Dục Tu Ký

Chương 150: Lý Quý Chấn Kinh Ma Quân



Hồng Cự bật cười.

- Ngươi cũng là người Thi Tông, đúng ra phải gọi ta một tiếng...

... Hồng tông chủ đấy.

.

Hồng Nhược Lan có chút thất thố, không lâu sau liền định thần, khuôn mặt bật cười bộ dạng trêu chọc chắp tay.

- Ái da… Đệ tử Hồng Nhược Lan, ra mắt Hồng Tông chủ !

.

Nghe vậy, Hồng Cự bật cười. Cả người rung rinh.

.

“Ơ…ơ…”

.

Chợt thấy Kiều Nhi nhăn nhó mở miệng như thức giấc. Hồng Cự liền chấn kinh, nhanh chóng thu hồi vẻ cười cợt. Vuốt vuốt lưng của Kiều Nhi, lo lắng ngoại tôn mình thức giấc.

.

.

Không lâu sau, thấy tiểu nữ kia say ngủ, ông ta mới nhìn sang thở dài.

- Nhược Lan, con…. trở về Mãn Hoang cùng cha đi thôi. Con muốn yên bình, cha sẽ bố trí cho con một nơi tốt gấp trăm lần nơi này…

.

Hồng Nhược Lan thở dài, nhìn xa xăm.

- Cha à… người đừng thuyết phục nữa. Ý con đã quyết, con cũng đã lớn, không thể dựa dẫm mãi vào người được !

.

Khuôn mặt béo núc của Hồng Cự nhăn lại.

- Nhược Lan à… Kiều Nhi là nhi nữ của con… nhưng cũng là ngoại tôn của ta. Ta không chấp nhận nó ở một nơi hoang vắng tồi tệ như thế này.

- Ngoại tôn của Hồng Cự ta, cho dù tu vi không cái thế, nhưng ít nhất phải được nhìn ngắm thế giới bên ngoài rộng lớn như thế nào chứ ?

- Sao phí hoài thanh xuân của tiểu nữ này ở khu rừng này hả Nhược Lan ? Khốn kiếp… một khu rừng thậm chí ngay cả lá cũng chẳng có màu xanh, chẳng có thứ sinh vật gì sinh sống… mẹ con ngươi có chết bất đắc kì tử cũng chẳng ai biết.

.

Nhìn khuôn mặt động nộ của cha mình, Hồng Nhược Lan lắc đầu.

- Cha đừng nói nữa… ý con đã quyết !

.

Hồng Cự khẽ nhăn, sau đó chỉ biết thở dài.

- Ngươi ngoan cố…… hệt như mẫu thân ngươi trước đây vậy.

.

Ông ta quay sang, thấy nàng ta khuôn mặt khẽ trầm xuống. Chợt nghĩ gì đó, ánh mắt Hồng Cự nheo lại.

- Có phải là vì tên tiểu tử Hợp Hoan Tông kia ?

.

.

- Cha…. người đừng nói nữa…

Thấy biểu hiện của Hồng Nhược Lan, ông sắc mặt phức tạp, nhất thời nhăn nhó.

- Ngươi vì tình đã bị u mê mất rồi, tiểu tử kia chỉ dựa dẫm vào con thôi a. Ngươi hiện tại dù là Địa Ma tầng 4 đi nữa. Ngày nào tháng nào mới đến Thiên Cảnh ?

- Còn tên tiểu tử kia ? Bị phế mất tu vi, đừng nói là Thiên Cảnh, ngày nào tháng nào hắn mới đạt đến Địa Cảnh ?

- Tại sao con vẫn chưa chịu tỉnh ra hả Nhược Lan ?

.

.

.

- Địa Ma tầng 3 !

Hồng Cự nghe nhi nữ mình ngắt lời thì có chút khó hiểu nhướng mày. Hồng Nhược Lan thấy biểu hiện của phụ thân mình thì thở dài.

- Huynh ấy đã là Địa Ma tầng 3…

.

Vừa nghe đến đây, Hồng Cự sắc mặt đại biến, ông ta một tay nuôi nấng Hồng Nhược Lan từ nhõ, hiển nhiên biết nhi nữ mình cho dù tính tình có chút cố chấp, nhưng tuyệt đối không phải là hạng nói bừa.

Chỉ thấy ông ta hít một ngụm khí lạnh. Khuôn mặt vô cùng khó tin, miệng lắp bắp.

- Cái gì…? Rõ ràng lúc ở Thần Kiếm Tông 10 năm trước, chính ta phóng thần thức dò xét… hắn đã bị phế đi tu vi rồi mà ?

.

.

- Không sai. 10 năm qua… huynh ấy đã tu luyện từ con số không tròn trĩnh… cha đã từng thấy có ai có tốc độ tăng tiến tu vi như vậy chưa ?

.

Cho dù Hồng Cự đã là Ma Quân cảnh, ngạo thị quần hùng Mãn Hoang, sống gần 700 năm, kinh nghiệm lẫn lịch lãm của ông ta, chưa có gì mà chưa thấy qua.

Nhưng khi nghe đến tốc độ của Lý Quý, nhất thời đứng khựng như trời trồng, mấy thớ mỡ trên mặt giật giật mấy cái.

- Khốn kiếp… tên nhãi kia 10 năm… tiến thẳng vào Địa Cảnh…. đã là không thể rồi. Lại còn Địa Ma tầng 3 ?

.

Hồng Nhược Lan không mở miệng nói gì, chỉ nhìn mưa rì rào phía trước. Khuôn mặt còn có chút tự tin xen lẫn với tự hào.

Hồng Cự nhìn sang nhi nữ mình như thất thần, chợt khuôn mặt có chút đăm chiêu.

.

“Tiểu tử kia rõ ràng không có linh căn… làm sao có thể….”

“Nhưng tốc độ tu luyện như vậy, đã không còn dùng từ thiên tài… mà phải gọi là yêu nghiệt mới đúng…”

“Ngay cả các hào môn thế gia, các tông phái cự phách của tam cấp tu chân giới đi chăng nữa… cũng chưa từng nghe qua ai có tốc độ tu luyện như vậy cả….”

“Không khéo chỉ mấy năm nữa… tu vi hắn sẽ sớm vượt qua Nhược Lan… người dựa dẫm ngược lại chính là nhi nữ ta a…”

“Tiểu tử này lúc trước ở Thần Kiếm Tông chịu một kích của sư phụ hắn, nhưng không chút sợ sệt, rõ ràng là lớn gan, quyết đoán…

“Hắn nếu không chết yểu… sau ắt sẽ trở thành kiêu hùng một phương…”

“Đáng tiếc…. đáng tiếc…. lại không phải là hạt giống của Thi Tông… mà lại thuộc bọn dâm loàn Hợp Hoan Tông…”

“Nếu là người của chính phái, thì chính là mầm mống tai hoạ, phải giết từ trong trứng nước….”

“Khoan đã… dù sao cũng là hiền tế của ta… còn là người của tà phái…nếu không phải kẻ thù thì ắt là…”

.

Nghĩ đến đây, đôi mắt của Hồng Cự híp lại, nhìn sang Hồng Nhược Lan.

- Nhược Lan, theo ta thấy với tốc độ tu luyện như vậy, chỉ mấy năm nữa… con không khéo lại trở thành gánh nặng của hắn đấy…

Hồng Nhược Lan nghe vậy như khựng lại, đôi mắt đầy phức tạp.

Thấy nhi nữ mình như có chút rung động, Hồng Cự ánh mắt loé lên.

.

.

.

.

Một ngày sau.

Sau một đêm mưa tầm tã, rốt cuộc trời lại sáng.

Có hai nhân ảnh một già một trẻ đang rảo bước trên một con đường mòn, xung quanh cây cối um tùm, tiếng cười nói phát ra liên hồi.

- Ai da… được Viên tổng quản đích thân hướng đạo… ta thật lấy làm vinh hạnh a !

.

Lý Quý nhoẻn miệng nhìn sang nhân ảnh già nua bên cạnh trêu chọc. Thấy vậy lão ta ánh mắt đảo xung quanh, sau đó mới hất mặt nhìn hắn khinh khỉnh.

- Ngươi đã là khách quý của tả sứ, cái thân già này nào dám nhận lời khách khí đó a !

.

Nghe vậy hắn chỉ bật cười một tràng, ánh mắt tò mò.

- Lão bỏ dở việc Vạn Nhẫn trang cẩn thận bị mấy tên luyện khí kia đàm tiếu đấy.

.

Viên Tam nghe vậy liền nhếch mép.

- Bọn hắn bây giờ việc chất đống như núi, chẳng có thời gian nghỉ ngơi huống gì là để ý đến ta. Mà cho dù có để ý thì đã sao, Du Phụng đã là trang chủ. Ta cần quái gì phải lo việc thừa thãi này.

.

Chợt lão khuôn mặt lão nhăn lại, có chút khó chịu.

- Âm khí thật khiến ta cảm thấy không thoải mái chút nào. Đây là nơi ở của phu nhân ngươi ?

.

Lý Quý chỉ mỉm cười.

- Cũng vì âm khí dày đặc như vậy, nên mấy tuần ta mới đến đây một lần.

- Còn gọi là phu nhân ?... cũng không hẳn.

- Lão cũng biết ta là thiếu chủ Hợp Hoan Tông mà… làm sao có chuyện thành gia lập thất được.

- Nàng ta… là một tri kỉ… thì đúng hơn. Lần này đến Vân ngục tương đối lâu, cũng nên nói trước một tiếng.

.

Khuôn mặt hắn có chút giãn ra, lảng sang vấn đề khác.

- Viên lão, lão cũng nên kể ta một chút tình hình Thượng Vân ngục xem sao, Tiểu Kê ta có đến cũng không bỡ ngỡ a…

.

Ông ta phì một cái, khuôn mặt không chút cảm xúc.

- Có quái gì mà kể. Cũng là lao lục như bao lao ngục khác thôi. Chỉ là Hướng gia là người của chính phái, tù nhân đại đa số là người tà phái.

.

Nghe đến đây khuôn mặt Lý Quý có chút nhăn lại.

- Ta có chút khó hiểu, Băng Cung các ngươi là người của tà phái, làm thế nào mà lại điều khiển được Hướng gia ?

.

Bên cạnh, Viên Tam khựng lại, cười trêu chọc.

- Tuy Hướng gia là người của chính phái, nhưng ngươi có biết Hướng gia kinh doanh gì không ?

.

Hắn trả lời không chút suy nghĩ.

- Lão còn hỏi. Ai chẳng biết Hướng gia kiếm bộn tiền từ sinh ý của Thượng Vân Ngục.

- Thất Thải giới này đất chật người đông, ngoại trừ tà phái ra, tất cả các thế lực chính phái lẫn trung lập, tù nhân đều đổ về đây. Thậm chí còn có cả tù nhân của các giới khác nữa.

- Cứ mỗi một tù nhân, Hướng gia đều có linh thạch đổ vào…

.

.

.

.

- Sai !

Thấy Viên Tam cắt lời, cười khinh khỉnh, khuôn mặt Lý Quý có chút khó hiểu. Nhưng biết lão ta hẳn sẽ nói tiếp, nên hắn chỉ im lặng.

- Sinh ý chính của Hướng gia đến từ việc…. buôn bán tu sĩ.

.

Lý Quý ánh mắt trợn lên.

- Cái gì ? Buôn người ? Làm sao có thể… Hướng gia là người của chính phái kia mà ?

.

Viên Tam mỉm cười thâm ý.

- Đúng hơn là buôn bán thân xác những tù nhân của mình. Hướng gia cho dù là chính phái đi nữa… cũng cần phải kiếm linh thạch a !

.

Nghe vậy, hắn có chút thất thần, bất ngờ nói.

- Chẳng lẽ việc kinh doanh này… có liên quan đến Băng Cung ?

.

Bên canh, Viên Tam vỗ vỗ tay bật cười.

- Chính xác !

- Mấy trăm năm qua, Bách Băng giới là ngoại giới cung cấp nhiều tù nhân cho Thượng Vân ngục nhất. Đến gần 70 năm trước, Băng Cung hoàn toàn làm chủ được giới này. Chiến tranh nổ ra, người chết không thể đếm xuể, thây khô chất như núi.

- Du gia và Đường gia dù người đông thế mạnh, nhưng hiển nhiên nhân thủ không thể nào xử lý hết được những thế lực chống đối của các nhà khác.

.

Ánh mắt Lý Quý chợt động.

- Băng Cung hợp tác cùng Hướng gia, xử lý những thế lực này. Vừa trừ được dư nghiệt, vừa thu vào vô số linh thạch. Đúng thật là nhất cử lưỡng tiện.

.

Viên Tam gật đầu.

- Việc kinh doanh trữ giới chỉ của Vạn Nhẫn Trang tuy lợi nhuận lớn, nhưng nếu so với sinh ý của Băng Cung và Hướng gia cùng kinh doanh tù nhân thì Vạn gia.....

.... không đáng nhắc tới.

- Chính nhờ nguồn tài lực khổng lồ này, Băng Cung mới có thể nhanh chóng khuếch trương thế lực nhanh như vậy.

- Hướng Hiển gia chủ Hướng gia cũng vì bại lộ việc kinh doanh mờ ám này, bị vô số thế lực chính phái lẫn tà phái công kích. Cũng một tay Băng Cung đứng ra dàn xếp ổn thoả. Hơn nữa… Hướng Hiển 28 năm trước, lại còn kết thông gia với nhi nữ của hữu sứ Đường Tư Tư. Nói đến đây, Tiểu Kê ngươi đã hiểu ra nguyên nhân chưa ?

.

.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv