Ban nãy có cùng với Huyết Sa ra điều kiện 3 tháng sẽ thả bọn hắn.
Nhưng Lý Quý vốn cẩn thận.
Mang theo một nữ tử Nhân Ma tầng 9, cùng với một nam tử Địa Ma đại thành bên người...vừa bất tiện, vừa nguy hiểm.
Cả hai tu vi đều cao hơn hắn.
Mặt khác, Lý Quý mấy ngày qua luôn đắn đo chuyện Dục Thi Quyết.
Pháp môn này hắn luyện thì khó xử mà bỏ thì tiếc. Hơn nữa Dục Thi Quyết này lúc câu thông với hồn phách đối phương điều kiện tối thiểu là cần âm khí chi địa thúc dục tối thiểu bảy bảy bốn mươi chín ngày.
Trái ngược với pháp môn truyền thống của Thi Tông, kẻ bị tế luyện Dục Thi Quyết thần trí dù có không tỉnh táo, nhưng vẫn sống như thường.
Cũng không khiến hồn đăng của chúng bị tắt. Đánh động đám cao tầng Thi Tông như Huyết Sa lẫn Hồng Cự.
Cũng vì vậy, nhất cử lưỡng tiện, hắn quyết định ở lại nơi này. Tế luyện Dục Thi Quyết trên Hạo Phi và Hồng Nhược Lan.
Lý Quý cũng đã lường trước hậu quả, Hồng Cự nếu biết nhi nữ mình bị tế luyện, thế nào cũng phát điên lên, thậm chí còn động nộ hơn cả việc Hồng Nhược Lan bị giết.
Nhưng….
Lý Quý lúc này không có lựa chọn nào khác. Nói gì thì nói, thù với Thi Tông đã kết, cho dù hắn thả Hồng Nhược Lan lẫn Hạo Phi nguyên vẹn còn sống.
Không chừng hậu quả…
.
.
.
Còn thảm liệt hơn.
Ngược lại....Không chừng...Lý Quý hắn nắm trong tay một tia hồn phách cuả Hạo Phi, Hồng Nhược Lan....
....thì còn có chút vốn liếng để đàm phán.
Chính vì vậy, hắn mới đưa ra lựa chọn như vậy.
Lúc này chỉ thấy 9 sợi tơ đen trên đầu Hồng Nhược Lan, Lý Quý đã lựa chọn một sợi.
Mặc cho lời chửi bới kêu gào của Hạo Phi, khuôn mặt Lý Quý ánh lên vẻ lạnh lùng, miệng hô khẽ.
.
.
.
“Thu”
.
.
.
Hai tay Lý Quý điểm liên hoàn mấy ấn chú kì lạ lên sợi tơ đen kia, hả miệng ra. Tia hồn phách kia nhanh chóng bay vào miệng hắn.
.
.
“Ực”
.
.
Lý Quý không chút do dự nuốt xuống.
.
.
Trong đầu hắn chợt đau nhói, thần thức run rẩy liên tục. Mồ hôi tuôn ra như suối, Lý Quý cắn đầu lưỡi nhanh chóng tỉnh táo lại.
.
.
“Giống hệt như Dục Thi Quyết nhắc nhở….”
.
.
“Nuốt hồn phách của tu sĩ cao giai hơn….thật không dễ dàng…”
.
.
Không lâu sau, hắn mới trở lại bình thường.
Chỉ thấy lúc này khuôn mặt Hồng Nhược Lan trắng dã cũng đã dần dần tỉnh táo trở lại.
Nàng ta nhìn Lý Quý trợn tròn, đầy phẫn nộ lẫn uất ức…
- Ngươi…ngươi….dám…
Lý Quý nghe vậy nhướn mày.
- Tại sao không dám ?
Bất chợt, Hồng Nhược Lan dù đang tức giận cũng mở miệng nói.
- Tại sao không dám ?
Vừa nghe xong, Lý Quý vô cùng kinh ngạc.
- Sao ngươi….
Hồng Nhược Lan cũng nói y hệt.
Hắn vội ngưng thần, suy nghĩ gì đó.
.
.
.
Chỉ thấy trong đầu mình, có mấy sợi ánh sáng mỏng đang liên kết với sợi hắc ti của Hồng Nhược Lan.
Lý Quý khuôn mặt suy ngẫm, vội thu hồi mấy sợi ánh sáng mỏng kia, chặn đứt liên kết. Lúc này hắn mới mở miệng…
- Ngươi nói lại xem….
Hồng Nhược Lan run rẩy, kinh hãi tột độ.
- Khốn kiếp…cha ta sẽ giết ngươi…bằm ngươi thành trăm mảnh…
….Lý Quý ngươi sẽ ước mình được chết…khốn kiếp…
Nghe vậy, Lý Quý không tức giận, ngược lại ánh mắt chợt loé lên vui mừng.
.
.
.
“Thì ra muốn điều khiển đối phương…chỉ cần dùng các sợi ánh sáng mỏng kia…”
.
.
.
Bỗng nghe rống của Hạo Phi đầy phẫn nộ.
- Tiểu tặc…có giỏi thì giết chúng ta đi.
- Thiếu chủ Hợp Hoan Tông lại đi lén lút tu luyện Dục Thi Quyết…thật đáng xấu hổ.
Lý Quý nghe vậy, khuôn mặt chợt mỉm cười khiến Hạo Phi lạnh cả gáy.
- Mắng hay lắm…
Chợt hắn tiến đến bên cạnh Hồng Nhược Lan, nhìn về phía Hạo Phi. Bàn tay chợt sờ soạng nhũ phong nàng ta. Khuôn mặt vô cùng đắc ý.
- Mắng nữa đi…
Hồng Nhược Lan thấy vậy giãy giụa liên hồi, dù Dục Đan của Tuyết Nhi kích phát khiến nàng ta vô cùng khó chịu. Nhưng vẫn đủ tỉnh táo để vùng vẫy giãy dụa.
.
.
.
“Phụt”
.
.
.
Dù sao cũng chẳng thể làm được gì khác.
Nàng ta lại dùng trò cũ, phụt nước bọt vào mặt Lý Quý, nghiến răng nghiến lợi.
.
.
.
Lý Quý cũng không phải thiện nam tín nữ gì, Đan Hiểu cùng Tuyết Nhi đã cho hắn một chủ ý không tệ.
Nghĩ đến những kí ức trong đầu của Hạo Phi, khuôn mặt của thân phụ mẫu, những người thân của hắn trước khi chết. Lý Quý lại nổi lên một cỗ uất hận mãnh liệt.
Đan Hiểu nói chẳng sai, giết bọn hắn thì không khỏi quá nhẹ nhàng, Lý Quý lúc này bất chấp tất cả. Chỉ muốn bọn hắn dày vò khổ sở, sống không bằng chết.
Bước đầu tiên chính là dùng Dục Thi Quyết lên bọn hắn, nhưng hắn chỉ có thể trước dùng lên Hồng Nhược Lan. Bởi Hạo Phi cảnh giới chênh lệch quá cao.
Nếu Lý Quý hắn mờ mắt mà cưỡng ép dùng Dục Thi Quyết lên Hạo Phi lúc này, chắc chắn sẽ bị thần hồn của Hạo Phi phản phệ.
Kết quả sẽ vô cùng thảm.
Chỉ có thể đợi đến khi hắn triệt để mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác, mới có hi vọng hấp thu được một tia thần hồn kia.
Chính vì vậy, bấy giờ chính là bước tiếp theo của Lý Quý.
Hắn dự định sẽ dày vò Hồng Nhược Lan trước mặt Hạo Phi, làm cho hắn triệt để sụp đổ.
Mặt khác, Lý Quý cũng muốn thử pháp môn hấp thu linh lực của Dục Thi Quyết, hiệu quả sẽ như thế nào.
Cũng như khi kết hợp với Hợp Hoan đại pháp, hấp thu âm khí của nàng ta, hiệu quả có như hắn tưởng tượng không.
.
.
.
.
Lúc này.
Thấy Lý Quý đang vò nắn nhũ phong của Hồng Nhược Lan, Hạo Phi giãy dụa nổi điên hệt như một con thú.
- Chó má…ngươi…ngươi…
Thấy biểu hiện của hắn ta, Lý Quý hắn cũng không để ý.
.
.
.
“Xoẹt….xoẹt…xoẹt…”
.
.
.
“Xoẹt….xoẹt…xoẹt…”
.
.
.
Bàn tay của Lý Quý thô bạo xé toạc y phục của Hồng Nhược Lan không chút thương tiếc.
Ngoại trừ những mảnh y phục còn dính lại sau những đoạn dây buộc quanh người. Cơ thể loã lồ của Hồng Nhược Lan hiện ra trước mặt.
Thấy làn da trắng bệch của nàng ta, Lý Quý cũng không bất ngờ, hấp thu âm khí một thời gian, các đệ tử Thi Tông đều như vậy.
Hồng Nhược Lan mái tóc búi cao, nếu không hoài thai, vóc dáng hẳn là cực kì cân đối.
Bầu ngực nàng ta có chút nhỏ, nhưng lại cong vểnh lên, nhũ hoa có chút thâm đen bất thường.
Lý Quý đoán chừng là do Hồng Nhược Lan đang hoài thai. Nói gì thì nói, nữ tử hay tu sĩ, đều giống nhau ở điểm này.
Bên dưới, hạ thân một mảng lông lá rậm rạp, chỉ thấy hai môi âm hộ đỏ hồng lấp ló bên dưới.
Nhìn xuống dưới đùi, chỉ thấy mấy dòng nước đục đang chảy dài xuống dưới chân không có dấu hiệu đình chỉ.
Hắn mới chỉ thấy hạ y của Hồng Nhược Lan ướt sũng, bây giờ mục sở thị, Lý Quý mới cả kinh.
.
.
“Thì ra nữ tử khi trúng xuân dược thì sẽ như thế này…”
.
.
“Dục Đan của Tuyết Nhi thật đáng sợ….
.
.
….ngay cả nữ tử cũng….”
.
.
“Chả trách trước đây, Sát Sanh tăng dù bị nàng ta dày vò không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn cất công đến tận nơi xin đan…”
.
.
Hồng Nhược Lan lúc này đã triệt để kinh sợ, chẳng còn mở miệng chửi bới được gì, chỉ thấy nàng ta trợn mắt nhìn Lý Quý, toàn thân run rẩy liên hồi.
Chả trách được, Hồng Nhược Lan từ nhỏ đã được Hồng Cự hết mực cưng chiều. Chưa bao giờ chịu qua phẫn uất bị làm nhục như vậy.
Nàng ta đã kết phu phụ với Hạo Phi, không ít lần giao hoan, nhưng đứng trước tình cảnh như vậy, dù là tu sĩ Nhân Ma tầng 9 đi chăng nữa, không khỏi run rẩy lo sợ.
Nhưng thấy biểu hiện của nàng ta, Lý Quý lại vô thức dâng lên khoái cảm kì lạ, hạ thân đã cương cứng từ lúc nào không hay biết.
Hắn chợt liếc sang Hạo Phi, chỉ thấy mắt tên kia vô cùng đáng sợ, như hận không được ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
Thấy vậy, Lý Quý chợt mỉm cười, khuôn mặt đầy đê tiện, nhanh như chớp quay sang cúi xuống.....
.
.
.
.
.....ngậm lấy nhũ hoa của Hồng Nhược Lan.
.
.
Đầu lưỡi cùng miệng tham lam nút chặt lấy.
Hồng Nhược Lan giật bắn mình, miệng lắp bắp.
.
.
.
- Ngươi…đê tiện…
.
.
- Ngươi…ngươi….
.
.
Bất ngờ, trong miệng Lý Quý cảm thấy đầy ẩm ướt, như có gì đó từ bầu ngực của Hồng Nhược Lan toé ra.
Dù miệng đang ngậm chặt nhũ hoa nàng ta nhưng ánh mắt đã trợn tròn, sắc mặt vô cùng đặc sắc.
.
.
“…thứ chất lỏng này…”
.
.
“Mùi vị này….”
.
.
“….Con bà nó…
.
.
.
Ôi nãi nãi ta....
.
.
….là…là sữa…? ”
.
.
Sắc mặt đang nhăn....chợt từ từ giãn ra.
Lý Quý vội định thần, cũng không có đình chỉ, hắn biết đây cũng là điều bình thường, bởi lẽ nữ nhân nào khi hoài thai...nhũ phong cũng đều sẽ tiết ra sữa như vậy cả.
Dù mùi vị có chút kì lạ, nhưng miệng lưỡi hắn vẫn kích thích liên hồi, mặc cho thứ chất lỏng kia tiết ra liên tục từ nhũ hoa bên trong miệng.
Lý Quý cũng không có nuốt xuống, vì vậy.... từ khoé miệng hắn, từng dòng từng dòng chất lỏng trắng đục chảy xuống dưới.
Hồng Nhược Lan liếc xuống....thấy cảnh tượng kia....
.
.
.
..... chỉ biết trợn tròn, ngây ra như phỗng...không thốt ra lời.
.
.
Nàng ta vội cắn đầu lưỡi ngưng thần, đang định mở miệng mắng chửi, chợt giật bắn mình.
Lý Quý không biết từ lúc nào bàn tay đã chạm vào âm hộ của nàng ta, ra sức vân vê hạt đậu đỏ hồng bên dưới.
Hồng Nhược Lan tâm trí rối bời, chỉ biết giãy dụa, miệng ú ớ.
.
.
.
- Dừng tay…ngươi…hạ lưu…
.
.
.
Đối diện, không cần nói cũng biết Hạo Phi phẫn nộ như thế nào, hắn dùng hết sức bình sinh rống lên.
.
.
- Ngươi…
.
.
….ta sẽ giết ngươi…
.
.
Khốn nạn….ta giết ngươi….
.
.
Nghe vậy, Lý Quý không những đình chỉ, mà còn thầm đắc ý, ngón tay chợt trôi tuột tiến sâu vào huyệt động của Hồng Nhược Lan. Vô cùng thô bạo moi móc bên trong.
Hồng Nhược Lan dù cố gắng tỉnh táo, nhưng khuôn mặt đã giật giật mấy cái…thở dốc vô cùng nặng nề.
Nói sao đi nữa, Lý Quý không ngừng kích thích, cùng với Dục Đan của Tuyết Nhi kích phát. Hồng Nhược Lan cũng không sao chống cự lại được.
Vừa khoái cảm thân xác, vừa đau khổ tinh thần, nàng ta chợt bật khóc.
.
.
- Hạo ca…muội yêu huynh….
.
.
...dù...dù...có chết…muội cũng yêu huynh…
.
.
- Hu…hu…nhưng…muội xin huynh…
.
.
…Đừng.…đừng….đừng nhìn….
.
.
- Hu…hu…muội không muốn huynh thấy cảnh tượng này…
.
.
Đối diện, Hạo Phi gân xanh nổi đầy mặt, nước mắt cũng đã lăn dài, miệng đầy chua chát.
.
.
- Hồng muội…ta xin lỗi…là ta vô dụng…
.
.
Lý Quý nghe cuộc hội thoại kia cũng không có đình chỉ, thậm chí dục vọng tội lỗi trong người dâng trào mãnh liệt hơn nữa. Hắn chợt rút tay ra, miệng lưỡi cũng buông tha nhũ phong bên trên.
Hồng Nhược Lan thấy vậy tranh thủ nhìn lên trời thở dốc, nhưng ánh mắt đã có chút thất thần.
.
.
Bất chợt khuôn mặt nàng ta đại biến.
Cảm thấy hạ thân truyền đến cảm giác ấm nóng ẩm ướt mãnh liệt, như có vật gì đó quấy phá bên dưới. Nàng ta giãy dụa, nhanh chóng liếc xuống.
Đã thấy khuôn mặt Lý Quý đang dính chặt vào đám hắc mao lông lá bên dưới từ lúc nào, mũi miệng đã mất hút chỉ còn thấy đôi mắt hắn đang liếc lên nhìn nàng trân trân đầy đắc ý.
Lúc này chỉ còn nghe tiếng hét phẫn nộ của Hồng Nhược Lan vang vọng cả huyệt động.
.
.
.
AAAAAA……
.
.
.
Ngươi hạ lưu….cầm thú….
.
.
.
Khốn kiếp…Hồng Nhược Lan ta có làm quỷ...
.
.
…cũng không tha cho ngươi….
.
.
.
.
---------------------------------------------------