Hệ thống điện cũ kỹ nhiều năm không được nâng cấp và không bảo trì thường xuyên, là nguyên nhân gây ra sự cố chạm mạch điện và phát nổ ở khu chung cư Xóm Miễu.
Đó là nội dung chính tràn ngập các mặt báo và phương tiện thông tin đại chúng sáng nay.
May mắn là sự cố xảy ra vào thời điểm tất cả mọi người đã đi làm, nên thương vong và thiệt hại đều ở mức thấp nhất. Sáu người bị thương đã được đưa vào bệnh viện kịp thời, theo thông tin từ phía bệnh viện, thương thích trên người họ không có vấn đề nghiêm trọng.
Nhưng sự cố xảy ra ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý và gây nổi ra nổi ám ảnh lớn cho người dân sống ở đó. Câu hỏi được đặt ra, đâu là an toàn của người dân trong khi những khu chung cư kém chất lượng như Xóm Miễu vẫn còn tồn tại.
Khu chung cư Xóm Miễu vốn đã được Hoắc thị và Mạc thị đấu thầu thành công. Họ có kế hoạch sẽ phá bỏ và xây dựng lại một khu chung cư cao cấp, nhưng vì vấn đề di dời nên trì hoãn việc khởi công.
Mặc dù chuyện không liên quan gì đến Hoắc thị, nhưng người thừa kế của Hoắc thị đại thiếu gia Hoắc Khiêm, vẫn cho rằng trong chuyện này Hoắc thị nên chịu phần trách nhiệm, nếu ngay từ đầu, họ có thể thuyết phục người dân dọn đi thì họ sẽ không gặp phải sự cố này. Nên Hoắc thị quyết định sẽ chi trả toàn bộ chi phí chữa bệnh trong sự cố phát nổ lần này.
Khi đọc được tới đó thì Kỉ lão liền gấp tờ báo lại rồi đặt xuống bàn, khóe miệng ông hơi nhếch lên, nụ cười của kẻ từng trải và thấu hiểu sự đời.
Tên nhóc này không đơn giản chút nào, để đạt được mục đích nó có thể bất chấp mọi thủ đoạn. Tuổi nhỏ mà đã có quỷ kế, nếu đem so với ông và cha của mình thì thằng nhóc này thâm độc và xảo quyệt hơn rất nhiều.
Đó là lý do ông không cho Kỉ Quân, cháu gái mình qua lại với Hoắc Khiêm. Một kẻ chỉ biết coi trọng lợi ích và quyền lợi, có thể hi sinh người khác. Những loại người như vậy, sẽ không bao giờ thật tâm với bất kì ai, ngoại trừ mình. Nếu Kỉ Quân bên cạnh nó, con bé chỉ có kết cuộc là đau khổ. Một ngày nào đó vì lợi ích bản thân, nó sẽ không ngại mà hi sinh con bé.
Mặt dù không nhìn ra cửa, nhưng bóng dáng xinh đẹp đang lén lút từ trên lầu đi xuống và chuẩn bị vọt nhanh ra khỏi cửa, vẫn không thoát ra khỏi ánh mắt tinh tường của Kỉ lão.
”Đứng lại đó! ông cho cháu ra ngoài sao...” Kỉ lão đặt tách trà xuống bàn, rồi nhìn ra cửa.
“Ông nội “ Kỉ công chúa từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Kỉ lão đang uống trà không để ý, nên lén lén lút lút đi ra khỏi cửa chính nhưng không ngờ vẫn bị bắt lại. Kỉ lão đứng dậy, và đi đến chỗ của Kỉ công chúa.
”Nếu cháu muốn đi gặp tên nhóc đó...ông không cho cháu đi”
“Ông nội! Hoắc Khiêm có điểm nào không tốt, tại sao ông luôn có ác cảm với anh ấy” Kỉ công chúa vừa ức lại tức, nên mắt bất đầu ươn ướt.
Mặt dù điều này ông đã nói cả trăm lần, nhưng người ông nội tốt, vẫn kiên nhẫn giải thích cho cô hiểu.
”Kỉ Quân! ông nội sống cả đời người... gặp qua biết bao nhiêu hạng người, ai tốt ai xấu ông không thể nhìn ra sao, Hoắc Khiêm, nó không phải là người tốt..càng không thích hợp với cháu”
“Vậy còn Bạch bang thì sao, chuyện xấu họ làm còn nhiều hơn tất cả mọi người ..tại sao ông có thể kết giao với họ, còn cháu không thể qua lại với người của Hoắc gia”
“Bạch Bang xuất thân hắc đạo nhưng chuyện họ làm đều quang minh chính đại dù là chuyện xấu, không phải hạng tiểu nhân chỉ biết ném đá sau lưng người khác, hành động lén lút... vì mục đích của riêng có thể bất chấp tổn hại đến lợi ích của người khác”
“Hoắc Khiêm không phải hạng người như ông nói..”
“Thằng nhóc đó chỉ coi trọng quyền lợi và lợi ích, trong mắt nó ngoại trừ hai thứ đó ra sẽ không còn chỗ cho thứ tình cảm mà cháu cần.. nó còn xấu xa và đê tiện hơn ông nội và cha của nó trước đây, cháu ở cạnh nó chỉ làm mình bị tổn thương”
“Hoắc Khiêm! anh ấy là người tốt, sẽ không làm tổn thương cháu...cháu sẽ khiến anh ấy yêu cháu”
“Yêu cháu sao...trừ phi Hoắc Khiêm không còn là Hoắc Khiêm nữa, nếu không... loại người như nó sẽ không bao giờ yêu bất cứ ai”
“Cháu sẽ cho ông thấy là ông đã sai..”
Kỉ lão vẫn là thua Kỉ công chúa, không thể nào ngăn cản được cô bước ra khỏi nhà và đi tìm Hoắc Khiêm.
“Kỉ Quân! cháu đứng lại cho ông...Kỉ Quân..”
rong lòng của Kỉ công chúa, Hoắc Khiêm không phải là loại người như ông nội mình nói, ông nội đã gặp và tiếp xúc với anh ấy bao nhiêu lần, có thể phán xét về anh ấy như vậy.
“Két..!!!!”
Kỉ công chúa đẩy cánh cửa phòng chủ tịch ra, thì nhìn thấy cảnh một người phụ nữ trần truồng đang quấn chặt lấy thắt lưng Hoắc Khiêm, hai tay cô ta ôm chặt lấy cổ hắn. Còn hai tay của Hoắc Khiêm đang đặt hai đùi của cô ta, mạnh mẽ tiến công. Những âm thanh rên rĩ và va chạm kịch liệt như muốn làm nổ tung lỗ tai của Kỉ công chúa.
“Nếu tôi đem cả tập đoàn của cha tôi và tài sản của ông ấy giao hết cho cậu... thì cậu có đồng ý lấy tôi làm vợ ..”
Hoắc Khiêm đứng im không động thân. Cô ta mỉm cười, rồi hôn lên môi hắn.
“Xem như cậu đã đồng ý..”
“Bốp..!!!”
Túi sách trên tay của Kỉ công chúa cố ý làm đánh rơi xuống đất, tạo ra âm thanh lớn để cho hai người đó biết đến sự tồn tại của cô. Nhưng Hoắc Khiêm và cả người phụ nữ đó đều không thấy xấu hổ hay ngượng ngùng, vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì.
“Lát nữa tôi có việc, cô về trước đi” Hoắc Khiêm buông người phụ nữ đang quấn quanh mình ra, rồi chỉnh sửa lại quần áo.
“Xong việc thì gọi điện cho tôi” Cô ta mỉm cười, rồi trượt khỏi người Hoắc Khiêm, nhặt chiếc váy đắt tiền của mình, mặc vào người.
Kỉ Quần cảm thấy thật khinh bỉ, tại sao có một người phụ nữ lẳng lơ đến vậy, ngay cả đồ lót cũng không mặc có thể ngang nhiên đi ra ngoài gặp đàn ông. Còn cười một cách trơ trẽn như vậy.
“Xin chào! tôi là Lệ Kì... trong buổi tiệc ở Bạch gia lần trước chúng ta đã gặp nhau, nhưng vẫn chưa chính thức chào hỏi”Qủa thật rất xinh đẹp, vẽ đẹp đoan trang quý phái của những quý tộc xưa khác xa với người vẽ đẹp hiện đại phóng khoáng của cô. Thật là một đối thủ đáng gờm, chỉ là quá kiêu ngạo...
Không cùng đẳng cấp không muốn kết giao, trong mắt của Kỉ Quân là vậy. Cho nên với cái bắt tay của Lệ Kì, cô ta không hề ngó ngàng tới. Nhưng Lệ Kì không cảm thấy bị sỉ nhục vì Kỉ công chúa làm lơ mình, cô ta mỉm cười thu tay về.
“Lần sau gặp lại”
Lệ Kì đi khỏi thì Kỉ Quân lập tức bước tới trước mặt của Hoắc Khiêm.
“Hoắc Khiêm! Anh sẽ không đồng ý với yêu cầu của chị ta, đúng không” Lời của Kỉ Quân chính là ám chỉ đến lời cầu hôn của Lệ Kì khi nãy.
Hoắc Khiêm nhếch miệng cười, rồi kéo ghế ra ngồi xuống.
“Anh và cô ta có nhiều điểm rất hợp nhau, nên có thể sẽ suy nghĩ lại...” Nhưng thái độ không nghiêm túc và lời nói nửa thật nửa giả của hắn, làm cho Kỉ công chúa phản ứng rất mạnh.
“Không được! ngay cả suy nghĩ anh cũng không được nghĩ..hạng phụ nữ dùng tiền để yêu cầu đàn ông cưới mình, không phải là người tử tế, cô ta là đang sĩ nhục anh...hơn nữa, anh không yêu cô ta thì không nên cưới cô ta”
Hoắc Khiêm biết tình cảm của Kỉ Quân giành cho hắn nhưng hắn chỉ xem cô là em gái. Và trong từ điển của Hoắc Khiêm, phụ nữ chỉ phân làm hai loại, một là có thể đem lại lợi ích cho hắn, hai là hắn có thể lợi dụng được. Không hề có định nghĩa phụ nữ dùng để yêu.
“Kỉ Quân! sau này em nên bớt đến tìm anh...anh không muốn người của Tề gia và ông nội em hiểu lầm là anh đang muốn gây chuyện với họ”
“Không phải chúng ta là bạn sao, tại sao em không thể đến tìm anh”
Nếu Kỉ Quân chỉ xem hắn là bạn thì không có vấn đề gì, nhưng Hoắc Khiêm biết thứ tình bạn mà Kỉ Quân muốn, nó vượt xa định nghĩa của hai từ tình bạn đơn thuần.
“Thiếu gia! vừa rồi tôi thấy Lệ tiểu thư...Kỉ tiểu thư, cô cũng ở đây sao..” Lưu trợ lý bước vào bất ngờ mà không gõ cửa.
Lưu trợ lý vì nhìn thấy Lệ Kì rời khỏi phòng Hoắc Khiêm sớm hơn mọi khi, nên rất hiếu kì không biết là có chuyện gì nên muốn vào hỏi Hoắc Khiêm, nhưng khi nhìn thấy Kỉ Quân cũng xuất hiện ở đây, hắn đã có đáp án.
“Mọi người đến đủ chưa, chúng ta có thể bắt đầu họp..”
“Họp sao..á..à.. đúng rồi...”
Lưu trợ lý đang suy nghĩ, tại sao công ty có cuộc họp, mà người chuyên lo việc sắp xếp phòng, huy động các phòng ban, và photo tài liệu như hắn lại không hề biết, nhưng khi nhìn thấy ám hiệu phóng ra từ mắt của Hoắc Khiêm, hắn hiểu ngay vấn đề, chỉ trong ba giây ngắn ngủi đã có thể phối hợp diễn xuất với Hoắc Khiêm.
“Mấy vị tổng giám đốc đang chờ cậu trong phòng họp, hỏi khi nào cậu có thể đến” Lưu trợ lý lên tiếng
“Kỉ Quân! anh phải họp rồi, không thể tiếp em...gặp lại em sao”
Hoắc Khiêm mỉm cười đặt tay lên vai của Kỉ Quân như vỗ về một đứa em gái nhỏ, hắn đi ra khỏi phòng sau khi Kỉ Quân gật đầu.---------------
Trong thang máy...
“Thiếu gia! bây giờ không đi họp...cậu tính đi đâu” Lưu trợ lý lên tiếng.
Kỉ công chúa còn đang ở bên trong, thiếu gia không thể nào vừa ra khỏi cửa, lại trở vào. Nhưng cũng không thể cứ đứng mãi trong thang máy.
“Chiều nay tôi có tiết học thì phải...vậy thì đến trường..” Hoắc Khiêm đưa tay ấn vào nút thang máy, từ tầng cao nhất xuống tầng trệt.
Cửa thang máy mở ra, Hoắc Khiêm ung dung bước ra. Lưu trợ lý vẫn đứng ngẩn tò tè nhìn theo tấm lưng rộng lớn của Hoắc Khiêm. Nếu như thiếu gia không nói ra mình sẽ đến trường, thì Lưu trợ lý cũng quên mất, Hoắc Khiêm chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi, vẫn còn là học sinh.
Đúng là thiếu niên kiệt xuất, lúc hắn bằng cái tuổi này của Hoắc Khiêm vẫn còn cầm máy game, không lo không nghĩ. Nhưng mà....
“Tại sao mình lại đứng ở đây..”
Lưu trợ lý giựt mình chạy vào thang máy, ấn nút quay lại tầng 98. Tài liệu cơ mật mà thư kí Trần giao cho hắn đi photo vẫn chưa photo xong, khổ nhất là bây giờ hắn cũng không nhớ mình đã bỏ tài liệu gốc ở chỗ nào...
Tất cả là do Lệ Kì tiểu thư rời khỏi phòng của thiếu gia sớm hơn nửa tiếng, làm cho hắn tò mò, đang photo tài liệu giữa chừng cũng phải bỏ ngang mà chạy đi tìm hiểu nguyên do. Nếu để thư kí Trần biết được, nhất định sẽ...
“tài liệu cơ mật này... tại sao lại ở cạnh thùng rác hả”
Xui cho hắn, cửa thang máy vừa mở ra đã gặp phải thư kí Trần. Bà ta giận dữ nắm xách lấy lỗ tai của hắn, lôi từ trong thang máy đến phòng làm việc của mình.
“Ha.a..!! mẹ vợ...đừng nóng...để con rể đấm lưng cho người” Lưu trợ lý khum lưng cúi người, bóp vai đấm lưng cho thư kí Trần.
Bà lại thở dài nhìn hắn, mà lắc đầu...
“Cậu không nên thân như vậy, thì làm sao tôi yên tâm.. giao con gái của mình cho cậu được đây..”
---------------------
Chưa bao giờ phòng tập Judo lại sôi nổi và náo nhiệt như lúc này. Sức nóng căn phòng đang tăng đột biến, do những trận reo hò cuồng nhiệt của cổ động viên đến từ hai phía, một bên là mĩ nam và bên còn lại là xấu nữ.
Và phần thắng có hơi nghiêng về phía mĩ nam. Hai chân gã đang ra sức kẹp chặt lấy nửa thân trên của xấu nữ, khiến cho cô ta không thể nào phản công, chỉ có thể cam chịu nằm dưới. Về phía xấu nữ, cũng đang nổ lực để lật ngược tình thế, nhưng chiêu lấy thịt đè người của mĩ nam quá lợi hại, nên chỉ có thể để hắn nằm trên.
Tư thế này đã duy trì được ba phút...
“Người chiến thắng là..Hoắc Phi..”
Sau khi một tên trọng tài không ai mượn, không ai mời. Bạch Ngạn Tổ tự động nhảy lên sàn đấu, giựt lấy cánh tay của Hoắc Phi kéo lên và tuyên bố người thắng cuộc.
Thì những tràng pháo tay như sấm nổ vang lên từ cổ động viên trung thành của Hoắc Phi, đã theo hắn từ câu lạc bộ bơi lội, lội đến câu lạc bộ Judo, liền vang lên từ bốn phía.”Bốp...bốp...!!!!”
“Hoắc Phi..Hoắc Phi...Hoắc Phi..!!”
Nếu trên đời này có chuyện mà không ai có thể ngờ đến, thì đó chính là chuyện mà Dục Uyển đang phải đối mặt lúc này.
Quay lại ba mươi phút trước , lúc Dục Uyển còn đang ở trong phòng thay đồ. Bởi vì cô là thành viên nữ duy nhất của câu lạc bộ, nên được ưu ái sử dụng phòng thay đồ cuối cùng.
Sau một tuần kể từ ngày cô trở thành đội viên Judo, thì suất ăn trưa miễn phí mà cô mong đợi, ngày nào cũng được mang đến tận lớp. Bảy ngày như một, dù thực đơn có thay đổi thì vẫn là rau và thịt.
Cô sắp bị ngán chết rồi, nên lúc nãy có đưa ra kiến nghị với đội trưởng, xin được đổi thực đơn. Nhưng hắn cương quyết không đồng ý. Bởi vì hắn nói, thực đơn này là do một chuyên gia dinh dưỡng nào đó, rất là nổi tiếng mà hắn mời về.
Mỗi bửa ăn, ông ta đã phải tốn rất nhiều thời gian để cân đo đông đếm từng cọng rau, miếng thịt, đến mỗi loại gia vị, mới có thể tạo ra được một khẩu phần ăn đẩy đủ chất dinh dưỡng cho các đội viên. Cho nên kiến nghị của cô đã bị bát bỏ. Và cô vẫn phải tiếp tục nuốt cái món dinh dưỡng “rau trộn thịt” này cho tới lúc tốt nghiệp.Nếu không muốn mất một đồng tiền nào cho suất ăn trưa ở trường.
Cô có một mong ước rất nhỏ nhoi, chỉ cần tên đội trưởng đó chịu cho cô thay đổi thực đơn, không phải ăn cái món “Rau trộn thịt” đó nữa, thì hắn bảo cô làm gì cô cũng làm.
Dục Uyển vừa bước ra khỏi phòng thay đồ, trong bộ dạng thiếu sức sống, thì tên đội trưởng khó ưa đó lại xuất hiện trước mặt cô.
“Dục Uyển! chỉ cần em đánh thắng gã đó, anh sẽ đồng ý với yêu cầu lúc nãy của em”
Đúng là ước gì được đó, chiều nay cô có nên đi muốn vé số không.
“Thực đơn do em chọn..món gì cũng được” Dục Uyển đôi mắt sáng rực, hớn hở nhìn gã.
“Phải..”
Tên đội trường vừa gật đầu, Dục Uyển lập tức đẩy hắn ra và hiên ngang đi thẳng đến “sàn đấu“. Không cần biết gã đó là ai, cô sẽ hạ hắn trong chóp nhoáng. Vì khẩu phần ăn trưa của mình, Dục Uyển càng có thêm động lực để giành chiến thắng.
Nhưng đến khi cô bước vào sàn đấu, thì mới biết gã đó chính...
“Hoắc Phi...Hoắc Phi..Hoắc Phi...”
Lỗ tai của Dục Uyển muốn nổ tung, cô phải lấy hai tay để che lại. Cô đương nhiên biết hắn là Hoắc Phi, đám cổ động viên này có cần hét lên như vậy không. Cô còn tưởng là ai đó lợi hại lắm, nếu là Hoắc Phi thì chuyện này dể xử rồi.
Nếu không phải trên người Hoắc Phi đang mặc bộ võ phục Judo, thì cô cũng không nhớ hắn đã trở thành đội viện của câu lạc bộ mình. Suốt một tuần lặng mất tăm không thấy bóng dáng, vừa xuất hiện đã kéo theo một đám fan nữ cuồng nhiệt, còn chiếm hết hai phần ba phòng tập võ.
“Hoắc Phi...Hoắc Phi..Hoắc Phi...”
“Hoắc Phi...Hoắc Phi..Hoắc Phi...!!!” Nghe đám con gái reo hò, điếc cả tai. Dục Uyển nghĩ cách duy nhất để làm giảm đi cái độ nhiệt tình này của họ, chính là khiến cho Hoắc Phi nằm lếch dưới sàn giống như mọi lần cô hay làm ở nhà. Nhưng lúc này Dục Uyển đã lầm to...
Không phải vô cớ mà tên đội trưởng đó lại đồng ý với yêu cầu của cô. Nếu như Dục Uyển chịu quan sát kĩ một chút, cô sẽ nhận ra tên đội trưởng và mười đội viên còn lại của đội Judo, đã có điểm khá lạ so với lúc cô nhìn thấy họ đi ra từ phòng thay đồ, họ tơi tả và thảm bại hơn trước.
Cũng cùng tâm trạng như Dục Uyển khi nhìn thấy hơn nửa số nữ sinh của cả trường kéo đến đây reo hò vì Hoắc Phi. Những thành viên trong đội Judo cảm thấy rất đố kị, xét về gia thế thì họ và Hoắc Phi kẻ tám lạng người nửa cân. Hoắc gia có tiền, thì gia đình họ có quyền thế.
Thứ họ kém Hoắc Phi là bộ mặt đẹp trai, rất muốn cho bọn con gái ở đây biết, ngoài cái vẽ đẹp trai đó ra Hoắc Phi chỉ là một tên yếu đuối vô dụng. Nên quyết định sử dụng chiêu cũ, đã dùng với Dục Uyển mà áp dụng lên người của Hoắc Phi, từng người một lên “chỉnh” hắn.
Chỉ là họ không nghĩ đến người bị “chỉnh” lại là mình, mười một đội viên Judo đều thua thảm hai, trong vòng mười phút. Mặt mũi của họ đã mất sạch sẽ nên không thể nào vớt vát gì được nữa, nên hi vọng đều đặt hết vào Dục Uyển.
Hoắc Phi vừa nhìn thấy Dục Uyển, hắn đã mỉm cười với cô. Cho dù hắn tỏ ra thân thiện đi nữa, cô cũng không thể nhẹ tay, vì suất ăn trưa lâu dài của mình. Hoắc Phi, lần này phải khiến anh chịu thiệt thòi.
Dục Uyển bước vào trận đấu với vẽ mặt đầy tự tin. Trong một phút có thể quật ngã được Hoắc Phi. Mà hình như cô đã quá đề cao hắn, chắc chỉ cần 30 giây là đủ.
Thấy Hoắc Phi đứng yên không động, Dục Uyển cho rằng hắn là người thông minh, biết đánh không lại cô nên không muốn phí sức chống cự. Cô cũng không nên lãng phí thời gian của mọi người mà giải quyết nhanh gọn lẹ.
Nhưng...
Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra, Dục Uyển ngạc nhiên ngẩn đầu lên nhìn Hoắc Phi.
Từ lúc nào thân thể hắn lại giống như bê tông sắt thép. Dùng chân quét ngã không được, Dục Uyển thử chuyển sang dùng tay để quật ngã Hoắc Phi. Thậm chí kết hợp cả tay chân, còn xoay chuyển đủ mọi góc độ. Nhưng Hoắc Phi vẫn đứng yên không nhúc nhích, chân như được đóng đinh dưới sàn.
Là do cô ăn cái món rau trộn thịt đó nhiều quá nên yếu dần, hay là Hoắc Phi đã mạnh hơn. Lý do thứ nhất không thành lập, vì ngoài trừ buổi trưa, ăn cái món rau trộn thịt đó thì buổi sáng và tối, cô được mẹ Tiêu vỗ béo rất là tốt. Cho nên, chỉ có lý do thứ hai là Hoắc Phi đã mạnh hơn, nhưng tại sao trong khoảng thời gian ngắn hắn lại lợi hại như vậy.
Nhưng nếu Dục Uyển tận mắt nhìn thấy, quá trình khổ công tập ngày tập đêm của Hoắc Phi, thì cô sẽ biết hắn tiến bộ nhanh như vậy là điều tất nhiên. Mười mấy vị sư phụ của Hoắc Phi, tiếp xúc mỗi ngày với hắn cũng phải thốt lên “quái nhân”, một người có nghị lực phi thương, bất chấp mưa gió, ngày đêm chỉ biết có tập luyện và tập luyện mà thôi. Họ rất hiếu kì, động lực nào có thể khiến cho Hoắc Phi bất chấp như vậy.
Thật ra, tất cả sự cố gắng phấn đấu và nổ lực không ngừng nghỉ của Hoắc Phi chính là vì cái giây phút này.
”Rầm..!!!” Có thể quật ngã được Dục Uyển xuống sàn.
Trong lúc Dục Uyển còn loay hoay không biết làm sao thì Hoắc Phi chỉ việc nắm lấy tay cô và “đè” cô xuống sàn. Đúng là thế giới đảo lộn, cô bị Hoắc Phi quật ngã chỉ bằng một đòn, bảo cô làm sao mà tin đây. Tên này nhất định không phải là Hoắc Phi, chắc chắn là một gã nào đó cũng xuyên không qua giống như cô.
Nhưng mà...
“Bây giờ... tao đã đủ tư cách để thượng mày chưa”Trong phạm vi mà chỉ họ nghe được, hắn lại cúi người xuống nói nhỏ vào tai cô.
Xuyên không sao...là không thể nào, lý do mà Dục Uyển nghĩ ra lại bị chính cô bác bỏ. Bởi vì kẻ mặt dày không biết xấu hổ và lời lẽ vô lại này, chỉ có thể là Hoắc Phi mới có thể nói ra. Lợi hại cộng thêm biến thái, không phải những ngày tháng sau này của cô, rất khó sống sao .
---------------
Phòng thay đồ.
“Hoắc Phi khốn! vì anh mà tôi phải tiếp tục ăn cái món rau trộn thịt đó...đáng ghét, đáng ghét...tôi ghét anh”
“Rầm..m..!!!”
Dục Uyển sau khi lấy túi xách ra khỏi tủ, liền mạnh tay đóng tủ lại “rầm“. Sau khi cô xoay người lại, mới phát hiện Hoắc Phi đang đứng sau lưng mình.
“Tao đáng ghét đến vậy sao...”
“Phải! anh rất..rất là đáng ghét...” Dục Uyển tức tối hét vào mặt Hoắc Phi, nếu không phải hắn đột nhiên trở nên lợi hại, thì suất ăn trưa của cô sẽ rất phong phú, tất cả là lỗi của hắn.
“Tao không cho phép mày ghét tao..” Bộ dáng lười biếng, đang dựa lưng vào tường của Hoắc Phi từ từ đứng thẳng, trở nên rất nghiêm túc, hắn đi đến trước mặt Dục Uyển.
“Anh bị ấm đầu sao, ghét ai là quyền của tôi liên quan gì đến anh..tôi vẫn cứ thích ghét anh thì đã sao, ghét anh...ghét chết anh..”
“Rầm..m..!!”
Dục Uyển không ngờ mình đã chọc đến Hoắc Phi, hắn tức giận đẩy ngã cô vào tủ quần áo. Trước khi Dục Uyển kịp đứng vững thì tay hắn đã đặt dưới cằm của cô, xiết chặt.
“Anh..anh muốn gì” Cái con người cứng đầu lớn họng vừa rồi, đã bắt đầu sợ hãi, nuốt nước bọt để giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn run rẫy.
Hoắc Phi nhích thêm một bước, Dục Uyển cũng muốn lùi một bước nhưng phía sau đã là chân tủ, hai tay cô bấu mạnh vào tay của hắn. Có phải hắn muốn bóp chết cô, Dục Uyển cho là vậy, nhưng không ngờ Hoắc Phi lại cúi người xuống hôn lên môi cô.
Vì nụ hôn của Hoắc Phi đến bất ngờ và đi cũng rất nhanh, nên Dục Uyển không kịp phản kháng hay giãy giụa. Nếu không phải trên môi còn lưu mùi vị của Hoắc Phi, Dục Uyển vẫn chưa tin mình vừa được hắn chủ động hôn.
“Mày không được phép ghét tao...vì tao thích mày”Hắn mỉm cười nhìn cô, với thái độ ngang ngược và bá đạo không thể tưởng tượng được.
Chắc là cô đang mơ...
********* hết