Du Phụng ánh mắt thoáng có bất ngờ.
- Việc này ta thật sự cũng rõ, cũng có thể như ngươi nói a. Nhưng quan trọng hơn, ta muốn….
Chỉ thấy Lý Quý bật cười.
- Ây da, ta biết rồi. Mấy hôm nay chúng ta đi một mạch không nghỉ, cũng chẳng cố kị nguy hiểm mà đi xuyên qua trung tâm của Cấm Không Sâm Lâm để rút ngắn thời gian, ta đã đoán được phần nào rồi.
Nghe vậy, Du Phụng chỉ nhoẻn miệng cười.
- Dù sao chuyện nhiều người cùng vào một huyệt động cũng chẳng có gì kì lạ, hơn nữa Tống gia đã quen thuộc với huyệt động này, đồng hành cùng Tống Thanh Thư cũng bớt được không ít cạm bẫy rắc rối cho chúng ta.
Khuôn mặt Lý Quý vô cùng đặc sắc, quay sang nhướng mày thâm ý.
- Nơi này vừa tăm tối, vừa không có ngoại nhân. Phu nhân quả nhiên biết lựa chọn địa điểm để thi triển Nhất Chú Vĩnh Tâm a.
Dứt lời, Du Phụng ngạc nhiên khó dấu, ánh mắt cũng ẩn hiện tiếu ý.
- Từ khi gặp qua Du Tần, Tiểu Kê dường như....
...rất hiểu rõ về Băng Cung nhỉ !
Chẳng biết nghĩ gì, Lý Quý đi sát lại bên cạnh Du Phụng, khuôn mặt có chút tò mò cười cợt.
- Phu nhân không biết đó thôi, Tống Thanh Thư quả thực kì tài, thật sự đi 3 bước ngâm một bài thơ đấy, tận mắt ta chứng kiến đấy a…
- Ai da, không biết khi bị phu nhân cưỡi lên, Tống Thanh Thư có ngâm thơ được không nhỉ ?
- Không chừng....
....phu nhân nhấp xuống 3 cái, hắn lại ngâm được 3 câu ấy chứ !
Chỉ thấy Du Phụng khuôn mặt trợn tròn vô cùng đặc sắc, ửng đỏ lên, không lâu sau mới phì cười.
- Chẳng ngờ ngươi…. chuyện như vậy cũng nghĩ ra được ! Hi hi hi…
Bỗng ánh mắt đang tiếu ý của Du Phụng nheo lại nhìn Lý Quý như có thâm ý.
- Dường như biểu hiện Tiểu Kê có chút kì lạ a…. phải chăng ăn dấm chua ?
Khuôn mặt Lý Quý chợt nóng ran, có chút thất thố.
- Khốn kiếp. Ta ?… ta mà ghen á ?
Nhìn Du Phụng cười tủm tỉm, Lý Quý dường như cũng cảm thấy mình có chút thất thố. Vội định thần thở dài.
Chỉ thấy hắn ngồi xuống bên cạnh nàng ta, chống hai tay ra sau, ngửa cổ nhìn mấy áng mây trôi lửng lờ trên đầu. Chỉ nghe tiếng hít sâu của Lý Quý.
- Thật ra chỉ là tâm tình ích kỷ bình thường của nam tử, phu nhân cũng chớ có để ý a.
Du Phụng khẽ quay sang nhìn hắn mỉm cười.
- Giống như hài tử bị giành mất ngoạn cụ ?
(*Ngoạn cụ: Đồ chơi )
Hắn nghe vậy liền bật cười, cũng không nhìn sang Du Phụng mà nhìn lên trời.
- Cũng không hẳn nhưng… phu nhân so sánh vậy cũng chẳng sai. Đều là tu thuật thái bổ, có lẽ phu nhân phần nào hiểu cảm giác của ta.
- Đôi khi…
….. ta thật sự thèm muốn cảm giác ghen tuông, đôi khi… ta thật sự muốn một mối quan hệ rõ ràng không mập mờ. Chỉ đơn giản như phàm nhân, uyên ương vui thú điền viên… nhưng việc này … quả là xa xỉ…
Nghe đến đây, Du Phụng như lâm vào trầm tư, không lâu sau mới nhìn lên trời. Thở dài.
- Đây là cái giá phải trả khi bước vào con đường trái luân lý này… chúng ta đều giống nhau Tiểu kê à, chúng ta đều bị nguyền rủa… vĩnh viễn…
…. Chẳng thể tìm được tình yêu cả…
Chợt nghe Lý Quý lẩm bẩm.
- Phu nhân sai rồi. Ta nói xa xỉ, chứ cũng chẳng nói qua không có.
- Mọi sự đều do chúng ta cả, nếu không có thì ta làm cho có, không có đường thì ta tạo ra đường….
Ngước sang thấy Du Phụng đang trố mắt nhìn mình, Lý Quý bật cười.
- Đây là thứ mà Du Tần đã dạy ta đấy.
- Ta tin rồi cũng sẽ đến lúc… phu nhân sẽ tìm được tình yêu của mình. Biết đâu….
....Lại chính là Tống Thanh Thư ?
Khuôn mặt Du Phụng như khựng lại, nhìn Lý Quý thật sâu. Chẳng biết nàng ta nghĩ gì, chợt mỉm cười nói ngắt quãng.
- Biết đâu…
....lại là Tiểu Kê ?
Nghe vậy, hắn liền quay phắt sang, chỉ thấy Du Phụng đang nhìn mình thất thần thì Lý Quý ánh mắt bỗng xuất hiện dị sắc.
“Ta có nhìn nhầm không ? Tại sao ánh mắt Du Phụng lại….”
“Có chút quen thuộc…..”
“Con bà nó…”
“Đúng rồi… chính là ánh mắt Tuyết Nhi, Đan Hiểu cùng tỷ tỷ trước đây…”
“Giống hệt như vậy a… đừng nói….”
“Nhưng…chắc không đâu…Du Phụng quái quỷ, không chừng lại là trêu đùa ta a…. ”
Lý Quý vội nuốt nước miếng mấy cái, ho khan.
- Ai da… phu nhân a… không làm phiền ngươi nữa. Ta đi giải quyết nỗi buồn một chút a !
Nhìn bộ dạng vội vàng như mèo bị dẫm đuôi của Lý Quý. Du Phụng ánh mắt đang miên man chợt nghĩ gì đó, liền bật cười khúc khích.
.
.
.
.
.
.
.
Đến sáng sớm ngày sau.
Lý Quý chờ đợi buồn chán liền ngủ thẳng cẳng, nước dãi chảy cả ra miệng. Bất ngờ nghe tiếng gọi nữ nhân có chút gấp gáp ở trong đầu.
“Tiểu Kê…. Tiểu Kê…. ”
Hắn mắt nhắm mắt mở bật dây, chợt khuôn mặt sáng lên.
Không biết sau bao lâu, từ bên trong sương mù dày đặc, hai nhân ảnh có chút chật vật xuất hiện.
Chính là Tống Thanh Thư cùng Hà Dạ Tư.
Dù toàn thân có chút vấy bẩn, nhưng Tống Thanh Thư bộ dạng vẫn vô cùng tiêu sái. Bên cạnh, y phục có chút rách rưới rướm máu của Hà Dạ Tư không làm lu mờ nhan sắc của nàng chút nào, ngược lại còn khiến nữ tử này có một loại phong sắc khác thường.
Dường như bất ngờ vì thấy Du Phụng cùng Lý Quý, Tống Thanh Thư có chút ngạc nhiên bật cười.
- Cứ tưởng chúng ta là nhóm đến đầu tiên, không ngờ Du trang chủ còn sớm hơn !
Du Phụng ánh mắt đang nhắm nghiền chợt mở ra, mỉm cười.
- Khiến công tử chê cười rồi, chúng ta cũng là vừa mới đến thôi.
Tống Thanh Thư cũng vô cùng thoải mái, tiến đến ngồi cách đó không xa. Hà Dạ Tư thấy vậy cũng ngồi xuống xếp bằng định thần. Chỉ thấy Tống Thanh Thư ánh mắt có chút lo lắng nhìn về khu rừng phía sau.
- Chuyến đi này có chút bất thường, yêu thú dường như phát điên lên tấn công bừa bãi không chút cố kị, trên đường ta thấy không ít thi thể bị cắn xé.
Chỉ thấy hắn thở dài.
- Truyền thừa hay thu hoạch thì chưa thấy, trước mắt đã thấy tổn thất thảm trọng rồi a !
Du Phụng nghe vậy như lâm vào trầm tư, còn Lý Quý thì đang nhắm nghiền mắt chẳng biết đang nghĩ gì, bộ dạng cao thâm mạt trắc.
(*Cao thâm mạt trắc: Sâu không lường được, thâm sâu khó dò )
Ánh mắt Tống Thanh Thư đảo một vòng, chợt mở lời.
- Chẳng hay phu nhân đã chọn được lối vào nào chưa ?
Chỉ thấy Du Phụng cười khổ.
- Thật sự chúng ta cũng chẳng biết chọn lối nào, Tiểu Kê đại sư là chọn bừa cửa động này đây a !
Lý Quý ánh mắt như động, nhưng cũng không có biểu hiện gì, chỉ mở mắt nhe răng mỉm cười. Tống Thanh Thư chẳng biết nghĩ gì, qua mấy hô hấp liền chắp tay mỉm cười.
- Vậy chẳng hay trang chủ cùng đại sư có muốn đồng hành cùng chúng ta không a ?
Vừa nghe vậy, Lý Quý cùng Hà Dạ Tư bên cạnh Tống Thanh Thư thoáng qua bất ngờ. Nhưng cũng không có phản ứng gì. Chỉ thấy Du Phụng ánh mắt mở lớn.
- Đồng hành cùng công tử, chúng ta cầu còn không được !
Hiện tại Tống Thanh Thư tu vi Thiên Tiên Sơ kì, cũng là tu vi cao nhất trong bốn người nên nàng ta mới khách khí nói như vậy. Biểu hiện của Du Phụng vô cùng khéo léo hợp lý, Tống Thanh Thư hiển nhiên không nhìn ra có gì khác thường.
- Ha ha ha. Phu nhân quá lời rồi !
Sau khi Tống Thanh Thư cùng Hà Dạ Tư toạ thiền hơn một canh giờ phục hồi trạng thái. Cả nhóm bốn người bắt đầu tiến vào bên trong huyệt động kia, Lý Quý chỉ thấy cảnh vật còn lớn hơn so với tưởng tượng, nơi này cao hơn sáu trượng, hoàn toàn chìm trong bóng đêm.
Hắn là phóng thần thức mới quan sát được cảnh vật bên trong, phía dưới sàn trải vô số viên đá lớn hơn hai gang tay, vô cùng bằng phẳng.
Ngược lại, phía trên thạch động lại gập gồ, có cả ngàn vạn biên bức đang treo ngược xen kẽ với các thạch nhũ, thỉnh thoảng có một vài con nghe thấy dị động các vị khách lạ bay tán loạn.
Trong bóng đêm, chợt giọng Du Phụng vang lên.
- Công tử… vì sao người lại đồng hành với chúng ta ?
Lý Quý ánh mắt chợt loé, mỉm cười. Hắn cũng biết là Du Phụng đang đùa giỡn với Tống Thanh Thư, mặt khác, câu hỏi này cũng phần nào khiến đối phương bớt nghi ngờ khi hắn cùng Du Phụng chọn huyệt động này.
Tống Thanh Thư đi ở đầu tiên mở đường, chẳng thấy biểu hiện, chỉ nghe giọng hắn văng vẳng.
- Chẳng dấu gì phu nhân, Tống gia chúng ta trước giờ luôn chọn huyệt động này, cũng chẳng phải vì nơi này chúng ta tìm ra huyền cơ gì.
- Mà thật sự bởi huyệt động này là nơi mà trước đây Tống gia chọn đặt chân vào đầu tiên, dù không đi được đến tận cùng, nhưng kể từ đó, các thế hệ sau đều chỉ chọn duy nhất nơi này không chọn huyệt động khác.
- Ai dà…. cũng không biết chừng, sâu bên trong lại là ngõ cụt a.
Nghe đến đây, Lý Quý mới ngỡ ra, nhất thời gật gù.
“Thì ra là nguyên nhân này….”
“Tống gia làm vậy cũng chẳng có gì khó hiểu, dù sao đi nữa, đã có người đi trước, tránh được không ít rắc rối hơn so với chọn một huyệt động khác”
.
.
- Thực sự độ khó nhằn của Tứ Thập Bát động này không ai không biết, muốn tiến đến cuối cùng quả thật bất khả thi a.
Chỉ nghe Tống Thanh Thư thở dài.
- Đúng vậy, bố trí như thế này quả thật doạ người, càng vào sâu bên trong, áp chế tu vi càng khủng khiếp, còn bên ngoài thì tầng tầng lớp lớp bẫy rập. Ta thật sự không hiểu các vị tiền nhân bố trí như vậy có mục đích gì a…
Du Phụng như lâm vào trầm tư, không lâu sau chợt nghe Lý Quý mở lời.
- Hà Dạ Tư cô nương quả thật là kiệm lời, chẳng hay cô nương là môn hạ của tông phái hay thế gia a ?