Dục Tu Ký

Chương 187: Huyết Châu Hàn Trượng



Nhờ có Đề Đăng Lung, Lý Quý trở lại động huyệt thí luyện không chút khó khăn.

Vừa đi, vừa cầm lồng đèn, khuôn mặt cười cợt vô cùng bỉ ổi.

- Một môn công pháp bất kì, ha ha ha ha…

- Tại sao lại không phải là công pháp quý giá nhất của Băng Cung ??. Du Phụng hiện tại cũng chẳng có cách xác nhận thực hư lời ta nói, hà cớ gì ta lại không nhân cơ hội này, ngoạm một miếng a !

- Lý Quý ta chịu biết bao nhiêu cực khổ, ít nhất phải có được chỗ tốt chứ a.

- À còn nữa, chức khách khanh Hộ Pháp với một môn phái bình thường thì chẳng có gì đáng nói, nhưng với Băng Cung đã thống nhất Bách Băng giới, thế lực nhất lưu thì Hộ Pháp lại là chuyện khác.

- Nhất Chú Vĩnh Tâm này, thật sự quý giá không thể bàn cãi. Chỉ tiếc….

....không thể truyền thụ lại cho chúng đệ tử Hợp Hoan Tông được a.

Không lâu sau.

Lúc đến cuối cùng huyệt động, cũng là lúc Lý Quý thuộc nằm lòng công pháp này.

Hà Dạ Tư vẫn đang kiên nhẫn đứng đó chờ đợi. Vừa thấy Lý Quý, nàng ta ánh mắt có chút tò mò.

- Thế nào ? Được không ?

- Ai dà, tại sao lại không a !

Lý Quý vừa dứt lời, liền nôn nóng chạm đến ngọc giản trắng tinh trên tường, truyền linh lực vào.

Hơn nửa khắc, hắn mới rời tay ra. Bộ mặt vô cùng chờ mong.

.

Qua một hô hấp.

.

Qua năm hô hấp.

.

Qua mười hô hấp.

.

Qua gần nửa khắc nữa…. chẳng có gì xảy ra.

.

Lý Quý khó hiểu gõ gõ lên ngọc giãn màu trắng trên vách đá, nhướng mày chửi đổng.

- Con mẹ nó ! Tại sao không có động tĩnh gì ? Phải chăng cái ngọc giản này trải qua mấy trăm năm đã hỏng mất rồi ?

Hà Dạ Tư bên cạnh thì nheo mắt, lắc đầu.

- Không thể. Bố trí của các bậc đại năng, làm sao có thể xảy ra sự cố sơ đẳng này ??

Chợt ánh mắt nàng ta khẽ động, liếc sang bên cạnh.

- Này, có khi nào công pháp mà ngươi khắc vào bên trong….

Chỉ thấy Lý Quý ánh mắt mở lớn nhìn sang bên cạnh, nói đồng thời với Hà Dạ Tư.

…. Có vấn đề !

Dứt lời, khuôn mặt hắn liền cau lại lâm vào trầm tư.

.

Không lâu sau, ánh mắt bỗng mở lớn như nhận ra gì đó.

- Du Phụng này… chính là đang thử ta.

- Rõ ràng không tin tưởng lời ta nói nên mới đưa công pháp không chính xác.

- Nếu hiện tại thật sự ta không phát hiện ra công pháp có vấn đề, ắt hẳn nàng ta sẽ biết toàn bộ lời ta nói ban nãy đều là giả dối....

.....Hoặc nếu ta có tư tâm, tham lam lừa nàng mà luyện công pháp này, chắc chắn sẽ có hậu quả khủng khiếp gì đó.

- Khốn kiếp… khốn kiếp…

Hà Dạ Tư nghe vậy ánh mắt đen láy trợn tròn khó hiểu.

- Rốt cuộc là ngươi vừa lấy từ Du Phụng công pháp gì vậy ?

Lý Quý khuôn mặt nhăn nhó quay lưng bỏ đi, cũng không trả lời. Chỉ vọng lại giọng nói văng vẳng trong thạch động.

- Chờ ta một chút.

.

.

.

.

.

.

Nhìn khuôn mặt hầm hầm của Lý Quý trở lại, Du Phụng ánh mắt chợt loé.

“Thật sự… phát hiện ra sao ?”

“Nếu vậy, chẳng lẽ thật sự phải nắm giữ Nhất Chú Vĩnh Tâm, mới có thể nhận truyền thừa ?”

“Tiểu Kê à, nếu thật sự ngươi không phát hiện ra công pháp này có vấn đề…. Thì quả thật ngươi là người quá tham lam, ta cũng không ngại ra tay hạ sát….”



.

.

Chưa đợi Lý Quý mở lời, Du Phụng đã bật cười.

- Tiểu kê thứ lỗi cho ta. Ta cũng có nỗi khổ riêng !

- Khốn kiếp !!! Cho đến tận bây giờ… phu nhân vẫn không tin tưởng ta ?

Thấy Lý Quý vô cùng động nộ lớn tiếng, Du Phụng tặc lưỡi, giọng điệu liền hạ xuống hoà hoãn.

- Tin. Bây giờ thì ta thật sự tin rồi a.

Thấy ánh mắt Lý Quý nhìn mình có chút thất vọng, Du Phụng liền mỉm cười.

- Thật sự Nhất Chú Vĩnh Tâm với Băng Cung quá quan trọng, nếu Tiểu Kê là ta, hẳn cũng sẽ hành xử giống như ta thôi.

- Nhưng Tiểu Kê yên tâm, coi như ta sai với ngươi trước, xong việc nơi này, ta sẽ đền bù thích đáng cho ngươi, đảm bảo sẽ không khiến ngươi thất vọng a !

Lý Quý nghe vậy ánh mắt chợt động.

“Thật ra việc này trước tiên là do ta tham lam Nhất Chú Vĩnh Tâm mới đúng, nếu là một công pháp bình thường. Du Phụng hẳn sẽ không tiếc rẻ mà thử ta như vậy…”

“Du Phụng nói cũng chẳng sai. Nếu đổi lại là Hợp Hoan Đại Pháp hay Không Thư. Ta… có thể tin tưởng mà đưa cho nàng không ?”

“Con bà nó... chắc chắn là không a !”

.

Nghĩ đến đây, Lý Quý lắc đầu mấy cái.

- Thôi được rồi, phu nhân hãy đưa công pháp chính xác cho ta đi a !

.

.

.

.

.

.

.

.

Cũng như lần nãy.

Lần này Lý Quý mang công pháp Nhất Chú Vĩnh Tâm trở lại cuối huyệt động.

Hà Dạ Tư thấy khuôn mặt không vui của hắn thì nhất thời cũng im bặt. Lý Quý không nói không rằng, cho tay đến ngọc giản màu trắng kia.

Qua chừng 20 chục cái hô hấp.

Lý Quý hắn vừa thả tay ra khỏi ngọc giản trắng kia thì chợt xuất hiện dị động.

“Lách cách… lách cách….”

“Lách cách… lách cách….”

Ngọc giản màu trắng kia bỗng nhiên va vào thành huyệt động, rung lên liên hồi. Lý Quý lẫn Hà Dạ Tư đều cảnh giác bước lùi ra sau, bất giác nhìn nhau, xuất hiện tiếu ý.

“Đùng”

Không chút báo trước, ngọc giản kia liền vỡ ra. Nhưng quỷ dị là khi ngọc giản này vừa vỡ nát, thạch thất ở sau lấy vị trí ngọc giản làm trung tâm bắt đầu nứt toát ra.

“Ầm Ầm Ầm…”

Cả hai cả kinh lui ra sau thêm mấy bước nữa. Lúc này chỉ còn nghe tiếng đá nứt toác rơi vỡ, bụi bay mù mịt khắp nơi.

Không lâu sau, khi bụi bặm lắng xuống. Mới hiện ra một cánh cửa đá đã mở sẵn ra, đằng sau còn ẩn hiện thạch thất ở bên trong.

Lý Quý lẫn Hà Dạ Tư đều nhìn nhau, ánh mắt sáng rỡ.

- Truyền thừa !!!!

Cả hai vừa hí hửng tiến vào bên trong.

“Ầm Ầm”

Cánh cửa đá kia đã nhanh chóng khép lại. Cả Lý Quý lẫn Hà Dạ Tư đều chấn kinh. Nhanh chóng tiến về phía cửa.

Nhưng có làm mọi cách cánh cửa kia vẫn không hề lay chuyển, nào là cả hai dùng sức đẩy cánh cửa kia ra, nào là tìm kiếm các cơ quan ẩn dấu.

Thậm chí cả hai có dùng vô số chiêu thức công kích vào cánh cửa đá kia, cũng không hề xoay chuyển.

Không biết qua bao lâu.

Hà Dạ Tư vuốt mồ hôi trên trán.

- Dường như có trận pháp gia cố, không thể mảy may sứt mẻ được chút nào.

Lý Quý ngồi thụp xuống thở dốc.

- Truyền thừa gì chưa thấy, chưa gì đã thấy bị nhốt lại rồi a. Con mẹ nó, Lý Quý ta cũng có ngày bị nhốt sao ?

Chợt khuôn mặt hắn khẽ động, ánh mắt mở lớn.

“Đúng vậy, làm sao lão tử bị nhốt chết già ở cái xó xỉnh này được…”

“Ha ha ha ha. Có Không Thư, người có thể nhốt được ta, ái dà….

….còn chưa sinh ra đời đâu a ! ”

Bỗng nhìn sang bên cạnh, Hà Dạ Tư đang nhăn nhó lo lắng, Lý Quý ánh mắt chợt loé.



Bất giác xoa xoa tay cười đê tiện.

Dường như thấy hắn đang nhìn mình, Hà Dạ Tư quay phắt lại.

Chỉ thấy khuôn mặt Lý Quý đã trầm xuống, đầy lo lắng ngó đông ngó tây.

Dù sao cũng chẳng thể làm được gì, Hà Dạ Tư liền thở dài, xem xét kĩ càng xung quanh.

Khung cảnh bên trong thạch thất này lớn hơn so với tưởng tượng. Giống hệt như một động phủ của một tu sĩ bình thường vậy, bên trên có vô số viên đá phát ra ánh sáng xanh nhè nhẹ, đủ để thấy cảnh vật bên trong.

Gian động phủ này tương đối đơn sơ, chỉ có một chiếc giường đá, một bộ bàn ghế đá, hai chiếc rương gỗ. Nhưng có lẽ đáng chú ý nhất chính một tảng băng lớn nằm ngay vị trí chính giữa.

Nhìn xuyên qua lớp băng trong suốt, có thể thấy vô cùng rõ ràng. Đó là nhân ảnh một nam tử trung niên đang ôm lấy một nữ tử trung niên vào lòng.

Nam tử kia vô cùng cao lớn, ánh mắt mở ra như đang nhìn về phía Lý Quý miệng cười như không cười. Chỉ thấy nam tử này ấn đường hõm sâu, sống mũi thẳng tắp, ánh mắt trong suốt như nhật nguyệt.

Nữ tử trung niên đang nằm trong lòng nam tử kia thì hai mắt nhắm nghiền tóc vấn cao, nhưng dù vậy, nhìn qua ngũ quan cùng làn da trắng ngần, có thể thấy đây là một tuyệt sắc mỹ nhân.

- Kì quái, gần cả ngàn năm qua. Tại sao khối băng này vẫn lạnh lẽo bốc lên một lớp khói trong không khí như vậy, hơn nữa còn không có chút dấu hiệu nào tan ra.

Lý Quý đang đưa sát mặt tới nhìn nam tử trung niên kia thì liền giật mình, nuốt nước miếng mấy cái gật gù.

- Đúng vậy, ta đã từng thấy Du Phụng thi triển qua ngự băng ở Cấm Không Sâm Lâm, dù vô cùng lão luyện, nhưng băng tính chất vẫn là băng, chỉ qua mấy canh giờ, toàn bộ đều tan chảy thành nước trở lại a.

.

“Cót két…”

.

Đang miên man thì đã thấy Hà Dạ Tư mở ra một chiếc rương gỗ bên cạnh. Nhất thời chỉ thấy từ trong rương chỉ có duy nhất một ngọc giản cũ kĩ cùng với quải trượng điêu khắc kì dị.

Vật này hình dạng cũng không thẳng tắp mà cong vênh hệt như một nhánh cây khô dài chừng 5 tấc, bên trên có một viên đá đỏ rực. Nhìn kĩ vào huyết thạch to bằng nắm tay kia, chỉ thấy như có vô số hạt bụi li ti đang di chuyễn hỗn loạn.

.

- Khoan !!!

.

Hà Dạ Tư khuôn mặt thích thú, đang định cầm vật quải trượng trong rương kia lên thì liền giật thót. Chỉ thấy Lý Quý ánh mắt lo lắng nói.

- Quải trượng này giống hệt như pháp bảo của Du Phụng, cẩn thận một chút, không chạm vào thì tốt hơn. Pháp bảo của Băng Cung hàn tính cực mạnh, không khéo….

Nghe vậy, Hà Dạ Tư như nghĩ gì đó rồi gật đầu. Bên cạnh, Lý Quý cách không thu ngọc giản kia lên. Chăm chú ngưng thần.

Không lâu sau, hắn mới gật gù nhìn sang hai nhân ảnh bên trong khối băng.

- Thì ra nam tử trung niên này tên là Đường Hạ Quân, Cung chủ băng cung đời thứ 8, nữ tử bên cạnh chính là phu nhân y, cũng là trưởng lão Băng Cung, Du Tố Tố. Cả hai người này đều là Huyền Ma sơ kì.

- Ai dà… Huyền Cảnh là cảnh giới mà biết bao tu sĩ mơ ước chạm đến, không ngờ cũng có ngày vẫn lạc.

Hà Dạ Tư nghe vậy như lâm vào trầm tư. Chợt thấy Lý Quý nhìn sang quải trượng đăm chiêu.

- Đây quả thật là pháp bảo trấn phái của Băng Cung, cũng chính là vật mà các Cung chủ các đời trước dùng qua…

…. Huyết Châu Hàn Trượng !

- Để ta mở nốt chiếc rương này xem nào !

Dứt lời, Lý Quý đi đến chiếc rương thứ hai mở ra.

.

“Két két…”

.

Nắp rương vừa bật lên, nhất thời khuôn mặt cả hai liền phát sáng. Không phải vì Lý Quý cùng Hà Dạ Tư vui mừng, mà thật sự trong rương đang có vật gì đó phát sáng ánh lên khuôn mặt hai người bọn hắn.

Lý Quý trợn tròn nhìn sang Hà Dạ Tư, cả hai đều thấy vẻ kinh hãi trong mắt đối phương. Hắn quay phắt sang nhìn chăm chăm xuống rương gỗ, miệng nuốt nước miếng mấy cái ừng ực, vô thức cất lời.

- Con bà nó !

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv