Nhất thời các tu sĩ bên dưới mới vỡ lẽ ra.
Chả trách mà ông ta nói dành riêng cho tà phái.
Ai nấy thần sắc đều trở nên tham lam.
Dương Thông nhanh chóng hô lớn.
- Giá khởi điểm 100 vạn, mỗi lần tăng giá…không dưới 5 vạn.
Dứt lời tiếng hô vang lên liên miên.
- “ 120 vạn ”
- “ Con mẹ ngươi, đừng giành với lão tử. Ta ra giá 130 vạn a”
.
.
.
Không biết qua bao lâu.
Lý Quý đang say sưa hành dục với Tuyết Nhi, mắt nhắm nghiền, miệng chỉ khẽ nói.
- Hình như toàn là hảo bảo khí a.
Tuyết Nhi khuôn mặt đã ửng đỏ từ bao giờ, hơi thở dồn dập, mắt mở hờ nhìn hắn.
- Có hảo bằng hạ thân của bổn cô nương không a ?
Lý Quý phì cười, người rung rung lên.
- Yêu nghiệt.
Dứt lời cả hai lại dính chặt môi vào nhau.
Tuyết Nhi lúc này mặt đầy đê mê, cả người đã ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt khép hờ nhìn lên trần, hạ thân cùng với động huyệt ẩm ướt bên dưới dồn dập nhấp xuống.
Từng tiếng rên rỉ “ ư ư ….ư ư ” khe khẽ của nàng vang vọng bên tai.
Lý Quý tâm lý đang thoải mái, có chút không kiềm chế được.
Người run lên từng đợt, dòng tinh khí ấm nóng phóng xuất dồn dập vào huyệt động ẩm ướt kia, không chút lưu giữ.
Tuyết Nhi thấy cơ thể hắn co giật cũng thầm hiểu.
Động tác có chút chầm chậm lại. Nàng cũng ôm chặt lấy hắn, mệt mỏi thở dốc liên hồi.
Đối diện Lý Quý cũng chẳng khá hơn.
Dù Tuyết Nhi chủ động nhưng kì quái là cả người lại mệt rã, thở hồng hộc như vừa mới chạy mười mấy dặm xong.
Chợt nghe tiếng Tuyết Nhi đứt quãng.
- Thế nào cảm…giác..lén lút…không tệ đúng không ?
Lý Quý cười mệt mỏi, giơ ngón cái lên thầm tán đồng.
Chợt khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của Tuyết Nhi tiến sát đến mặt hắn, mũi chạm mũi, khó hiểu.
- Ta là người chủ động, cớ sao ngươi lại mệt mỏi vậy a ?
Lý Quý lắc lắc đầu mấy cái, tay đưa lên lau mồ hôi trên trán.
Nhìn biểu hiện mệt mỏi của hắn, Tuyết Nhi có chút lo lắng, khẽ phóng xuất thần thức.
Ánh mắt nàng chợt loé, sau đó cười phá lên.
- Ngươi đúng thật là…tại sao lại không hấp thu âm khí của ta ?
Lúc này Lý Quý mới sững sờ, hiểu ra.
Từ nãy đến giờ hành dục với Tuyết Nhi, hắn cũng không hề để ý, chẳng hút lấy Huyết linh lực của nàng.
Còn ngược lại, Tuyết Nhi thì lại không ngừng hút lấy Hắc linh lực của hắn.
Khiến cho đan điền không hề chuyển động, không xảy ra cân bằng như những lần trước, phút chốc bị thất thế trước Tuyết Nhi.
Lúc này Lý Quý mới thấm thía câu nói lúc trước của Đan Hiểu bên bờ suối.
“ Ta khuyên ngươi nên nhanh chóng hấp thu âm khí a ”
Nếu lúc đó không hấp thu âm khí, hậu quả hẳn còn thảm hơn bây giờ.
Lần này vô ý, bị một mình Tuyết Nhi hút dương khí đã ăn trái đắng rồi.
Nếu lần đó bị một lúc 6 người…
...hắn không dám tưởng tượng tới.
Lý Quý nhìn khuôn mặt cười cợt của Tuyết Nhi cười khổ.
- Ta sơ ý…quên a.
Chợt hắn nhíu mày, thở dài một cái.
- Giờ ta mới phần nào hình dung ra, các nam tử khác bị các ngươi hút khô dương khí….thì thảm thế nào a.
Chỉ thấy Tuyết Nhi cười khoái chí. Nhẹ nhàng cúi xuống cho tiểu huynh đệ hắn vào miệng.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo quanh chốc lát đã vét sạch tinh khí bị chảy ra ngoài.
Thấy Lý Quý đang trố mắt, nàng ta nhoẻn miệng cười.
- Hắc linh khí này…không phung phí được a.
Không lâu sau.
Tuyết Nhi chậm rãi tiến lên ngồi bên cạnh hắn, ngọc thủ vẫn thỉnh thoảng nghịch ngợm tiểu huynh đệ hắn.
Lý Quý vừa mới phóng xuất, tâm tình cũng thoải mái, một tay cũng đưa sang hạ thân nàng ta, ngón tay vân vê chọc ngoáy âm hộ lông lá bên dưới.
- Nãy giờ có chút không chú ý. Tình hình thế nào rồi ?
Chỉ nghe bên cạnh giọng Tuyết Nhi có chút buồn chán.
- Chẳng có gì ngoài dự đoán. Bảo khí hình thù đan lô kia thuộc về Ân lão bà Thái cổ tông.
- Thanh tiểu kiếm kia rơi vào tay Chung lão đầu của Độc Tông.
Còn bộ y phục kia…
Chưa kịp nói xong đã nghe tiếng Dương Thông tuyên bố.
- Nếu không ai trả giá hơn, ta tuyên bố bộ Tuyệt Ảnh Y này…
….thuộc về đạo hữu Bạch Si của Thanh Phong hội với giá 220 vạn.
Thấy khuôn mặt mờ mịt của Lý Quý, Tuyết Nhi khẽ cười.
Đầu ngón tay nghịch ngợm nhấn nhấn vào niệu đạo bên dưới dương vật mấy cái, làm hắn rùng mình liên hồi.
- Thanh Phong hội là một nhóm nhỏ thuộc tà phái, sống nhờ vào thương vận. Không có món hàng nào mà Thanh Phong hội này không nhận. Cầm đầu chính là lão già Bạch Si kia.
- Gần đây Thanh Phong hội bị chính phái nhiều lần công kích, vì bắt gặp chúng vận chuyển thi thể của các tu sĩ cao giai cho Thi Tông ở phương Nam.
- Lão Bạch Si này chắc vì vậy mà sợ chết, dốc vốn mua Tuyệt Ảnh Y này để phòng thân.
Lý Quý gật gật mấy cái, nói khẽ.
- Chuyến đi này, thực sự mở mang tầm mắt a.
Tuyết Nhi đăm chiêu, không biết nghĩ gì.
- Đúng vậy, dù là có chút nguy hiểm, nhưng ngươi cũng nên thường xuyên ra ngoài một chút.
- Cường giả nào cũng phải lịch lãm, rèn luyện, trải qua vô số gian khổ lẫn gió tanh mưa máu mới thành….
Nàng ta chợt liếc mắt sang, cười thâm ý.
…Mãi núp dưới cánh mẫu kê Dâm Liên Hương thì làm sao làm đại sự được.
(*Mẫu kê: Gà mẹ )
Lý Quý nghe vậy mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức giận, ngón tay mạnh bạo kéo mạnh âm hộ Tuyết Nhi một cái, sau đó rút về.
- Khốn kiếp, ai nói lão tử sợ sệt …
Tuyết Nhi bất ngờ bị Lý Quý dùng độc chiêu, hạ thân đau đớn.
Ngọc thủ đang đặt trên dương vật hắn rút về xoa xoa hạ thân. Mặt nàng tuy nhăn nhó nhưng vẫn không bỏ được tật cười cợt.
- Nếu không sợ thì thôi a…làm gì phản ứng mạnh bạo như vậy a. Muốn rách cả hạ thân bổn cô nương a.
Vừa dứt lời đã nghe tiếng Dương Thông bên dưới.
- Sau đây, ta xin thông báo việc thứ hai Bảo Các Hội nhờ vả.
Lão ta phất tay, 2 tấm lụa đỏ cuối cùng rơi xuống.
Trên hai chiếc bàn vàng ròng hiện ra một ngọc giản cũ kỹ bị mất một góc và một lọ sứ đen.
- Các vị hẳn không xa lạ gì Bảo Các chủ Chu Quyền a. Nhân tiện tập trung đông đủ các vị cao thủ phương Bắc.
- Chu đạo hữu có nhờ vả ta tìm thứ tương tự với chất lỏng bên trong lọ sứ này.
- Các vị có thể xem qua một vòng…
Dứt lời, lọ sứ màu đen kia bay xuống dãy đầu tiên.
Từng người nhanh chóng mở ra, sau đó nhanh chóng lắc đầu, chuyền cho người tiếp theo.
Vị tu sĩ họ Chung của Độc Tông sau khi mở ra lọ sứ chợt có chút tức giận.
- Bọn ta không rãnh mà tìm đồ cho Bảo Các hội. Nếu đấu giá hội đã kết thúc thì ta đi a.
Chợt thấy Dương Thông đưa tay.
- Chung đạo hữu chờ đã, chí ít cũng nghe tại hạ nói hết a.
Dương Thông đảo mắt qua toàn trường, nói chầm chậm.
- Nếu ai có thể tìm được thứ chất lỏng tương tự, bảo các hội xin tặng ngọc giản tàn khuyết bên cạnh kia.
Thấy toàn trường ai nấy đều có chút thất vọng. Dương Thông nhanh chóng nói.
- Các vị chớ có coi thường ngọc giản tàn khuyết này. Đây là một trong những báu vật vô giá của Bảo Các hội.
- Dù là không đầy đủ…nhưng bên trong thật sự có chứa….
Lão ta nhấn mạnh từng chữ.
…Không…Thư...
Bên dưới khán đài như nổ tung, tất cả đều im bặt, tiếng hô hấp dồn dập từ khắp nơi.
Ai nấy đều trợn tròn mắt.
“ Cái gì… Không Thư kia đã thất truyền từ rất lâu rồi…sao lại hiện thế ? ”
“ Gần ngàn năm qua, thì ra Không Thư bảo điển rơi vào tay Bảo Các hội a ”
“ Ta có nghe qua mấy chục năm trước, Thiền Tông đã từng sở hữu Không Thư..nhưng lại không luyện được a”
Vừa nghe vị tu sĩ kia nhắc đến chuyện mất mặt của thiền tông, Dương Thông bất giác ho khan mấy cái, mặt cũng đỏ ran lên.
Lão thật sự xấu hổ.
Trước đây ở Thiền Tông, Dương Thông là một trong 3 tu sĩ cao giai nhất từng xem qua Không Thư. Nhưng lại không có thu hoạch gì.
Ngoài thực lực Thiên Tiên hậu kì, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân Bảo Các Hội tin tưởng giao phó Dương Thông phụ trách đấu giá lần này.
Bởi Dương Thông đã từng xem qua Không Thư, hẳn sẽ không tham lam chiếm đoạt.
Tu sĩ đang cầm lọ sứ ban nãy vẻ mặt thất vọng, bây giờ lại sáng rỡ, chăm chú cực độ quan sát chất lỏng bên trong lọ.
Lúc này, 6 vị cao thủ ngồi hàng đầu khuôn mặt ai nấy đều đang đăm chiêu.
Bọn họ đều là cáo già, tất nhiên thừa biết Không Thư…
…không dễ lấy a.
Thứ nhất, lọ chất lỏng kia vô cùng lạ lẫm, thậm chí có tu sĩ tuổi đời hơn 300 trăm năm như Phùng Diêm Sâm của Vạn Đao tông kia cũng chưa từng thấy qua bao giờ.
Huống gì là Mặc Long và các tu sĩ khác…
Thứ hai, cho dù nhận biết hoặc có thứ tương tự lọ chất lỏng kia.
Không Thư này thật sự là củ khoai nóng bỏng tay. Không khéo lại mang hoạ diệt tông a.
Bọn họ đều sống đủ lâu, để hiểu…
Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội *
(Câu này nghĩa là *người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội. Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, bày kế hãm hại.)
Khác hẳn với tràng cảnh bên ngoài, Lý Quý mặt nhăn nhó.
- Vì sao bọn hắn nghe thấy cái không thư kia lại như phát điên vậy a…
Tuyết Nhi bên cạnh lại giở chiêu cũ, búng dương vật hắn một cái rõ đau.
- Ngốc tử. Bí pháp không gian có vô vàn diệu dụng không sao kể hết a.
- Nếu không luyện đại thành đi nữa, Không Thư cũng có tác dụng phụ trợ cho tất cả các công pháp của tu chân giới, tỷ như các công pháp về tấn công, phòng thủ, bảo mệnh…
- Các điển tịch cổ đồn đại rằng, người luyện thành Không Thư có thể tự do đóng mở không gian, tấn công lẫn phòng thủ đều xuất quỷ nhập thần.
- Thậm chí những lúc nguy khốn bỏ trốn, thần không biết quỷ không hay.
- Có là thần thông đặc hữu của đại tu sĩ Tiên Quân, Ma Quân là Thuấn Di đi chăng nữa, cũng tự thẹn không bằng a.
Lý Quý nghe vậy khuôn mặt cả kinh, hô hấp không đều.
- Lợi hại như vậy ?
Tuyết Nhi liếc hắn nhếch mép.
- Không phải ngẫu nhiên, mà các tu sĩ từ xưa đến nay luôn truyền miệng.
Tam Đại Thiên Thư
Hữu Nhất, Hữu Thiên Hạ.
- Bởi vì...bất cứ ai có thể luyện thành 1 trong 3 đại kì thư là Thời Thư, Không Thư, Sinh Tử thư….
….đều có tư cách đoạt thiên hạ a.
- Tam cấp tứ cấp tu chân giới thì không nói. Nhưng đoán chừng, những lão đầu thống lĩnh các nhất cấp, nhị cấp tu chân giới kia…
….không thiếu người luyện thành một trong tam đại kì thư này a.
------------------------------