Quay ngược trở lại ban nãy.
Thì ra là Lý Quý trong hiểm cảnh đã tạo một hắc đạo bên dưới lớp cát chừng một trượng.
Cả người chìm xuống bên dưới biến mất trong hắc đạo cùng với lớp cát bấu víu lấy mình. Hắn hiển nhiên cũng biết Du Tần đang gặp khốn cảnh như vậy nên cũng không chút suy nghĩ hành động tương tự.
Nhất thời đã cùng mang Du Tần ra xa hơn 90 trượng.
Dường như vừa xuất hiện bên ngoài này, cát đang bám chặt lấy chân cả hai cũng bất ngờ rơi xuống trở lại như thường.
Cả hai chưa kịp thở dốc thì trên đầu, một tấm lưới bằng cát quỷ dị phủ xuống. Lý Quý cùng Du Tần không chút suy nghĩ sử ra Du Bộ Chấn Vạn Sĩ thoái lui.
Sa Võng phủ xuống nhanh, nhưng cước bộ của cả hai vẫn nhanh hơn một chút.
Trong sát na thoát được tấm lưới quỷ dị kia. Nhưng vừa dừng chân, cảm thấy dưới chân cát như có dị động, hắn cùng Du Tần nhìn nhau cả kinh nhất thời phóng lên cao.
Nhưng cát bên dưới như có người điều khiển, nhanh chóng tụ lại thành hai bàn tay khổng lồ, một trái một phải nhắm đến Lý Quý cùng Du Tần vươn lên.
Du Tần hạ mình đạp xuống ngón tay cát cao nhất ở giữa, sử ra cước bộ lão luyện lấy đà phóng đi. Chỉ nghe tiếng hét của ông ta vọng lại bên trong tiếng gió rít gào.
- Tiểu Kê, chớ để bọn hắn hợp công, thủ lâu tất bại !
Hắn sử ra Cách Không Khống Pháp, đẩy xuống bàn tay bên dưới, lấy đà phóng lên cao hơn nữa. Nhìn về phía trước, ánh mắt như có suy tính.
Nhất thời, bên trong màn đêm…. vô thanh vô thức biến mất.
.
.
.
Qua mấy cái hô hấp sau.
Ba nhân ảnh kia tay đang niệm pháp quyết dò xét, sắc mặt chợt cả kinh. Ba cột cát dưới chân cao hơn 20 trượng của bọn hắn đột ngột sụt xuống.
Lý Quý thoắt ẩn thoắt hiện bất ngờ phóng ra trước mặt tên Địa Cảnh của Thông Thời Các. Khuôn mặt cau lại, bàn tay nổi đầy gân xanh chém qua.
“Huyết Đao Kinh – Loạn Chấn !”
Bả Phì Đao trở thành trảm mã đao chém tới vô cùng bạo liệt, phát ra tiếng rít gào.
“Phập”
Nhưng tu sĩ Địa Ma hậu kì của Thông Thời Các này phản ứng vô cùng mau lẹ, vừa rơi xuống theo cột cát bên dưới, nhưng vẫn kịp tế ra một sa thuẫn bao bọc phía trước. Bả Phì Đao chém vào Sa Thuẫn hệt như chém vào vũng sình lầy. Bị ghìm chặt không sao tiến tới.
Hắn cũng không chỉ dùng sa thuẫn phòng thủ mà còn tế ra lấy ra mấy phù lục màu đỏ như máu, trong màn đêm ném về phía trước.
Lý Quý chấn kinh, Bả Phì Đao cũng chẳng rút ra, đạp vào sa thuẫn trước mặt lấy đà thoái lui.
.
.
“Đùng Đùng !”
.
.
Phù lục này nhất thời nổ tung tán loạn. Lý Quý lúc này dù thoát được như y phục cũng đã rách tả tơi, nhưng hắn cũng không để ý, cười gằn phất tay liêc tục.
“Leng keng… leng keng…”
Từ trong cổ tay hắn phát ra tiếng chuông quỷ dị. Không chỉ có vậy, bên dưới lớp cát, có vô số binh khí ẩn mình dưới lớp cát không chút báo trước phóng đến.
Tu sĩ Địa Cảnh hậu kì này đang rơi xuống đất với tốc độ vô cùng nhanh, bên dưới lại có vô số binh khí phóng lên cũng nhanh không kém.
Nhất thời hắn ta hoảng sợ niệm pháp quyết, định tạo một sa thuẫn khác dưới chân mình phòng thủ, nhưng kì quái ở chỗ, linh lực bên trong lại chạy loạn, trong nhất thời không sao điều khiển được.
Đây cũng chính là tác dụng Hồng Kim Chung của Hạo Phi, những lúc bất ngờ không đoán trước thế này, chiếc chuông này lại có hiệu quả vô cùng bất ngờ. Nhưng với Lý Quý cũng chưa hết.
Thấy bộ dạng cả kinh thất thố của đối phương, Lý Quý ánh mắt loé lên hàn ý.
“Hợp Hoan Đại Pháp – Liệp Tâm Kinh”
.
.
.
Hợp Hoan Đại Pháp thức đầu cài cắm ảo cảnh tên là Hồ Tâm Kinh, hệt như Tố Tâm Kinh, nhưng chỉ khác một chỗ là cho nam tử vận dụng.
Liệp Tâm Kinh là thức thứ 2 công kích tinh thần của pháp môn Hợp Hoan Tông, Lý Quý hai năm trước ở Thượng Vân Ngục đã thuần thục, nhưng rất ít khi sử dụng.
Bởi Địa Cảnh sử ra, hiệu quả thức này chỉ kéo dài chỉ 1 đến 2 cái hô hấp, còn phụ thuộc vào cả trạng thái của đối phương, nếu đồng cấp mà có đề phòng, chỉ kéo dài quá lắm một hai cái nháy mắt.
Vì vậy Lý Quý hắn chỉ thường dùng thức này để kết liễu đối phương, hoặc hổ trợ cho thức đầu cài cắm ảo cảnh mà thôi.
Nhưng Liệp Tâm Kinh nằm ở sau Hồ Tâm Kinh hiển nhiên cũng có độc đáo riêng, nếu chênh lệch cảnh giới không quá lớn, đối phương không đề phòng, hắc linh lực phóng đến tiếp cận thành công, người trúng phải Liệp Tâm hoàn toàn mất đi liên kết của năm giác quan đến thần thức…
…Lần lượt đó là xúc giác, khứu giác, vị giác, thị giác, thính giác. Đối thủ trúng chiêu hoàn toàn như bị lạc vào khoảng không tối mịt không thể nhận thức bất cứ cảm giác gì nữa.
Nếu như tu sĩ cao giai như Thiên Cảnh công kích tiểu bối Nhân Cảnh, hậu quả không cần nói cũng biết, lạc trong không gian kia chẳng biết ngày thoát ra, đây cũng là hình thức tra tấn, bức cung của tông chủ Hợp Hoan Tông kia xưa khi gặp tù nhân chính phái.
Mặt khác, cho dù đồng giai đi nữa, chiến đấu sống còn của tu sĩ diễn ra vô cùng quyết liệt, chỉ cần thất thần 1 hai hô hấp, đã có thể phân thắng bại mà bỏ mạng, thân tử đạo tiêu. Vì vậy trước đây ở Mãn Hoang giới, các thế lực mỗi khi nghe đến công kích thần thức của Hợp Hoan Tông thì vô cùng kiêng kị.
.
.
Mọi việc nói thì lâu, nhưng từ lúc Lý Quý xuất hiện đến khi sử ra Hợp Hoan Đại Pháp chưa đến bốn hơi thở. Hai Thiên Cảnh kia bị cước bộ quỷ dị của Du Tần quấn lấy chực chờ tấn công, đầu óc căng như dây đàn.
Lo lắng liếc sang thấy tên Địa Cảnh kia thất thế thì một trong hai tên liền cả kinh niệm pháp quyết ứng cứu.
“Vụt”
Lý Quý đang rơi tự do thoái lui ra sau đã thấy sống lưng lạnh ngắt, vội trở mình.
“Xoẹt”
Sa kiếm xuất hiện vô thanh vô thức sượt vào lưng Lý Quý, lưỡi kiếm này bén nhọn đến độ không thấy vết rách, cũng không có máu. Hắn chỉ cảm thấy cả lưng có chút ngưa ngứa, nhưng chỉ vậy cũng đã đủ để thấy sa kiếm này bén nhọn đáng sợ thế nào.
Nhưng đáng tiếc là dù có tiếp ứng đi nữa, tên Thiên Cảnh của kia cũng không ngờ, đồng bạn mình lúc này như ngệch ra. Dù đang rơi tự do xuống vô số binh khí đang lao lên nhưng...
.....vẫn cứ ngệch ra, không hề có động tĩnh gì.
.
.
“Phập phập phập phập”
.
.
Chỉ nghe mấy tiếng động lạnh xương phát ra, cứ như vậy, vô số binh khí bên dưới trong nháy mắt đã lao lên xuyên thấu tên Địa Ma Hậu Kì kia...
....trước khuôn mặt khó hiểu của hai tên Thiên Cảnh còn lại.Nhưng Du Tần thấy vậy lúc này cũng đã động thủ.
"Vèo"
Chỉ thấy ông ta thuấn di nhảy lên trên đầu hai tên Thiên Cảnh kia, tay cầm quả cầu kì lạ kia áp vào ngực, tay còn lại niệm pháp quyết, mở bố y bịt mặt ra.
“Phù !!!”
Một làn sương khói khổng lồ từ trong miệng Du Tần thổi xuống phía dưới, nhất thời cả một vùng rộng gần cả trăm trượng lúc này không chỉ có bão cát, mà có cả sương mù ẩm ướt, nhiệt đột đột ngột hạ xuống.
Nhưng màn sương này quỷ dị ở chỗ, khiến linh lực lại không thể du động. Thần thức của Lý Quý lúc này cũng triệt để bị chặn. Hắn trợn tròn cả kinh, nén đau nhanh chóng thoái lui vận dụng Hắc Nhãn.
Hai Thiên Cảnh kia thấy tràng cảnh này nhất thời sắc mặt đại biến, giữa màn đêm mù mịt bão cát này, không thể phóng thần thức dò xét, cũng chẳng khác gì triệt để mù loà, chẳng khác gì phàm nhân.
“Tích Lịch….”
Chỉ nghe tiếng một trong hai Thiên Cảnh hét lớn. Nhất thời, cả hai tên này đồng thời phóng về một phía. Chỉ là trong lúc thần thức không thể phóng ra, cả hai tên phương hướng có chút sai lệch nhau một chút.
Du Tần dùng cước bộ quỷ dị kia theo sát ở phía sau. Bất ngờ truyền âm cho Lý Quý.
“Tiểu Kê, không ổn. Dường như hai tên này đang muốn rút lui, đánh chủ ý hạ sát ba đầu Tích Lịch. Ngươi quấn lấy một tên giúp ta, ta giải quyết nốt tên này sẽ đến tiếp ứng cùng ngươi”
Lý Quý ánh mắt chợt loé. Lúc này mới nhận ra dường như trong màn sương này, tất cả mọi người đều không thể phóng linh lực ra khỏi cơ thể, nhưng Du Tần thì lại chẳng ảnh hưởng gì.
Thấy hắn lúc này cũng vội vã phóng tới, vừa chạy vừa gật đầu mấy cái. Du Tần còn lo lắng truyền âm thêm.
“Cẩn thận !!. Chớ có cậy mạnh”
Lý Quý mỉm cười gật đầu, chợt như nghĩ gì đó, ánh mắt loé lên bất ngờ đứng khựng lại.
Từ trong trữ giới chỉ lục lọi lấy ra gì đó. Trong màn đêm mù mịt cũng không thấy rõ là vật gì. Chỉ nghe tiếng Lý Quý sau lớp bố y cười vô cùng đê tiện.
.
.
.
.
“Ầm ầm ầm”
Nghe các tiếng động chấn đến ba lớp màng bảo vệ bên ngoài. Hà Dạ Tư lúc này đang tiều tức chợt mở choàng mắt, bàn tay vô thức tế ra một tiểu đao. Khuôn mặt đanh lại vô cùng đề phòng, không dấu nổi lo lắng đứng choàng dậy.
Đang định mở các lớp bảo vệ kia xông ra ngoài hỗ trợ Du Tần cùng Lý Quý thì tiếng công kích chợt im bặt. Chỉ còn nghe tiếng gió rít gào ở bên ngoài.
Hà Dạ Tư khuôn mặt vô cùng khó coi, chợt liếc xuống ba đầu Tích Lịch đang nhắm nghiền mắt. Nhất thời khuôn mặt có chút phức tạp, thở dài ngồi xuống trở lại.
Tiếng động chấn đến lớp bảo hộ kia quả thật là của tên Thiên Ma Thông Thời Các kia. Nhưng chỉ vừa tung được một vài công kích, đã bị Du Tần một cước chấn lui ra sau. Tên kia thấy đã thất thế, liền nhanh chóng quay đầu thoái lui.
Du Tần ánh mắt loé lên, bật cười một tràng.
- Bỏ chạy ?
- Bỏ chạy là sở trường của ta. truy đuổi….
…..cũng vậy a ! Ha ha ha ha !
Giọng cười của Du Tần rất lớn, nhưng trong bão cát đáng tiếc cũng chẳng nghe thấy gì.
.
.
.
.
Qua mấy cái hô hấp.
Tên Thiên Cảnh còn lại từ trong bão cát cũng tìm đến được vị trí Hà Dạ Tư, tiến đến công kích vào màn chắn.
Bất ngờ quay phắt ra sau, đồng bạn cũng đã xuất hiện. Vì lớp sương mù quỷ dị của Du Tần ngăn cản thần thức, hắn chỉ chỉ lên trời lắc đầu. Sau đó chỉ vào màn sương, có chút vội vã gật đầu liên tục, rồi chỉ tay ra sau lưng.
Hiển nhiên tên kia cũng hiểu ý hắn muốn nói là, bão cát sắp kết thúc, nhanh chóng kết liễu ba đầu tích dịch rồi rút lui. Nhất thời gật đầu đi sang phía đối diện.
“Ầm… ầm….ầm…”
Chỉ nghe tiếng công kích lên lớp màn chắn nổ đinh tai phát ra liên tiếp. Tên Thiên Cảnh đến trước như nghĩ gì đó, quay người ra sau ngồi xuống có chút cảnh giác lẫn khó hiểu. Đặt một tay xuống mặt cát bên dưới, truyền linh lực vào.
Thông qua mặt cát, chỉ cảm thấy ở đó không xa, nhân ảnh Du Tần đã chầm chậm tiến đến, nhân ảnh đồng bạn của Du Tần chính là Lý Quý dường như đã trọng thương. Được Du Tần vác trên vai.
Hắn nheo lại, cố gắng truyền linh lực len lỏi xuống bên dưới màn chắn, âm thầm tấn công ba đầu Tích Dịch. Nhưng đáng tiếc ở dưới mặt cát, Hà Dạ Tư đã đề phòng mà tạo thêm một lớp linh lực bảo hộ bên dưới bụng của ba đầu Tích Dịch kia. Khiến các các công kích của hắn còn khó khăn tiếp cận hơn nữa.
Tên Thiên Cảnh này có chút lo lắng lẫn nôn nóng, vội đứng dậy kết ấn. Tăng tốc tấn công vào màn chắn cùng với đồng bạn.
Chừng hơn ba cái hô hấp.
Lớp màn chắn ngoài cùng đã biến mất. Nhưng lại xuất hiện một lớp màn chắn khác. Hắn nhăn lại, ước chừng Du Tần đang vác Lý Quý trên lưng chỉ còn cách hơn 40 trượng, vội tấn công dồn dập hơn.
“Ầm… ầm…”
“Rầm… Rầm…”
Tiếng nổ phát ra liên miên, nhưng lúc này, tuy gió vẫn còn rít gào, nhưng ánh sáng cũng đã dần hé lộ ra. Hắn nôn nóng hơn nữa, cắn răng dồn hết sức công kích vào màn chắn bên cạnh.
“Ầm… ầm…”
“Ầm… ầm…”
Qua mấy cái hô hấp sau, màn chắn thứ hai cũng đã vỡ vụn ra. Hiện ra màng chắn cuối cùng. Dường như cũng là lớp yếu ớt nhất, chỉ thấy ánh mắt hắn sau lớp mặt nạ loé qua tiếu ý.