Chẳng trách Lý Quý lại thất thố như vậy, ở phương Bắc Mãn Hoang giới, tu sĩ Thiên cảnh hậu kì đã hiếm, huống gì là Quân cảnh.
Lần này Lý Quý không chỉ gặp được tu sĩ Quân cảnh chân chính, mà còn cùng lúc gặp đến 7 người. Biểu sao hắn lại không vô thức sợ hãi cho được. Tu sĩ Quân cảnh bên ngoài ai mà chẳng phải kiêu hùng cự phách, không làm chưởng giáo thì chính là trưởng lão, thậm chí làm lão tổ một gia tộc, có thể hô mưa gọi gió.
Vậy mà ở Thượng Vân ngục này 4 vị Ma Quân lại bị giam giữ đến cả cử động còn không được. Như vậy mới biết thế lực Hướng gia lớn như thế nào.
Đang thất thần thì chợt nhân ảnh ngồi ở giữa lắc lắc đầu như thư giãn gân cốt, sau đó ngoái đầu ra sau.
- Đống sổ sách này, tạm thời để ở đây. Mai hãy quay lại, ta có chút chuyện riêng cần giải quyết trước.
.
Bốn nhân ảnh đứng phía sau đều nhất tề chắp tay cúi đầu, sau đó lui ra ngoài. Nhân ảnh ở giữa mới đứng dậy, tiến về phía trước. Khuôn mặt có chút mệt mỏi gật đầu mỉm cười.
- Viên hộ pháp, nơi này nói chuyện không tiện.
.
Viên Tam nghe vậy hiểu ý, liền liếc nhìn Lý Quý thâm ý, chỉ thấy hắn gật đầu. Sau đó cả hai đi theo nhân ảnh trung niên nhân kia.
Trung niên nhân kia chầm chậm đi đến mở ra một cánh cổng khác nằm ở bên trái.
Cảnh vật trước mắt hiện ra khiến Lý Quý trố mắt.
.
.
“Chính là…. chính là pháp bảo không gian….”
.
.
Nơi này tuy nằm dưới lòng đất, tuy nhiên đằng sau cánh cửa kia lại là một mảng cảnh sắc u nhã. Bầu trời xanh trong vắt, một khu vườn xanh rì rào kéo dài tít tắp.
Nhân ảnh nam tử kia chầm chậm có chút lười biếng tiến đến ngồi vào một bộ bàn đá cũ kĩ.
Bên cạnh một hồ cá nhỏ đang bơi tung tăng, bướm bay dập dờn. Gần đó còn có mấy nhân ảnh đang tỉa tót cây cối.
Nam tử kia nhìn sang Viên Tam và Lý Quý đang ngẩn người phẩy phẩy tay mỉm cười.
Cả hai đều vội định thần đi đến, nhưng nhìn nhau, cũng không dám ngồi xuống.
Nam tử kia bật cười.
- Ngồi đi, cùng là người một nhà, các ngươi hà tất phải lễ nghi như vậy.
.
Nghe vậy, Lý Quý cùng Viên Tam mới chắp tay, khuôn mặt có chút không thoải mái ngồi xuống.
Lần này mới quan sát kĩ càng nam tử trung niên nhân này, ông ta bộ dạng cao ráo, trạc 50 tuổi, đôi mắt sáng rực, bộ râu trên mép và dưới cằm tỉa tót có chút kì lạ.
Chỉ thấy ông ta nhìn sang bên cạnh, nhất thời, có một vài hạ nhân đem đến một chum trà.
Mùi hương từ chum trà mới toả ra đã khiến cả người hắn nhẹ bâng, cảm giác khoan khoái mãnh liệt. Nam tử trung niên kia như thấy biểu hiện của Lý Quý. Chầm chậm nói.
- Mỗi lần sự vụ bộn bề có chút mệt mỏi, uống một ngụm U Đinh trà này, tinh thần ta cũng thoải mái hơn nhiều.
.
Ông ta đưa một tay ra.
- Dùng thử đi.
.
Lý Quý nghe vậy có chút bất ngờ, vội hai tay nâng ly lên, đang định bỏ lên miệng đã nghe Viên Tam vội nhắc nhở.
- Địa cảnh một ngụm, Thiên cảnh ba ngụm.
.
Nghe đến đây, Lý Quý liếc sang chấn kinh, nuốt nước miếng mấy cái.
.
“Con bà nó… chỉ là trà thôi… có cần phải như vậy không a?”
“Viên lão này nói vô cùng có vần điệu, dường như U Đinh trà này không thể tuỳ tiện sử dụng được…”
.
Tất nhiên Lý Quý có gan lớn đến mấy cũng không dám làm trái, chỉ dám húp một ngụm nhỏ. Đặt chén trà xuống.
Trà vừa nuốt xuống, hắn liền trợn mắt cả kinh, trà đi đến đâu, một luồng khí lạnh lẽo đi đến đó. Nhất thời, bên trong đan điền, hắc linh lực không tự chủ tiến đến như tham lam hấp thu thứ chất lỏng kia.
Chỉ qua vài hơi thở, hắn cảm thấy rõ ràng hắc linh lực của mình đã tinh thuần hơn trước. Hơn nữa, một cỗ khoan khoái dễ chịu lan truyền khắp cả cơ thể. Ánh mắt Lý Quý sáng lên, vội định thần, chắp tay hướng về đối phương.
- Đa tạ tiền bối ban trà.
.
Đối diện, nam tử trung niên kia chỉ phất phất tay bật cười.
- Không cần khách khí. Ta là Hướng Hiển, gọi ta là Hướng huynh được rồi.
.
Nghe đến đây, Lý Quý lẫn Viên Tam đều cả kinh giật mình. Viên lão vội chắp tay thất thố.
- Hướng trang chủ, không được. Tiểu Kê niên kỷ còn nhỏ, chỉ mới Địa Cảnh… không thể…
.
Đối diện, nam tử kia chỉ bật cười lắc đầu.
- Địa Cảnh bình thường… thậm chí Thiên Cảnh… cũng không có tư cách gọi ta như vậy. Nhưng ngươi…
.
… Có !
.
.
Thấy Lý Quý lẫn Viên Tam đều đang khó hiểu, Hướng Hiển liền uống một ngụm trà, ánh mắt đang hoà ái chợt sắc lẹm liếc về đối diện.
- Ngươi dù chỉ Địa Cảnh sơ kỳ, nhưng ở giữa mấy chục Địa Cảnh, Thiên Cảnh,tai mắt của Tống gia cùng với trận pháp trùng điệp…. vô thanh vô thức hạ sát Vạn Phiến Địa Cảnh hậu kỳ. Thậm chí bây giờ chết cũng mất xác. Diệu bất khả ngôn !
- Ngươi…
...đã đủ tư cách !
(*Diệu bất khả ngôn: Kì lạ khó lý giải )
.
.
Vừa nghe đến đây, Lý Quý khuôn mặt chợt biến sắc. Chưa kịp mở miệng đã nghe Hướng Hiển bật cười.
- Hahaha. Niên thiếu lão thành, niên thiếu lão thành.
- Nếu không từ chính miệng Du tả sứ nói, ta cũng không tin a.
(*Niên thiếu lão thành: Tuổi trẻ tài cao)
.
.
Nghe đến đây, khuôn mặt Lý Quý cũng khẽ giãn ra. Dù sao có Du Phụng đánh tiếng, hắn cũng chẳng có gì phải lo nghĩ nhiều.
.
“Qua biểu hiện của Hướng Hiển, ông ta dường như cũng là người phóng khoáng…”
“Nhưng dường như ông ta đang thử ta chăng ?”
“Dù sao chỉ là xưng hô, lão không ngại, ta việc gì phải sợ a…”
.
Chợt Lý Quý định thần, chắp tay.
- Vậy cung kính không bằng tuân mệnh. Đa tạ lời khen của Hướng huynh !
.
Dứt lời, Viên Tam cả kinh quay sang, nút nước miếng mấy cái. Vội nhìn sang thấy Hướng Hiển cũng đang bất ngờ, chưa kịp mở miệng ra giải vây thì đã nghe.
- Ha ha ha… tốt … tốt.. lá gan cũng lớn lắm.
.
Ông ta bật cười một tràng sảng khoái. Không lâu sau mới nhịn được. Chỉ chỉ tay về Lý Quý.
- Thú vị thú vị. Địa Cảnh lớn gan như vậy, mấy trăm năm qua cũng là lần đầu tiên Hướng mỗ gặp qua. Ngươi….
… đáng để kết giao a !
- Tiểu tử tên gì ?
.
Lý Quý nghe vậy liền chắp tay, không chút dấu diếm.
- Mãn Hoang giới gọi Lý Quý. Thất Thải giới gọi Tiểu Kê.
.
Hướng Hiển nhướng mày, gật gật đầu.
- Tiểu Kê, Du tả sứ có nói ngươi cần 4 tên Địa Cảnh một tháng. Ta sẽ tặng cho ngươi thêm 1 tên. Coi như quà gặp mặt.
- Thế nào ?
.
Lý Quý nghe vậy chợt ánh mắt chợt sáng lên, vội chắp tay.
- Đa tạ Hướng huynh !
.
Dù chính miệng Hướng Hiển mở lời, nhưng thấy một tiểu bối Địa Ma xưng mình là huynh, vẫn khiến ông ta bật cười không thôi.
Chợt Hướng Hiển đứng dậy, phẩy phẩy tay.
- Hai ngươi theo ta.
.
Cả hai đều đứng dậy đi theo ông ta, Hướng Hiển vừa đi vừa chắp tay, nhìn cảnh sắc xung quanh nói chầm chậm.
- Ngươi có biết tại sao ở giữa Thượng Vân ngục này lại có một khu vườn như thế này không ?
.
Ở phía sau, Lý Quý nhìn sang Viên Tam, thấy ông ta cười mếu máo. Hắn chợt chắp tay.
- Xin Hướng huynh chỉ giáo !
.
Chỉ nghe ở phía trước tiếng nam tử nói chầm chậm.
- Khu vườn này kéo dài hơn hai dặm, bố trí hết sức u nhã. Không chỉ để chúng ta giải khuây, mà còn có một mục đích khác. Đó là tất cả các tử tù trước khi chết, đều được một lần đi ngang qua đây, ngắm nhìn cảnh sắc yên bình này một lần cuối trước khi chết. Còn một nguyên nhân nữa…
.
Chợt Hướng Hiển quay ra sau, nhoẻn miệng cười khiến Lý Quý lẫn Viên Tam đều phát lạnh.
- Tránh tiếng thét lẫn tiếng khóc lóc van xin khi bị tra tấn của hậu ngục ảnh hướng đến tiền ngục.
.
Nghe đến đây Lý Quý ánh mắt chợt động.
“Thì ra ban nãy nơi ta và Viên Tam đi qua chỉ là Tiền Ngục, đi qua khu vườn này chính là Hậu Ngục…”
.
Như không để ý đến biểu hiện của cả hai, ông ta vừa đi vừa ngắt mấy nhành lá vàng trên cây, bộ dạng vô cùng thong dong.
- Người ở Tiền Ngục còn gọi nơi này chính là…… Địa Ngục Hạ Giới. Chính vì vậy người của Hướng gia rất ít khi đến đây. Dù sao Tiểu Kê ngươi cũng sát nhân không ít, không biết chừng nơi đây lại thích hợp với ngươi a !
.
Nghe đến đây, Lý Quý ánh mắt khẽ động. Nhưng nhanh chóng trở lại như thường.
.
.
.
.
“Á… A….a ….”
.
.
.
“Giết ta đi… giết ta đi….”
.
.
.
“Ác ma… cứu…”
.
.
.
Càng đi, tiếng la hét càng lúc càng gần, cho đến khi trước mặt hiện ra một lâu các làm hoàn toàn bằng đá. Trước mặt là một cánh cửa gỗ lớn, dù chưa bước vào mà tiếng van xin, tiếng rên rỉ khóc lóc của nam lẫn nữ phát ra ở khắp nơi.
Khiến cả người dày dạn như Viên Tam bất giác cũng rùng mình liên hồi.
Hướng Hiển đẩy nhẹ cửa ra, thấy bên trong có vô số nam nữ trần truồng cả già lẫn trẻ bị trói chặt trên giường gỗ, miệng bị bịt kín, ánh mắt ai nấy cũng đều hiện lên vẻ sợ sệt cầu cứu. Cũng không ít nhân ảnh đã bất động, máu me đầm đìa.
Xung quanh có mấy nhân ảnh già nua qua lại, có người thì bỏ gì đó vào miệng tù nhân, có người thì lại kề tai vào bụng các tù nhân như đang lắng nghe gì đó.
Thấy Hướng Hiển đến, mấy lão già kia cũng không để ý, ai nấy đều làm việc của mình. Ông ta vừa đi vừa giải thích.
- Nơi này là nơi mà Bách Dược trang đã thuê dài hạn để thí nghiệm những loại linh dược, độc dược mới.
.
Nghe đến đây, Viên Tam trợn mắt.
- Bách Dược Trang là người của chính phái… không ngờ cũng…
.