Thấy biểu hiện của Tuyết Nhi, Lý Quý như vơi bớt đi lo lắng, khuôn mặt khẽ giãn ra. Nói khẽ vào tai nàng, bộ dạng trêu chọc.
- Ta với muội, chúng ta cứ giao hoan mãi như thế…không biết chừng…
Thấy hai lỗ tai nàng ta đã đỏ ran lên, Lý Quý cũng không buông tha.
- Dù gì ta cũng nên biết một chút, sau này…cũng dễ bề chuẩn bị a.
Bỗng Tuyết Nhi liếc lên Lý Quý, ánh mắt đầy nhu tình.
- Huynh thật sự…muốn…muốn…có…với ta ?
Thấy khuôn mặt Lý Quý chỉ mỉm cười, không có nói gì. Tuyết Nhi mỉm cười, không lâu sau khuôn mặt trầm xuống, chỉ nói khẽ.
- Dù huynh có thực sự muốn đi nữa…không có dễ dàng như vậy đâu, 10 năm, 20 năm, 30 năm…không biết chừng cả đời cũng không có.
- Tu sĩ vốn nghịch thiên…phép tắc trói buộc vô cùng rõ ràng.
- Còn thời gian hoài thai mỗi tu sĩ mỗi giai mỗi khác, không hề cố định. Thậm chí cùng là Địa Ma tầng 1, thời gian cũng chẳng ai giống ai.
Lý Quý nghe đến đây, đầu gật gật mỉm cười.
Cũng không có hỏi gì nữa, chỉ khẽ nắm tay Tuyết Nhi, ánh mắt nhìn về Lý Xuân Hồng lo lắng.
- Huynh đừng lo, sức sống của tu sĩ vô cùng mãnh liệt.
- Muội thấy Xuân Hồng tỷ tỷ phúc lớn mạng lớn, Đan Hiểu sư tỷ vô cùng có kinh nghiệm, hẳn sẽ không có chuyện gì đâu.
Chỉ thấy Lý Quý nhìn Tuyết Nhi, khuôn mặt có chút buồn bã gật đầu. Chợt hắn nghĩ gì đó.
- Sau bao lâu nữa…chúng ta mới trở vào thu thập tàn cuộc ?
Tuyết Nhi nghe vậy ánh mắt chợt loé.
- Khi nào bọn hắn không còn động đậy gì nữa…
.
.
.
.
.
Không biết qua bao lâu.
Chỉ thấy Tuyết Nhi vẫn đang ngồi ngắm mưa, bên cạnh là Lý Xuân Hồng đang nằm nhắm nghiền mắt.
Sâu bên trong động huyệt, Lý Quý cùng Đan Hiểu bộ dạng vô cùng lo lắng, đang đứng trước cánh cửa cuối cùng.
Lý Quý thậm chí còn vận dụng Hắc Nhãn quan sát mấy lần nữa, sau đó cả hai mới tiến vào.
Vì cả hai đã dùng Ngưng Khí Đan nên chẳng ngửi được mùi hương gì. Nhưng bên trong huyệt động tăm tối vẫn thấy làn sương đủ màu sắc đang lượn lờ.
Lý Quý tặc lưỡi.
- Hẳn là Dục Đan của Tuyết Nhi vẫn chưa tan hết.
Nghe vậy, Đan Hiểu khẽ gật đầu, nhưng bộ dạng vẫn vô cùng chăm chú nhìn vào thân ảnh nam tử Thi Tông loã lồ đang nằm úp trước mặt.
Bên cạnh, nữ tử kia chẳng còn nằm trên giường, mà đã nhắm nghiền mắt, nằm dưới đất không biết từ lúc nào.
Y phục trên người rách tả tơi, hẳn là Dục Đan phát tác cũng khiến nàng ta dày vò vô cùng.
Xung quanh, chỉ thấy vô số binh khí rơi vãi. Một thi thể của tên Nhân Ma ban nãy giúp đỡ bọn hắn cùng với thi thể Cương Thi Hoả Tông bị nam tử kia lột truồng.
Nhìn cương thi kia, Lý Quý tặc lưỡi.
Hạ thân bên dưới nhẵn nhụi, chẳng có chút hắc mao nào. Trên bụng nàng ta có một vết khâu thô bạo kéo dài từ rốn lên đến tận dưới ngực.
Thấy Lý Quý bần thần, Đan Hiểu bật cười.
- Huynh không lẽ ngay cả tử thi này mà cũng nổi lên hứng thú ?
Hắn lắc lắc đầu, cảm thán.
- Địa Tiên đại thành có thể ngạo nghễ xem thường phàm nhân. Ở Mãn Hoang Giới phương Bắc này coi như đã có chỗ đứng. Không ngờ lại có kết cục bi thảm như thế này…
Đan Hiểu nghe vậy ánh mắt cũng đăm chiêu.
- Tu chân giới vốn tàn khốc như vậy đấy, Thi Tông đúng như tên gọi, bọn hắn được gọi là….
….người sống nhưng lại…sống nhờ người chết…
…cũng đã mấy vạn năm nay rồi.
Nàng vừa nói xong, từ từ tiến đến. Hai tay đặt lên vết khâu trên bụng.
.
.
.
.
“Xoạt”
.
.
.
.
Hai tay Đan Hiểu thô bạo xé toạc vết khâu ra, khiến Lý Quý trợn tròn. Vết khâu vừa bị xé, vô số linh thảo, dược vật kì lạ từ trong bụng nữ tử Thi Tông kia đổ xoà ra ngoài.
Bên trong, Lý Quý có thể thấy khoang bụng nàng ta một màu đỏ sẫm, không biết đã chết từ bao lâu, nhưng nhìn da thịt hệt như vẫn đang còn sống vậy.
Đan Hiểu cũng chẳng quay đầu lại, một tay moi móc hết đống dược vật bên trong.
- Huynh xem, đây là những linh dược Thi Tông dùng để ướp thi thể này, khiến da thịt không bao giờ có thể mục rửa, gần như trường tồn với thời gian.
- Nhưng muội nghe qua, khoảng chục năm phải tiến hành thay thế các linh dược này một lần.
Lý Quý đầu gật gật, đã từng xem qua các điển tịch của Thi Tông, hắn cũng không xa lạ gì phương pháp này. Nhưng nhìn hành động của Tuyết Nhi, Lý Quý không khỏi khó hiểu.
- Muội đang làm gì cỗ thi này vậy ?
Đan Hiểu cũng không trả lời, chỉ thấy nàng ta khuôn mặt chăm chú. Một bàn tay chọc vào bên trong ổ bụng của nữ cương thi, đang tìm kiếm gì đó.
Không lâu sau, Đan Hiểu niệm vài pháp quyết tối nghĩa, sau đó bàn tay khẽ động. Cách không lấy ra 9 viên châu đỏ sẫm.
Nhìn 9 viên châu chi chít gai nhọn này, Đan Hiểu thở dài.
- Chín khoả châu này chính là cả đời nữ tử Hoả Tông này uẩn dưỡng trong Đan Điền mà thành. Cũng vô cùng trân quý.
Lý Quý khó hiểu.
- Thứ này để làm gì ?
Đan Hiểu không có trả lời. Bước lại gần Lý Quý. Nàng cách không lấy ra một viên châu. Nhanh như chớp phóng về cỗ thi thể.
.
.
.
.
“Bùm”
.
.
.
.
Một tiếng nổ lớn phát ra.
Cả cổ thi thể bỗng cháy rực như một ngọn đuốc. Khiến Lý Quý giật bắn mình.
Chợt nhìn qua, thấy khuôn mặt đang giãn ra của Đan Hiểu, hắn thầm nghĩ.
“Nàng ta…làm vậy…”
“Vừa để giải thoát cho nữ tử Hoả Tông kia, vừa để đề phòng tên Thi Tông kia thức tỉnh…
…cũng như để cho ta thấy tác dụng của khoả châu này….”
“Đan Hiểu…cũng thật là….chu toàn”
- Thứ này dùng để công kích cũng không tệ. Nhưng huynh cũng đừng trực tiếp cầm lấy. Nên để vào lọ sứ sẽ an toàn hơn.
Đan Hiểu liếc sang Lý Quý chầm chậm nói. Dứt lời đưa tám khoả châu còn lại bay lơ lửng trước mặt hắn.
Lý Quý thấy vậy, như suy nghĩ gì đó. Chỉ thu thập bốn khoả, còn bốn khoả đưa trở lại cho nàng.
Đan Hiểu thấy vậy cũng không từ chối.
Sau một hồi, Lý Quý cầm một chiếc còng sắt đi đến bên cạnh nữ tử hoài thai đang nằm dưới đất, đang định lật nàng ta lại, còng tay lại thì...
Nghe tiếng nam tử yếu ớt…
“Ngươi…ngươi dám…”
Sắc mặt hắn đại biến.
Nhanh chóng giật bắn mình phóng ra sau.
Bất chợt nghe hai tiếng.
.
.
.
“Xoẹt Xoẹt”
.
.
.
Sau đó là tiếng hét thảm của nam tử kia.
.
.
.
“Á…Á…”
Lý Quý nhanh chóng đảo mắt qua, chỉ thấy nam tử Thi Tông kia đã bị Đan Hiểu dùng mấy thanh kiếm rơi vãi quanh đó cắt lìa hai cánh tay từ lúc nào.
Tên nam tử Thi Tông kia vừa hét lên mấy tiếng, sau đó thì bất tỉnh nhân sự.
Lý Quý lắp bắp…
- Hắn…hắn…nàng..nàng…
Đan Hiểu lau mồ hôi trên trán.
- Đề phòng vạn nhất, cắt đi hai tay rồi, hắn ta cũng chẳng thể dùng thần thông nữa.
- Nhưng…định lực của hắn ta cũng thật đáng sợ…
Vừa nói, Đan Hiểu nhìn sang nữ tử hoài thai kia, thâm ý.
- Nữ tử kia dường như đối với hắn…vô cùng quan trọng.
Lý Quý vội định thần, gật đầu.
- Đúng vậy, trúng vô số Dục Đan của Tuyết Nhi, nhưng hắn không hề đụng chạm đến nữ tử này.
- Mà lại đánh chủ ý vào cỗ cương thi kia.
- Suy cho cùng, hắn cũng là người có tình nghĩa…nếu ta không có thù với Thi Tông thì….
Nói đến đây Lý Quý thở dài..
Đan Hiểu nghe vậy chẳng biết nghĩ gì, cũng không trả lời…
.
.
.
.
.
.
Không lâu sau.
Chỉ thấy nữ tử cùng nam tử Thi Tông kia đã bị Lý Quý cùng Đan Hiểu trói vào mấy gian ngục sắt bên ngoài.
Lý Quý vẫn còn sợ hãi tên Địa Ma đại thành này, nên hắn vừa còng chân tên kia, vừa cột dây xung quanh không biết bao nhiêu vòng. Cho đến khi Đan Hiểu bật cười.
- Hắn đã bị cắt mất hai cánh tay, huynh trói như vậy đoán chừng cả thở hắn thở cũng không được mất a.
Lúc này hắn mới đình chỉ.
Sau khi làm xong tất cả. Lý Quý lúc này mới ngồi xuống thở hồng hộc. Chợt nghe tiếng Đan Hiểu.
- Huynh dự định làm gì với bọn chúng ?
Lý Quý lấy vạt áo lau mồ hôi, nói chầm chậm.
- Không dễ gì bắt sống được một tu sĩ Thi Tông cao giai như thế này, đợi hắn tỉnh dậy, tra hỏi một phen.
- Dù sao thông tin nội bộ của môn phái, tu sĩ Địa Ma cũng sẽ biết nhiều hơn tu sĩ Nhân Ma. Đáng tiếc, lão giả lưng còng trước đây đã chết mất…nếu không…
Chưa nói hết lời chợt nghe tiếng Tuyết Nhi.
- Hai người làm gì mà lâu vậy, báo hại làm muội tưởng cả hai đã…
Đan Hiểu vội đảo mắt nhìn sang, chỉ thấy Tuyết Nhi đang nhấc bổng Lý Xuân Hồng đang hôn mê đi vào, khuôn mặt nhăn nhó thì bật cười.
- Muội chỉ biết nói gở…
Tuyết Nhi vừa đặt Lý Xuân Hồng xuống chiếc ghế gỗ mà tên quản ngục trước đây ngồi xong. Thấy hai nhân ảnh bị trói trong lồng sắt, ánh mắt chợt loé.
- Có trò vui gì hả ?
- Hai người đang tính làm gì vậy, sao không giết quách bọn hắn đi cho rãnh nợ.
.
.
.
.
.
Không biết qua bao lâu.
Tuyết Nhi chờ đợi đến ngủ gật, chợt ánh mắt bỗng sáng lên.
- Xuân Hồng tỷ, tỷ tỉnh rồi đó à ?
Lý Quý, Đan Hiểu thấy vậy vội chạy đến, khuôn mặt ai nấy cũng đều tiếu ý.
Lý Xuân Hồng sắc mặt xanh sao, bờ môi trắng bệch, mí mắt nặng nề mở ra. Thấy tất cả đang cúi xuống nhìn mình, nàng ta giọng điệu nặng nề.
- Tất…cả..tất cả…đều…an toàn…là tốt rồi…
Lý Quý đôi mắt ngấn lệ, hai tay vuốt má nàng ta.
- Tỷ…ngươi đừng nói nữa…mau dưỡng thương cho tốt.
Lý Xuân Hồng gượng cười…khó khăn gật đầu.
Chợt nghe tiếng nam tử rống lên.
.
.
.
- Hồng muội, Hồng muội….Khốn kiếp…
.
.
.
Đám Lý Quý nghe tiếng rống của nam tử kia đều giật thót.
Ta là Phong Lưu Ca Ca tác Dục Tu Ký
Đa tạ đạo hữu poothedude của truyenyy lại ủng hộ TLT cho ta.
Tại hạ vô cùng cảm kích a!