẽo.
“ Bởi vì……” Kiều Trăn dừng một chút, nhìn cậu nói: ” Hiện giờ em còn quá nhỏ, chờ sau này ổn định rồi hãy bàn đến.”
Hàn Tư Hành cười khẽ một tiếng, hỏi lại: “ Em còn nhỏ à?” Cậu dừng một lúc lại hỏi tiếp: “ Vậy khi nào chị mới định nói?”
Kiều Trăn hơi bất ngờ, cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
“ Ít nhất, ít nhất chờ sau khi chúng ta tốt nghiệp đã….” Cô chần chừ lên tiếng.
Chờ tốt nghiệp xong, tìm được việc làm, có lẽ sẽ dễ thuyết phục ba mẹ hơn.
Hàn Tư Hành không nói lời nào, nhấp môi nhìn cô chằm chằm. Bị cậu nhìn như vậy, cô cảm thấy bản thân cũng đuối lý, đưa tay nắm lấy cánh tay cậu lắc nhẹ, “ Được không?”
Hàn Tư Hành hít sâu một hơi, đột nhiên lại nâng cao cô lên. Cô sợ hãi hô lên một tiếng, cậu nâng cô lên tường hung hăng hôn vào môi cô.
“ Chê em nhỏ sao?” Cậu hôn cô mãnh liệt, “ Có phải như vậy hay không?”
“ Không phải, không phải!” Kiều Trăn gian nan kéo dài khoảng cách mà trả lời, miệng vừa phát ra âm thanh lại bị cậu dùng môi lấp kín, cuối cùng chỉ có thanh âm phát ra từ cổ họng ” ú ớ” mấy tiếng.
Cậu bóp eo cô, hung hăn cảnh cáo: “ Muốn quen người lớn tuổi à? Chị hãy chết tâm với chuyện này đi!”
*
Ngày thứ hai đi làm, ngoài ý muốn Kiều Trăn lại nhận được tin nhắn Wechat của Trương Chương. Cô đã quên mất anh ta, không ngờ đến anh ta lại đột nhiên nhắn tin cho mình.
Trong Wechat, Trương Chương nói bạn gái của anh ta đang học ngành thương mại quốc tế, muốn tham khảo xem chương trình học nghiên cứu sinh của đại học S, hỏi Kiều Trăn có thể tìm giúp mình một phần tư liệu ôn tập không.
Trước kia khi còn làm trong Hội Sinh Viên, Kiều Trăn cũng có quen biết với một học tỷ học thương mại quốc tế, đối với cô chuyện này rất đơn giản không cần tốn sức. Vì thế cô hào phóng đồng ý. Trương Chương nói lời cảm ơn với cô.
Hai người trò chuyện hai câu, Trương Chương nói muốn cảm ơn lúc đó Kiều Trăn đã từ chối mình, nếu không anh ta cũng không có cơ hội gặp được người bạn gái hiện giờ của mình.
Kiều Trăn nhìn tin nhắn Wechat của Trương Chương, lập tức sửng sốt. Từ chối? Cô đã từ chối anh ta lúc nào? Cô đem nghi vấn của mình hỏi ra.
Trương Chương trêu chọc một câu cô là quý nhân hay quên, sau đó lại gửi đến một tấm ảnh chụp màn hình trong Wechat.Tài khoản trong bức ảnh cô rất quen thuộc, đó là tài khoản của cô. Nhưng nội dung tin nhắn thì cô chưa từng nhìn thấy.
Nhìn thời gian trong tấm ảnh, chính là thời điểm ăn tết kia mà. Trong ảnh chụp, Trương Chương nói bản thân rất có hảo cảm với cô, nhưng lại bị cô từ chối, hơn nữa thái độ rất cương ngạnh, không có một tia hy vọng nào. Vì thế Trương Chương nhắn xin lỗi, hứa sẽ không quấy rầy cô nữa.
Kiều Trăn nhìn tấm ảnh, trong đầu suy nghĩ, nhớ đến những chuyện phát sinh vào khoảng thời gian đó. Khó trách, sau đó Trương Chương không liên lạc với mình nữa…..
Khó trách, việc mẹ cảm thấy có điểm gì đó không đúng….
Khó trách, sau đó Hàn Tư Hành không còn hỏi về chuyện của Trương Chương…..
Không nghĩ cũng biết, trong nháy mắt Kiều Trăn đã hiểu rõ mọi chuyện, khẳng định Hàn Tư Hành đã dùng tài khoản của cô mà nói những lời này với Trương Chương.
Thực sự là, quá đáng lắm mà!
Kiều Trăn nắm chặt điện thoại đến phát run. Khi đó, bọn họ còn chưa là người yêu của nhau, vậy mà cậu dám dùng tài khoản Wechat của cô nhắn tin lừa gạt người khác! Nếu không phải Trương Chương bất ngờ có việc muốn tìm cô, không biết cô còn bị cậu lừa đến bao giờ!
Ngoại trừ việc của Trương Chương, còn có người nào khác, hay việc gì khác mà mình không biết nữa không?
Kiều Trăn nhắm mắt lại, không dám suy nghĩ tiếp.
*
Buổi tối trên đường về nhà, Kiều Trăn không nói một lời.
“ Trăn Trăn?” Hàn Tư Hành nhịn không được, lo lắng hỏi, ” Có phải trong công việc gặp vấn đề gì không?”
Kiều Trăn liếc mắt nhìn cậu, vẫn không lên tiếng. Hàn Tư Hành bị ánh mắt lãnh đạm của cô làm cho sợ hãi, trong lòng bất giác hoảng hốt.
Về đến nhà, chuyện thứ nhất cô làm chính là lên máy tính đem tài liệu của học tỷ gửi vào hòm thư của mình chuyển tiếp cho Trương Chương.
Hàn Tư Hành đi theo phía sau cô, trầm mặc nhìn cô mở máy tính, gửi thư. Nhìn đến tên người nhận, đột nhiên đồng tử cậu co rút lại.
Trương Chương? Bọn họ liên lạc lại với nhau khi nào? Cuối cùng cậu đã biết nổi lo lắng của mình bắt nguồn từ đâu.
“ Trăn Trăn…..” Cậu tiến lên, ôm cô từ phía sau, cúi đầu tựa vào hỏm cổ cô, giọng nói có chút run rẩy.
Kiều Trăn nhìn giao diện hộp thư, yên lặng tắt ứng dụng, rồi tắt máy tính. Cô hơi ngẩng đầu, thấp giọng ra lệnh, “ Buông ra.”
Hàn Tư Hành lắc đầu, càng ôm cô chặt lơn.
“ Vậy em nói cho chị biết, em đã lén lút làm những chuyện gì?” Kiều Trăn nhìn vào màn hình đen tuyền nhẹ giọng hỏi.
Trên màn hình loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng dáng của hai người, cổ giao với nhau, giống một đôi tình nhân đang âu yếm.
Hàn Tư Hành không nói gì, tay càng ra sức ôm chặt lấy cô, dường như muốn đem cô hoà vào xương tuỷ.
Kiều Trăn cố chịu đau, cũng trầm mặc không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình tối sầm đến phát ngốc.
Thật lâu sau, Kiều Trăn mới nghe thấy giọng nói trầm thấp của cậu vang lên, bên trong còn ẩn chứ chút nóng nảy: “ Chị không thích anh ta, em giúp chị đuổi anh ta đi. Không được sao?”
“ Đương nhiên không được!” Quả thực Kiều Trăn đã bị chọc giận, giọng nói cũng có chút run rẩy, ” Đây là chuyện riêng của chị, vì sao em có thể lừa dối chị, còn tự tiện làm chủ thay chị?! Việc em làm chính là xâm phạm quyền riêng tư của chị!”
Hàn Tư Hành nghe thấy cô bảo không được, trong lòng khó chịu muốn chết, “ Em biết sai rồi. Chị đừng giận em nữa có được không?”
“ Biết sai rồi?” Kiều Trăn hỏi lại, vì sao cô vẫn cảm thấy không dám tin tưởng? Mỗi lần như thế này, cậu vẫn luôn nhận sai, bản thân cô sẽ lại mềm lòng, đâu cũng lại vào đấy mà thôi.
Hàn Tư Hành nghe ra dường như cô không tin vào lời nói của mình, trong lòng xuất hiện sự sợ hãi trước nay chưa từng có.
“ Chị đã nói với em chị không thích anh ta, em sợ chị từ chối không dứt khoát, cho nên em mới giúp chị. Chỉ là, chuyện này là em không đúng, nhưng vì em quá yêu chị nên mới làm như vậy, em biết sai rồi. Trăn Trăn, chuyện cũng đã qua lâu như thế, chị đừng so đo tính toán với em nữa được không?” Cậu luôn miệng nói, ngữ khí dồn dập lại mang theo sự khẩn thiết.
“ Đúng vậy.” Kiều Trăn tránh khỏi tay cậu đứng lên, xoay người lẳng lặng nhìn cậu, “ Chuyện đã qua lâu như vậy, đến bây giờ chị mới biết. Có phải quá buồn cười không?”
Hàn Tư Hành nhìn thấy vẻ mặt tự giễu của cô, trái tim đau đớn đến sắp nổ tung, “ Em đã xin lỗi, chị không thể tha thứ cho em sao?” Cậu thấp giọng hỏi.
Kiều Trăn trầm mặc. Cậu phạm sai lầm, còn muốn mình tha thứ? Nếu không làm cậu ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vậy việc mình tức giận có ý nghĩa gì.
Hàn Tư Hành thấy cô không nói lời nào, khoé mắt đầy sự khổ sở, “ Trăn Trăn, vì sao chị lại vì chuyện của người khác mà tức giận với em?”
“ Đây là hai chuyện khác nhau!” Kiều Trăn cảm thấy ý nghĩ của mình và cậu căn bản không chung một hướng.
“ Nếu chị tự tiện giúp em trả lời tin nhắn Wechat của người khác thì như thế nào?” Cô muốn để cậu hiểu được cảm giác của cô một chút, nhưng cô đã quên, cậu căn bản không phải là người bình thường.
“ Nếu chị giúp em nhắn tin từ chối người khác, em sẽ rất vui vẻ.” Giọng nói cậu trầm khàn, một đôi mắt đào hoa tràn đầy sự uỷ khuất nhìn chăm chằm vào cô.
Nhất thời Kiều Trăn tức giận, đây không phải là vấn đề trong điểm sao?
“ Nếu chị xâm phạm quyền riêng tư của em thì sao? Chị tuỳ tiện xem trộm máy tính của em, làm số liệu lộn xộn, em không tức giận à?” Kiều Trăn cau mày hỏi.
“ Ở trước mặt chị, em không muốn có quyền riêng tư.” Hàn Tư Hành yên lặng nói, “ Máy tính của em chị có thể tuỳ ý xem, các mã số liệu, chị có làm rối loạn cũng không sao. Em sẽ không tức giận.”
……
Kiều Trăn ngây ngẩn cả người, không có cách nào làm cậu hiểu rõ được vấn đề.
Cậu tiến đến ôm cô không cần suy nghĩ, “ Trăn Trăn, đừng giận nữa ——”
Kiều Trăn hất cánh tay cậu ra, tránh sang một bên. Cậu căn bản không hiểu rõ ý nghĩ của cô!
Tức khắc cánh tay của Hàn Tư Hành cứng lại. Kiều Trăn vẫn còn chìm trong suy nghĩ, phải làm thế nào để cậu hiểu rõ vấn đề. Còn chưa tìm được biện pháp, đột nhiên nghe thấy tiếng cười “ Ha ha” tự giễu của cậu.
Sau đó, giọng nói khàn khàn của cậu vang lên chứa đầy sự khổ sở, “ Kỳ thật, chị căn bản không thích em, đúng không?”
Kiều Trăn nhìn cậu bằng đôi mắt không thể tin được, mắt bắt đầu ửng đỏ.
“ Chị vì người khác mà tức giận với em, em đã xin lỗi nhưng chị không chịu tha thứ cho em, còn không cho em ôm chị, cũng không muốn nói việc của chúng ta cho ba mẹ chị biết….” Cậu càng nói càng ủy khuất, trái tim đau đớn như sắp nứt ra, dường như những lời nói cuối cùng từ kẽ răng phát ra, “ Chị, thật sự có thích em không?”
Cậu yêu cô, cho nên chuyện gì cậu cũng nguyện ý làm vì cô. Cậu thích có những hành động thân mật với cô, hận không thể đem cô hoà vào thân thể vào máu thịt của mình.
Quyền riêng tư là cái thá gì? Cậu không muốn cũng không cần. Cậu có thể đem tất cả những gì mình đang có bày ra trước mặt cô, chân thành đến không muốn giữ lại cho riêng mình.
Hàn Tư Hành không cần cô yêu mình nhiều như mình đã yêu cô, chỉ cần cô có thể thích mình nhiều hơn một chút thôi. Ngay cả một chút cũng không được sao?
Kiều Trăn yên lặng lắng nghe cậu nói, lồng ngực truyền đến từng cơn đau nhói như bị kim đâm, cảm giác chua xót cùng ủy khuất càng ngày càng lớn lên, khoé mắt dần dần xuất hiện nước mắt.
Cậu nói bản thân cô không thích cậu?
Nếu cô không thích, thì sẽ cùng cậu ở bên nhau sao?
Nếu không thích, sẽ để cậu ôm, cậu hôn mình sao?
Nếu không thích, sẽ…….
Kiều Trăn lắc đầu, không muốn suy nghĩ tiếp. Bản thân luôn là người biết giữ quy tắc 20 mấy năm qua, khó khăn lắm mới có can đảm đưa ra quyết định này. Hoá ra, cậu vẫn cảm thấy tình cảm của cô không đủ à?
Huống hồ, chuyện hôm nay với chuyện thích nhiều hay ít có liên quan gì với nhau sao? Cậu tự tiện động vào điện thoại của cô, tự tiện trả lời tin nhắn Wechat của người khác, ngay cả quyền tức giận cô cũng không được phép có sao?!
Kiều Trăn càng nghĩ càng ủy khuất, đôi mắt ửng đỏ, chóp mũi cũng phiếm hồng, toàn thân run nhẹ. Cuối cùng nước mắt cũng rơi xuống, cô cúi đầu đi vòng qua người cậu muốn đi ra ngoài bình tĩnh một chút. Mới vừa đi đến cánh cửa, đột nhiên phía sau truyền đến động tĩnh.
Một trận gió lướt qua người, cánh cửa đã bị người đứng phía sau đưa tay đóng lại, Kiều Trăn rơi vào lồng ngực ấm áp, sức lực quá lớn như muốn khảm cơ thể cô vào trong đó.
“ Trăn Trăn, Trăn Trăn.” Thanh âm Hàn Tư Hành vô cùng hoảng loạn, cậu xoay người cô lại đối mặt với mình, không ngừng hôn loạn trên mặt cô, từ trán đến cằm.
“ Đừng đi. Em nói sai rồi, xin lỗi….” Cậu vừa hôn khắp mặt cô, vừa hoảng hốt nói lời xin lỗi.
Thời điểm cô đi ngang qua người cậu, cậu đã cảm thấy hối hận. Trực giác mãnh liệt mách bảo với cậu, không thể để cô bước ra khỏi cánh cửa này.
Cảm giác cho cậu biết nếu để cô rời khỏi đây cậu sẽ mất đi cô mãi mãi, cho nên cậu hoàn toàn luống cuống.
Nước mắt Kiều Trăn lại rơi xuống, nhưng đã bị cậu liếm đi. Chóp mũi cô đỏ bừng, muốn đưa tay đẩy cậu ra.
Nhưng sức lực của cậu mạnh đến kinh người, cô không thể làm gì cả. Phản kháng gần nửa ngày, ngoại trừ mệt đến thở dốc, bản thân cô vẫn nằm trong lồng ngực cậu.
“ Em nói sai rồi, coi như chị không nghe thấy được không?” Hàn Tư Hành không màng cô nắm lấy cánh tay mình, trái tim đau đớn khi nhìn thấy cô khóc, vô cùng khó chịu.
“ Không thể.” Kiều Trăn vẫn đang giận dỗi, hiện giờ còn phải chịu ủy khuất trong lòng càng khó chịu, giọng nói vừa mềm mại lại ẩn chứa sự đau lòng.
“ Vậy chị muốn như thế nào?”
“ Không phải nói chị không thích em sao, như vậy chúng ta hãy ——” Kiều Trăn hít một hơi thật sâu, muốn làm mình bình tĩnh một chút.
“ Trăn Trăn!” Cậu không đợi cô nói thành lời, lập tức cắt ngang lời cô.
Đôi mặt cậu đỏ bừng nhìn chằm chằm cô, đôi tay nắm hai bả vai cô, mu bàn tay cũng hiện lên gân xanh, thanh âm run đến không nói nên lời, “Chị, chị muốn nói, cái gì…..”
Cậu cúi đầu hôn lên môi cô, “ Không được, em sẽ không đồng ý đâu….”
“ Chị vĩnh viễn không được nói hai chữ đó với em!” Chỉ cần nghĩ đến hai chữ “ Chia tay”, trái tim cậu như muốn vỡ tan, cậu không muốn đề cập đến chuyện này, cũng không thể đồng ý với chuyện này. Bọn họ phải ở bên nhau, suốt đời không được rời xa nhau.
Nghe cậu nói như vậy, nước mắt cô lại tuôn rơi, cố giữ khoảng cách với môi câu nói: “ Vừa rồi chính em đã nói chị không thích em…..”
Vốn dĩ cô không muốn nói lời chia tay, là do cậu tự suy diễn mà thôi.
Hàn Tư Hành nghe cô nói thế, cho rằng cô vẫn muốn nói chia tay, trái tim đau đớn không thôi, không thể không dùng tay đè chặt lên lồng ngực mình, muốn ngăn cản cơn đau như sắp nổ tung nơi cổ họng.
“ Không được, không được. Cho dù chị không thích em, cũng không thể rời bỏ em.”Cậu thấp giọng cầu xin, vừa khóc vừa hôn lên môi cô, “ Chỉ cần em yêu chị là đủ rồi.”
Cho dù xuất phát từ sự trách nhiệm, hay từ lòng thương hại, hay vì lời uy hiếp của cậu, chỉ cần cô có thể ở bên cậu là tốt lắm rồi.
Tình yêu là cái gì, mà khiến người ta vừa thành thần lại thành ma. Người yêu nhiều luôn là người hèn mọn, cậu chỉ có thể cầu xin cô, bỏ cả lòng tự tôn của mình.
Cậu không cần cô phải đáp lại tình yêu này, thậm chí cô cũng không cần thích cậu nhiều hơn, chỉ hy vọng cô cho cậu cơ hội yêu cô mà thôi.
Kiều Trăn cảm nhận được mùi vị nước mắt của cậu, trong lòng những cảm xúc đang giao hoà với nhau, vô cùng rối loạn.
Thỉnh thoảng bên tai truyền đến những lời thì thầm của cậu, từng câu từng chữ “ Em yêu chị” cứ đập vào lòng cô.
Xào xạc xào xạc đem nội tâm cô trở nên gợn sóng, lồng ngực như muốn nứt ra, trong lòng là sự thương tiếc và không đành lòng đối với cậu, những cảm xúc đó đã lấn chiếm hết tất cả.
Cậu không hiểu thì có làm sao, tạm thời hãy bỏ chuyện đó qua một bên. Kiều Trăn nhón chân ôm lấy cổ cậu, chủ động hôn lên đôi môi cậu.