Tuyết Sinh chọn thời điểm đêm muộn xuất thủ là vì e ngại động tĩnh chiến đấu sẽ thu hút Dị Tộc xuất hiện, còn đối với tu vi của Nhàn Vân Tử hay nội lực Nhàn Vân Tông cao thấp ra sao, Tuyết Sinh không hề quan tâm, bởi hắn đến đây hôm nay đã xác định một trận chiến sinh diệt, thêm nữa Nhàn Vân Tông hiện tại không như quá khứ, đã mất đi uy hiếp.
Mà Tuyết Sinh tin phán đoán bản thân.
Bằng vào niên linh của Nhàn Vân Tử vẫn chưa thể bước tới Kết Đan chứng tỏ tư chất của hắn quá thấp, phàm là người như vậy thì Trúc Cơ sơ kỳ chính là cực hạn, hoạ chăng đạt được cơ duyên lớn lao nào đó mới có cơ may đột phá, hơn nữa, tu sĩ cũng giống như vạn linh trên đời, tuổi tác càng nhiều thì sức lực nhất định sụt giảm.
Có câu.
Tu hành như thuyền đi ngược dòng, không tiến ắt lùi.
Giờ phút này Nhàn Vân Tông xuất hiện rõ ràng nơi đáy mắt, ở phía dưới tàn nguyệt, bên trong bão tuyết, Tuyết Sinh trầm mặc ngóng nhìn, đem toàn bộ khung cảnh hoá thành sát cơ cùng lăng lệ, hắn bỗng nhiên tung người bay lên.
Đạp trên đỉnh đầu Huyết Quỷ, bốn phía lật tung ba động mang theo huyết quang ngập trời, thân ảnh Tuyết Sinh thẳng tắp như kiếm, càng bay càng cao, phá vỡ gió tuyết, gào thét tiếp cận sơn môn, trong chốc lát đã ở giữa không trung.
Không chút do dự, tay phải nâng lên hướng dãy nhà gỗ phía dưới, đột ngột trảm xuống.
Chớp mắt, thiên địa sau lưng oanh minh chấn động, một cái hình bóng Thiên Kiếm khổng lồ trực tiếp hiển lộ trên trời cao, gió tuyết tuy mạnh nhưng cũng không thể nào rung chuyển mảy may, càng có tử quang tràn ngập, hư ảnh Thần Phượng huyễn hoá, theo cánh tay của Tuyết Sinh lật úp, Phượng Hoàng Chi Kiếm cũng gào thét chém nát gió tuyết, xé mở tầng không.
Oanh một tiếng, tựa như khai thiên tích địa.
Từ xa nhìn lại, Thiên Kiếm vô cùng bàng bạc, dài mấy chục trượng, rộng hơn ba trượng, cực kỳ kinh người, giờ khắc này lạc hạ rơi xuống, khí thế cuồng bạo, tựa như hết thảy tồn tại ngăn cản phía trước đều sẽ bị chém thành hai nửa.
Tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt liền rơi vào gian nhà gỗ cao lớn nhất, tiếng vang kinh thiên truyền ra, cả sơn cốc thậm chí toàn bộ hoang nguyên đều oanh minh chấn động, dưới một kiếm này không gì có thể chịu đựng nổi, hư vô trực tiếp vỡ vụn, lưỡi kiếm cắt gian nhà gỗ, toái diệt mặt đất.
Trong khe hở vỡ vụn lộ ra bóng dáng của Nhàn Vân Tử, sau khi chống cự một kiếm đang không ngừng rút lui, thần sắc đại biến.
Nhàn Vân Tử thấy được Tuyết Sinh, nhưng không để cho hắn kịp mở miệng, Tuyết Sinh đứng trên không trung lạnh nhạt chém xuống kiếm thứ hai.
Mà lúc này đám tông môn đệ tử cũng bị kình lực chiến đấu kinh động, nhao nhao rời khỏi chỗ ngủ, chạy ra bên ngoài, thất hồn lạc phách nhìn phía bầu trời.
Ở không trung có người đạp lên Cự Quỷ, trăm trượng xung quanh cơ thể hắn đều là biển máu, Huyết Hải tràn ngập, cắn nuốt gió tuyết, che đậy ánh trăng.
Dưới dạ quang, trên đỉnh đầu Cự Quỷ lộ ra thân ảnh một người toàn thân áo tím, không thấu tuổi tác, tóc dài phiêu diêu, làn da trắng nõn, khuôn mặt hắn mặc dù không phải tuyệt thế nhưng tuấn mỹ đến độ khiến cho người đối diện phải âm thầm sợ hãi, thán phục ngóng nhìn.
Hai mắt mang theo băng lãnh cao ngạo, dường như không có tiêu cự, chỉ biết, sáng chói tựa Tinh Hà, đáy mắt thâm sâu chứa đầy bình tĩnh, hắn vẫn đang hướng nơi đây đạp không mà tới, càng bước càng gần.
Gió đêm thổi qua, hoa tuyết quay cuồng lướt đi mang theo ý Tiêu Dao.
Đem tóc đen của hắn vùi tại bên tai, lại có một ít nghiêng về phía sau bay múa, tựa như Trích Tiên.
Một cỗ sát khí hàn lãnh đủ khiến cho người khác rùng mình theo uy áp trên cơ thể hoá thành phong bạo đáng sợ che đậy tầng trời, ngăn gió tuyết lọt xuống, ngay cả ánh trăng cũng vậy, cảm thấy tự ti cho nên rơi về nơi xa.
Phảng phất có thể tránh áp hết thảy, bẻ gãy nghiền nát hết thảy.
Chúng nhân co rút tròng mắt, như nhìn thấy Loan Giá Thái Dương, tâm thần đồng loạt nhấc lên sóng to gió lớn.
Đây là toàn bộ thực lực mà Tuyết Sinh có thể biểu hiện ra bên ngoài
Có kinh nghiệm lần trước, Tuyết Sinh hiểu thấu một cái đạo lý trong lúc chiến đấu.
Nếu gặp địch nhân đồng cấp, mà đối phương là hạng thiên kiêu yêu nghiệt, xuất thủ nên giữ lại bài tẩy, cẩn thận dò xét, bình tĩnh tìm ra điểm yếu.
Nhưng nếu xác định vượt cấp chém giết tốt nhất ứng phó toàn lực.
Cỗ khí thế hiện tại đủ để ép chết một tên tu sĩ Phàm Cơ.
Mà thứ kinh khủng hơn là Phượng Hoàng Chi Kiếm trên bầu trời, bản thân nó tán phát liệt quang, cùng với biển máu xung quanh cơ thể Huyết Quỷ trọng tổ cho nhau, biến mảnh sơn cốc hoang dã này trở thành một tôn Hoả Lô Luyện Ngục.
Quỷ gầm Phượng minh chấn động trời đất.
Tu vi tăng mạnh khiến Tuyết Sinh có thể tùy ý thi triển Phượng Hoàng Thiêu Thiên, thậm chí đem nó dung nhập bên trong Kiếm Mệnh, bộc phát ra Phượng Hoàng Chi Kiếm.
Giờ phút này thanh kiếm thứ hai không chút gián đoạn triệt để ngưng tụ, biến ảo khó lường, rít lên một tiếng, tiếp tục chém xuống.
Tiếng nổ vang đinh tai nhức óc như là Lôi Đình át lại toàn bộ gió tuyết trong trời đất.
Nhàn Vân Tử co rút hai mắt, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, từ lúc Tuyết Sinh đi vào cho đến hiện tại cũng chỉ mấy chục hơi thở mà thôi, mặc dù hắn muốn giải thích, có lòng nhận thua nhưng đối phương hoàn toàn không cho hắn cơ hội mở miệng.
Nhìn Phượng Hoàng Chi Kiếm hung hăng rơi xuống, nhãn mục già nua cũng bộc phát lăng lệ, lộ ra chiến ý.
"Mới có mấy tháng, chưa đến nửa năm, hắn tu hành kiểu gì lại biến hoá khủng khiếp như vậy? Chiến lực dạng này chí ít Phàm Cơ trung kỳ..Hơn nữa thanh đại kiếm kia, hình như là..Tiên Thuật!".
Nhàn Vân Tử kinh nghi thì thào, cõi lòng bùng nổ chấn động.
Bên trong Kỳ Thư, hắn là một tuyến riêng biệt, tác giả lấy kinh lịch nhân sinh của Nhàn Vân Tử để tạo nên tình tiết cốt lõi, sau cùng mới mở rộng ra toàn bộ đại cục, kết nối với các tuyến nhân vật khác, ở đó mỗi người sở hữu một câu chuyện của bản thân.
Tuy chung một quyển thế nhưng không ai giống ai.
Có thể nói, Nhàn Vân Tử là nhân vật chính của cuộc đời mình, còn nhân vật chính trong Kỷ Nguyên này, bao trùm lên toàn bộ Kỳ Thư lại là thiếu niên trước mặt.
Hắn từng nhầm lẫn, cho rằng bản thân con trai Thiên Đạo.
Nhưng không phải.
Hắn chẳng qua chỉ là người dẫn truyện mà thôi, rất nhiều tình tiết tác giả không đề cập tới, Nhàn Vân Tử cũng chẳng tài nào biết được.
Đại khái như phương thức tu hành, cảm quan thế giới, hay là ý nghĩ trong đầu các tuyến nhân vật khác..Còn cả đạo pháp kỳ dị Phượng Hoàng Thiêu Thiên.
Khốn khổ cho hắn, mỗi ngày Nhàn Vân Tử chỉ được xem một trang sách, nếu như tác giả viết ra đầy đủ tình tiết, hắn có thể tự động đọc hiểu, ngược lại, phải tự mình suy luận cùng móc nối.
Rất nhiều chương không hề mở rộng bối cảnh, không liên hệ tới tuyến nhân vật khác, chỉ tập trung vào hắn, miêu tả chuyện thường ngày của Nhàn Vân Tử.
Tu luyện, ăn ngủ..Thậm chí đi đại tiện.
Đối với những chương như vậy, Nhàn Vân Tử chán ghét vô cùng, nhưng bản tính hắn cẩn thận, một chữ không dám bỏ sót, thậm chí vết mực rơi xuống chỗ nào, tác giả ngắt câu, dùng dấu ra sao hắn đều chú ý hết sức chi li.
Có lần tình tiết quá nhàm chán, Nhàn Vân Tử không chịu đựng nổi, mở miệng chửi rủa.
"Mụ nội nó! Câu chữ câu chương, dày sách tốn giấy!".
Những lần như vậy sẽ ngay lập tức có Lôi Đình buông xuống.
Từ đó về sau hắn không dám bỏ sót, không dám để lộ ra bất mãn, vì vậy càng đọc càng ưa thích, thậm chí say mê đến nhập thần, quên ăn mất ngủ.
Hết thảy đều diễn ra trong suy nghĩ của Nhàn Vân Tử, xẹt qua trong chớp nhoáng mà thôi.
Còn lúc này Phượng Hoàng Chi Kiếm vẫn thẳng tắp bổ dọc thiên địa.
Trong tiếng nổ vang, gian ốc xá bằng gỗ được dùng làm chính điện hoàn toàn tan vỡ, Nhàn Vân Tử gầm thét, liên tục chống cự hai kiếm khiến cho khí huyết trong cơ thể cũng ầm ầm bốc lên, cả người lùi lại trăm trượng, bỗng nhiên phất tay, dưới chân ngưng tụ hư ảnh Nộ Mục Kim Cang.
Đồng tử kim cương trợn mắt, bộc phát khí thế kinh người.
Nhưng giờ phút này mái tóc hắn vô cùng tán loạn, khoé miệng trào ra một tia máu tươi, rõ ràng hai kiếm của Tuyết Sinh khiến cho Nhàn Vân Tử rơi vào hung hiểm.
"Tuyết lão đệ..Dừng tay" Nhàn Vân Tử cho rằng thực lực của đối phương không phải chỉ đến như vậy, nhất định còn che giấu bài tẩy lớn hơn, vì thế vội vàng nuốt ngược máu tươi vào miệng, gào thét thất thanh.
Nhưng không đợi cho hắn nói xong, trong trời đất bỗng nhiên nở rộ phấn màu, tiếng quả cầu linh khí nổ tung bị thanh âm gió tuyết át đi, lúc này chỉ còn lại một mảnh độc vụ áp súc rớt xuống.
Sắc mặt Nhàn Vân Tử đại biến, toàn lực rút lui nhưng vẫn hơi muộn một chút, hầu họng lập tức hoá thành màu xanh đen, độc tố vẫn đang lan ra nhanh chóng, tràn thẳng đến trái tim.
Thủ đoạn này khiến cho Nhàn Vân Tử kinh hãi đến tột cùng.
Tuyết Sinh mặc dù không hiểu gì về Độc Đạo, thế nhưng độc dược trên người hắn nhiều lắm.
Ba năm Doanh Binh tích góp Tán Hồn Phấn, Hủy Thi Dịch.
Thời gian trước chém giết Vận Ách, cướp đoạt túi chứa đồ của đám tu sĩ bên trong mộ địa Kế Vũ Thành, độc của hắn thiên kỳ bách quái, loạn thất bát tao.
Ngay vừa rồi, trước lúc giết tới Nhàn Vân Tông, Tuyết Sinh có thời gian chuẩn bị, đem một đống độc lớn pha trộn.
Tuyết Sinh không rõ tác dụng đến đâu.
Mà hắn chỉ biết ám toán, hỏi cách giải độc, Tuyết Sinh thúc thủ.
Cùng lúc này, Tuyết Sinh lạnh lùng đứng giữa không trung nhìn chằm chằm Nhàn Vân Tử, không nói bất kỳ lời dư thừa nào, dùng khí thế đã súc tích trên đường đi, chém xuống kiếm thứ ba.
Trong chớp mắt có ánh sáng tím tràn ngập bầu trời.
Phượng Vũ Thiên Không nhấc lên kình lực thao thiên, kiếm ảnh biến hoá phá vỡ gió tuyết, chặt đứt bát phương, nhắm thẳng bóng dáng Nhàn Vân Tử đang chật vật muốn rút lui bỏ chạy.
Trong tiếng nổ vang, hư ảnh Nộ Mục Kim Cang bỗng nhiên phát ra gào thét, nâng hai tay lên, toàn lực ngăn cản.
Lộng lộng..Oanh minh.
Kim cang tan vỡ, khoé miệng Nhàn Vân Tử lại tràn ra máu tươi, thân thể bị oanh kích không ngừng lui ra phía sau.
Đúng lúc này Nhàn Vân Tử nhíu nhíu mi mắt, đột nhiên kích động hét lên.
"Phong thúc! Cứu ta..Lão tổ tông, giải thích, giải thích!".
Tuyết Sinh cũng nhíu mày nhìn hướng gian nhà gỗ phía dưới.
"Hài tử..Rốt cuộc cũng chờ được ngươi trở về!".
Một thanh âm già nua kích động, mang theo tang thương vang vọng bốn phía, đi vào tai Tuyết Sinh.
Cả người hắn sững lại..Bỗng nhiên thu tay.