“Ngươi thấy các thi thể khi bị mang về chưa ?”
“Ta chưa thấy nhưng cũng đã nghe nói qua a, tất cả chẳng ai còn nhìn rõ hình hài cả”
“Chết như vậy cũng thật là đáng sợ”
“Đã gần cả năm trôi qua, tại sao Thông Thời Các vẫn chưa tìm ra hung thủ nhỉ, rốt cuộc là thế lực nào đang ra tay vậy a”
“Suỵt, im lặng một chút, lại đến nữa rồi”
Tiếng bàn tán chợt im bặt.
Bên trên Hậu Sa Thành, chỉ thấy lúc này một toán người cưỡi phi cầm kì quái lướt qua. Số lượng lên đến cả chục. Khí tức không chút cố kị phát ra, vừa có Địa Cảnh vừa có Thiên Cảnh.
Thấy đám người kia ai nấy khuôn mặt cũng đều có chút nghiêm trọng khuất dần. Bên dưới tiếng bàn tán mới dần trở lại.
“Hôm nay đã là toán người thứ hai rồi”
“Ta đoán chừng sẽ còn nữa, hôm qua có ba đám người như vậy lận đấy”
“Bên ngoài tường thành sa mạc trải dài tít tắp, quả thật rất khó truy tìm”
“Thứ đáng sợ nhất chính là thứ mà không biết rõ, ta thật hi vọng Thông Thời Các sớm tìm ra hung thủ a”
Đám người đang bàn tán bất ngờ nghe thấy tiếng hét thất thanh.
“Cứu !.... Cứu… !”
Nhất thời đám người đều khó hiểu nhất tề tiến về một chiếc lều gần đó phát ra tiếng nữ tử.
“Chuyện gì vậy ?”
“Có chuyện gì mà ồn ào vậy a?”
Đám đông đứng xung quanh có phàm nhân, có cả tu sĩ. Chợt một nữ tử tiến ra bên ngoài, run rẩy chỉ vào bên trong căn lều vải.
“Có… có thi thể… là ma đầu…”
Nhất thời đám người đều đồng loạt rui ra sau mấy bước. Một vài tu sĩ trung giai lớn gan mới dám tiến đến, mở túp lều tiến vào. Vừa thấy tràng cảnh bên trong, mấy tu sĩ kia liền giật bắn người thoái lui ra ngoài.
- Mau… mau báo cho Thông Thời Các !
- Rốt cuộc có gì bên trong vậy ?
Một tu sĩ khuôn mặt nhíu lại.
- Là bốn thi thể hộ vệ của thành chủ.
Nghe đến đây, đám đông lại bắt đầu xì xầm, khuôn mặt ai nấy đều vô cùng khó coi.
“Hộ vệ phủ thành chủ ? “
“Đúng rồi, từ trước đến giờ dường như hung thủ chỉ nhắm đến người của Thông Thời Các a”
“Con mẹ nó, nói vậy ta cũng bớt lo lắng hơn a”
“Hi vọng là ma đầu này không đánh chủ ý đến tu sĩ cùng phàm nhân không liên can như chúng ta a !”
Nói đến đây, đám đông chợt im ắng, lâm vào trầm tư. Khuôn mặt mỗi người mỗi vẻ, kẻ thì nhăn nhó, người thì sợ hãi, các tiểu hài tử lúc này theo chân người lớn cũng vô thức nép lùi về sau lưng mẫu thân mình.
Tình cảnh như vậy, mấy tháng qua không chỉ diễn ra ở Hậu Sa Thành mà còn xuất hiện ở hai toà thành lân cận là Lạc Điêu Thành, Viễn Thụ Thành.
.
.
.
.
.
Ở một nơi hoang vắng, cách Lạc Điêu Thành hơn 400 dặm về phía bắc.
Một toán tu sĩ bốn người, ai nấy đều mang một tấm vải bố nâu đậm, hình tứ giác lớn như một tấm chăn nhỏ che đến đầu gối, tấm chăn nhỏ này chỉ đục một lỗ chui đầu qua, chỉ thấy lòi ra bên dưới hạ y là hắc y vải lụa mềm mại hơn, chân mang giày lông thú.
Đầu quấn khăn vải dày trục, khăn vải này vô cùng tiện lợi, có ba tu sĩ còn quấn lên mặt dường như để tránh nắng, tất cả sau lưng có một đồ án đặc trưng… chính là nhân sĩ của Thông Thời Các.
Cả bốn tu sĩ này đều cưỡi phi cầm, khuôn mặt chăm chú quan sát bên dưới, vô cùng tập trung.
- Phiên tiền bối, chúng ta ở giữa sa mạc không bóng người này đã gần cả tháng qua, cứ bay lượn tìm kiếm như thế này dường như cũng…
Một nam tử cao to cũng không quay lại, gió thổi bố y bay phần phật, nói vọng ra sau.
- Đây là nhiệm vụ bên trên giao phó xuống, ngươi cũng không cần nhiều lời.
Nam tử ở sau nghe vậy liền thở dài im bặt, chợt nghe tiếng nữ tử bên cạnh.
- Hư huynh, hiện tại Thông Thời Các cũng chưa tìm ra manh mối, chỉ biết các vụ án đều xảy ra bên ngoài thành. Vì vậy nên mới phân ra vô số các nhóm nhỏ như chúng ta để…
- Ấy ấy, mọi ngươi nhìn xem, sao lại có một túp lều nhỏ nằm giữa sa mạc thế kia.
Nữ tử kia chưa nói hết câu đã thấy nam tử ở sau cùng chỉ về phía bên phải mình nói vọng đến.
Nam tử họ Phiên bay ở đầu tiên nghe vậy liền quay phắt ra sau, nhìn về hướng kia. Ánh mắt chợt loé.
- Đáp xuống !
Trong cả bốn người, nam tử họ Phiên này tu vi Thiên Cảnh tầng 1, cũng chính là đội trưởng. Ba người còn lại đều là Địa Cảnh trung kì, hiển nhiên đều nghe theo hiệu lệnh của tu sĩ họ Phiên.
Bốn đầu cự điêu hạ xuống cách túp lều chừng hơn tám mươi trượng, thổi cát văng tung bên dưới.
Thị giác của tu sĩ vô cùng tốt, vừa hạ xuống liếc nhìn về túp lều đề phòng, nhất thời ai nấy cũng trợn tròn mắt. Tu sĩ họ Phiên cùng hai nam tử kia thì nuốt nước miếng mặt giật giật mấy cái không nói, còn nữ tử kia đứng như trời trồng, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Lúc này mới nhìn kỹ cũng chẳng phải túp lều, mà chỉ là một tấm vải bố lớn căng ra bốn phía, bên dưới trải một tấm vải hoạ tiết cầu kì. Bên cạnh có một khay nhỏ để một chum rượu bằng vàng cùng ít trái cây. Nhưng thứ khiến đám người mở miệng không khép lại được chính là ở ngay chính giữa.
Một chiếc ghế lớn phủ vải nhìn qua vô cùng mềm mại, bên trên có một nam tử trạc năm mươi, râu ria xồm xoàm đang vắt tay ra sau, ngả đầu thư thái, cả người trần trụi chẳng mang gì.
Ở phía trước, có hai nữ tử trái phải quay lưng không nhìn rõ khuôn mặt, cũng trần như nhộng đang nửa ngồi nửa quỳ phía trước. Thoáng nhìn qua cũng đã thấy hai nữ tử này vươn tới vật dựng đứng bên dưới của nam tử kia chăm sóc vô cùng chăm chú.
Thấy tràng cảnh nhạy cảm phía trước, cả ba tên địa cảnh nhất thời tặc lưỡi nhìn về tu sĩ họ Phiên đợi lệnh. Tu sĩ họ Phiên tuy sống không ít năm, nhưng cũng chưa từng thấy qua tràng cảnh kì lạ kia. Chỉ thấy ánh mắt của hắn nheo lại.
- Cả ba đều là Địa Tiên trung kì, không cần lo lắng. Đến tra hỏi một chút !
Bước đi chừng hơn hai chục trượng, cả đám chợt khựng lại. Tu sĩ họ Phiên thì không nói, hai nam tử kia ánh mắt nhíu lại. Nữ tử kia mở lớn vô thức chửi bới.
- Khốn kiếp, lão già hạ tiện.
Chỉ thấy phía trước, bên dưới hạ thân gân guốc dựng đứng của trung niên nhân kia, một dòng nước vàng thành dòng chảy ra bắn tung toé, hai nữ tử quay lưng kia cười cợt kẻ thì né tránh, kẻ thì khẽ đưa đầu đến như nếm thử, còn cười đùa trêu ghẹo với nữ tử bên cạnh.
Nam tử kia vẫn ngửa đầu cũng không có phản ứng gì.
Tràng cảnh trước mắt bốn người vô cùng dâm loạn nhục dục. Nhất thời khiến cả đám có chút phẫn nộ tiến đến, cước bộ có chút nhanh hơn.
Dĩ nhiên ba tên Địa Tiên trung kì đằng trước, bọn hắn cũng chẳng có gì sợ hãi cả. Chưa nói đến việc thua kém tu vi lẫn quân số, bọn hắn nói gì cũng là đại diện cho Thông Thời Các, thế lực duy nhất đứng đầu thâu tóm Kim Sa giới.
Một nam tử trong nhóm tiến tới trước lều nhỏ chừng chục bước chân, chỉ tay về phía trước quát lớn.
- Thật chẳng ra thể thống gì, các ngươi là ai mà giữa thanh thiên bạch nhật làm cái chuyện đồi bại này a ?
Lão già đối diện nghe tiếng quát kia mí mắt cũng không động, chỉ thấy hai nữ tử phía dưới đang mân mê mao côn dựng đứng kia chợt quay lại.
Nhất thời ngoại trừ nữ tử kia ra, cả ba nam tử còn lại đều trợn tròn.
Dù cả hai nữ tử đều tuổi còn nhỏ rõ ràng chưa thành thục, khuôn mặt ướt át dính lấy thứ chất lỏng từ hạ thân lão già, mái tóc bết lại có chút không sạch sẽ. Nhưng dù có vậy đi nữa, có thể thấy cả hai đều kiều mị xinh đẹp không sao tả hết.
Đôi mắt xanh màu ngọc lục bảo sâu thẳm như có ma lực hút hồn cả ba nam tử kia, ngay cả tu sĩ Thiên Cảnh họ Phiến cũng không ngoại lệ, vừa nhìn sang hô hấp cũng không thông.
Vẻ đẹp vưu vật của cả hai kia kết hợp với tràng cảnh nhục dục hoang dại phía trước lại khiến đám người vô thức dâng lên cảm giác kì lạ, nhất thời không biết làm gì cho phải.
- Các ngươi thật là quá đáng a, chúng ta vui vẻ ở giữa sa mạc hoang vắng không người này, liên can gì tới mấy người các ngươi a.
- Đúng vậy, các ngươi đã làm phiền chúng ta, mà còn lớn tiếng quát mắng…. thật là vô lý.
Hai thiếu nữ này kẻ tung người hứng, nam tử phía trước đang láo liên đảo xuống cơ thể loã lồ vưu vật của cả hai nghe vậy chợt giật thót. Nhất thời á khẩu không biết nói gì cho phải.
Nữ tử ở sau thấy vậy liền tiến đến, khuôn mặt âm trầm.
- Chúng ta phục mệnh Thông Thời Các đến đây điều tra, các ngươi mau mang lại y phục, phối hợp một chút.
Nghe đến đây, lão nhân ngửa cổ ở đối diện kì quái lại không chút sợ sệt, cũng chẳng liếc lên. Nhất thời khiến đám người ánh mắt có chút khó hiểu, vô thức nhìn nhau dâng lên đề phòng. Qua chừng mấy cái hô hấp, mới thấy lão già đang ngả cổ chợt ngước lên.
Đây là một lão già da dẻ nhăn nheo, khuôn mặt già nua có chút dữ tợn. Chỉ thấy lão già này ánh mắt đảo qua đám người phía trước. Mở miệng giọng nói khàn khàn từ tốn.
- Phối hợp thì phối hợp, nhưng mang đồ thì miễn đi. Từ lúc nào Thông Thời Các đại danh đỉnh đỉnh lại còn quản lý cả việc mang y phục của người khác vậy ? Con mẹ nó nơi này nóng như chảo lửa, lão không mang đồ, không lẽ các ngươi giết lão ?
- Ngươi….
Nữ tử kia nghe vậy cũng á khẩu. Chỉ nói được một chữ duy nhất.