Dục Tu Ký

Chương 182: Ta Là Sư Phụ.... Của Sư Phụ Tống Thanh Thư !



Nhưng hiển nhiên không phải vì vậy mà hắn dừng tay, ngược lại, còn khoái chí ra sức dày vò hạ thân nàng ta vừa nhanh vừa mạnh hơn.

Không biết qua bao lâu.

Lúc này không chỉ Hà Dạ Tư, mà ngay cả Lý Quý hắn cũng đã không thể chịu nổi kích thích, cả người đã nóng phừng, hạ thân như muốn nổ tung. Chỉ thấy hắn gượng dậy, vạt áo lau qua chất lỏng nhầy nhụa trên miệng, nhoẻn miệng cười đắc ý.

Hà Dạ Tư ánh mắt đang mê man, bất ngờ giật thót trợn tròn cả kinh.

“Ọc … ọc…”

Chỉ nghe âm thanh kì lạ phát ra bên dưới, đối phương không biết từ lúc nào đã cho thanh côn thịt gân guốc kia vào bên trong hạ thân mình. Hà Dạ Tư dù biết trước sẽ có kết cục này, nhưng vô thức vẫn giãy dụa không ngừng.

“U…um….ư..um…”

.

.

“Phạch…”

Lý Quý vừa thấy nàng ta cựa quậy hai chân dưới liền thô bạo nhấp sâu đến, khiến Hà Dạ Tư nhất thời như khựng lại. Khuôn mặt có chút mê man, chỉ còn nghe tiếng thở dốc ngắt quãng phát ra.

- Cô nương hà tất phải giẫy dụa a !

Nàng ta vừa định thần đã thấy Lý Quý áp sát mặt tới, thì thầm vào tai mình.

- Tống Thanh Thư có thể nổi danh ở Thất Thải giới về khoản cầm kì thi hoạ, nhưng về khoản này….

- Cô nương có thể kiểm nghiệm…. ai dà…. ta là sư phụ của sư phụ Tống Thanh Thư đây a ! Hi hi hi hi.

Chỉ thấy khuôn mặt Hà Dạ Tử đỏ bừng như phẫn nộ. Bất ngờ, Lý Quý nghe thấy âm thanh trong đầu.

“Hạ tiện ! ”

Khuôn mặt Lý Quý vô cùng đặc sắc, bật cười một tràng.

- Ai dà… còn tưởng cô nương nói không được, quên mất là có thể truyền âm a !

Hắn cười thích thú, vươn tới liếm vành tai trắng ngần của Hà Dạ Tư, khiến nàng ta rùng mình nổi da gà khắp người.

- Ta không chỉ là luyện khí sư mà ta…. còn có một biệt tài đó là còn luyện cho các nữ tử….

.

….phát âm nữa….

.

Hà Dạ Tư đang nhăn nhó, khuôn mặt thất thần khó hiểu, bất ngờ mao côn bên dưới không chút báo trước nhấp tới. Nhất thời khiến nàng ta nhíu mày, không tự chủ rên khẽ.

“U….ư……ummmm”

Nàng ta vừa mở miệng liền giật thót cảm thấy mình thất thố. Đồng thời mới hiểu ý tứ của đối phương. Ánh mắt đanh lại nghiến răng truyền âm.

“Ngươi tốt nhất nên giết ta đi…. nếu Hà Dạ Tư ta lần này thoát khốn…

….ta sẽ khiến tặc tử ngươi sống không bằng chết…”

Lý Quý trố mắt, khuôn mặt vô cùng bỉ ổi trêu ghẹo.

- Ấy da… ta sợ quá đi thôi. Còng tay của Thượng Vận Ngục này, ngay cả Quân Cảnh cũng phải ăn trái đắng, kể gì Thiên Cảnh a…

- Ha ha ha ha….



Nhất thời hạ thân bên dưới nhịp đến càng lúc càng mạnh hơn. Nhưng dù vậy, chỉ thấy Hà Dạ Tư nhăn nhó cắn chặt răng, quyết không phát ra âm thanh nào, đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy. Nhưng chẳng biết tại sao, ánh mắt kia không làm hắn chán ghét mà ngược lại càng kích thích Lý Quý hơn.

Hơn nữa lúc này với tư thế dựa vào thạch động, hai chân đưa lên lại khiến âm hộ nàng ta lại vô tình bóp chặt lấy vật cứng đang chọc ngoáy kia hơn…. mặc dù nàng ta không hề muốn như vậy.

Cảm thấy bên trong âm hộ Hà Dạ Tư một cỗ ẩm ướt xen lẫn với chật chội ấm nóng mãnh liệt càng khiến Lý Quý rạo rực hơn. Hơi thở dồn dập, động tác nhấp đến cũng nhanh hơn.

.

.

.

.

Không biết qua bao lâu.

.

“Bạch… bạch…. bạch…. bạch…. bạch…”

.

“Bạch Bạch…. bạch bạch….”

.

“ưm…. ư…… u….. um…”

.

“Phạch…. phạch… phạch….”

.

“Ơ…ơ….ơmmmmm…..ummmm”

.

“Bạch… bạch…. bach….”

.

“Ư….. ư…..”

.

Bên trong huyệt động thí luyện vô cùng yên ắng. Chỉ nghe tiếng da thịt dập vào nhau ma sát cùng với tiếng rên rỉ vang vọng cả không gian. Hiển nhiên không phải tiếng rên rỉ của Lý Quý, mà chính là của Hà Dạ Tư phát ra.

Những tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn kia khiến Lý Quý vô cùng khó hiểu, hắn hiển nhiên không còn là tiểu tử chân ướt chân ráo mới bước vào tu chân nữa. Hiện tại cho dù khoái cảm dưới hạ thân truyền đến liên hồi, nhưng lại vô cùng cảnh giác.

Vấn đề lúc này là Lý Quý biết dù Hà Dạ Tư có khoái cảm đi nữa, nhưng với tu sĩ Thiên Cảnh, định lực khác hẳn với tu sĩ thấp giai.

Hơn nữa Hà Dạ Tư vốn cao giai hơn Lý Quý, khi bị hấp thu nguyên âm, hẳn là sẽ nhạy cảm mà phát hiện ra. Không giống như nữ tử Mạn La cốc trước đây, đến tận ngày thứ hai mới phát giác.

Nếu như Hà Dạ Tư thật sự chán ghét, chắc chắn cho dù có khoái cảm đến mấy, tuyệt sẽ không hé miệng nửa lời.

Lý Quý hắn vẫn nhớ như in trước đây ở Thần Kiếm Tông lúc gần đi Lỗ Hà Trấn, có lần cùng hoan lạc với Tuyết Nhi, Lý Xuân Hồng.

Hợp Hoan Đại Pháp pháp môn chuyên tu bổ dương của Tông chủ Hợp Hoan Tông vốn có 9 tầng. Nhưng Lý Quý đã hoàn toàn làm chủ đến tầng 2. Tuyết Nhi và Lý Xuân Hồng vận dụng công pháp Thải Dương Bổ Âm của nữ đệ tử bình thường lại bị rơi xuống hạ phong, vô tình bị Lý Quý hút khô kiệt.

Trong quá trình giao hoan, Tuyết Nhi địa cảnh thì hậu quả ít hơn, ngược lại Lý Xuân Hồng không những không đạt lợi ích còn tổn hại nguyên âm. Chính vì vậy Lý Quý mới nhờ Liễu Thanh mới đến áp trận, điều tiết lại dương khí hỗ trợ cho Lý Xuân Hồng.

Nhưng khi đó Liễu Thanh lại đang cùng Mặc Long bận bịu giải quyết sự vụ tông môn. Ban đầu Liễu Thanh từ chối nhưng thấy bộ dạng thành khẩn của Lý Quý cũng đành lắc đầu gác lại sự vụ mà đến hỗ trợ ba người bọn hắn.



Bà ta chỉ ngồi bên cạnh xếp bằng, dùng huyết linh lực áp chế hắc linh lực của Lý Quý. Nhưng lúc này Lý Quý đang hoan lạc với hai người Lý Xuân Hồng, Tuyết Nhi thế nào mà khi nhìn sang Liễu Thanh bên cạnh lại tinh khí thượng não.

Lại gạ gẫm Liễu Thanh giao hoan cùng, không cần nói cũng biết, dù Liễu Thanh cũng là Dục Tu, vốn không ngại ngần chuyện này. Nhưng thời điểm này Mặc Long vừa mới trở về từ Bạch Thành, bà ta vừa lo lắng sự vụ tông môn, vừa lo lắng Mặc Long phát giác.

Nên dù không từ chối giao hoan với Lý Quý hắn, nhưng suốt quá trình, Liễu Thanh chỉ khuôn mặt lạnh nhạt, không hé miệng nửa lời phát ra chút âm thanh gì. Hắn vừa phóng xuất, Liễu Thanh liền nôn nóng mang lại y phục trở về.

Lý Quý thì không nói, chỉ thấy hắn lăn ra ngủ thẳng cẳng. Nhưng hai người Tuyết Nhi thấy bộ mặt kia của Liễu Thanh thì không chỉ mất hứng mà còn sợ hãi không thôi. Rốt cuộc cả ba sau này nhất quyết thống nhất nếu Liễu Thanh bận bịu, sẽ không làm phiền bà ta nữa.

Cũng chính vì liên tưởng đến vấn đề này, Lý Quý mới vô thức dâng lên nghi ngờ với Hà Dạ Tư trước mắt.

Nhưng nếu có gì trên đời khó đoán biết nhất thì chính là tâm tính nữ nhân. Nhìn khuôn mặt đỏ vưu vật của Hà Dạ Tư đang đỏ phừng nhắm nghiền mắt rên rỉ. Lý Quý có suy nghĩ nát óc cũng không ra, nên cũng đành mặc kệ mà cho ra sau đầu, tận hưởng huyệt động ẩm ướt bên dưới.

.

.

.

Gần nửa canh giờ sau.

Hà Dà Tư lúc này đã không còn tựa lưng vào thạch động, mà lại quỳ gối, thượng đồn trắng ngần chổng lên. Lý Quý đang quỳ gối cầm lấy hai tay đang bị còng ngược ra sau của nàng ta, ra sức nhấp tới.

Bên trong huyệt động ánh sáng mờ ảo, chỉ thấy hai nhân ảnh dính chặt lấy nhau nhấp nhô đều đặn, tiếng động đầy nhục dục cứ vang vọng luẩn quẩn xung quanh.

“Phạch… phạch… phạch…..”

“Ứ…ơ… ư…. ơ….”

“Phạch phạch… phạch phạch…”

“ưm… ưmmm… ư….”

Lúc này Hà Dạ Tư dường như rên rỉ càng lúc càng lớn hơn, ở phía sau nhìn đến cơ thể nàng ta là những đường cong vô cùng vưu vật, Lý Quý lại càng kích phát hơn, một tay còn đang nắn bóp bờ mông trắng ngần của nàng ta chợt len lỏi đến cúc hoa chọc ngoáy.

Những nhịp nhấp càng lúc càng mạnh bạo, bất ngờ Lý Quý đình chỉ, hai mắt nhíu lại cả người run lên từng tràng. Lúc này hắn không kìm chế nữa, hạ thân co giật mấy cái, tinh khí khí ồ ạt phóng xuất vào bên trong huyệt đạo ẩm ướt kia của Hà Dạ Tư không chút giữ lại.

Cảm giác khoan khoái lan khắp toàn thân, hắn hai mắt nhắm nghiền, tranh thủ thở dốc.

Bỗng nhiên..... cảm thấy cả người như nhẹ bâng, chưa bao giờ thoải mái như vậy.

Khuôn mặt giãn ra đầy thư thả, chợt Lý Quý cảm thấy tiếng động kì lạ, liền giật mình mở mắt.

Hà Dạ Tư vẫn giữ nguyên tư thế đó, hai tay vẫn bị còng chặt mông nhô cao, dương vật hắn bên trong cũng chưa có rút ra.

Nhưng cả hai lại đang ở trên giường, trong một căn phòng nhỏ hệt như sương phòng của nữ tử.

Căn phòng này cũng không lớn cho lắm, bên trong chỉ có một giá sách, một chiếc bàn nhỏ cùng gương và một ít vật dụng của nữ tử.

Bên trong phòng ánh đèn dập lập loè khiến cảnh vật có chút mờ ảo, bên ngoài chỉ một màu tối đen, còn nghe tiếng gió rít qua các tán cây thổi ù ù. Dường như trời chuẩn bị sắp mưa vậy !

Lý Quý đang miên man đã thấy Hà Dạ Tư quay đầu, miệng dù bị bịt chặt nhưng lại truyền âm cho hắn.

“Chàng thật là hư hỏng a ! Khiến thiếp sướng phát điên lên được !”

Bất giác khuôn mặt Lý Quý nhíu lại, đang cảm thấy vô cùng khó hiểu, chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã nghe.

“Lần này để thiếp cưỡi lên chàng nhé !”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv