Dục Tu Ký

Chương 61: 2 Người Duy Nhất Có Tóc !



.

.

.

.

Không biết qua bao lâu.

Trong phòng chẳng còn tiếng khóc thút thít của nữ nhân nữa.

Lý Quý kể tường tận, chi tiết mọi thứ. Thậm chí cả lúc chết. Bộ dạng mọi người như thế nào cũng không chút giấu diếm.

Nhưng kì lạ, sau khi biết rõ ngọn ngành, tỷ tỷ hắn cũng không có khóc nữa, khuôn mặt như người mất hồn.

Hắn nói ra tất cả mới thở phào, cả người như nhẹ nhõm hơn.

Lý Xuân Hồng chỉ biết thẫn thờ.

Sự thật quá thảm khốc.

Bây giờ nàng lại ước mình chưa từng biết, để khỏi đau khổ như thế này.

Khi nghe hung thủ là tiên nhân tà phái lẫn Đại Viêm vương triều, tuyệt vọng không sao tả xiết.

Chỉ nghe qua lời kể sơ sài của Lý Quý, cũng hình dung ra thảm thiết như thế nào.

Lý Xuân Hồng lúc bình thường vô cùng hiền lành nhưng cũng phẫn nộ mấy lần phải nghiến răng.

"Đồ cầm thú"

"Lũ độc ác"

Hắn nhìn vào mắt Lý Xuân Hồng, khuôn mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt đầy quyết liệt.

- Tỷ tỷ yên tâm, dù có bỏ mạng nhỏ này, ta cũng phải báo thù cho mọi người.

Chợt Lý Xuân Hồng hai tay đặt lên gò má xanh xao của Lý Quý.

- Không được, tuyệt đối không được !

Lý Quý nghe vậy ngổn ngang suy nghĩ.

Hắn biết Thi Tông và Vương triều Đại Viêm là hai thế lực lớn như thế nào.

Hắn cũng biết hiện tại mình nhỏ yếu như thế nào, chỉ là một tiểu tu sĩ Địa ma tầng 2.

Chẳng thể làm nên trò trống gì.Nhưng Lý Quý vẫn có niềm tin mù quàng.

Thời gian…cho hắn đủ thời gian, chắc chắn hắn sẽ đủ vốn liếng.

Hắn chỉ sợ, bị thù nhân hạ sát trong lúc này, lúc chưa kịp trưởng thành.

Còn cuộc chiến sau này, chắc chắn là không thể tránh khỏi sinh tử.

Không biết nghĩ gì, chợt hắn đầy nặng nề.

- Chỉ là…

Nhìn khuôn mặt của Lý Xuân Hồng. Lý Quý khuôn mặt chợt giãn ra…khẽ thều thào.

- Tỷ tỷ, ta đã bước chân vào con đường tu chân, chém giết sống chết là không tránh khỏi. Thực tình bây giờ ta cũng không còn sợ hãi.

- Chỉ là trước đây, vốn tỷ tỷ ngươi sống cùng với thân phụ, cả nhà cùng nương tựa lẫn nhau, ta nhẹ gánh, chẳng có gì lo lắng.

- Giờ đây…chẳng còn có lấy một ai.

- Chẳng may ta….tỷ tỷ ngươi…

Lý Xuân Hồng nhìn chằm chằm hắn, trong đầu cũng rối như tơ vò, nàng không hề ngu ngốc. Nàng biết hiện tại, bởi vì mình, Lý Quý mới phân tâm không thể chu toàn chuyện khác.

Nàng cũng thừa biết đệ đệ thu xếp nàng ở lại đây để nàng được an toàn.

Khuôn mặt ảm đạm cúi gằm xuống.

- Phải chăng tỷ là gánh nặng của ngươi ?

Lý Quý khó xử.

- Không phải…tỷ đừng nói vậy…ngươi…

Chợt hắn thở dài, cũng chẳng biết nói gì cho phải.

Nhìn khuôn mặt nặng nề của hắn, Lý Xuân Hồng làm sao lại không hiểu.

Bất giác liếc sang, thấy bộ dáng tiểu đệ tóc bạc trắng, tiều tuỵ trước mắt.

Lý Xuân Hồng vô thức bần thần nổi lên vô số suy nghĩ.

Tiểu đệ của nàng trước đây ở Vĩnh Lạc thôn luôn hồn nhiên, vui tươi, suốt ngày chọc quấy hàng xóm bây giờ lại có bộ dạng thế kia.

Nàng bất giác dâng lên cảm giác cảm thông, lẫn đau nhói trong lòng.

Tiểu đệ giờ đây vì tư thù của gia đình, phải đối mặt với vô số tiên nhân khác.

Nhìn hoàn cảnh hiện tại, lẫn khuôn mặt lo âu của hắn.

Nàng cũng biết cơ hội báo thù của hắn hiện tại là…

…vô cùng nhỏ.

Thậm chí… không có một chút cơ hội nào.

Lý Xuân Hồng hít một hơi thật sâu, lấy tay vuốt đi nước mắt ban nãy còn đọng lại, nhìn hắn gặng một nụ cười.

- Đệ đệ, ngươi không cô độc, còn có ta.

- Hãy dạy ta tu luyện, ta sẽ cùng ngươi báo thù. Có chết, chúng ta cùng chết.

Lý Quý quay mặt đi, dứt khoát từ chối.

- Không được, ta tuyệt đối không để ngươi cuốn vào chuyện này được.

- Cho dù tỷ có muốn đi nữa…cũng không được. Không có linh căn không thể tu luyện.

Nàng ta nghe vậy vừa buồn, vừa thất vọng cực độ.

.

.

.

Không lâu sau.

Lý Xuân Hồng bần thần, vô thức nhớ lại chuyện xưa, chợt ánh mắt mở lớn.

- Trước đây tiên nhân thu nhận đệ cũng nói, cả ba huynh muội chúng ta đều không có linh căn, cớ sao đệ lại có thể thu luyện ?

Hắn trong lòng trầm xuống, cười khổ không thôi.

Lúc nãy nói không hề chú ý đến chuyện Mặc Long gặp thân phụ mẫu hắn một năm trước đây.

Nhất thời không biết giải thích sao cho phải.

Lý Xuân Hồng đầy tức giận.

- Lý Quý. Đến bây giờ rồi mà đệ vẫn chưa chịu nói thật sao ?

.

.

.

Lý Quý mím môi, khuôn mặt chua xót.

- Được rồi, được rồi. Ta nói.

Vốn dĩ hắn muốn giấu kín chuyện này, không muốn nói ra với Lý Xuân Hồng chút nào.

Thậm chí lúc đến Vô Không Am, hắn chỉ nói với nàng ta đây là một chi nhánh nữ đệ tử nguỵ trang, thu thập tình báo cho Thần Kiếm Tông, không hề dám nói gì liên quan đến Hợp Hoan Tông.

Hợp Hoan Tông thuộc tà phái cũng không nói đi, nhưng pháp môn tu luyện vô cùng dâm loạn, tà đạo, trái với luân lý.

Khiến ai nghe qua cũng vô cùng chán ghét.

Giờ nói ra, Lý Quý đầy chua xót lẫn xấu hổ.

Hắn nói từ đầu đến cuối, chẳng xót thứ gì, ngay cả thân phận Liễu Thanh cũng không chút che dấu.

Thậm chí, hắn còn hi vọng…

… tỷ tỷ thấy chán ghét cả hắn mà đổi ý rút lui.

Chỉ thấy Lý Quý kể ra đầy khó khăn, đôi lúc còn lắp bắp không nói thành lời, khuôn mặt cúi gằm xuống còn không dám nhìn đối diện.

Còn Lý Xuân Hồng, biểu cảm cũng chẳng có gì khá hơn.

Lúc đầu nàng nghe hắn giới thiệu sơ qua Hợp Hoan Tông chỉ có một chút lo lắng lẫn sợ sệt.

Nhưng khi nghe đến đoạn nữ tử phàm nhân muốn tiến nhập phải giao hoan hấp thu tinh khí của người tu luyện Hợp Hoan Đại Pháp. Còn cả trong tông phái, các nữ đệ tử phải thay phiên nhau đồng tu giao hoan với Tông chủ đề thăng tu vi.

Lý Xuân Hồng triệt để tuyệt vọng như rơi xuống hố băng.

Chuyện này còn khó chấp nhận hơn cả việc nữ tử Hợp Hoan tông lấy dương khí mà tu luyện nữa.

Vì nàng nghe hắn kể đã biết, Lý Quý chính là tông chủ tương lai của Hợp Hoan tông.

Chuyện này triệt để đập tan đi hi vọng cuối cùng của Lý Xuân Hồng.

Cứ như vậy, nàng ta không biết sắc mặt thay đổi bao nhiêu lần.

.

.

.

.

.

Sau một canh giờ.

- Vì vậy, xin tỷ đừng ép ta.

Lúc này Lý Quý không còn nói gì nữa, chỉ im bặt.

Nàng ta mới hiểu ra tại sao đệ đệ nàng nhất quyết không chịu nói, trước lúc kể ra bộ dạng vô cùng khó xử.

Mặc khác, hắn cũng giải thích chi tiết, nổi khổ vì sao hắn lại bước đi trên con đường tà đạo này.

Cũng…chỉ vì..

…không có linh căn.

Nhất thời, Lý Xuân Hồng không những không chỉ trích, mà ngược lại, nàng còn đồng cảm với khổ tâm của đệ đệ mình, chỉ thấy hắn thật đáng thương.

Trong lòng chua xót.

- Đệ đệ nói tất cả những chuyện này ra, không biết phải xấu hổ lẫn khó xử như thế nào.

Chợt nàng ta nhìn khuôn mặt đỏ ran đang cúi gằm, không dám nhìn lên kia, dịu giọng lại.

- Đệ cho ta xin lỗi, là ta ép đệ nói…ta không nghĩ mọi chuyện lại như vậy.

Hắn cúi mặt xuống, chỉ nghe giọng nói có chút buồn.

- Tỷ không cần xin lỗi, ta bước vào con đường này, đã biết trước người đời sẽ cười chê oán thán, nhưng ta tuyệt không oán không hối.

- Dù là trước đây bị Liễu Thanh ép buộc. Nhưng bây giờ, đây thực sự lựa chọn ta mong muốn.

…Cũng là con đường duy nhất ta có thể đi.

...Cũng là cơ hội duy nhất để ta báo thù.

Lý Quý đứng dậy cũng không dám nhìn vào mắt Lý Xuân Hồng. Lửng thửng đi lại chỗ giữa phòng thổi tắt đèn dầu, nằm ườn ra sàn, tay gác lên trán.

Cả phòng lúc này tối như mực, chỉ còn ánh trăng bên ngoài yếu ớt truyền vào, hắt lên mặt nam tử đang nằm kia.

- Cần nói ta cũng đã nói hết, tỷ…ngươi hãy quên chuyện tu luyện này đi.

- Thù nhân không biết khi nào trở lại, trước mắt tỷ cứ ở lại đây, sau này thu xếp được một thôn trấn nào đó an toàn cho tỷ, ta sẽ báo lại.

.

.

.

.

.

.

Vô Không Am đêm nay không yên bình như mọi khi.

Bên ngoài trời về khuya, từng cơn gió phương Bắc cuốn phăng vô số lá rụng tốc lên mấy xích.

Báo hiệu cho cơn mưa giông sắp tới.

Các cơn gió rít qua các dãy đà gỗ bên dưới mái ngói phát ra tiếng rít.

"uu...uu...uu..uu"

.

"uu...uu...uu..uu"

.

Lý Quý kiệt quệ cả tinh thần lẫn thể xác, chìm sâu vào giấc ngủ lúc nào không hề hay biết.

Mặc kệ cả tiếng mưa rơi lộp độp lộp độp sát bên tai.

Trong mộng mị Lý Quý cảm thấy có gì đó đang lay người mình. Hắn vì quá mệt mỏi theo quán tính phất tay, trở mình ngủ tiếp.

Nhưng lúc này cảm giác lay động kia vẫn không dứt.

Lý Quý giật mình hoảng sợ, liền choàng tỉnh.

Nhanh chóng ngồi bật dậy, cảnh giác cao độ.

Mí mắt nặng nề mở ra.

Trong phòng tối đen như mực, chỉ thấy một thân ảnh mờ nhạt không biết từ lúc nào ngồi phía đối diện.

Bất chợt nhân ảnh kia lao đến ôm chầm Lý Quý, bờ môi lần mò xuống khoá chặt môi hắn.

Hắn hoảng sợ vô cùng, cả người như hoá đá.

Dù không thấy gì nhưng cảm thấy nhân ảnh này có mùi hương nữ nhân, còn có tóc rất dài.

Nếu nhân ảnh này xông tới tấn công thậm chí muốn giết hắn, có lẽ Lý Quý sẽ không sợ hãi như vậy.

Hoặc kể như thân ảnh đang ôm chầm lấy hắn không có tóc, có lẽ hắn cũng sẽ không thất thố như vậy.

Nhưng điều khiến hắn sợ hãi nhất lúc này là.

Cả Vô Không Am này, ai cũng đều là đầu trọc lóc, chỉ có duy nhất 2 người có tóc.

- Chính là Liễu Thanh và…

.

.

.

- Tỷ tỷ hắn.

Liễu Thanh thì chẳng có gì sợ hãi, nhưng nếu là tỷ tỷ…

.

.

.

.

….lớn chuyện rồi.

Lý Quý không chút suy nghĩ, hai tay đẩy thân ảnh kia ngã sõng soài ra phía sau.

Nhanh chóng định thần, tim đập nhanh như như trống đánh.

Cho dù nghi ngờ Lý Xuân Hồng, hắn vẫn rất tỉnh táo, nhanh chóng mở miệng quát lớn.

- Ngươi là ai ?

Vừa quát xong, hắn còn liếc về phía giường trúc, màn đêm tối như mịt, chỉ thấy lờ mờ bên phía giường màn đã buông xuống. Cũng không biết có tỷ tỷ mình nằm bên trong không.

Ngoài trời tiếng gió hú.

Tiếng mưa nặng hạt nghe lộp bộp lộp bộp.

Chỉ nghe tiếng quát lớn hơn nữa.

- Là ai ? Tại sao không trả lời ?

Nhân ảnh kia vẫn không trả lời, hắn chỉ biết đối phương không hề có ác ý.

Liền nhanh chóng đứng dậy, định tiến đến châm đèn, chợt nghe thấy tiếng nói.

- Đừng…xin ngươi…đừng đốt…

Lý Quý nghe thấy tay chân rụng rời.

Giọng nói kia, không phải Lý Xuân Hồng, tỷ tỷ hắn thì là ai.

- Ý ta đã quyết.

- Ta…ta không muốn làm gánh nặng của đệ…

Lý Quý chưa bao giờ rối bời như bây giờ, nếu nói hắn đưa đầu cho người ta chém một nhát, cảm giác hẳn còn dễ chịu hơn thế này.

- Tỷ…tỷ tỷ…ngươi…ngươi điên rồi, không được…

- Tuyệt đối không được.

Giọng nói Lý Xuân Hồng trong màn đêm phát ra đầy u oán.

- Chuyện nam nữ ân ái chính là vấn đề khiến đệ khó xử đúng không ?

Giọng Lý Quý phát ra cũng đầy khổ sở.

- Xin tỷ...ngươi....đừng nói nữa…cũng quên chuyện tu luyện kia đi.

- Ngươi hãy an an ổn ổn sống một đời, chẳng may ta có mệnh hề gì, Lý gia…

- Lý gia cũng không có đoạn tuyệt.

Nghe vậy Lý Xuân Hồng gào lên, cùng với khung cảnh mưa gió bên ngoài, âm thanh cực kì não nề.

- Ngươi thật độc ác.

- Sao không nghĩ đến cảm nhận của ta, ngươi có mệnh hệ gì...

- Cô độc…không thân không thích.

- Ta sống còn có ý nghĩa gì… đệ nói đi.

Tiếng gào của nàng cùng với tiếng sét đánh như xé tan màn đêm.

Còn có ý nghĩa gì ?

.

.

.

“ Đùng …Đùng…”

.

.

.

Còn có ý nghĩa gì ?

.

.

.

“ Đùng….Đùng…”

.

.

.

- Hu hu hu…đệ nói đi…có ý nghĩa gì ?

.

.

.

“ Đùng…Đùng…”

.

.

.

- Hu hu hu. Sao không nghĩ đến cảm nhận của ta.

.

.

.

“ Đùng….”

.

.

.

.

.

“ Đùng….Đùng….Đùng….”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv