.
.
.
.
Về phần Lý Quý thì ánh mắt vô cùng đặc sắc.
.
.
“Không ngờ…. đôi phu phụ này…. Cũng nhiều ẩn tình như vậy…”
.
.
Chợt Lý Quý cười khoái chí, vỗ mông Hồng Nhược Lan một cái.
.
.
.
“Tét”
.
.
.
- Nói hay lắm….
Lý Quý liếc sang Hạo Phi đầy thâm ý.
.
.
- Ái cha cha…Hạo huynh à....
...Lý Quý ta có thể hoang dâm phóng túng, nhưng bàn về vô sỉ, lợi dụng nữ nhân thì tại hạ....
.....phải chào thua Hạo huynh a.
.
.
- Ngươi….
Hạo Phi nghe vậy liền trợn mắt, nhìn Lý Quý nghiến răng nghiến lợi, nhưng rồi chỉ thốt ra được một chữ như vậy.
Đang cười đắc ý thì Lý Quý có chút bất ngờ, bởi Hồng Nhược Lan bất ngờ đã rút ra khỏi hạ thân hắn, đi đến bên cạnh Hạo Phi.
Lý Quý ánh mắt vội dâng lên cảnh giác.
Nói gì thì nói, Lý Quý cũng không ngu ngốc mà tin tưởng Hồng Nhược Lan, nhất cử nhất động của nàng ta hắn đều theo dõi chặt chẽ.
.
.
Lúc này, chỉ thấy Hồng Nhược Lan chợt kề sát miệng vào tai Hạo Phi, nói khẽ.
.
- Ta và ngươi đều sẽ chết….
.
- Nhưng Hồng Nhược Lan ta thề.
.
- Ta sẽ khiến ngươi…chết trong đau khổ tột cùng…
.
Nhìn ánh mắt Hồng Nhược Lan, Hạo Phi bỗng rùng mình mấy cái. Vô thức dâng lên sợ hãi khó hiểu.
Nhưng tâm tính hắn cũng không tệ, một chốc đã phục hồi như thường. Rồi cũng chỉ nhìn nàng ta mỉm cười dường như chẳng quan tâm.
Hồng Nhược Lan lúc này nói xong liền quay lưng, tiến về phía Lý Quý. Bất ngờ nhón chân hôn nhẹ lên môi hắn.
Lý Quý cũng không ngăn cản. Nhìn xuống Hồng Nhược Lan như có suy nghĩ gì đó.
Bỗng..... nàng ta nháy mắt, kề sát vào tai hắn.
.
- Đã sẵn sàng tiến vào Nhân Ma tầng 8 chưa ?
.
Nghe vậy, ánh mắt Lý Quý chợt loé.
Bật cười một tràng vang vọng cả động huyệt.
.
.
.
.
.
Không cần nói cũng biết, Lý Quý cùng Hồng Nhược Lan giao hoan điên cuồng như thế nào.
“Phạch …. Phạch….Phạch… Phạch…”
.
.
.
“A…a….Á….Á….”
.
.
.
“Phạch…. Phạch… phạch… phạch….”
.
.
.
“Lý Quý…. Ơ…ơ… ta sướng… ta sướng….á….”
.
.
.
Hạo Phi dù có chuẩn bị tâm lý nhưng thấy tràng cảnh của cả hai, không khỏi run rẩy phẫn nộ.
Bởi đúng như lời Hồng Nhược Lan nói.
Nàng ta chẳng hề ngó ngàng gì đến Hạo Phi hắn, mà bộ dạng hành dục vô cùng thoải mái, không chút cố kị.
Thậm chí Hồng Nhược Lan không ít lần còn là người chủ động.
Tiếng chửi bới châm chọc của Hạo Phi dần dần bị tiếng rên rỉ của Hồng Nhược Lan thay thế.
Lý Quý thì không quan tâm đến vẻ mặt Hạo Phi lắm, chỉ thấy khuôn mặt hắn lúc thì đê mê, lúc thì chăm chú.
Lần này cũng không phải để dày vò Hồng Nhược Lan lẫn Hạo Phi, mà để làm trống tinh hoàn, hấp thu tối đa hắc khí đột phá.
Hắn cũng không cố kị phóng xuất.
.
.
.
.
.
Không biết qua bao lâu.
Rốt cuộc thấy vòng xoáy thứ 8 trong đan điền xuất hiện, Lý Quý liền đại hỉ, nuốt vội một viên Bổ Dương Đan, dang rộng hai tay hai chân run rẩy nằm dài ra dưới đất thở dốc.
Như những lần trước, chẳng biết đã phóng xuất bao nhiêu lần, hạ thân càng lúc càng đau nhói, nhưng khi vòng xoáy nhỏ kia xuất hiện, hắc khí ào ạt hấp thu vào đan điền, sau đó từ bốn phương tám hướng toả ra khắp cơ thể.
Cảm giác khoan khoái dễ chịu toả ra khắp cơ thể.
Bên cạnh, Hồng Nhược Lan thì lại cười khổ không thôi. Nàng đã ngồi bệt dưới đất không biết từ lúc nào. Cả người phập phồng thở dốc liên hồi, cơ thể run rẩy không ngừng.
Nàng ta nhìn xuống hạ thân mình. Chỉ thấy âm hộ không biết từ lúc nào đã đau rát sưng phồng lên.
Tinh khí lẫn dâm thuỷ nhầy nhụa ướt đẫm một mảng bên dưới.
Dù mấy tuần qua bị Lý Quý cưỡng ép, nhưng cho đến hôm nay Hồng Nhược Lan chưa bao giờ giao hoan điên cuồng như vậy. Nàng ta liếc sang Lý Quý, khuôn mặt vẫn còn chấn động.
.
.
“Đáng sợ…. rốt cuộc … đây đã là giới hạn của hắn chưa ?”
.
.
“Chẳng trách… hắn lại để ta nghĩ ngơi 3 ngày… nếu như hư ngược như lúc trước không chừng….”
.
.
Nghĩ đến đây Hồng Nhược Lan tặc lưỡi, không dám nghĩ đến nữa.
Bên dưới hạ thân đau nhói từng cơn vẫn chưa dứt, nhưng.....cũng không thể nói là hoàn toàn đau đớn, bởi....
Lúc hành dục với Lý Quý, Hồng Nhược Lan cũng không nhớ mình đã thượng đỉnh bao nhiêu lần.
Vô thức nhớ đến khuôn mặt thất thần của mình lẫn những lời rên rỉ tục tỉu khi thượng đỉnh vô thức phát ra, khuôn mặt nàng ta chợt đỏ bừng.
Không biết nghĩ gì, chợt liếc sang Hạo Phi ở phía sau.
Lúc này Hạo Phi đã mệt nhoài, gục đầu xuống, cũng không thấy rõ sắc mặc.
Hồng Nhược Lan liền nhoẻn miệng cười khó hiểu, cũng thôi không để ý Hạo Phi nữa.
Chợt nàng ta lê lết cơ thể hư nhước đến bên cạnh Lý Quý. Nhìn khuôn mặt thất thần của hắn thật sâu, cũng không biết đang nghĩ gì.
Lý Quý thấy vậy liếc lên bật cười.
.
- Ngươi vẫn còn sức lực ....?
.
- Không tệ....không tệ a…
.
Hồng Nhược Lan nghe vậy cũng không thể nhịn cười, nhưng cũng không có nói gì. Cả người nặng nề nằm xuống bên cạnh hắn, cố gắng điều hoà hô hấp.
Khuôn mặt Lý Quý đang nhìn lên trần miên man thì đã nghe giọng nói yếu ớt bên cạnh.
.
- Hạ thân ta đã tê rần không còn cảm giác gì, cả người hư nhược...ngay cả nhấc tay.... cũng không nổi….
.
- Ta vốn đã có sự chuẩn bị… nhưng như vậy cũng không khỏi có chút quá….
.
Nghe vậy Lý Quý liền bật cười, cũng không dấu diếm.
.
- Thú thật mỗi lúc đột phá thế này, ta cũng không đủ sức, vốn việc này trước đây ta luôn có nữ tử Hợp Hoan Tông hỗ trợ… nhưng hoàn cảnh này…. đành….
.
Hồng Nhược Lan bên cạnh trố mắt, có chút kinh ngạc thoáng qua, sau đó bật cười.
.
- Ngươi…. mà cũng có lúc không đủ sức ?
.
Biết Hồng Nhược Lan có ý tức trêu chọc, nhưng khuôn mặt Lý Quý vẫn bình thản, chợt nghĩ đến những lần trước đây bị Liễu Thanh dày vò, có chút cảm thán.
.
- Giao hoan để khoái cảm thì đơn giản, nhưng mỗi lần đột phá… thì....
.... có chút áp lực a…
.
Vừa nói xong, Lý Quý không biết nghĩ gì, chợt mạnh bạo kéo Hồng Nhược Lan vào lòng. Nàng ta thấy vậy có chút thất thố, đang định mở miệng thì đã thấy Lý Quý trong tay từ lúc nào đã xuất hiện một hòn đá sần sùi.
Khuôn mặt Hồng Nhược Lan chợt loé, sau đó giãn ra mỉm cười.
.
.
.
Mấy cái nháy mắt sau, cả hai đã xuất hiện bên trong ốc đảo kia. Hồng Nhược Lan chợt nhướng mày.
- Sao bỗng nhiên lại vào nơi này ?
Lý Quý lúc này không biết từ lúc nào đã vòng tay qua lưng, luồn xuống nhũ phong nàng ta. Ánh mắt nhìn về phía chân trời không chút cảm xúc.
.
- Ta thích nơi này..... không được sao ?
.
Hồng Nhược Lan đang nằm gối lên tay hắn, gượng dậy nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Lý Quý, chợt nhướng mày.
.
- Có thật không ?
.
Khuôn mặt Lý Quý cũng không đổi, chỉ nói gỏn gọn.
.
- Ta muốn nghỉ ngơi một chút, không muốn mở mắt ra…
.
… Hạo Phi đã chết….
.
.
Nghe vậy, Hồng Nhược Lan sắc mặt vô cùng khó coi...
.
…vì….
.
….đây vốn dĩ cũng là ý đồ của nàng.
.
Mấy ngày trước, Lý Quý muốn đột phá tầng 8 ở nơi này. Nhưng lấy lý do để dày vò Hạo Phi, Hồng Nhược Lan hết lời xin xỏ, muốn hành sự ở bên ngoài.
Nàng ta cũng đoán trước, chắc chắn sắp tới giao hoan sẽ vô cùng điên cuồng, Lý Quý không thể tránh khỏi mệt mỏi mà lơi lỏng. Hồng Nhược Lan sẽ nhân cơ hội này xuống tay với Hạo Phi…
Nhưng chẳng ngờ được. Giao hoan còn mệt mỏi hơn cả nàng ta tưởng tượng, thậm chí đưa tay nhấc chân còn khó khăn, hơn nữa, Lý Quý đã đoán trước mà kéo nàng ta vào trở lại đây.
.
.
Hồng Nhược Lan có chút thất vọng, nhưng không lâu sau đã định thần, thở dài.
.
- Ngươi…. cũng thật cẩn thận….
.
Lý Quý thì giọng điệu bình thản.
.
- Còn ngươi…. lòng dạ cũng thật độc ác….
.
Nghe vậy, Hồng Nhược Lan ánh mắt chợt loé… Nhưng chẳng biết nghĩ gì… nàng ta cũng không cố kị mà mở miệng.
.
- Ta và ngươi…. cùng một loại người….
.
…ngươi biết không… ta trước đây vốn muốn dày vò Hạo Phi…. Nhưng bây giờ… ta chỉ đơn thuần….
.
…muốn tên khốn kia… chết đau khổ nhất…
.
… sau đó giao hoan trước thi thể của hắn… điều đó mới khiến ta hả dạ….
.
Nghe đến câu cuối cùng, Lý Quý rùng mình mấy cái, liếc sang nhìn Hồng Nhược Lan thật sâu.
.
- Người xưa có nói, lòng dạ nữ nhân độc như rắn rết…. nhưng… vẫn chưa đủ để nói về ngươi a…
.
Ánh mắt Hồng Nhược Lan thoáng kinh ngạc, chợt nhướng mày.
.
- Ngươi sợ ta….?
.
Lý Quý khẽ lắc đầu mấy cái…
.
- Ta cũng chẳng có gì tốt đẹp…. không thiếu chuyện bệnh hoạn, trái luân lý đã làm qua….
.
…..Có lẽ đúng như ngươi nói…. ta và ngươi…
.
…có lẽ cùng mội loại người…
.
….Nhưng….
….Ngươi sẽ không đạt được mục đích đó …bởi....
.
.
.... Hạo Phi…
.
.
.....vẫn chưa thể giết được….
.
.
Hồng Nhược Lan nhướng mày.
.
- Chẳng lẽ vì Dục Thi Quyết…?
.
Lý Quý gật đầu.
.
- Chẳng dễ gì có một tên Địa Ma đại thành để hấp thu linh khí….
.
Chợt nghĩ đến gì đó, Hồng Nhược Lan mỉm cười đầy thâm ý.
.
- Nhưng kể ra…ngươi là người Hợp Hoan Tông, nhưng lại dám luyện Dục Thi Quyết…. lá gan cũng thật là mập a…
.
Nghe đến đây, Lý Quý ánh mắt lăng lệ.
.
- Thì sao…? ….có gì không dám ?
- Ta vốn không có linh căn, tu luyện đã là nghịch với thiên ý….
.
.
Thiên ý đã nghịch thì… nhân ý có nghĩa lý gì….
.
.
Hồng Nhược Lan nghe đến đây có chút bần thần, miệng lẩm bẩm….
.
- Thiên ý đã nghịch….
.
- Nhân ý có nghĩa lý gì…
.
…đúng vậy….
.
…. ý của con người…. có nghĩa lý gì ?
.
Chợt nàng ta bật cười.
.
- Hahaha…. Nói hay lắm…..
.
- Càng lúc ta càng có cái nhìn khác về ngươi a….
.
Lý Quý nghe vậy chỉ nhoẻn miệng cười, không quan tâm cho lắm.
.
- Dương vật có còn đau chăng ?
.
Nghe vậy Lý Quý vô thức lắc đầu. Chợt giật mình, khuôn mặt vô cùng đặc sắc.
.
- Sao bỗng nhiên….ngươi lại hỏi…..
.
Hồng Nhược Lan cũng không trả lời, vội vùng dậy, tiến xuống bên dưới…. nhanh như chớp cho hạ thân hắn vào miệng…
Lý Quý thấy vậy khuôn mặt mới chợt giãn ra, vắt hai tay sau đầu, nhìn xuống bên dưới khẽ cười.
.
- Ngươi…
.
Hồng Nhược Lan chợt rút miệng ra, nháy mắt.
.
- Ta thích cảm giác này….
.
Sau đó nàng ta cầm mao côn gân guốc bên dưới lên khoái chí ngửi mấy cái, sau đó ngắm nghía… miệng khẽ nói.
.
- Nếu như ngươi không phải người của Hợp Hoan Tông…. thì tốt biết mấy….
.
Nghe vậy, Lý Quý liền trố mắt.
Hắn tất nhiên không ngốc.
Cũng hiểu ý của Hồng Nhược Lan chính là nếu hắn không phải người Hợp Hoan Tông, thì sẽ không có tràng cảnh này, Hạo Phi và nàng ta cũng không trở mặt.
Mặt khác dường như Hồng Nhược Lan còn có thâm ý khác.
Nghĩ đến đây, hắn có chút giật thót….
.
.
“ Ả ta… sao bỗng nhiên lại ….”