Không cần nói cũng biết Bách Phong cả kinh như thế nào. Mặc cho Lý Quý chỉnh sửa tên chiêu thức trêu chọc mình, nhưng hắn hai mắt lại trợn tròn.
.
“Khốn kiếp… làm sao có thể…”
“Linh khí của Bích La Tông ta du chuyển vô cùng phức tạp, đi liên tiếp qua ba huyệt Cách Du, Kiên Tông xuống Cách Trì. Sau đó đi ngược trở lại qua huyệt Hợp Cốc ở tay đối diện, lúc này mới có thể phát lực…”
“Ta mất 2 năm tu luyện mới có thể hiểu ra huyền cơ này, làm sao hắn…”
“Dù đao nhận có màu đen nhánh, nhưng số lượng hình dáng và tốc độ kia… chính là Vạn Nhận Phục Ma không thể sai được….”
.
Suy nghĩ thì lâu, nhưng trong tích tắc, Bách Phong đã một tay phất chỉ phiến, sử ra chiêu thức hệt như Lý Quý. Chính là Vạn Nhận Phục Ma hàng thật giá thật.
.
“Đùng…”
.
“Đùng…”
.
“Đùng…”
.
Tiếng các đao nhận va chạm nhau phát ra tiếng nổ đinh tai. Một vài đao nhận lạc hướng chém vào vách thạch ngục tạo ra những vết trên bề mặt đá.
Bụi bay mù mịt, chẳng thấy gì.
Không biết qua bao lâu mới lắng xuống. Lúc này đã thấy y phục của Lý Quý lẫn Bách Phong rách lỗ chổ. Đối diện với gương mặt cười cợt, cầm đao phe phẩy của đối phương, chỉ thấy Bách Phong nghiến răng nghiến lợi.
- Khốn kiếp… làm sao ngươi biết pháp môn của Bích La Tông ta ?
.
Lý Quý thấy đối phương bộ dạng tức tối thì càng khoái chí, chỉ thấy hắn cười nhếch mép.
- Mấy môn công phu mèo cào đả cẩu mà thôi… ai mà không biết a…
.
.
- Ngươi… ngươi… được lắm.
Dứt lời, Bách Phong đôi mắt trợn lên long sòng sọc hằn đầy tia máu. Lý Quý ánh mắt chợt động, dù luôn miệng trêu chọc đối phương nhưng hắn không dám có chút khinh địch. Chỉ thấy bên trong cơ thể của đối phương, bạch linh lực từ trong đan điền đổ ra hai chi, sau đó luân chuyển trở về, càng lúc càng nhanh, như đang tích luỹ.
Vô thức Lý Quý dâng lên đề phòng. Bách Phong lúc này thẹn quá hoá giận, không chút bảo toàn linh lực, miệng khẽ hô.
.
“Lục Bích Thập Nhất Thức – Sứ Hồi Tiên Phong”
.
Nhất thời, hai bàn tay hắn chợt nhỏ đi một vòng, hệt như bị teo lại. Trái ngược, chỉ phiến trên tay có một luồng tiểu phong phát sáng càng lúc càng lớn.
Bất ngờ không chút báo trước, bóng dáng Bách Phong biến mất, chỉ thấy một luồng gió lốc từ ngay vị trí của hắn bất ngờ xuất hiện.
.
“Ù ù ù ù……”
.
Dù thạch ngục là một không gian kín bưng, nhưng tiếng xé gió ma sát phát ra âm thanh vô cùng đáng sợ. Cơn gió lốc kia không cần nói cũng biết vô cùng cuồng bạo, bên dưới sàn, mấy viên đá lớn dần dần khẽ rung, sau đó bật ra khỏi nền đất, hoà cùng với cơn lốc kia.
Toàn bộ không khí như bị hút vào cơn lốc phía trước, khiến Lý Quý hô hấp không thông. Nhưng đó không phải là thứ duy nhất khiến hắn lo lắng, bởi cơn lốc càng lúc càng bành trướng. Tốc độ càng lúc càng nhanh hơn.
Lý Quý cả y phục tung bay phần phật, ánh mắt đanh lại.
.
“Thông minh lắm… chiêu thức này áp súc lâu, nhưng sức phá hoại lớn, nếu dùng trong những không gian chật hẹp như thế này thì vô cùng thích hợp. Địch nhân chắc chắn không hề có lối thoát…”
.
Đang chăm chú đã nghe tiếng Bách Phong phát ra.
- Tiểu Kê… nếu đã khinh thường Bích La Tông như vậy, thì nếm thử món quà nhỏ này của ta xem sao…
.
Dứt lời, cơn lốc kia bất ngờ lao tới nhanh như chớp khiến Lý Quý ánh mắt đại biến.
.
.
.
.
.
.
.
Không lâu sau.
Bên ngoài thạch thất, chỉ thấy Lý Quý y phục rách tả tơi, cả người đầy vết xước loang lỗ máu, đang ngồi gục đầu xuống phì phò thở dốc.
- Con mẹ nó… không thoát ra kịp không kéo thịt nát xương tan như chơi…
.
Hắn vội hít một hơi thật sâu định thần.
- Tu luyện thực chiến thế này tuy có chút mạo hiểm nhưng cũng rất đáng a !
.
Thì ra lúc nãy lúc cận kề nguy hiểm, trong nháy mắt Lý Quý đã kịp dùng Không Thư thoát ra bên ngoài. Đây là một trong những nguyên nhân hắn ỷ lại, dám tu luyện theo phương thức liều mạng nguy hiểm này.
Ban đầu hắn vốn dĩ chỉ định hấp thu khô kiệt tất cả các Địa cảnh mà Hướng gia đưa tới.
Nhưng khi nghe Hướng gia cho thời gian đến tận 3 ngày. Đến 6 ngày sau mới có một tử tù khác, Lý Quý có chút tiếc rẻ, muốn tìm cách tận dụng tối đa khoảng thời gian này.
Chính vì vậy hắn mới nảy ra ý định giao đấu với những tử tù này, cọ xát thực chiến cũng như dùng Hắc Nhãn lén tìm hiểu cách vận chuyển linh lực cũng như công pháp của đối phương.
Thực ra trong tu chân giới, không quản gì người của tà phái hay chính phái, việc lén lút học các công pháp của các tông môn khác là việc đại cấm kỵ.
Tuy nhiên Lý Quý cũng không có quá nhiều cố kị như vậy, thạch ngục ngày kín bưng không hề có người ngoài, hơn nữa hắn chỉ có một chấp ngộ, nhanh chóng gia tăng thực lực càng sớm càng tốt, nhanh chóng quay lại Mãn Hoang giới.
Muốn nhanh chóng gia tăng thực lực ? Chỉ có một cách nhanh nhất.
Đó là…
.
Chiến !
.
Đang ngồi bên ngoài miên mang, chợt nghe tiếng chửi bới nho nhỏ từ bên trong thạch thất phát ra.
.
“Khốn kiếp ! Ngươi ẩn thân có gì là hay ho… mau chường mặt ra đây…”
“Ban nãy phách lối lắm mà… bây giờ cả rắm cũng không dám đánh a !”
.
Nghe vậy, Lý Quý chỉ bật cười, lấy ra một lọ sứ nhỏ, trút ra một vài viên đan dược cho vào miệng nuốt xuống. Mặc cho tiếng chửi bới phát ra bên trong, hắn không biết từ lúc nào lấy ra một bình linh tửu, uống một hơi thật dài.
Khuôn mặt lộ vẻ suy ngẫm.
.
“Tên này chỉ mới là Địa Cảnh của Bích La Tông, mà công kích phong thuộc tính đã như vậy, chẳng biết mấy lão quái vật Thiên Tiên trở lên còn đáng sợ đến mức nào…”
“Ban nãy nghe tên kia khẽ hô, dường như pháp môn này tên Lục Bích, có tất cả 12 thức, nhưng Bách Phong chỉ mới sử dụng 3 thức, còn đến 9 thức chưa tung ra”
“Chỉ thức thứ 11 đã cuồng bạo như vậy, không biết thức cuối cùng như thế nào a !”
.
Hắn liền cầm bầu rượu lên, uống thêm một hớp. Bàn ta khẽ lau qua miệng, ánh mắt hiện lên chiến ý lẫn cả tiếu ý.
Không biết qua bao lâu.
Lý Quý lửng thửng đứng dậy, lắc lắc đầu như thư giãn gân cốt.
Bất ngờ.
Một lỗ đen gần một trượng vô thanh vô thức hiện ra trước mặt. Lý Quý hít một hơi thật sâu, biến mất vào bên trong.
Ở bên ngoài, chỉ còn nghe tiếng bên trong thạch ngục vọng ra.
.
“Bách Phong, lão tử đã trở lại đây… có giỏi thì đại chiến 300 hiệp với lão tử đây này. Chửi bới có ích gì a…”
.
“Khốn kiếp… tiếp chiêu…”
.
“Lại là mấy công phu mèo cào này a…”
.
“Tên khốn… ta giết ngươi….”
.
.
.
.
.
Cứ như vậy, tiếng chửi bới, tiếng binh khí va chạm, thậm chí còn cả tiếng nổ lớn phát ra đến tận tối. Cứ mỗi lần Bách Phong chiếm ưu thế tế ra sát chiêu, chuẩn bị lấy mạng Lý Quý thì hắn liền vô ảnh vô tung biến mất. Khiến hắn ta tức điên tiết lên, nhưng ngoại trừ việc chửi bới ra, bị nhốt trong thạch ngục này cũng chẳng thể làm gì khác.
Nhưng điều khiến Bách Phong bất ngờ là trước khi rời đi, một chiếc nhẫn trữ vật trên người Lý Quý chẳng biết vô tình hay cố ý rơi lại.
Hắn cũng chẳng quản là Lý Quý có cố ý hay không, phóng thần thức vào thấy có gần cả ngàn linh thạch, không ít đan dược lẫn linh thực thì sắc mặt liền đại hỉ. Nhanh chóng lấy ra linh thạch hấp thu phục hồi linh lực tiêu hao.
Trên người y phục cũng rách rưới tả tơi, không ít lần trúng chiêu của Lý Quý, Bách Phong cầm mấy lọ đan dược chữa chị ngoại thương trên tay, khuôn mặt suy tư.
Ban đầu cũng có chút đề phòng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu đã muốn giết thì Lý Quý đã xuống tay, cũng chẳng cởi bỏ gông cùm trên người hắn. Vì vậy liền không chút suy nghĩ bỏ vào miệng phục dụng.
Ngồi xếp bằng không chút lơi lỏng cảnh giác, bởi hắn cũng chẳng biết khi nào Lý Quý sẽ trở lại.
.
.
Nhưng một đêm cứ vậy bình yên trôi qua, chẳng có gì xảy ra cả.
Đúng vào giờ Mão, Lý Quý lại xuất hiện, tràng cảnh chẳng có gì khác ngày hôm qua.
Nhưng giao đấu hơn một ngày trời, chẳng biết bao nhiêu chiêu. Bách Phong dần dần nhận ra điểm bất thường. Tần suất hắn biến mất càng lúc càng ít đi, ngày trước 5 lần Lý Quý gặp hiểm cảnh liền biến mất. Nhưng hôm nay, chỉ có 3 lần, mà 2 lần trong đó, Bách Phong phải sử dụng đến thức cuối cùng Lục Bích Tâm Pháp.
Hơn nữa, chiêu thức tấn công của đối phương càng lúc càng sắc bén hơn, quan trọng hơn, những lúc gần chiếm ưu thế, Lý Quý lại không hạ sát thủ.
.
.
.
Màn đêm lại buông xuống.
Khuôn mặt Bách Phong trầm xuống như lâm vào suy tư.
.
- Tại sao lại có thể vô thanh vô thức biến mất như vậy ? Chính phái tà phái chưa từng nghe qua một công pháp hay phương pháp ẩn thân như vậy cả.
- Tên này vô cùng tà môn, công kích thần thức, công pháp của Vạn Đao Tông lẫn Thần Kiếm Tông đều có thể sử dụng, không chỉ có vậy, ngay cả Lục Bích Thất Thập Nhị Thức của Bích La Tông ta cũng sử ra được… rốt cuộc là vì sao a ?
- Nếu có bắt chước, cùng lắm chỉ có thể sử ra hình dáng tương tự, làm thế nào ngay cả kình lực, tốc độ lẫn cách vận chuyển linh lực có thể bắt chước được ?
- Khốn kiếp… như vậy làm sao mới có thể giết được hắn a ?
- Khoan đã… đã là đêm thứ hai, hắn không hề hạ sát thủ, thực sự chỉ đơn thuần là giao đấu, còn cả linh thạch, đan dược… phải chăng…
.
.
Khuôn mặt Bách Phong chợt động nộ.
- Tên khốn… ngươi muốn dùng ta làm đá mài dao ?
- Được được.... khá lắm ! Nhưng đừng mong ta sẽ cho tên khốn ngươi như ý !