Nàng hối hận vì đã cho kiếm trận đầy đủ thời gian hình thành, giá như cẩn thận hơn sử dụng Pháp Quan kịp lúc có lẽ sẽ không rơi vào tuyệt cảnh nhất sinh cửu tử như bây giờ.
Một kiếm kinh thiên động địa, nói thì dài kỳ thực phát sinh rất nhanh chỉ trong chớp mắt, bầu trời lập tức bị chém thành hai nửa.
Khí lãng đi trước quét sạch bát phương, một kiếm tinh chuẩn đến vi diệu không có dư lực lan tràn, khoá chặt Song Giác cùng nữ nhân cung trang.
Kiếm ảnh thao thiên rơi xuống, Song Giác Nhân không kịp chạy trốn chỉ có thể hoá hình, theo từng tấc huyết nhục sợ hãi gào thét hắn vung mình hoá thành một tôn Thái Cổ Cự Long, Long Thân trăm trượng ẩn phục tầng trời, khí thế như là Vạn Thú Chi Chủ, mặc dù như vậy trong mắt nó vẫn không che dấu được hoảng sợ cùng cực.
Hào quang nở rộ, một tiếng cắt đứt bén nhọn vang lên.
Long Thân đứt đôi.
Có hai cái Dị Tộc Trúc Cơ không biết từ đâu đi ra, muốn cùng Song Giác Nhân hiệp đồng chống đỡ nhưng vô dụng.
Ngay tại chỗ nổ tung hoá thành mưa máu.
Máu tươi vung trời, huyết vũ xả xuống đại địa tạo thành mưa bụi, Long Huyết chứa đựng Chí Dương Chi Lực mà vật cực tất phản, ở những nơi vung xuống đại địa lập tức cháy khô, cỏ cây chết héo.
Vô số Dị Tộc, binh sĩ phía dưới nhiễm phải Long Huyết cơ thể lập tức bốc cháy, tiếng kêu gào thảm liệt vang vọng cả một vùng trời.
Dưới huyết vũ xối xả Tống Thanh Thư kịp thời ném ra pháp bảo, quạt sắt hoá thành khiên chắn che đậy nửa ngọn Mã Nhạc Sơn.
Thi thể chất đống thảm liệt không sao kể xiết, trong vô số thi thể kia hơn nửa đã bị Long Huyết ăn mòn nham nhở.
Long Huyết màu cam hoà cùng suối máu màu đỏ nhuộm mặt đất Mã Nhạc Sơn, vấy lên cây cỏ nở hoa, hoá Bỉ Ngạn Hoàng Tuyền.
Tuyết Sinh ôm lấy Tuyên Thúc, đưa bờ vai che mưa che gió, mặc kệ Long Huyết đốt cháy da thịt đau rát, hắn không nhíu mày không kêu rên lấy một tiếng, trong mắt chỉ có ngập trời thù hận.
Bản thân hắn quá nhỏ bé, thổi một hơi không lay nổi cọng cỏ đừng nói chi đảo lộn càn khôn, chưa bao giờ Tuyết Sinh thèm khát lực lượng như bây giờ.
Tuyên Thúc hấp hối rồi, nhăm nhúm nằm trong vòng tay Tuyết Sinh, ngày xưa là đại thụ che mưa che nắng hiện tại mục rỗng nép mình vào cây nhỏ.
Tuyết Sinh nhìn thấy sinh mệnh Tuyên Thúc trôi đi, trôi rất nhanh, hắn đưa tay bắt lấy nhưng không thể, như nước mắt giờ phút này trượt dài vô pháp ngừng lại.
"Hài tử! Đừng khóc" Tuyên Thúc thì thào nói, dùng hết lực lượng cuối cùng trong sinh mệnh, nâng tay run rẩy, chới với đặt lên má Tuyết Sinh, lau hai hàng nước mắt.
"Ta không khóc!" Tuyết Sinh mím môi nhỏ, cúi đầu rất thấp để cho Tuyên Thúc xoa đầu hắn, như trước đây.
"Thật ra tử vong không đáng sợ, khi lão niên rồi ngươi sẽ thấy, trên đời có rất nhiều thứ so với tử vong càng kinh khủng.. Không người thân thích, không có hậu nhân khóc lóc tiếc thương, đặc biệt khi hoài niệm thanh xuân nhận ra chặng đường vừa rồi quá nhiều tiếc nuối, không thể bù đắp.
Hài tử..Ta vẫn may mắn hơn vô số Anh Linh ngoài kia, có ngươi vì ta khóc lóc, có ngươi đào đất đặt bia...Thỉnh thoảng có ngươi nhắc lại..Tên ta!".
Tuyên Thúc mấp máy môi, hai mắt nhắm chặt, thanh âm nỉ non như từ chỗ sâu kín đáy lòng hắn, từng chữ, từng chữ chảy ra.
"Ta nhìn thấy nàng rồi..Đợi ta..!"
Bàn tay gầy gò trượt xuống, co lại muốn bấu víu nhưng tóc đen trơn trượt không thể nắm lấy.
Hơi thở đầu tiên là trời đất ban tặng, hơi thở cuối cùng trả lại đất trời.
Tuyên Thúc đi trên môi có nụ cười, nhưng khoé mắt lão lệ tung hoành.
Tuyết Sinh nín rồi, vẻ mặt ngốc dại.
Ôm lấy lão nhân nhẹ nhàng đặt xuống một chỗ đất bằng, trong mắt hắn lăng lệ đốt lên, sát khí quanh thân điên cuồng mà ra.
Nắm lấy dao găm hướng chiến trường xông tới.
Chém giết tiếp tục.
Máu tươi loang lỗ, cả người chằng chịt vết thương, rất nhiều nơi da thịt cháy xém, ở dưới cảm xúc chi phối hai mắt hắn đỏ đục giống như Tu La từ thâm uyên vạn trượng giáng lâm nhân gian.
Lướt đi trên chiến trường, mỗi một dao cắt xuống liền có thi thể Dị Tộc đổ sụp, bọn hắn một phần vì thương tích phần vì hoảng sợ chưa kịp định thần cho nên hoàng toàn không có sức chống cự, mà Tuyết Sinh xuất thủ độc ác không chỉ hái đầu, thân thể xông về phía trước ỷ vào nhục thân Luyện Thể mạnh mẽ điên cuồng nện tới.
Một tên Dị Tộc vừa tránh né được dao găm lướt qua cổ chưa kịp vui mừng lập tức thổ huyết bay ngược phía sau, xương ngực vỡ nát.
Hắn không hiểu chuyện gì xảy ra, giống như một tảng đá lớn đập vào cơ thể.
Cơ thể hắn vừa rơi xuống cũng là lúc đạo thân ảnh nhỏ gầy kia lao tới, dao găm nhuốm máu lướt qua cổ mát lạnh.
Nếu được quay lại mười hơi thở trước đó hắn nguyện không bao giờ đi trêu chọc..Tròng mắt trắng dã ở thời khắc cuối cùng nhìn thấy..
Tồn tại kia không phải con người mà là một tôn tuyệt thế Sát Thần.
Huyết dịch phun trào, trái tim Tuyết Sinh phanh phanh nhảy lên, toàn bộ vết thương bằng một cách kỳ diệu nào đó toàn bộ khép lại, cả người hắn phun ra vô số vòng khói màu đỏ, xoắn xuýt, cuồn cuộn, ngưng tụ thành một tôn Quỷ Ảnh mơ hồ.
Đầu có song giác, lưng có gai nhọn, tứ chi móng vuốt sắc bén, tóc máu phủ nửa khuôn mặt, ngẩng đầu gào thét im ắng.
Trùng Huyết đại thành..Mãn Huyết kỳ.
Ba ngày một đường đi đến Mãn Huyết, tốc độ như vậy là đương thời hiếm thấy nhưng những gì hắn chịu đựng người khác khó có thể gánh nổi.
Thân xác bị rạch phá vô số vết thương, mỗi một vòng Tích Huyết - Trùng Huyết đều khiến cho hắn đau đớn cùng cực, nổi đau thể xác chưa là gì so với nổi đau tinh thần.
Tuyết Sinh không quan tâm hiện trạng bản thân, chỉ cảm thấy giờ phút này sức lực sôi trào, đủ sức giết cho đến khi thiên hôn địa ám.
Tuyết Sinh gầm nhẹ, Huyết Quỷ sau lưng gầm thét ngạo nghễ.
Xông về phía trước, bằng vào những gì hắn học được, bằng vào cách thức chém giết bản năng nhất, một đường không gì cản nổi, máu tươi càng nhiều Huyết Quỷ càng đậm, rốt cuộc hoá thành quả cầu máu, những nơi đi qua xác chết ngã rạp, huyết tinh nhuộm trời.
Dị Tộc nổi tiếng tàn nhẫn nhưng vừa nhìn thấy Tuyết Sinh liền mất hết dũng khí chiến đấu.
Nơi đây không có Trúc Cơ, không có Luyện Thể, Luyện Khí cao tầng.
Mặc kệ bọn hắn tu vi gì, thời điểm Huyết Quỷ phủ xuống lập tức run rẩy bỏ chạy.
Đem điên cuồng trấn áp hết thảy, khiến cho tâm linh bọn hắn đổ sụp.
Tuyết Sinh quét ngang chiến trường.
Mà lúc này chiến trường trên bầu trời cũng đến hồi kết thúc.
Một kiếm duy nhất là cực hạn của Tru Thần Kiếm đủ để chém rụng Kim Đan Dị Tộc.
Ba vị Thiên Trưởng nhìn thấy tất cả những thứ phát sinh bên dưới, tràng cảnh kia ác liệt bi tráng đến độ khiến cho cường giả như bọn họ cũng phải tâm thần rung rinh, nhiệt huyết sôi trào.
Phong Càn nhìn Tuyết Sinh hoá thành Huyết Ảnh, trong mắt hắn bắn ra một đạo tinh mang sáng chói, nhưng nội tâm không phải vì vậy mà vui vẻ, ngược lại.. Đắng chát.
"Hắn là tương lai của chúng ta!" Tần Thu Nhiên thất thần lẩm bẩm.
"Giết!" Tống Thanh Thư gầm thét, nắm tay xiết chặt hướng nữ nhân cung trang, trường hồng lao tới.
Nữ nhân cung trang hoảng sợ lùi lại, giống như càn khôn đảo lộn, biến hoá quá nhanh để cho nàng không kịp thích ứng, nhìn thấy Phong Càn thi pháp, Tần Thu Nhiên đỏ mắt theo sau, nàng bỗng nhiên ném bán nguyệt đao về phía trước cản lại Tống Thanh Thư.
Ngón tay điểm lên mi tâm, hai tôn Tinh Thần Chiếu Ảnh trùng điệp xuất hiện, một cản Phong Càn, một cản lại Tần Thu Nhiên.
Tinh Thần Chiếu Ảnh là Vô Diện Quỷ mấy hôm trước cướp mất Hắc Y Nhân trước mặt Phong Càn..Kỳ thật là Phong Càn cố tình thả đi, tương kế tựu kế.
Thủ thuật dạng này đối với Phong Càn vô dụng, chỉ một cái phất tay Vô Diện Quỷ lập tức tan biến.
Phong Càn truy giết, không cho nữ nhân cung trang có thời gian thở gấp.
"Mệnh Hồn Kim Đan!" Nữ nhân cung trang bị dồn vào đường cùng, phải gọi ra Mệnh Hồn Kim Đan.
Kim Đan của nàng sáng bạc giống như mặt trăng, tuy chỉ là Giả Đan nhưng xuất hiện cũng khiến cho bát phương oanh minh chấn động.
Phong Càn sáp lại, tốc độ quỷ dị, Long Hành Hổ Bộ mà đi, một tay chụp lên Giả Đan, tay kia hoá trảo hướng nữ nhân giết tới.
Nàng biết nếu bỏ qua thủ đoạn, thuật pháp quỷ dị, dùng tu vi đơn thuần đối kháng thì nàng tuyệt đối không phải là đối thủ của Phong Càn.
Ở dưới nguy cơ chí mạng, nàng cắn chót lưỡi phun ra một miệng tinh huyết, đồng thời hoá ấn, niệm pháp.
"Linh Tôn!!!Cứu mạng!" Âm kia là cổ họng cùng cốt nhục toàn thân gào thét.
Phong Càn bóp nát Giả Đan, tay kia muốn chụp lên đầu nữ nhân cung trang nhưng một khắc này càn khôn đảo lộn.
Một tiếng hừ lạnh mang theo cổ lão cùng uy nghiêm cao độ không biết từ đâu giáng lâm phiến thế giới này, giáng lâm Mã Nhạc Sơn.
Một âm để cho vạn vật đứng im, Thiên Thượng Địa Hạ sấm chớp sáng trời.
Một âm như là Thần Chỉ vô pháp kháng cự, hoá thành một cây tinh quang đại thủ hướng Mã Nhạc Sơn vồ xuống, hướng Phong Càn bóp nát.
Phong Càn chết lặng, giống như bè gỗ giữa Hải Dương bị bão táp nhấn chìm.
Vị cách quá khác biệt không thể so sánh.
Tinh quang đại thủ duỗi ra, thiên địa giật động..
Đại thủ nắm lại, hư vô sụp đổ.
"Linh Tôn..Ngươi quá phận!!".
Phương xa, hướng đông cách nơi này một cái hải dương vô tận là Thánh Địa của Thiên Công Châu, lúc này một lão nhân tóc trắng bỗng nhiên mở mắt, từ mắt hắn bắn ra hai đạo diệt thế tinh quang.
Theo hắn nhấc tay, một cây trâm bạc xé nát thời không trực tiếp giáng lâm Mã Nhạc Sơn, đâm vào tinh quang đại thủ.