Giờ phút này sắc trời rất sáng, vừa qua buổi trưa vẫn chưa tới hoàng hôn, bầu trời vốn dĩ xanh trong nhưng cự đại Pháp Hạm cùng Bạch Y nữ tử đến khiến cho thương khung bị che đậy, ở giữa không trung nổi lên mây mù, một mảnh đen kịt, từng đạo điện lôi lăn lộn du tẩu, mang lại cảm giác kiềm chế nặng nề.
Đang độ Đông Chí, hiếm hoi lắm mới có một ngày rực rỡ, bông tuyết ngao du phương xa, bỏ quên nhân gian.
Thái Dương ngóc đầu sống dậy, dùng khốc liệt chiếu xuống, làm tan băng tinh tạo thành nước lạnh, ủ nên sinh khí.
Mặt đất bốn phía nhúc nhích nhúc nhích, tựa như hoạt hoá, nhìn thấy mầm xanh trồi lên, sâu bọ côn trùng đi ra tắm nắng, nhộn nhịp bới rác lăn tuyết.
Người lạc quan sẽ nghĩ, là do Thiên Thượng hữu tình, không đành để nhân gian điêu tàn mãi vậy, bất đắc dĩ thay đổi tiết trời, cho cây đâm chồi, người không chết cóng.
Nhưng trong mắt kẻ cực đoan, hết thảy biến hoá cũng chỉ vì vô số xác chết vùi lấp dưới tuyết hoá thành phân bón tẩm bổ đại địa, mầm xanh kia trồi lên từ tử thi, Bọ Hung đang lăn thịt thối, sâu kiến gặm xương mục.
Ý cảnh đẹp xấu là do tâm cảnh!.
Giờ phút này mây đen ngưng tụ một cái mặt quỷ dữ tợn, yên lặng nhìn xuống, lộ ra hung tàn, dường như chỉ cần nữ tử Bạch Y động ý niệm, Lệ Quỷ sẽ ngay lập tức ập tới, trực tiếp cắn nuốt Tuyết Sinh.
U Thành không người..Một toà thành chết.
Tuyết Sinh đứng giữa cầu thang, vẻ mặt âm trầm lạnh nhạt, nhãn mục bình tĩnh như nước, hắn không thấy, Minh Linh Ấn trên bắp chân phải bỗng nhiên biến hoá.
Hình xăm Ma La Thân Quỷ bộc phát tử quang, ngưng tụ thành một tấm Vạn Yêu Tranh Thực Đồ, bọn chúng gầm thét trong im ắng, hướng về Lệ Quỷ trên cao phát ra cảnh cáo, có lẽ bị quỷ dị kích động mới trở nên táo bạo, bởi xưa nay Minh Linh Ấn chưa từng xuất hiện bất thường.
Tuyết Sinh không quan tâm Lệ Quỷ phía đỉnh đầu nữ tử, cũng không để ý luân bàn chở theo tiếng ca quỷ dị, ánh mắt hắn như điện hung hăng rơi xuống, quét ngang cơ thể nàng, như muốn bóc trần lột sạch, nhìn rõ nhân diện, bởi lẽ khí tức của đối phương khiến cho Tuyết Sinh liên tưởng tới một tồn tại hắn từng gặp qua bên trong Mã Nhạc Sơn.
Vô Diện Quỷ, vai mang Trướng Bồng giấy màu.
Ma mị giống hệt, cùng một bài đồng dao.
Hai mắt Tuyết Sinh lộ ra gợn sóng, tâm tình kỳ dị, biến hoá chập chờn.
"Không muốn giết ngươi đâu, đẹp mắt như vậy chết thật đáng tiếc, có nên đem về luyện thành túi da ấm giường?".
Thanh âm âm lãnh vang lên, theo tóc đen rơi xuống mặt đất, vọng hồi trở lại, luân bàn đuổi theo bước chân nàng, những nơi đi qua mặt quỷ nhô ra, cũng học theo tiếng người.
"Không muốn đâu".
"Túi da ấm giường!!".
Giọng nói kỳ dị lít nha lít nhít, tựa như vô số hài đồng chen lấn, tranh nhau mở miệng.
"Ồn ào!" Tuyết sinh nhíu mày, trầm mặc quát khẽ, trong phút chốc cả người bộc phát lăng lệ.
"Ngươi quát ta!" Vẻ mặt Bạch Y nữ tử chưa từng biến hoá, ngay từ đầu thanh nhã lễ độ giống như tiểu thư khuê các, hiện tại vẫn vậy, chỉ có âm thanh là hơi thay đổi, tán lạc bốn phía, mang theo khốc liệt.
Cùng lúc này, thân thể nàng hướng về phía trước chậm rãi lướt tới, mây mù trên đỉnh đầu truyền ra oanh minh, lăn lộn gào thét khoá chặt Tuyết Sinh, đột ngột chụp xuống.
Vô số mặt quỷ nhao nhao chen lấn nhảy khỏi luân bàn, bò trên mặt đất, mở miệng lặp lại lời nói của nữ tử Bạch Y.
"Đi chết đi..Đi chết!!".
Trong thanh âm đông đảo, có một cái mặt quỷ đang nhảy nhót bỗng nhiên rơi vào âm u, toàn bộ hắc khí chìm xuống mặt đất, tựa như bị Thâm Uyên cắn nuốt, biến mất trong nháy mắt, âm thanh cũng vì vậy im bặt.
Vạn Yêu Tranh Thực Đồ chấn động..Ma La Thân Quỷ gầm nhẹ lộ ra thèm khát.
Minh Linh Ấn dường như là trận pháp vây khốn, ngăn cản không cho phép rời khỏi da thịt Tuyết Sinh bước ra bên ngoài, bằng không vô số Quỷ Diện kia đều sẽ trở thành thức ăn của chúng.
Giờ khắc này Tuyết Sinh động thủ.
Một bước bước xuống trực tiếp vọt tới trước mặt nữ tử Bạch Y, nhãn mục bén nhọn, nhấc tay đấm ra một quyền.
Một quyền này phong vân biến sắc, kinh thiên động địa, lực bộc phạt khủng bố đến cực điểm, tạo thành Lôi Đình thao thiên, oanh minh bốn phía.
Cùng lúc, trên đùi phải Tuyết Sinh vô số khí đen quỷ dị rậm rạp chằng chịt gào thét thoát ly, Vạn Yêu rời khỏi tranh đồ, ẩn hiện khắp nơi tạo thành Toả Liên, vây khốn hết thảy mặt quỷ đang náo động.
Dao găm trên tay, Phượng Hoàng Chi Kiếm ẩn tàng chống đỡ đỉnh đầu.
Nam quyền, nữ thủ va chạm vào nhau.
Trong chớp mắt thanh âm oanh minh ngập trời bộc phát.
Thân thể Bạch Y nữ tử vậy mà chấn động, trực tiếp rút lui, bay khỏi đại môn, thối đến mười trượng ngoài sân.
Vẻ mặt nguyên bản ung dung, lần đầu tiên lộ ra biến hoá, vô số mặt quỷ trên dù giấy nhao nhao trợn mắt ngóng nhìn.
Không phải xem Tuyết Sinh, mà là luân bàn trên mặt đất.
Tất cả Quỷ Diện đột nhiên không thấy đâu.
Thần sắc nữ tử Bạch Y lộ ra nghi hoặc, Quỷ Diện rõ ràng bị đối phương trộm mất, nhưng mà nàng không hiểu được, đối phương là Phần Thiên Giới chi tu, bằng cách nào lại có thể thu phục, cắn nuốt hồn linh.
"Ngươi luyện công pháp thôn hồn, đi theo Linh Tu?" Trong mắt nàng che đậy kinh nghi, chằm chằm nhìn Tuyết Sinh, mở miệng thốt ra từng chữ, đồng thời từ phía trên dù giấy bỗng nhiên rơi xuống một cái hình nhân.
Đều là giấy trắng, giống như vàng mã thế thân, mà nàng bộc phát tốc độ kinh khủng, tay phải duỗi ra, muốn đem người giấy dán lên cơ thể Tuyết Sinh.
Vẻ mặt Tuyết Sinh không hiện hỷ nộ, cực kỳ bình tĩnh, đột ngột ngẩng đầu, dùng đầu của mình quét tới, va chạm trực tiếp với cánh tay nữ tử Bạch Y.
Pháp môn chiến đấu kiểu này nàng chưa từng gặp qua, trong lòng không khỏi chấn động.
Oanh một tiếng.
Người giấy sụp đổ, mà cánh tay nữ tử Bạch Y cũng co rút, cuốn ngược trở lại.
"Còn là Thể Tu? Chẳng lẽ phải đốt Mệnh Hoả mới áp chế được hắn?" Nàng kinh dị thì thào, thân thể rút lui, muốn kéo dài khoảng cách tranh thủ thời gian.
Nhưng Tuyết Sinh không cho nàng cơ hội này.
Bỗng nhiên xông về phía trước, tốc độ nhanh chóng, cánh tay vươn ra lọt qua dù giấy, đột ngột chụp lên đỉnh đầu nàng.
Có tiếng lộng lộng nứt vỡ, bụi phấn độc khí mù trời, cũng ngay lúc này Tuyết Sinh mạnh mẽ quay người rút lui, đồng thời Phượng Hoàng Chi Kiếm đã súc thế đến cực hạn, nhưng lại bị đồ án do Nhàn Vân Tử bố trí che đậy.
Bạch Y nữ tử không phát hiện được.
Hai mắt Nhàn Vân Tử trừng lớn, tiêu cự co rút như muốn nứt bể, hắn đang ẩn thân thi pháp mà Phượng Hoàng Chi Kiếm cũng vậy, lặng lẽ treo trên hư không, chỉ có hắn nhìn thấy một kiếm kia kinh khủng tới bực nào.
Phượng Vũ Thiên Khung tựa mặt trời trút liệt hoả xuống nhân gian, thân Phượng chìm trong bóng kiếm, lộ ra đuôi lửa, to lớn rộng rãi giống như áo choàng, khí tức hạo hãn mênh mông đủ để nghiền nát hết thảy, thiêu đốt vạn linh thành tro bụi.
Vừa cao quý, vừa hung bạo.
"Nếu như thực lực hắn mạnh hơn, một kiếm đủ thời gian ngưng tụ..Thời khắc chém xuống không gì cản nổi" Bên trong trận pháp, Nhàn Vân Tử kinh hãi thì thào, liệt hoả nóng rực để cho hắn khô khốc, túc sát mãnh liệt khiến hắn rét lạnh toàn thân.
Đọc từ tiểu thuyết, từng thực chiến va chạm, Nhàn Vân Tử có loại cảm giác trực quan, hình như Tiên Pháp Phượng Hoàng này một kiếm lại mạnh hơn một kiếm, mà chủ nhân của nó cũng che đậy cực kỳ sâu xa, địch nhân sẽ không bao giờ biết được thực lực của hắn rốt cuộc mạnh mẽ đến đâu, nếu như tự phụ xem thường nhất định phải trả một cái giá thảm liệt.
"Minh Chí Giả là trùng sinh, không phải chuyển sinh, cho nên thủ đoạn ghê gớm cũng không có gì kỳ lạ, nghe nói thời điểm mở ra Thiên Cung Kim Đan, thức tỉnh toàn bộ ký ức, lúc đó mới thực sự đáng sợ!"
Nhàn Vân Tử cắn răng thôi động trận pháp, thanh thế Phượng Hoàng Chi Kiếm càng lúc càng lớn buộc hắn phải toàn lực ứng phó, bằng không, lộ ra sơ hở thì hết thảy tính toán đều trôi sông đổ bể.
"Ta cùng hắn chưa từng tác chiến, lại hiểu nhau đến vậy..Biết mượn nhờ Ẩn Trận phát huy thủ đoạn đến mức tối đa..Đáng sợ!".
Giờ phút này bụi màu khí độc tán loạn bốn phía, không rơi trên dù giấy mà phủ lên mái tóc nữ tử Bạch Y.
Nàng hốt hoảng lùi lại, định khí tịnh tâm.
"Độc!! Ngươi?".
Nữ tử Bạch Y hoảng hốt nói nhỏ, cũng cùng lúc Mệnh Hoả đốt cháy.
Trên người nàng nở rộ kim quang, tựa như núi lửa bộc phát, cực kỳ chói mắt, không chỉ vậy, một cỗ khí tức Thần Thánh hoá thành gợn sóng quét ngược.
Toàn bộ quỷ dị trên dù giấy, dưới luân bàn, nhao nhao tránh đi, chỉ sợ một tia kim quang dính vào cũng đủ khiến cho chúng hôi diệt hoá thành tro bụi.
Một tiếng gào thét kinh thiên động địa từ trên cơ thể nữ tử Bạch Y nổ vang, ánh sáng chói mắt đâm xuyên hết thảy, tụ thành Kim Quang Chi Mâu, sắc bén lăng lệ, rít lên một tiếng đâm hướng Tuyết Sinh.
Mâu này bàng bạc mang theo ba động khiếp người, Trúc Cơ chi tu chưa đốt Mệnh Hoả không ai chống đỡ nổi.
Thời điểm nó xuất hiện, cuồng phong sống dậy, bão tố ngập trời, mũi mâu lóng lánh như băng, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đâm xuống.
Càng có lượng lớn Quỷ Ảnh trên cơ thể nàng, điên cuồng tụ lại tạo thành vòng xoáy phong bạo, có thể xé rách hết thảy.
Giống như đem Quỷ Vực giáng lâm nhân gian.
Hàn mang trong mắt Tuyết Sinh uẩn dưỡng đến cực hạn, lộ ra bén nhọn cùng thâm thúy.
Thân thể hắn nhanh chóng lùi lại, bỗng nhiên bước vào truyền tống trận, tu vi toàn diện bộc phát, Huyết Quỷ ngưng tụ, ngẩng đầu, theo cánh tay Tuyết Sinh đấm ra một quyền, nó cũng há miệng, hung hăng táp về khoảng không phía trước.
Oanh một tiếng.
Kim Quang Chi Mâu hơi dừng.
Huyết Quỷ tán loạn sụp đổ chia năm xẻ bảy.
Tuyết Sinh cuốn ngược thổ huyết rút lui, mạnh mẽ thu tay đồng thời chuyển niệm pháp quyết, miệng phun pháp ngôn.
"Trầm mê trong liệt hoả chỉ có Bất Tử Phượng Hoàng..Mặc dù đôi cánh cháy tan, ý chí vẫn muốn ở Thiên Đàng bay lượn!".
Ẩn Trận hạ xuống, Phượng Hoàng Chi Kiếm lộ ra, kinh thiên động địa.
Nhàn Vân Tử xuất hiện, nhe răng cười lạnh, trong mắt ẩn chứa hung tàn mang theo điên cuồng cực nặng.
Cũng lúc này tu sĩ Kết Đan kỳ của Dị Tộc cảm thụ được biến hoá bất thường, bỗng nhiên quét mắt nhìn xuống.