- Ây da… phu nhân đừng đùa nữa. Tình lang của người không khéo chết thật đấy a !
.
.
Hà Dạ Tư chấn kinh, quay sang đã thấy Lý Quý ngồi dậy từ lúc nào, nhìn mình đầy tiếu ý.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hà Dạ Tư trợn tròn, nhưng nàng ta cũng lịch lãm không ít, nhanh như chớp định thần, không chút suy nghĩ niệm pháp quyết...
Bất ngờ Hà Dạ Tư cảm thấy lạnh ngắt !
Không phải lạnh lẽo vì sợ hãi, mà thật sự cảm thấy có một lớp băng lạnh giá từ sau lưng mình. Không chỉ vậy, hai tay của nàng ta không biết từ lúc nào đã bị một lớp băng dày đặc phong toả.
Đang định bỏ chạy đã thấy hai chân như dính liền với thạch sàn bên dưới, nhất thời Hà Dạ Tư chấn kinh tột độ nhìn xuống.
- Ngươi còn non lắm ! Vô Sắc Tán quả thật không màu không mùi, nhưng có một nhược điểm chí mạng đó là….
….người sử dụng thuốc giải, lại có mùi Trù Linh Thảo vô cùng nồng.
Hà Dạ Tư bất ngờ quay lên đã thấy Du Phụng đứng sát trước mặt mình mỉm cười.
- Ngươi… ngươi.…?
Chỉ thấy khuôn mặt Du Phụng nhướng mày cười như không cười.
- Nhược điểm thứ hai, không có tác dụng với người bế khí !
- Nhược điểm thứ ba, Vô Sắc Tán vô dụng với Quân Cảnh….
…. như ta !
Bất ngờ nghe tiếng Lý Quý la oai oái vọng sang.
.
- Phu nhân, ngươi vô dụng nhưng ta có a…
.
- Thuốc giải thuốc giải… ta gần bế khí không nổi rồi a !
.
Du Phụng bật cười, ngọc thủ đưa đến chạm vào lớp băng trên tay của Hà Dạ Tư, kì quái ở chỗ, ngón tay Du Phụng chạm vào tảng băng cứng kia như chạm vào một khối nước vậy, không chút khó khăn lấy ra trữ giới chỉ trên tay Hà Dạ Tư mặc cho nàng giãy dụa.
Vừa rút ra, khối băng đã trở lại như thường.
.
.
.
.
.
.
.
- Phu nhân, còng tay còng chân này, hệt như của Thượng Vân Ngục a ! Khi nào có thể cho ta mượn mấy cái được không a ?
- Ngươi lại nảy ra chủ ý xấu xa gì nữa đấy ?
- Hắc hắc, ta hoàn toàn là sử dụng vào chính vụ a… mà này, tại sao lại phải bịt miệng nàng ta a ?
Du Phụng liếc mắt, thấy Lý Quý đang đứng chống nạnh nhăn nhó thì bật cười, nháy mắt thâm ý.
- Ngươi khám xét thân thể người ta được rồi, chẳng lẽ…
…phải khám cả miệng ?
Nhìn sang đối diện, thấy biểu hiện vô cùng đặc sắc của hắn thì mới nói tiếp.
- Ta không muốn trong lúc thi pháp bị tiếng ồn của ngươi làm phiền đâu a .
- Được rồi, tranh thủ thời gian đi, còn phải lấy truyền thừa nữa !
Lý Quý gật gật mấy cái, nhìn sang Hà Dạ Tư, chỉ thấy ánh mắt nàng ta nhìn hắn vô cùng oán độc, cũng chẳng biết nghĩ gì.
Chỉ thấy hắn vác nàng ta lên vai, thấy Hà Dạ Tư ra sức giãy dụa, hắn liền vỗ mông nàng ta mấy cái, chợt nghe thấy giọng Du Phụng.
- Tiểu Kê, Nhất Chú Vĩnh Tâm thi triển vô cùng hao tốn khí huyết, ta chỉ có thể đi được đến đây thôi. Con đường bên trong động huyệt kia… ngươi phải tự đi thôi !
- Phu nhân yên tâm, phần còn lại… để ta !
Khuôn mặt Du Phụng nghĩ gì đó, chợt dặn dò.
- Nhớ tìm hiểu vì sao nữ tử này lại xuống tay với Tống Thanh Thư.... còn nữa...
- Tiểu Kê ngươi chơi đùa xong… để tránh hậu hoạn… ngươi …
Lý Quý khựng lại, qua mấy hô hấp mới quay ra sau gật đầu, còn nháy mắt mấy cái.
- Ái dà… không làm phiền phu nhân nữa, ta đi động phòng đây a !
Nghe vậy, Du Phụng trợn tròn, bỗng thất thần mấy hơi thở, sau đó chẳng biết nghĩ gì liền bật cười.
.
.
.
.
Lý Quý vác Hà Dạ Tư vào đi sâu vào huyệt động thí luyện kia gần 600 trượng.
Chỉ thấy huyệt động nơi này càng đi sâu vào càng nhỏ, di không được bao lâu, lúc này huyệt động chỉ còn rộng hơn bốn trượng.
Bất ngờ, tim chợt đập nhanh bất thường, hắn dần thấy hai chân nặng trĩu, hô hấp có chút không đều. Ánh mắt Lý Quý chợt động, miệng lẩm bẩm.
- Bắt đầu xuất hiện áp chế rồi sao ?
.
.
- U..u….um….
.
Hà Dạ Tư liên tục giãy dụa, dù miệng bị cột chặt nhưng vẫn cố phát ra âm thanh. Lý Quý cảm thấy kì lạ, qua mấy hô hấp mới bật cười.
- Đúng rồi…. ngươi hiện đang là Thiên Cảnh trung kỳ, bị áp chế hẳn là còn khó chịu hơn cả ta.
- Con mẹ nó, cái cảm giác này… thật khó chịu.
Dứt lời, hắn liền quay người ra ngoài trở lại.
Đoán chừng đi hơn 50 trượng, nơi này rộng rãi khô ráo hơn một chút, cảm thấy áp chế kia biến mất, Lý Quý mới gật gù đặt Hà Dạ Tư xuống.
.
“Xoẹt xoẹt….”
.
Hắn không chút báo trước xé toang y phục của nàng ta xuống. Dưới ánh sáng mập mờ của mấy nhành dây leo bên trên hang động. Nội y trắng mỏng cùng cơ thể vưu vật trắng ngần của Hà Dạ Tư hiện ra trước mắt.
Lý Quý ngồi xuống, lắc đầu mấy cái không khỏi trầm trồ.
- Khuôn mặt lẫn cơ thể đều hoàn hảo, phải nói là diễm mỹ tuyệt luân, trong tất cả những nữ tử ta từng gặp qua, ngươi có thể xếp vào ba hạng đầu.
- Quả thật giết ngươi.... thật đáng tiếc ! Nếu ngươi tu vi thấp một chút, không biết chừng lại còn có khả năng sống sót rồi a.
Vốn dĩ trước đây, Hà Dạ Tư chỉ biểu hiện ra bên ngoài là tu vi Địa Tiên tầng 6. Lý Quý mới nảy ra chủ ý dùng Dục Thi Quyết điều khiển chi phối nàng.
Nhưng ban nãy, Hà Dạ Tư đã vô tình tiết lộ tu vi thực sự chính là Thiên Cảnh. Hiển nhiên Lý Quý không dám mạo hiểm thi triển Dục Thi Quyết lên nàng, bởi vậy hắn mới có chút tiếc nuối như vậy.
.
“ummm…u…umm…”
.
Chỉ thấy Hà Dạ Tư ánh mắt nhìn hắn vô cùng phẫn nộ, miệng ú ớ cũng chẳng biết đang nói gì. Lý Quý thấy vậy liền bật cười.
- Ai da… ta không nôn nóng ! Hà cô nương hà tất phải nôn nóng vậy a.
Dứt lời, hắn liền kề sát vào mặt nàng ta, hít một hơi thật sâu khuôn mặt đầy hưởng thụ.
- Mùi Trù Linh Thảo dù có một chút nồng, nhưng vẫn không lấn át được mùi cơ thể của cô nương a !
- “U…um…umm”
Hà Dạ Tư không chút báo trước, húc đầu vào mặt Lý Quý.
“Bốp”
Dù bị còng chặt hai tay ra sau, nhưng nàng ta dù sao cũng là tu sĩ Thiên Cảnh, khí lực vô cùng lớn. Cú húc bất ngờ này, khiến Lý Quý nổ cả đom đóm, giật bắn mình thoái lui. Chỉ thấy hắn khuôn mặt nhăn nhó chảy cả nước mắt, xoa xoa mũi mình.
Trước mặt ươn ướt, thì ra máu ở trên mũi chảy xuống thành dòng.
- Ha ha ha… khá lắm !... Có chống cự vậy mới thú vị a !
Lý Quý nén đau, lau vết mắu chảy dài kia, chợt mỉm cười đê tiện, bộ dạng hệt như sắc lang.
- Ây da… cô nương thật khiến ta hoài niệm quãng thời gian ở Thượng Vân Ngục a.
Nhất thời, hắn từ từ tiến tới xé toang yếm voan cùng hạ y bên dưới. Lúc này cả cơ thể loã lồ của Hà Dạ Tư hiện ra trước mặt. Chỉ thấy bên trên là hai bầu ngực trắng ngần cong vút, nhũ hoa bên trên hai ngọn núi như hạt lựu hồng nhô cao đầy mời mọc.
Bên dưới, dù Hà Dạ Tư khép chặt hai chân nhưng vẫn thấy lấp ló một đám hắc mao thưa thớt vô cùng khiêu khích.
Đứng trước một nữ tử xinh đẹp hiếm thấy đang bị khoá chặt loã lồ thế kia, Lý Quý bất giác cả người cũng nóng ran lên, hạ thân bên dưới không biết từ lúc nào đã dựng đứng.
Nhìn vật nhô lên ở đối diện, Hà Dạ Tư chợt mở lớn mắt, miệng ú ớ, giãy dụa liên hồi.
- Ha ha ha ha…
Hắn bật cười một tràng thích thú, nhanh chóng cởi sạch y phục của mình lao tới hệt như một con sói đói vậy.
.
.
.
.
.
.
.
Cũng lúc này.
Bên ngoài Thạch Sâm Lâm.
Trời đã về đêm, chỉ thấy mưa phùn lất phất, sương mù giăng khắp nơi. Từ xa nhìn lại chỉ thấy dải lụa xám như hoàn toàn bị nhấn chìm bên trong mây vậy.
Ngay ở trung tâm Tống gia chính là một toà nhà cổ kính.
Dù trời đổ mưa, nhưng xung quanh vẫn thấy lính canh dày đặc, cứ vài bước chân lại có một tu sĩ Địa Cảnh. Hẳn đây là nơi được bảo vệ sâm nghiêm nhất của Tống gia.
Cũng dễ hiểu bởi phía trước toà nhà cổ kính này, có một tấm bảng lớn. Trời tối mù mịt, sấm chớp bỗng giật loé, hiện lên ba chữ sơn son thiếp vàng.
…..Nghị Sự Phòng.
Đúng như tên gọi, đây cũng chính là nơi cao tầng Tống gia hội họp bàn bạc đại sự.
Trong phòng không khí vô cùng yên ắng, trung tâm có một bộ bàn đá tròn bằng Huyết Thạch đỏ rực. Xung quanh có vô số giá sách chất đủ mọi loại ngọc giản lẫn đồ vật kì lạ. Ở giữa bàn tròn ánh lửa lập loè, nhìn kỹ mới thấy có 5 nhân ảnh đang ngồi.
Lúc này, một nam tử cao lớn, bộ dạng uy nghiêm, mắt sâu mũi quặp vô cùng nổi bật chợt mở lời.
- Có tìm được nguyên nhân vì sao tu sĩ Thiên Cảnh của chúng ta chết không ?
Người vừa nói chính là Tống Lượng, trang chủ của Tống gia. Đối diện, một nữ tử nghe vậy liền cúi đầu chắp tay.
- Trang chủ, chuyện này… chuyện này…
Tống Lượng dường như mất kiên nhẫn.
- Ngươi có gì mau nói, ấp a ấp úng cái gì ?
Bên cạnh, có một nhân ảnh lão nhân già nua chợt mở miệng khàn khàn.
- Việc người thu hoạch của Tống gia mất mạng, đã rất lâu rồi chưa xuất hiện. Trang chủ có chút nôn nóng, ngươi cũng chớ để ý. Nói lão nghe xem rốt cuộc có vấn đề gì ?
Lão nhân này cũng chính là một trong hai lão nhân đi cùng với Tống Lượng mở ra lối vào một huyệt, đồng thời cũng chính là phụ thân của Tống Lượng.
Nữ tử kia nghe vậy mới chắp tay.
- Tống lão tổ, Tống trang chủ… sáng nay, bốn người của chúng ta vào điều tra, đều chết cả. Chỉ có hạ nhân vào cuối cùng mới may mắn sống sót.
.
.
- Cái gì ? Lại chết nữa ?