Chỉ thấy Du Tần đứng khựng lại.
- Đầu niên người Chí Âm Chi Thể phải nắm thuần thục pháp môn thải dương bổ âm.
- Thứ hai, Chí Âm Chi Thể bị hấp thu trọn tu vi bởi thể chất này bị tán linh lực ra quá nhanh. Phải ngăn chặn linh lực bị đối phương hấp thu hoàn toàn. Chính xác hơn là phải khống chế được lối ra của Đan Điền.
Chợt Du Tần quay sang.
- Tiểu Kê, trước lúc hai tiểu nữ mất xử nử mạc, chỉ mở huyệt Dị Mạch, phong bế toàn bộ các huyệt Vị Thôn, Khu Chè, Khung Trung, Tam Phi, Chỉ Ngư, Tam Giác, Túc Lý, Khắc Thế, Á Mô.
Ánh mắt Du Tần chợt loé lên, mỉm cười.
- Nếu thành công không mất đi toàn bộ tu vi, hãy dần mở các huyệt đạo khác thay thế cho Dị Mạch.
- Đan điền của người Chí Âm Chi Thể hệt như nguồn nước, còn linh lực của người dục tu hệt như một một con cá ở trên bờ vậy. Cá ở trên bờ dù xa mấy sẽ luôn tìm được phương hướng nguồn nước, vì vậy người Chí Âm Chi Thể phải thay phiên luân chuyển, tránh việc chỉ du chuyển chỉ một đường khiến linh lực ngươi vô thức xâm nhập vào hấp thu khô cạn.
Lý Quý nghe đến đây, vô thức nhìn sang A Xi A Mịch, thấy hai nữ tử đang trợn tròn chăm chú, hắn lại liếc sang Du Tần, tặc lưỡi cười khổ.
- Huynh nói nếu thành công. Vậy ắt hẳn là…. có tỷ lệ thất bại đúng không ?
Du Tần thở dài.
- Tất nhiên, tất cả cũng chỉ là suy đoán trên lý thuyết của ta thôi .
Lý Quý nghe vậy chợt lâm vào trầm tư, không lâu sau lắc đầu mấy cái.
- Việc này… ta cần suy nghĩ lại kĩ càng một chút. Không thể mạo hiểm được, nếu chẳng may có rủi ro, A Xi, A Mịch….
Nghe đến đây, hai nữ hài kia vô thức nhìn sang Lý Quý, vừa cảm kích lẫn cả phức tạp khó nói.
.
.
“Ngươi, tên khốn ngươi có giỏi thì giết ta đi !”
“Giết lão tử đi !”
“Tên Lý Quý chó chết ngươi, giết ta đi !”
.
.
Nghe tiếng hét thảm từ trong rừng vọng ra. Hà Dạ Tư chợt trợn tròn nhìn sang.
- Nơi này, còn có người khác ?
Lý Quý chỉ gật đầu, quay sang hai tiểu nữ bật cười.
- Dường như từ khi được hai tiểu nữ ngươi cho ăn uống đầy đủ, hắn càng lúc càng có khí lực a !
A Xi ở sau Lý Quý nhu miệng, đưa bàn tay trắng nõn đến phía trước mặt, giọng nói có chút không vui.
- Sư phụ, người không biết đó thôi, cái tên Phùng Hi Bạch này vô cùng cứng đầu, tiểu nữ đã cho hắn ăn, lại còn bị hắn cắn nữa a. Người xem này.
Nhìn vết thương trên tay A Xi, Lý Quý bật cười. Kéo tiểu nữ này đến trước ôm trước ngực.
- Ta đã nói là cẩn thận rồi a, vậy làm thế nào hai ngươi cho hắn ăn uống được a ?
A Mịch ở sau lưng Hà Dạ Tư lém lỉnh.
- Ta bôi mật ong lên người hắn, thế là tiểu nghĩ đại nghĩ ở trong rừng lũ lượt tìm đến, cũng không ít phong mật nữa. Sau đó hắn phải van này hai tỷ muội ta cho ăn đấy a !
Nghe đến đây, Lý Quý nuốt nước miếng mấy cái, vô thức rùng mình liên hồi, hệt như có gì đó bò trong người vậy.
- Hai ngươi đúng là hai tiểu quỷ a !
Chỉ còn nghe tiếng cười khúc khích của cả đám truyền lại.
.
.
.
.
.
.
.
Mấy ngày sau.
Trên đầu chỉ thấy trời trong xanh vắt, không có chút gợn mây nào.
Ở nơi khác, đây chắc chắn sẽ là một ngày đẹp trời, nhưng ở Kim Sa Giới, thì hoàn toàn ngược lại. Không khí còn nóng bức hơn những ngày trước. Ba nhân ảnh cưỡi Tích Dịch vẫn thoăn thoát lướt đi trên các cồn cát. Để lại những vết hằn đủ mọi hình dạng.
Lý Quý mồ hôi nhễ nhại, nhìn mặt trời chói chang ở trên đầu, vuốt mồ hôi trên mặt uống liên tiếp mấy ngụm nước.
- Khốn kiếp, nếu không phải tìm gặp Tiêu Mộ Đình, có năn nỉ ta cũng không đến cái nơi quái quỷ này !
“Phụt”
Phun một ngụm nước miếng, Lý Quý nhăn nhó chửi đổng lên.
- Con mẹ nó, ngay cả trong miệng cũng có cát. Ngứa ngáy không chịu nổi a ! Còn cơ thể lúc nào cũng trong trạng thái mệt mỏi cả.
Hà Dạ Tư bố y che lấp khuôn mặt, chỉ thấy đôi mắt to tròn đen láy nhìn sang cười như không cười.
- Hai ngày qua, chẳng phải mỗi lần ngươi vào Tử Loa Ốc, trở ra đều uể oải như vậy ?
Lý Quý đang uống một ngụm nước liền phun hết ra, ho sặc sụa. Qua mấy hơi thở mới nhìn sang Hà Dạ Tư, cười như không cười.
- Dạ Tư có muốn vào Tử Loa ốc với ta một chút không ?
Du Tần nghe vậy bật cười một tràng cả người rung rung lên.
- Ai da, hai ngươi yên tâm. Ta đi một mình cũng được, để ta cầm Tử Loa Ốc cho a !
Hà Dạ Tư ánh mắt nheo lại, có chút nhăn nhó.
- Du Tần huynh chớ có tin hắn, bộ dạng thế kia ngồi còn không nổi, nói gì là….
Chỉ thấy Du Tần gật gù, thầm công nhận. Sau đó bật cười lắc lắc đầu cũng chẳng biết nghĩ gì. Lý Quý cũng chẳng phản bác, khuôn mặt chợt cười khổ.
- Thật là hai tiểu nữ này vô cùng sung sức dường như chẳng biết mệt vậy, dày vò ta cũng rõ khổ a. Chẳng biết sau này tu luyện Thải Dương Bổ Âm, còn dày vò ta ra cái dạng gì nữa.
Hà Dạ Tư khuôn mặt có chút đăm chiêu.
- Ta biết ngươi không quan tâm người khác nghĩ gì, ta cũng chẳng quan tâm việc ngươi có nhận hai tiểu hài tử kia làm đệ tử hay không. Nhưng mà sau này ra bên ngoài cũng nên chú ý một chút, hai tiểu nữ này cứ luôn miệng sư phụ sư phụ, mà lại gần gũi ngươi quá mức. Không khéo sau này lại mang đến rắc rối không cần thiết a.
Dứt lời, Du Tần quay sang hất mặt lên nháy mắt với Lý Quý.
- Lần này Dạ Tư lại lo lắng quá rồi, chẳng qua là gây chú ý không cần thiết mà thôi. Thật ra ở tu chân giới, chính phái coi trọng luân lý, chắc chắn sẽ ngứa mắt. Nhưng tà phái, tư tình phát sinh giữa sư đồ cũng không hiếm gặp a.
- Còn nữa, nói đến việc này ta cũng cảm thấy kì lạ, Hợp Hoan Tông ngươi, chẳng phải Tông chủ cũng ăn sạch sành sanh chúng đệ tử đó sao ? Khác hẳn với Băng Cung, chúng đệ tử tuyệt không được phát sinh quan hệ tư tình với nhau.
Hà Dạ Tư chẳng biết nghĩ gì, liếc sang Lý Quý cười như không cười.
- Du Tần huynh cũng biết không ít chuyện nội bộ của Hợp Hoan Tông a.
Chợt nàng ta nhìn về phía trước, ánh mắt miên man.
- Việc tông chủ giao hoan với đám đệ tử, đã là việc bắt buộc từ xưa đến giờ của Hợp Hoan Tông. Ta cũng không rõ huyền cơ là thế nào. Trong mắt người ngoại môn, tông chủ hoan ái với không biết bao nhiêu nữ nhân, hẳn là vô cùng sung sướng.
Ánh mắt Hà Dạ Tư nhìn về Lý Quý nheo lại bật cười, bất giác khiến hắn dâng cảm giác bất an, nuốt nước miếng mấy cái.
- Nhưng hoàn toàn ngược lại, đây chính là việc dẫn đến vô số chuyện oái ăm. Nữ đệ tử ganh ghét tranh giành sủng hạnh cũng không nói đi. Trước đây lúc Sát Sanh Tăng tại vị, có hai vị chấp sự, một người chuyên quản lý việc cung ứng yếu phẩm và y phục cho toàn tông.
- Còn một người thì quản lý việc mở rộng xây dựng các công trình trọng yếu ở Dục Hoan Sơn. Hai vị chấp sự này tu vi tuy chỉ là Địa Cảnh đại thành. Nhưng khả năng quản lý lại không có ai bằng, thực sự là ngàn người có một.
- Việc chẳng có gì đáng nói nếu cả hai vị chấp sự này một người thì mắc một căn bệnh lạ cơ thể đang thon gọn chỉ qua một năm liền nặng hơn 5 đảm, một người thì trúng chiêu của Độc tông, cả người ung nhọt khắp nơi.
(*5 đảm: Khoảng 150 kg)
- Được rồi ! Được rồi ! Đừng kể nữa !
Nghe Lý Quý giật thót mở miệng. Hà Dạ Tư bật cười, nheo mắt lại không buông tha.
- Mỗi lần đến lượt giao hoan với hai vị chấp sự này, toàn tông từ trên xuống dưới đều vô cùng háo hức, bởi biểu hiện của Sát Sanh Tăng vô cùng đặc sắc, lúc thì hai chân run rẩy bước đi không nổi, lúc thì trốn biệt ở tổng đàn không chịu xuất hiện, ngươi nghĩ xem….
.
.
- Phía trước... có gì kìa !!!
Thấy Lý Quý trố mắt nhìn về phía trước, Hà Dạ Tư bật cười khúc khích.
- Ai dà, đánh trống lảng ? Ngươi sao lại sợ hãi như vậy. Ta cũng chưa có kể hết a !
Bên cạnh, Du Tần thấy bộ dạng của Lý Quý cùng Hà Dạ Tư thì cười đến chảy cả nước mắt.
- Không, ta nói thật, phía trước thật sự có gì đang tiến đến !
Thấy bộ dạng quyết liệt của hắn, cả Hà Dạ Tư lẫn Du Tần đều cảm thấy có gì đó bất thường, nhất thời quay về phía bên phải.
Chỉ thấy cả hai đều trợn tròn, khuôn mặt kinh hãi.
- Bão cát ?
Lý Quý tặc lưỡi, phất phất cát trên mặt nhăn lại khó hiểu.
- Ta còn tưởng là gì, chúng ta tiến vào Tử Loa Ốc né tránh một chút là được a.
Hà Dạ Tư ánh mắt phức tạp.
- Vấn đề là ba đầu Tích Dịch này…. sẽ chết a !
Hắn nghe đến đây mới chợt sững người. Pháp bảo không gian mỗi khi tu sĩ vận linh lực có thể tuỳ ý tiến vào, nhưng ba đầu yêu thú này…. thì lại không được.
Ở Kim Sa giới, Tích Dịch cũng giống như thú cưỡi bình thường được sử dụng rộng rãi. Nơi này dù gần hay xa Tích Dịch cũng là phương tiện chính để di chuyển, cũng chẳng có ai khắc ấn ký lên người Tích Dịch để cất chứa trong trữ thú vật cả.
Dễ dàng thấy ở nơi này, nếu mất đi Tích Dịch, cũng giống như mất đi đôi chân vậy.
Bão cát chưa đến gần nhưng gió đã nổi lên, bụi cát bay mù mịt chẳng thấy gì.
- Mau xuống tập trung lại một chỗ, cùng vận linh lực tạo thành màn chắn.
Chỉ nghe giọng Hà Dạ Tư văng vẳng trong tiếng gió. Du Tần nhìn sang Lý Quý thở dài gật đầu. Cả ba liền kéo ba đầu tích dịch khổng lồ lại một chỗ, nhanh chóng ngồi xuống điều tức vận linh lực.
Nhất thời có 3 màng chắn hiện ra. Có thể thấy rõ màng chắn linh lực đầu tiên chính là của Lý Quý, kế đó là Hà Dạ Tư, ngoài cùng chính là Du Tần. Ở bên trong, không khí vô cùng yên ắng, chẳng nghe thấy âm thanh gì.
Qua chừng mấy chục hô hấp mới nghe giọng Hà Dạ Tư.
- Cũng không cần quá lo lắng, bão cát nơi này rất thường xuyên xảy ra, chỉ qua chừng một canh giờ sẽ lướt qua chúng ta.
Lý Quý cũng thở phào, yên tâm không ít. Chợt Du Tần quay sang mỉm cười.
- Dạ Tư cô nương quả thật kiến thức về Kim Sa giới này cũng không ít a !
Khuôn mặt Hà Dạ Tư nhìn về phía xa lắc đầu.
- Khiến Du huynh chê cười rồi, chẳng qua là trước đây có một thời gian ta sinh sống ở nơi này nên có kinh nghiệm thôi a !
- Cẩn thận một chút, đến rồi.
Ánh nắng chói chang bên trên dần tắt ngúm, bị vô số cát bụi che lấp.
“Ù….ù….ù….”
“Vù…. Vù….. Vù….”
Dù bên trong ba lớp màng chắn, nhưng vẫn nghe thấy rõ tiếng gió rít gào cuồng bạo ở bên ngoài, bụi cát bay mù mịt khắp nơi, nhìn ra cũng chẳng thấy gì ngoài một mảng tăm tối.
Bất chợt, tiếng Du Tần hét lớn.
- Cẩn thận, có một vài khí tức kì lạ, dường có người đang cố tình ẩn núp bên trong bão cát.
Chỉ nghe giọng Lý Quý lầm bầm, xen lẫn với tiếng gió.
- Con bà nó, xuất hiện giữa bão cát thế này. Rõ ràng thiện giả bất lai, lai giả bất thiện !
(*Thiện giả bất lai, lai giả bất thiện: Trong tình huống này ý nói, người tốt sẽ không đến lúc này, ngược lại, người đến lúc này chắc chắn là không có ý đồ tốt )