Nghe vậy, cả hai người Lý Quý cùng Hà Dạ Tư bất giác lâm vào trầm tư, gật đầu. Nhìn các đụn cát nhấp nhô trải dài tít tắp. Lý Quý chợt nheo lại.
- Có thú cưỡi phi hành được ở nơi này thì tốt biết mấy ! Cưỡi con thằn lằn thối này ngày nào tháng nào mới đến được a !
Hà Dạ Tư bật cười quay sang.
- Ngươi cũng thấy ở đây khắc nghiệt, nhiệt độ nóng khủng khiếp như thế này. Yêu thú phi hành ở Mãn Hoang giới cũng chẳng thể cầm cự nổi. Chỉ có một vài loài yêu thú bản địa như Hắc Ưng Song Đầu mới có thể thích nghi được thôi a.
Du Tần gật gù.
- Loại này giá cũng không hề rẻ, phải đến các phường thị lớn mới có thể mua được !
Dù cả người bịt kín bố y, chỉ chừa ra khuôn mặt, nhưng vẫn thấy mồ hôi Hà Dạ Tư đổ ra như nước.
- Chúng ta chỉ mới qua truyền tống trận được nửa ngày, còn chừng sáu ngày đường nữa mới đến Hậu Sa Thành. Nơi này cũng là toà thành nhỏ, cũng chẳng biết có Hắc Ưng Song Đầu không nữa.
Du Tần bật cười gật gù, chẳng biết nghĩ gì quay sang.
- Tiểu Kê à, ta trước đây vẫn nhớ rõ, Kim Sa giới này dễ ra khó vào. Tại sao đám canh gác truyền tống trận lại dễ dãi với chúng ta vậy a ?
Chỉ thấy Lý Quý bật cười một tràng.
- Còn không nhờ thân cô huynh. Chính Du Phụng đánh tiếng trước, chúng ta mới không bị lục soát thuận lợi mà thông quan đấy a. Huynh cũng thấy đấy, ở truyền tống trận cũng không thiếu tu sĩ cao giai bị buộc phải quay đầu đấy.
Như suy nghĩ gì, khuôn mặt Lý Quý nhăn nhó.
- Triệu Cao Vương con mẹ nó cũng thật lo xa, nơi này Thông Thời Các của ông ta đã độc bá, sa mạc trải dài vô cùng tận như vậy, làm quái gì có ai thèm ngó ngàng đến mà cảnh giác như vậy a.
Hà Dạ Tư thấy bộ dạng của hắn bất giác bật cười.
- Cẩn tắc vô ưu, hơn nữa ngươi không biết đấy thôi. Kim Sa giới này, có vô số mỏ Hoàng Thiết Cực Phẩm, cũng không thiếu tu sĩ đến đây mang tâm tư xấu a.
- Hoàng Thiết Cực Phẩm ? Phải chăng nguyên liệu chính để luyện chế pháp bảo Thiên Cảnh ?
- Chứ còn gì nữa, không chỉ pháp bảo Thiên Cảnh mà cũng là nguyên liệu cần thiết để luyện chế bảo y lẫn pháp bảo Quân Cảnh nữa đấy. Cũng nhờ độc chiếm các mỏ kim loại này, Thông Thời Các giàu nứt đố đổ vách a.
Chỉ thấy Du Tần gật gù, ánh mắt nhìn về xa xăm.
- Tiểu Kê cũng thấy đấy, không phải Triệu Cao Vương, mà chính sa mạc trải dài tít tắp khắc nghiệt này, lại bảo vệ Kim Sa giới cả ngàn năm qua đấy.
Ánh mắt hắn đầy tiếu ý.
- Con mẹ nó, chẳng có thế lực nào hỏng não mà đánh chủ ý vào nơi này cả. Thật sự quá khắc nghiệt đi ! Đoán chừng phàm nhân chẳng thể sinh sống ở nơi này được.
Hà Dạ Tư ánh mắt nheo lại gật gù.
- Đúng vậy, chỉ chừng hơn trăm năm gần đây. Thông Thời các triệt để làm bá chủ Kim Sa giới, lập ra nhiều toà thành bao quanh các nguồn nước nhân tạo lớn, thường nhân từ nơi khác mới dần xuất hiện.
Chợt nghĩ gì đó, khuôn mặt nàng ta nhăn lại.
- Này, ta đến giờ vẫn thực sự không hiểu nổi, hai nữ hài kia quả thật xinh đẹp không bàn cãi, nhưng ngươi hà tất phải thu hai tiểu nữ này đồng hành làm gì cho rắc rối a ?
- Dù sao cũng chỉ là lô đỉnh, cũng không có tác dụng gì khác.
Lý Quý nghe vậy chỉ mỉm cười.
- Hai tiểu nữ này thông minh lanh lợi, hầu hạ cũng không tệ. Hơn nữa, ta cũng muốn…
….xác nhận một vài suy đoán của mình.
- Đồng hành ? Chẳng phải cả ngày đường qua chỉ có 3 chúng ta thôi sao ? Chẳng lẽ…
….còn ai nữa chăng ?
Du Tần nghe vậy giật mình, nhướng mày khó hiểu. Thấy biểu hiện của hắn, Lý Quý bật cười.
- Được rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút a.
.
.
.
.
.
.
.
Bên trong một hòn đảo nằm giữa bờ biển xanh mướt.
Hà Dạ Tư cũng đã nghe qua thì không nói, Du Tần hai mắt trợn tròn, khuôn mặt như nghệch ra.
- Pháp bảo không gian bên trong một pháp bảo không gian khác. Mà lại lớn như thế này…thật sự…con bà nó… thật là thống khoái !
- Aaaaaaaaaaaaa......
“Ùm”
Dứt lời, Du Tần chẳng cố kị gì mặt mũi, phóng người xuống ngâm mình dưới làn nước xanh ngát bên dưới. Lý Quý thấy bộ dạng của ông ta chỉ bật cười, lắc đầu mấy cái.
- Sư phụ, sư phụ người đã đến rồi đấy à ?
- Sư phụ đến thật đúng lúc a !
Đang miên man đã nghe tiếng nữ tử ríu rít, quay sang đã thấy hai nhân ảnh A Mịch, A Xi từ trong rừng chạy ra.
- Sư phụ ?
Hà Dạ Tư nghe tiếng gọi kia trợn tròn quay sang. Chỉ thấy Lý Quý cười khổ.
- Không phải chủ ý ta a. Ta chỉ là hướng dẫn một vài pháp môn công kích lẫn du chuyển linh lực đơn thuần, hai tiểu nữ này cứ vậy luôn miệng sư phụ sư phụ !
Lý Quý quay sang hai tiểu nữ kia trợn mắt.
- Khốn kiếp, đã nói bao nhiêu lần, gọi ta là công tử, thiếu chủ gì cũng được, không được gọi sư phụ !
Nghe vậy, khuôn mặt hai tiểu nữ kia chợt xụ xuống.
- Người không dạy công pháp cho hai ta nữa sao ?
- Dạy, tất nhiên dạy chứ !
Nghe vậy, hai tiểu nữ kia ánh mắt sáng rỡ, một bên trái một bên phải kéo áo hắn đi.
- Vậy thì gọi sư phụ là đúng rồi a, ngươi đến cũng thật là đúng lúc. Hai tỷ muội ta vừa mới làm một ít món ăn, người mau đến nếm thử đi !
- Sư nương, người cũng nếm thử đi a !
Thấy một trong hai tiểu nữ kia quay sang kéo tay mình, nhất thời Hà Dạ Tư trợn tròn. Lời định nói ra miệng cũng chợt câm nín, khuôn mặt đỏ ran lên. Chỉ thấy Lý Quý quay sang lắc đầu cười khổ, miễn cưỡng để tiểu nữ còn lại kéo đi.
Nhìn đống đồ ăn chất la liệt, được bày biện vô cùng đẹp mắt trên các chiếc lá lớn. Lý Quý nhất thời trợn tròn, nuốt nước miếng mấy cái.
- Hai ngươi làm ?
Hắn cũng biết ốc đảo này rừng rậm có không ít cây trái lẫn động vật nhỏ sinh sống, nhưng hai tiểu nữ này lại chế biến nhìn qua vô cùng ngon miệng, mùi hương cũng vô cùng khó cưỡng. Dứt lời, hắn cũng không cố kị liền ngồi xuống cầm lấy một chiếc đùi gà lớn như bắp tay gặm lấy.
- Con mẹ nó, quả rất ngon a !
Hắn ăn ngon lành, bất ngờ trợn tròn.
- Khoan đã, dường đây là thịt Linh Sương Kê, tiểu thú này tốc độ rất nhanh, tu vi cũng tương tự như Nhân Cảnh trung kì, làm thế nào hai ngươi có thể bắt được a ?
Hai tiểu nữ kia thấy hắn ăn ngon lành, bật cười khúc khích. Kẻ bên trái, người bên phải tiến đến, bộ dạng vô cùng nịnh nọt đấm vai Lý Quý.
- Là ta dùng Tề Vũ Đảo Nhật sư phụ dạy phong toả đường lui của con gà mập này.
- Còn ta dùng Vạn Khí Tu Nhai kết liễu a !
- Hahaha. Khá lắm, khá lắm !
Nghe đến đây, Hà Dạ Tư giật thót, vội quay sang trố mắt.
- Lý Quý, sao ngươi biết mấy pháp môn này ?
Chỉ thấy Lý Quý miệng nhai nhòm nhoèm nháy mắt.
- Dạ Tư, chỉ biết trách bổn thiếu chủ…. quá xuất sắc thôi a !
Hai nữ tử kia bật cười, ríu rít phụ hoạ.
- Đúng vậy, sư phụ là xuất sắc nhất a !
Chỉ thấy Hà Dạ Tư nheo lại.
- Này, là pháp môn của môn phái nào ?
Hắn vẫn ăn luôn miệng, cũng không quay sang.
- Tề Vũ Đảo Nhật của Thần Kiếm Tông, Vạn Khí Tu Nhai của Vạn Đao Tông.
Dứt lời, Hà Dạ Tư hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt không khỏi chấn động.
- Ngươi… ngươi điên rồi. Ngươi muốn là công địch của toàn bộ chính phái hả ?
Chỉ thấy Lý Quý cười nhếch mép phất tay.
- A Xi, biểu diễn Hà La Pháp cho ta xem nào.
Dứt lời, tiểu hài tử bên trái gật đầu. Bàn tay niệm mấy pháp quyết, nhất thời hai đạo kiếm khí đen nhánh phóng ra cắt đứt một nhánh cây gần đó.
“Xoẹt”
“Ầm….”
- Hahaha. Tốt.. tốt lắm !
Nhìn bộ dạng cười cợt của Lý Quý, Hà Dạ Tư ánh mắt âm trầm.
- Hà gia, tà phái Thất Thải ?.... Lý Quý… ngươi điên thật rồi !
Chỉ thấy Lý Quý vươn tay ôm lấy A Mịch bên cạnh kéo xuống bên cạnh mình, mìm cười xoa đầu. Không lâu sau mới liếc sang Hà Dạ Tư.
- Hai tiểu nữ hài này không môn phái… cần gì cố kị ?
- Hơn nữa, cho dù có bị chính tà công kích thì đã sao ? Chẳng lẽ Hợp Hoan Tông ta trước đây không bị chính tà Mãn Hoang hợp công ?
Hắn ánh mắt đanh lại, nhếch miệng.
- Ta cũng không ngại nói cho nàng, hai tiểu nữ này, ngay cả pháp môn công kích của Hợp Hoan Tông, ta...
....cũng sẽ dạy.
Hà Dạ Tư nhìn hai hai tiểu nữ nhíu mày, chợt liếc sang Lý Quý thật lâu, chẳng biết nghĩ gì, lắc đầu thở dài mấy cái.
Hắn cũng chẳng để ý, chỉ cười khì khì, gắp đồ ăn sang cho Hà Dạ Tư.
- Này, dùng đi. Hai tiểu nữ này quả thật tài nghệ nấu nướng không tệ chút nào a !
.
.
- Này… hai ngươi có đồ ăn ngon mà không gọi ta a !!!
Du Tần y phục ướt sũng, vuốt nước trên khuôn mặt có chút dữ tợn của mình, bật cười chầm chậm đi đến. A Xi A Mịch cũng biết đây là người theo cùng Lý Quý, nhưng khi nhìn sang khuôn mặt đầy sẹo của Du Tần, bất giác cũng nép vào người hắn cùng Hà Dạ Tư, có chút sợ sệt.
Không cần nói cũng biết, Du Tần có sở thích đặc biệt với đồ ăn, vừa ngồi xuống liền không chút cố kị mỗi tay một món khuôn mặt vô cùng thích thú.
- Tiểu Kê à, cả ngày đường ngoài hoang mạc khô cằn, vào đây vừa được ăn ngon, vừa mát mẻ, cảnh vật lại còn thanh nhã. Ai dà ta không ra ngoài nữa đâu a.
Lý Quý miệng nhai nhòm nhoèm. Liếc sang nhăn nhó.
- Ai dà, vậy mà còn có người lớn tiếng, nào là…
Hắn nói đến đây, lưng ngồi thẳng dậy, cầm một cái đùi gà đưa lên, ánh mắt nhìn về xa xăm, miệng dính đầy mỡ nhu lên giả giọng khàn khàn.
- Tiểu Kê à, phải bị cầm tù…. mới biết giá trị của tự do.
Dứt lời, bộ dạng Lý Quý lại trở nên bỉ ổi.
- Con mẹ nó, ta nhổ a !