Edit: Tiểu Màn Thầu
Kiều Trăn cảm thấy bả vai mình nặng trĩu, một thân thể cao lớn tiến gần đến mình, mùi rượu trên người cậu thoang thoảng nơi chóp mũi cô.
Cô muốn đẩy cậu ra để cậu tự mình đứng dậy, nhưng cậu ôm rất chặt, không tài nào đẩy nổi.
“ Trăn Trăn, chị đưa em về nhà đi.” Cậu tựa vào vai Kiều Trăn khẽ nói.
Khuôn mặt cậu dựa trên vai cô, không ngừng nói lẩm bẩm, hơi thở ấm áp phả vào da thịt cô.
Chưa bao giờ lão Giả thấy Hàn Tư Hành như vậy, vì thế liền ngẩn người.
Cái người đang ôm cô gái đứng trước mặt mình không ngừng làm nũng chính là đồng đội của mình đây sao? Vừa rồi, Hàn Tư Hành còn lạnh lùng từ chối một vị mỹ nữ muốn xin kết bạn Wechat kia mà.
Lão Giả là người thông minh, lập tức nhớ đến hôm nay Hàn Tư Hành có chút khác thường, cuối cùng cậu ta cũng đã biết rõ nguyên nhân.
Thì ra đã có người trong lòng, khó trách khi có phái nữ bắt chuyện với mình, Hàn Tư Hành luôn tỏ thái độ không gần nữ sắc.
Cậu ta âm thầm quan sát Kiều Trăn, đúng là một mỹ nữ, quả thực khác xa “ Cô gái quán nướng” vừa rồi, cô tạo cho người khác cảm giác gần gũi, ngũ quan thì thực xinh đẹp, diện mạo lại dịu dàng.
Tuy rằng dáng người không cao lắm, nhưng tỉ lệ cơ thể rất cân đối, eo thon chân dài. Làn da cũng không tồi, cánh tay cùng đôi chân trắng lộ ra bên ngoài đều trắng mịn.
Thì ra Hàn Tư Hành thích loại con gái như vậy. Lão Giả đã hiểu rõ, liền nhìn Kiều Trăn nói: ” Mỹ nữ à, thực sự tôi không biết cậu ta sống ở đâu. Làm phiền cô có chút lòng từ bi, đưa cậu ta trở về.”
Kiều Trăn ngẩng đầu nhìn về phía lão Giả, mỉm cười nói xin lỗi, “ Thật ngại quá đã làm phiền anh. Tôi sẽ bắt xe đưa em ấy về nhà. Đêm nay thật rất cảm ơn anh.”
“ Không cần khách sáo. Đều là bạn học với nhau, chuyện nên làm.” Lão Giả cảm thấy bản thân cần phải giúp đồng đội của mình một phen, vì thế liền đem những chuyện xảy ra ở quán nướng kể cho Kiều Trăn nghe.
“ Cái gì? Uống nhiều như vậy sao?!” Kiều Trăn mở to đôi mắt, nhịn không được vỗ nhẹ vào vai Hàn Tư Hành, “ Em điên rồi à? Không cần thân thể của mình nữa hả?”
Lão Giả: “…..”
Dường như chị gái nhỏ này chú ý không đúng chỗ rồi, tiết mục đại soái ca hững hờ với người khác chỉ một mình uống rượu giải sầu, vì sao lại biến thành tiết mục giáo dục an toàn khi uống rượu vậy?
Hàn Tư Hành nghe cô nói như vậy càng ôm chặt lấy cô, vì uống quá nhiều rượu làm cho đầu óc trở nên mơ hồ, “ Chị không cần đến em nữa, em phải làm sao đây?”
Kiều Trăn đỏ mặt, “ Đừng ăn nói lung tung. Bây giờ chúng ta về nhà, em còn có thể đi được không?”
Cô lấy điện thoại ra chuẩn bị bấm vào ứng dụng gọi xe.
“ Em muốn chị dìu em!” Lại giở tính trẻ con ra, cậu không chịu buông tay cứ ôm chặt lấy cánh tay Kiều Trăn.
Kiều Trăn: “…..”
Cuối cùng lão Giả vẫn phải ra tay giúp đỡ, đem Hàn Tư Hành nhét vào trong xe. Lão Giả không yên tâm, lại ngồi vào ghế phụ.
Kiều Trăn ngồi ở băng sau, chưa kịp ngồi yên ổn, người ngồi bên cạnh đã ngã xuống, đầu gối lên đùi cô.
Cậu cau mày, khuôn mặt tựa vào phần bụng dưới của cô, lập tức mùi hương trên người cô ngập tràn nơi chóp mũi cậu.
So với mùi nước hoa vừa rồi thì mùi hương này dễ ngửi hơn nhiều. Kiều Trăn ngẩn người, theo bản năng muốn đẩy cậu ra, muốn cậu ngồi dậy. Nửa gương mặt của cậu chỉ cách một làn váy mỏng trên chân mình, cái khoảng cách này thực sự quá gần…..
“ Tư Hành, em ngồi dậy đi.” Mặt Kiều Trăn ửng đỏ, đưa tay muốn đỡ đầu cậu lên.
Tay vừa mới chạm tới mặt cậu, đã bị cậu lấy tay đè lại.
“ Trăn Trăn…” Cậu nắm lấy tay cô không ngừng vuốt ve gương mặt mình, mày nhíu chặt thành một đường, “ Em đau quá.”
“ Đáng đời em.” Cô có chút bực tức, thấp giọng dạy bảo cậu, lại nhịn không được lên tiếng hỏi thăm, “ Đau ở đâu?”
“ Đau đầu.” Cậu cầm tay cô di chuyển đến huyệt thái dương, “ Chị giúp em xoa đầu đi.”
Kiều Trăn nhẹ nhàng xoa, “ Có đỡ hơn không?” Hàn Tư Hành khẽ gật đầu, một cánh tay ôm lấy eo cô, lại dùng mặt cọ nhẹ nơi bụng nhỏ của cô.
Cách một lớp áo thun mỏng, Kiều Trăn vẫn cảm thấy được hơi thở ấm áp của cậu xuyên qua lớp vải phả vào cái bụng nhỏ của mình, quả thực rất mờ ám.
“ Em ngồi lên đi.” Kiều Trăn nhích người qua bên phải, nhưng eo cô đã bị ôm chặt, căn bản không thể di chuyển.
“ Chị lại không cần em!” Nơi chóp mũi Hàn Tư Hành cay cay, trong đầu không thể suy nghĩ gì nữa, chỉ cảm thấy Kiều Trăn lại đẩy mình ra.
Nhất thời cậu không thể chịu đựng được cảm giác này. Trái tim hoảng loạn, liền nắm lấy bàn tay của Kiều Trăn đang để trên trán mình kéo xuống, đặt lên đó một nụ hôn.
“ Em rất khó chịu, chi đừng đẩy em ra nữa, có được không?” Cậu nhắm mắt lại, trong xe yên tĩnh không có bất kì âm thanh gì, muốn xem như không nghe thấy cũng không được.Kiều Trăn mặt đỏ tai hồng, muốn rút tay lại nhưng đã bị cậu nắm chắc. Trong xe này vẫn còn có người khác, mà cậu cứ làm xằng bậy như vậy hả!
Bác tài xế vài lần nhìn qua kính chiếu hậu, “ Cháu gái, bác thấy bạn trai của cháu thực sự rất yêu cháu. Cháu đừng giận cậu ta nữa, hai người có chuyện gì thì cứ giải thích rõ với nhau, nha!” Bác tài xế nhịn không được liền lên tiếng, cho rằng hai người là đôi tình nhân đang giận dỗi nhau, liền lên tiếng khuyên bảo.
Lão Giả ngồi ở ghế phụ cũng sợ khiếp vía nói không nên lời. Nếu cậu ta quay lại đoạn phim này đăng lên diễn đàn, không biết trong trường học sẽ có bao nhiêu nữ sinh phải thương tâm nữa đây.
“ Chúng cháu không phải….” Kiều Trăn thẹn thùng giải thích.
Rõ ràng là không phải tình nhân, lại có cử chỉ thân mật như vậy, khó tránh việc bị người khác hiểu lầm.
Bác tài xế lại cho rằng cô còn giận dỗi muốn chia tay, liền lấy thân phận người từng trải khuyên nhủ cô: “ Cháu gài à, giận dỗi cũng là một loại tình thú, nhưng đừng làm quá mức. Bác thấy bạn trai của cháu không giống như làm chuyện gì không thể tha thứ được, cháu cũng đừng trách cậu ta nữa. Một người ngoài như bác còn cảm thấy không đành lòng, chẳng lẽ cháu không đau lòng sao?”
“ Huống hồ, bạn trai cháu lại đẹp trai thế này. Có một anh chàng đẹp trai yêu cháu như vậy, cháu còn chưa hài lòng à. Nghe bác khuyên một câu, đàn ông ở độ tuổi này tình cảm là chân thành nhất, cháu đừng bỏ lỡ về sau sẽ hối hận đấy.”
Có lẽ nghĩ đến bản thân mình hồi trẻ, cho nên bác tài xế quá cảm tính, đem tình cảm của đàn ông từ lúc còn là thanh niên đến lúc trung niên phân tích rõ ràng.
Kiều Trăn nghe xong chỉ biết yên lặng thở dài, quả thực không thể lên tiếng giải thích được. Cô cúi đầu, nhìn thấy Hàn Tư Hành đã nhắm mắt lại, mày vẫn nhíu chặt, sắc mặt ửng đỏ, cánh tay cậu đặt phía sau lưng cô đã hoàn toàn buông xuống, hẳn là cậu đã ngủ rồi.
Khi chạy đến nơi, bác tài xế cũng đã nói xong quan điểm của mình, trước khi rời đi còn không quên dặn dò Kiều Trăn: “ Cháu gái à, bác nhìn ra được. Bạn trai cháu thực sự rất yêu cháu, cháu đừng giận nữa nhé. Hai người ở bên nhau thực sự không dễ dàng, phải biết quý trọng đoạn tình cảm này.”
Kiều Trăn đỏ mặt bối rối, lập tức cùng lão Giả đưa Hàn Từ Hành từ trong xe ra ngoài.
Hàn Tư Hành từ từ mở mắt, quan sát xung quanh, trong ánh mắt chỉ có Kiều Trăn: “ Trăn Trăn, về đến nhà rồi à?”
“ Ừ.” Kiều Trăn quyết định xem như do cậu uống quá say, cho nên không muốn so đo với cậu. Cuối cùng vẫn là lão Giả đỡ Hàn Tư Hành vào thang máy, rồi dìu cậu ngồi lên ghế sô pha.
Kiều Trăn liên tục nói lời cảm ơn với lão Giả, “ Cảm ơn anh nha, bạn học. Để tôi đi rót cho anh một ly nước.”
“ Không cần đâu.” Lão Giả lập tức từ chối, “ Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải về trường đây. Nếu không sẽ trễ chuyến tàu điện ngầm.”
Kiều Trăn biết đồng đội của Hàn Tư Hành đa số đều ở lại trường, quả thực cũng đã trễ, “ Để tôi gọi xe cho anh, anh ngồi xe về trường đi.”
Lão giả không tiện từ chối, chỉ đành đồng ý. Kiều Trăn gọi xe, đưa bảng số xe và số di động của tài xế cho lão Giả, lại đi đến tủ lạnh lấy cho cậu ta một chai nước khoáng, “ Cái này anh cầm theo mà uống, hôm nay rất cảm ơn anh.”
“ Đừng khách sáo.” Lão Giả xua tay, “ Việc nhỏ ấy mà. Nhưng làm phiền cô tối hôm nay chăm sóc cậu ta một chút, ngày mai cậu ta còn phải đến phòng nghiên cứu làm việc.”
Kiều Trăn gật đầu, tiễn lão Giả ra cửa. Cô vừa xoay người, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của Hàn Tư Hành.
Áo sơ mi trắng trên người cậu có chút nhăn nheo, bên dưới là cái quần jean xanh, thoạt nhìn giống như hai người vừa trải qua một trận hoan ái.
Hiện giờ cậu dựa lưng vào ghế sô pha, đôi chân dài tuỳ tiện duỗi thẳng, chân mày nhíu chặt, một bàn tay còn đang đỡ cái trán. Kiều Trăn nhìn cậu một cái, rồi xoay người đi vào phòng bếp làm cho cậu nước mật ong để cậu uống giải rượu.Nào ngờ vừa đi được hai bước, phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, trong nháy mắt Kiều Trăn bị cậu ôm từ phía sau.
“ Trăn Trăn, em đau đầu.” Cậu cúi đầu, liều mạng ngửi hương thơm nơi cổ cô.
“ Để chị đi pha nước mật ong cho em, em ngoan ngoãn quay về sô pha ngồi đi.” Kiều Trăn khẽ động bả vai, ý bảo cậu buông tay ra.
“ Ừ.” Dường như sợ cô tức giận, Hàn Tư Hành chầm chậm buông tay, trở về sô pha ngồi xuống. Ánh mắt vẫn dõi theo cô từ phòng khách đi vào phòng bếp, rồi từ phòng bếp trở lại phòng khách.
Đến khi một ly nước mật ong đặt trước mặt mình, cậu cầm lên uống cạn.
“ Có muốn ngủ nữa không?” Kiều Trăn nhìn thấy sắc mặt cậu vẫn ửng đỏ, vẻ mặt cô có chút lo lắng.
“ Chị còn quan tâm đến em sao?” Hàn Tư Hành im lặng nhìn cô, dường như đầu óc đã thanh tỉnh được một chút.
Kiều Trăn chợt sửng sốt, sau đó gượng cười: ” Em nói cái gì vậy?”
Cho dù cô đã từ chối cậu, nhưng hai người cũng đã quen biết với nhau nhiều năm không thể nói chấm dứt là chấm dứt được. Nếu cô không muốn quan tâm đến cậu, vậy bây giờ cô còn ở lại đây làm gì?
“ Vì sao em vẫn cảm thấy chị đang cố tình trốn tránh em vậy?” Cậu đứng lên, đi từng bước về phía Kiều Trăn.
Kiều Trăn lui về sau mấy bước, “ Không có, do em suy nghĩ quá nhiều, thực sự chị phải tăng ca.”
Đầu Hàn Tư Hành đau như búa bổ, bản thân cố gắng lý giải lời nói của Kiều Trăn: “ Thật không?”
Kiều Trăn gật đầu, “ Thật. Đợi sau khi chương trình mùa này kết thúc có lẽ sẽ được về sớm hơn một chút.”
Hôm nay việc quay hình vẫn còn dang dở, bởi vì vẫn còn một tập chung kết của mùa trước chưa quay xong, sau khi quay xong [ Vua trinh thám ] mùa này Kiều Trăn cũng không biết sau này mình sẽ phải đảm nhiệm chương trình nào, theo như suy đoán của cô có thể chương trình tiếp theo sẽ dành cho những quý bà.
“ Vậy chị có thể đến xem em thi đấu được không?” Cậu đã được một tấc lại tiến thêm một thước, nói ra ước vọng của mình.
Trận chung kết của cuộc thi chế tạo robot diễn ra trong 3 ngày, từ thứ sáu đến chủ nhật. Địa điểm thi đấu là ở thành phố D, các trận đấu sẽ được phát sóng trực tiếp trên mạng.
Kiều Trăn chần chừ nhìn cậu, “ Thời gian thi đấu của em —- dường như trùng với lịch quay hình tập cuối của chương trình ….”
Nếu không có việc gì ngoài muốn, tập cuối của chươnh trình [ Vua trinh thám] sẽ quay vào ngày thứ sáu, trùng hợp cùng ngày với trận thi đấu đầu tiên.
Trong mắt Hàn Tư Hành chợt vô cùng ảm đạm, biểu tình trên khuôn mặt cũng trở nên cô đơn và thất vọng.
Kiều Trăn thầm thở dài trong lòng, cuối cùng vẫn không đành lòng, “ Chị sẽ đến xem …. Nếu có thời gian, chị sẽ đến. Có được không?”
“ Ừ.” Hàn Tư Hành gật đầu.
Cô dìu cậu lên giường nằm nghỉ, “ Đầu còn đau không?” Kiều Trăn dịu dàng hỏi.
Hàn Tư Hành lên tiếng, “ Vẫn còn đau, có thể ôm một cái không?”
“ Không thể.” Kiều Trăn trầm mặc, lên tiếng từ chối.
“ Ai bảo em uống nhiều rượu như vậy? Đau đầu cũng đáng! Sắp phải tham gia thi đấu, em uống như vậy lỡ bây giờ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?” Thấy sắc mặt Hàn Tư Hành đã tốt hơn vừa rồi, trong lòng Kiều Trăn an tâm hơn một chút, lại muốn dạy dỗ cậu một phen.
“ Về sau nếu em còn uống say như vậy nữa, chị sẽ bỏ mặc em luôn.”
Hàn Tư Hành lập tức lo lắng, nắm cánh tay cô, “ Đừng mà! Chị không thể bỏ mặc em!”
Lời nói có chút uỷ khuất: “ Em hứa với chị sẽ không làm ảnh hưởng đến thi đấu. Không tin chị hãy đến xem đi.”
Kiều Trăn không còn biện pháp nào đối với cậu, cô cúi người đưa tay mình đặt lên đầu cậu, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu.
Cô thở dài, bất đắc dĩ nói: “ Tư Hành, em phải ngoan nghe chưa.”