Nam Nhạc là Hoàng Cung Đế Đô, nơi Thương Đế thượng triều, cũng là chỗ Hoàng tộc Triệu thị cắm rễ sinh tồn hơn nửa Thiên Niên Kỷ, đời quân chủ này gần trăm năm qua chưa từng thay đổi.
Xét lại sâu xa thì Thương Đế Triệu Trung Hằng cũng chỉ là kẻ tầm thường trong giới tu hành, trăm năm trước bái vào La Sát Môn làm một tên Hạ Thiên đệ tử, chật vật hồi lâu, bởi vì tư chất hạn hẹp biết khó mà lui, quay về thế tục kế thừa quyền vị, nhiều năm trôi qua tu vi không tiến, chứng tỏ hắn không có số mệnh tu hành, nhưng lại là kẻ phù hợp với Đế Vương Chi Mệnh.
Trăm năm, Thương Quốc ít khi chiến hoạ, mặc kệ là trong thời cuộc này cũng coi như tương đối hoà bình, tuy vẫn còn cách thịnh thế rất xa, nhưng khó trách, đây là Loạn Thế.
Hắn làm được an lòng dân, biết phát triển nội lực, lần lượt đẩy lùi các cuộc chiến của lân bang, Thiên Gia Vạn Hộ cũng coi như không chịu cảnh lầm than, vì vậy bá tánh Thương Quốc vẫn xem hắn như một bậc Minh Quân hiếm có.
Lúc này Triệu Trung Hằng đang đứng trên đỉnh Giang Sơn Đài, cao mấy chục trượng, phóng mắt nhìn toàn cảnh Hùng Thành, bên cạnh hắn là lão Quốc Sư.
"Sư trưởng! Không biết tại sao mấy ngày gần đây lòng ta nóng ran, ban đên thường gặp ác mộng, đáng lý hoạ Dị Tộc bị thanh trừ, ta phải thanh thản, vui vẻ hơn mới đúng, có lẽ nào đã phạm phải sai lầm gì đó, cho nên bất an!" Vẻ mặt Triệu Trung Hằng cực kỳ phức tạp, thanh âm cũng mang theo mỏi mệt, Thái Dương chiếu vào lầu cao, xuyên qua cơ thể hắn, đem tia nắng thanh thuần hiếm có rải khắp Đế Bào.
Lão Quốc Sư trầm mặc hồi lâu không nói, trong mắt hắn là một vệt thâm trầm sâu xa, mấy hôm trước nhìn tinh vân biến hoá trên bầu trời Hùng Thành, đoán trước vận rủi sẽ đến, thế nhưng Dị Tộc vừa mới thối lui khỏi Mã Nhạc, Bách Gia Thiên Môn đang cộng đồng truy sát tàn dư, rõ ràng hoạ này không thể đến từ Giới Ngoại, ngay như lân bang cũng vậy, sau chiến hoạ, ốc còn chưa mang nổi mình ốc, lấy đâu ra dư lực nhòm ngó Thương Triều.
"Hoạ đơn phương!" Lão Quốc Sư thì thào trong lòng, nghĩ rằng, Triệu Trung Hằng cả đời chém giết chinh phạt, chung quy vẫn phải có kẻ thù.
Tuy chỉ là tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, kiếp này khó lòng tiến thêm nửa phân, nhưng làm đến Quốc Sư một nước còn có thể bình đẳng đứng bên cạnh Đế Vương, chứng tỏ tâm tính hay thủ đoạn, bất cứ một mặt nào cũng phải có điểm vượt trội người thường.
Giờ khắc này lão vung tay, đạo bào xám nhạt đón lấy gió trời, ánh nắng bám vào tay áo, lan ra tóc trắng, trong mắt hiện lên một vòng thần vận.
"Bệ Hạ bớt lo, lão đạo nói thẳng, khí vận triều ta chưa đoạn cho nên ngươi cứ yên tâm kê cao gối ngủ".
Đông Chí cực hàn, đáng lý ra phải là gió tuyết trải dày thiên địa, nhưng không!
Dường như Dị Tộc đại bại thối lui đã mang theo toàn bộ khốc liệt rời xa phiến thế giới này, nhìn lên thấy Thái Dương cao chiếu, chân trời sáng sớm là một mảnh hồng nhuận phơn phớt, tựa như vạn linh tích uẩn sinh khí, chỉ đợi đông qua, khi gió xuân xuôi về sẽ bộc phát hào quang.
Khung cảnh như vậy nhiều năm rồi vô cùng hiếm thấy, ngay cả Dị Khí cũng trở nên thưa thớt.
Phía dưới lầu cao, bách tính vẫn an ổn sinh hoạt, dường như sống động hơn thường ngày.
"Kỳ thực, đối với thế gian này ta đã không còn nhiều tham luyến, nay thọ nguyên gần cạn, nghĩ lại trước kia, có nhiều chuyện vô cùng bất đắc dĩ!" Giọng nói của hắn bằng phẳng ôn nhu, mang theo tiếng thở dài quanh quẩn, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn tới hướng đông.
Mão Triều hơi cúi, chín sợi kim tuyến buông ở trước mặt, gió trời quét qua cũng không cách nào lay động.
Phương vị kia là Tử Thần Viên.
"Sư trưởng! Ngươi nói xem ta có nên ân xá cho cả nhà bọn hắn?".
Lão Quốc Sư lắc đầu, mỉm cười không đáp.
"Đối với Tuyết gia, ta tự nhận thấy bản thân không có lỗi, chỉ là, bốn năm qua mỗi lần đối diện với ánh mắt thù hận của Vân nhi, kẻ làm cha tự nhiên hổ thẹn" Triệu Trung Hằng đưa tay cọ xát mi tâm, thanh âm rất trầm đặc, tư vị trong lòng hắn ngọt đắng ra sao không ai biết được.
"Công chúa quá cố chấp, Doanh Binh bị diệt, không chừng thiếu niên kia đã vùi thân chỗ nào rồi, mà Tuyết Liên Thành phạm vào sai lầm lớn, khiến cho Tuyết gia gặp hoạ, là bởi hắn quá khinh cuồng tự ngạo, chỉ lo tư lợi, không nghĩ đến an nguy quốc độ, kẻ như vậy đáng chết!" Lão Quốc Sư cười nhạt, ý vị thâm trường nói.
"Một hài tử tốt! Đáng tiếc!".
Thanh âm này ngưng trên lầu cao, thủy chung không thể rơi xuống.
Một thiếu nữ xách theo giỏ mây khay bạc bước ra khỏi Tử Thần Viên, qua bậc tam cấp vừa lúc ánh nắng rơi xuống, nàng đưa tay cản lại, hai mắt như minh ngọc nhìn lên bầu trời, lộ ra vẻ chán ghét.
Thiếu nữ tuổi tầm 14-15, lớn lên tương đối tầm thường, mặc dù dung mạo không phải tuyệt sắc, nhưng khuôn mặt của nàng tròn trịa ôn hoà, vô cùng nhân hậu.
Bốn năm rồi, nàng vẫn thường đưa cơm đến Tử Thần Viên, công việc này chưa từng gián đoạn, chỉ trừ những ngày gió rét khốc liệt hay khi ốm đau không thể rời giường mới buộc phải phái hạ nhân.
Đây là lời hứa mà nàng nhất định phải đáp ứng.
"Hôm nay là tròn bốn năm, ngươi yên tâm, bá phụ bá mẫu, cả Tinh Hà đại ca đã có ta lo liệu" Thiếu nữ thì thào trong lòng, trên tay nàng có một phong thư bằng vải áo, nàng không dám đọc trộm, bởi vì đối phương phó thác, phải đưa đến tận tay người nhận.
"Bá mẫu nói ngươi sắp quay về, theo hạn quân dịch có lẽ đúng, nhưng mà Doanh Binh bị diệt đã gần một năm nay, ta không muốn bọn họ đau lòng cho nên giữ kín..Đầu năm sư tôn bốc quẻ, nói ngươi không còn trên thế gian, khi đó ta thương tâm gần chết, nghĩ rằng khó mà sống nổi, ta không hiểu tại sao lại như vậy, bởi khi bên cạnh, ta cùng ngươi cũng chỉ là hài tử mà thôi, hài tử thì không nên phát sinh loại tình cảm kia, tận đến bây giờ ta vẫn rất mông lung, rốt cuộc ta cùng ngươi duyên phận thế nào, bị cái gì gắn kết với nhau đây!".
Thiếu nữ lắc đầu, càng bước càng xa, thanh âm thì thào đứt quãng.
Tóc nàng cuốn vào gió, tách khỏi bóng lưng thon gầy, dường như muốn lên cao.
Tia nắng rớt xuống mặt đất, nhảy trên khóm hoa, kéo dài từ Tử Thần Viên đến Cung Nam Nhạc.
Trời càng về trưa, Diệu Nhật Thiên Không tràn ra quang mang khốc liệt thiêu đốt vạn dặm, tụ thành một khoả hoả cầu kinh vỹ treo tại nhân gian.
Bức tượng Thương Đế nằm chính giữa Hùng Thành, trăm năm qua sừng sững huy hoàng, bóng của nó hệt một thanh kiếm đâm xuyên đại địa, phát tán ba động vô cùng khủng bố.
Giờ phút này từ phía tây có một mảnh Huyết Hải ngưng tụ chân trời, đang nhanh chóng cuốn về hướng này, theo nó tới gần, âm phong thổi lên, tử khí từng trận quét ngang thiên địa.
Bá tánh kinh hoàng đổ xô ngóng nhìn, bởi đạp trên biển máu kia là một tên thiếu niên xa lạ.
Đạo bào màu tím, lửa cháy thành Phi Phong, Hoàng Tán hoá lộng che, trên đỉnh đầu có một tôn Thần Điểu vờn quanh gần như phong kín tầng trời.
Tóc của hắn phiêu tán bát phương, mỗi một sợi đều sắc tựa kiếm đao, tràn ra khí tức túc sát mãnh liệt, lạnh lẽo như băng tuyết.
Phàm phu nhìn thấy như vậy, nhưng trong mắt kẻ có tu hành khung cảnh ít nhiều biến hoá.
Thiếu niên tuấn như Thần, dị như Yêu, áo tím là Sát Lục, đạp trên đầu một tôn Cự Quỷ cao lớn trăm trượng, bốn phía có Huyết Kỳ tung hoành.
Hoàng Tán cũng vậy, Thần Điểu cũng tốt, không thể sánh bằng uy áp tràn ra từ trên cơ thể hắn.
Những nơi đi qua tầng không oanh minh, đại địa chấn động, cùng lúc, mấy chục đạo thân ảnh trường hồng từ Hùng Thành gào thét bay lên.
"Mở ra đại trận phòng ngự!".
Trên Giang Sơn Đài, Lão Quốc Sư cùng Thương Đế Triệu Trung Hằng bị cảnh tượng kia doạ cho khiếp đảm.
Ngay lập tức Thương Đế Tượng tràn ra kỳ quang, ánh sáng phòng hộ dâng lên tận trời đem nhân gian cùng Thiên Khung cách trở.
"Người kia là ai? Bộ dạng thiếu niên..Tại sao lại có tu vi bậc ấy?" Triệu Trung Hằng run rẩy kinh hô, vừa mới cảm nhận thoáng qua, tâm thần lập tức chấn động.
Áp lực càng lúc càng nặng, như vạn trượng Đại Sơn từ tinh không ép xuống khiến cho bầu trời nứt vỡ, trận pháp hộ quốc cũng oanh minh vặn vẹo, dường như không cách nào chống chịu lâu dài.
"Hơi thở kia tương tự Kết Đan, có lẽ là tu sĩ từ đại tông phái đi ngang qua, nhưng biểu hiện của hắn không có thiện ý! Bệ Hạ! Người lùi về Nam Nhạc..Lão Phu muốn xem đối phương là Thần Nhân chốn nào!" Lão Quốc Sư cũng kinh hoàng tột độ, nhưng đây là chức trách, vả lại bản lĩnh của hắn tuyệt không phải tầm thường.
Ngay lúc này một cỗ dao động Tinh Thần Lực khủng bố từ Giang Sơn Đài kịch liệt lên không, quét qua tầng trời, xé mở trận pháp phòng hộ, xông hướng biển máu, theo đó một thanh âm già nua trầm thấp vang vọng bát phương.
"Đây là Đế Đô Thương Quốc..Kẻ xâm phạm giết chết không tha!".
Nháy mắt, Thiên Khung biến hoá, vạn vật trong Hùng Thành lũ lượt lên không.
Cát sỏi hoá đao thương.
Thảo mộc lá cây thành kiếm tiễn.
"Thảo Mộc Giai Binh Quyết!".
Một khuôn mặt cực lớn huyễn hoá, chặn lại biển máu tới gần đang muốn cắn nuốt Đế Đô phía dưới.
"Đạo hữu dừng chân! Trọng địa quốc độ phàm tục, người tu Tiên không được phép xâm phạm!" Theo thanh âm kia tán khai, đao thương kiếm tiễn vạn hình tụ lại, một bức tường binh khí chắn ngang, lộ ra uy thế vô cùng kinh khủng, dường như đủ sức trảm đoạn bát phương.
Thế trận khủng bố như vậy nhưng đáp lại chỉ là một tiếng hừ lạnh hời hợt.
"Lão Quốc Sư! Bốn năm không gặp, không lẽ ngươi quên ta rồi..Tu vi Tinh Cảnh, Thảo Mộc Giai Binh Quyết từng doạ chạy mười vạn đại quân Thiên Phổ Quốc..Đáng tiếc chừng ấy là không đủ..Nếu Tinh Thần Lực của ngươi đạt đến Thiên phẩm ta sẽ dè dặt đôi chút, còn công phu huyễn thuật dạng này chỉ là trò lừa gạt trẻ con".
Theo thanh âm như Kinh Lôi nổ tung quanh quẩn bầu trời, tôn Cự Quỷ khổng lồ bỗng nhiên nhấc tay vồ một cái.
Khuôn mặt vừa mới hiện ra trực tiếp vỡ nát chia năm xẻ bảy, ngay cả bức tường binh khí cũng vậy, sụp đổ tán loạn.
Phía dưới Giang Sơn Đài, lão Quốc Sư kịch liệt thổ huyết, hai mắt trợn ngược, thần sắc vô pháp tin tưởng.
"Ngươi là tiểu hài kia!!".