Cảm thụ thoáng qua thực lực hiện tại của bản thân, thời khắc khi Pháp Tu, Linh Tu cùng Thể Tu trùng điệp một chỗ, không gian xung quanh đột nhiên oanh minh, chấn động nổ tung, trước đó Tuyết Sinh đã áp chế phạm vi, bằng không gian phòng ốc này nhất định sẽ không chịu đựng nổi.
Một cỗ uy áp cường hãn lấy Tuyết Sinh làm trung tâm, hoá thành sóng gợn đột khởi lan tràn bốn phía, mà bên trong cơ thể, lực lượng tu vi cũng giống như cuồng phong loạn vũ, nổ vang lùng bùng, thời gian ngắn rất khó nội liễm hoàn toàn.
Giờ phút này dư ba chấn động lật tung y phục, thổi bay tóc đen, bóp méo khoảng không xung quanh cơ thể.
Tuyết Sinh ngẩng đầu.
Bóng đêm hoá thành giấy vẽ, còn hắn là chân dung truyền thần.
Nhãn quang như sao, diện mục như kiếm, tóc dài Dạ Mị, trong một khắc vừa rồi cả người phát sinh biến hoá nghiêng trời lệch đất.
Nhục thân càng thêm tinh luyện, khí huyết vô cùng bàng bạc, dưới lực lượng này chèo chống, Tuyết Sinh cho rằng hiện tại hắn có thể sử dụng công pháp Phượng Hoàng Thiêu Thiên mà không cần lo lắng suy kiệt linh lực, đây là lần duy nhất Tuyết Sinh có loại cảm thụ kỳ diệu: Bản thân hiện tại đã rất mạnh, lấy Phượng Hoàng Thiêu Thiên làm đòn sát thủ, giết Trúc Cơ hoàn toàn không phải việc khó khăn gì.
Tuyết Sinh gầm nhẹ, hai mắt tán phát từng trận dị quang.
"Có lẽ đầy đủ!" Thanh âm thì thào vừa thốt ra khỏi miệng, cả người hắn đột ngột bắn về phía trước, vọt qua cửa sổ biến mất trong bóng tối.
Mà lúc này hai mắt Tuyết Sinh bỗng nhiên nhíu chặt, đầu óc bất chợt hiện lên một cỗ cảm giác rùng mình.
Tấm thẻ tre bên trong giới chỉ không hiểu vì lý do gì lại tự động hoá thành tro bụi, mà toàn bộ tri thức về Thôn Hồn Kinh cũng đột ngột biến mất, giống như trước kia chưa từng thấy qua.
Có điều, Tuyết Sinh biết nó vẫn tồn tại, bởi lẽ Thôn Hồn Kinh đã trở thành một bộ phận của cơ thể, ẩn tại nhịp thở, hoạt động vô cùng bản năng.
Hiện tại hắn đã hiểu cách làm của Trần Thanh.
Không thể lưu giữ Thôn Hồn Kinh theo cách thông thường, bởi nó hấp hồn, Luyện Linh, cho nên cũng có linh tính, chỉ cần bị mô phỏng, thì trong một khoảng thời gian nào đó sẽ tự động tiêu tán, không cho phép truyền ra bên ngoài.
Dĩ nhiên Trần Thanh sử dụng thủ đoạn cưỡng chế, khắc ấn lưu giữ.
"Đây là pháp môn tu hành vô cùng trân quý, Ty Trưởng nói, dùng để khắc chế Chủng Tử Đạo thôi chưa hẳn đã đúng, vì theo những gì ta biết, tu vi Mẫu Chủng bắt buộc phải siêu việt Tử Chủng rất nhiều, nếu như ta là Luyện Khí tám tầng thì đối phương nhất định Trúc Cơ kỳ, thậm chí cao hơn, đối phương vẫn đang đợi thời điểm mấu chốt, ngay khi chín muồi sẽ lập tức hấp thu toàn bộ tu vi, linh hồn, khí huyết của ta, cung cấp cho bản thân đột phá cảnh giới".
"Mà Ty Trưởng truyền thụ Thôn Hồn Kinh trong thời điểm nhạy cảm này, là bởi hắn nắm bắt lai lịch cùng thực lực đối phương, biết rõ ta sau khi luyện thành Thôn Hồn Kinh thì tu vi cảnh giới sẽ tăng tiến vượt bậc, chiến lực lúc đó đủ để trấn áp Mẫu Chủng"
"Kỳ thực, Vũ Hoá Kinh hay Phượng Hoàng Thiêu Thiên mặc dù là công pháp Viễn Cổ thế nhưng cũng không nhất định sẽ vượt trội so với công pháp đương đại".
"Viễn Cổ.. Đại khái lai lịch sâu xa, tồn tại ở trong năm tháng sâu dày mà thôi, hơn nữa trải qua thời gian được Tiền Nhân cải tiến cùng sửa đổi thì công pháp đương thời mới thực sự phù hợp với tu sĩ thời đại này, như Thôn Hồn Kinh vậy, có thể tu hành một cách dễ dàng ngay cả ở những nơi sở hữu hoàn cảnh khốc liệt, mặc kệ cấm khu hay chỗ sâu Vô Tận Hải".
"Ơn truyền pháp là bán sư..đối xử với ta thực tình là chí bằng hữu..Cho nên dù có như thế nào Tuyết Sinh vẫn ghi nhớ!".
Trong bóng đêm, cảm xúc của Tuyết Sinh cực kỳ bình ổn, tâm trí của hắn cũng hết sức thanh minh.
Với tu vi hiện tại mặc dù không sử dụng Tật Phong Phù thì tốc độ vẫn tương đối khủng khiếp.
Hoá thành một đạo trường hồng gào thét mà đi.
Rất nhanh đã rời khỏi Diệu Ân Thành, theo phương hướng tồn tại Truyền Tống Trận đã xác định từ trước, tiếp tục đẩy nhanh tốc độ.
"Tình trạng của ta lúc này có lẽ vừa đủ để tu luyện công pháp Trúc Cơ, sau khi xử lý mọi chuyện, tìm một khoảng thời gian an toàn trở về tông môn trao đổi công pháp Trúc Cơ"
"Phượng Hoàng Thiêu Thiên nhìn như rất mạnh mẽ nhưng thực ra không phù hợp với tính cách của ta, xuất chiêu phải mất thời gian tích súc, hơn nữa quá loè loẹt khoa trương, mà ta chỉ thích đơn giản nhanh gọn, tốt nhất một dao cắt đầu!" Tuyết Sinh im lặng thì thào.
Ở trong bóng tối tốc độ cực nhanh nhưng ánh mắt hắn vẫn vô cùng cảnh giác, Tuyết Sinh lựa chọn rời đi ngay trong đêm cũng là vì lo nghĩ an toàn.
Lộ trình này hắn đã suy tính cẩn thận, Tuyết Sinh không lựa chọn một đường xông quan trực tiếp bước vào Thanh Dực Thành, thay vì làm như vậy sẽ dẫn đến bại lộ hành tung, Tuyết Sinh sử dụng cỗ Truyền Tống Trận thứ nhất ở Vũ Quốc để đi vào Thương Quốc, sau đó liên tục truyền tống thêm tám lần, mỗi một lần đều biến hoá nhân dạng, đem toàn bộ cảnh nội phía bắc Thương Quốc quét ngang một lượt, xác định không có người đi theo sau mới triệt để yên tâm.
Trong khoảng thời gian này thương thế Mệnh Môn cũng được Đan Điền phụ trợ khôi phục, đối với Thôn Hồn Kinh Tuyết Sinh đã khắc sâu, khống chế lão luyện.
Cứ như vậy trăng mọc trăng lặn, tuế nguyệt chậm rãi trôi qua.
Ở dưới ba cỗ tu vi tẩm bổ thiếu khuyết, phụ trợ lẫn nhau, tốc độ tiến cảnh của Tuyết Sinh là vô cùng kinh khủng.
Pháp Tu bước vào Luyện Khí viên mãn, Linh Tu cũng theo sau, viên mãn tuyệt đối, chỉ có Thể Tu là vẫn dậm chân tại chỗ.
Một tháng đi qua.
Tuyết Sinh quét ngang bắc cảnh Thương Quốc, hầu như đạp hết mười mấy toà thành trì, nếu như trước kia không may bị người khác theo dõi thì hiện tại Tuyết Sinh tin chắc bản thân đã cắt đuôi an toàn, theo đó tu vi ba động cũng chầm chậm nội liễm, trên Mệnh Môn có một tia Mệnh Hoả màu tím đang uẩn dưỡng, Đan Điền cũng vậy.
Mệnh Hồn rung động.
Hai cỗ khí tức đại biểu cho tu vi Luyện Khí, Khai Quang đồng thời viên mãn, ở dưới tình huống này chỉ cần hắn Trúc Cơ thành công thì tu vi chiến lực sẽ bước vào một cái cảnh giới kinh thiên động địa.
"Hôm nay trở về Thanh Dực Thành, sau đó đi Mạo Nhi Thành giải quyết lo lắng trong lòng" Tuyết Sinh thì thào, mục quang lộ ra mũi nhọn.
Đang ẩn nấp bên trong sơn cốc hoang dã.
Giờ phút này hai mắt Tuyết Sinh chậm rãi đóng mở, điện quang mờ mịt chạy ngang nhãn cầu, hắn bình tĩnh nâng tay bấm niệm pháp quyết, hướng về phía thương khung, chỉ một cái.
Theo tu vi thể nội thiêu đốt, một cỗ lực lượng kinh người đột ngột tràn ra, từ kinh mạch chảy xuống đầu ngón tay hình thành nên ba động vô cùng cường hãn, ba động này hoá chỉ đâm thẳng thương khung.
Bầu trời mờ ảo, có một vật đang ngưng tụ, sau đó đột ngột xoắn ốc, động đãng khuếch trương ở giữa không trung, cuối cùng hoá thành một tôn Huyết Quỷ bàng bạc khổng lồ, lúc xuất hiện lập tức ngửa mặt lên trời gầm thét.
Còn có khí tức cuồng bạo điên cuồng hội tụ, bốc lên tận trời, cuối cùng, hình thái triệt để chân thực, một cỗ khí tức tương tự Trúc Cơ oanh minh bộc phát.
Thời khắc này Huyết Quỷ sừng sững trên bầu trời, quang mang của nó chiếu vào trong mắt Tuyết Sinh, thân thể màu đen tràn ngập cảm giác Man Hoang, chiếc cổ thật dài ẩn chứa linh động, hàng gai xương sắc nhọn dọc sống lưng lộ ra hung tợn, ánh mắt sáng rực như đèn lồng, lông tóc của nó là một màu Xích Huyết, nhìn qua vô cùng bạo ngược hiếu sát.
Thân thể Huyết Quỷ kiên cố tựa nham thạch, bốn phía ẩn hiện Lôi Đình mờ mịt, lúc mở miệng phơi bày hai hàng răng nanh sắc bén, mang theo hung ý để cho người ta giật mình kinh hãi, gai nhọn mọc ra từ xương sống đâm qua da thịt không khác gì mũi thương sáng loáng muốn cùng với hết thảy binh khí trong thiên hạ tranh uy, đặc biệt là bốn tấm Huyết Kỳ đỏ rực sau lưng, một khi rung động lập tức hoá thành Phi Phong nâng lên, ẩn chứa cả biển máu bên trong.
Nhìn thân hình Huyết Quỷ đạt đến trăm trượng trên bầu trời, Tuyết Sinh đứng lên, bước một bước đi tới, không sử dụng Phù Bảo, thân thể trực tiếp hoành độ mà đi.
Từng bước một, giống như Đăng Thiên, đạp vào cầu thang dẫn đến Thương Khung.
Huyết Quỷ trước kia ra sao, hiện tại như thế nào..Cũng chính là biến hoá của Tuyết Sinh lúc này.
Một tháng mà thôi, có Thôn Hồn Kinh gia trì, hắn chuyển mình đến mức nghiêng trời lệch đất.
Ba..Năm bước ban đầu còn chuếnh choáng, nhưng ở dưới tu vi không hề thua kém pháp lực Trúc Cơ chèo chống, Tuyết Sinh tìm được cảm giác quen thuộc rất nhanh.
Huyết Quỷ mở lớn cặp mắt đỏ rực như đèn lồng, nhìn Tuyết Sinh, gầm nhẹ một tiếng, sau đó cúi đầu.
Tuyết Sinh đứng trên đỉnh đầu Huyết Quỷ, khi hắn quay người, Huyết Quỷ hét dài, bốn tấm Huyết Kỳ cản gió tung bay, thân thể to lớn đột ngột bước ra, bay đi.
Tốc độ của nó cực nhanh, vô cùng kinh khủng.
Người thường sẽ không nhìn rõ hình bóng Huyết Quỷ, ngay cả tu sĩ Luyện Khí cũng vậy.
Cho nên nếu có ai đó đi ngang sẽ thấy một tên thiếu niên đạo bào màu đen đang đứng trên bầu trời, tay áo cuốn ngược, cứ thế lăng độ hư không, ngạo nghễ phi hành.
Đây là thủ đoạn của Trúc Cơ.
Tuyết Sinh đứng trên đỉnh đầu Huyết Quỷ, bình tĩnh nhìn qua mặt đất, điều khiển Huyết Quỷ bay về phía thành trì có Truyền Tống Trận.
Một đường đi ngang, Tuyết Sinh thấy được mặt đất hoang vu, thấy hoàn cảnh ác liệt, gặp từng bãi xương trắng toát không biết đã mai táng bao lâu bên trong tuế nguyệt.
Phàm nhân ở thế giới này thật đáng buồn, tu sĩ cũng vậy, quá đỗi bất hạnh.
Đối với cách nhìn của phàm nhân thì tu sĩ có nhiều lựa chọn hơn bọn họ, nhưng tu sĩ lại bị quá trình tu luyện cùng tranh đấu hành hạ, dĩ nhiên tồn tại mạo hiểm, vả lại tài nguyên tu hành cũng vô cùng đắt đỏ, những việc này khiến cho rất nhiều kẻ tu tuyệt vọng.
Muốn mạnh hơn buộc phải chém giết tranh đoạt, đối mặt nguy cơ sinh tử.
Như Tuyết Sinh hiện tại, không biết mai này sẽ sinh tồn ra sao, nếu như chết rồi phải chăng cũng rãi trắng xương cốt khắp đại địa, để cho người tới sau nhìn thấy..Ca thán!.
Sinh mệnh trên thế giới này từ thời khắc sinh ra đã là bất đắc dĩ!!
Cho nên mới xuất hiện những người như Nhàn Vân Tử, có lẽ hắn cũng từng chật vật, từng trải nghiệm huy hoàng, nhưng cuối cùng, sau khi vùng vẫy tuyệt vọng, đành lựa chọn an ổn, hưởng thụ quảng đời còn lại trong loạn thế.
Nhưng hắn vẫn có chấp niệm, tâm cảnh lúc trẻ mặc dù khô héo thế nhưng chưa chết hẳn.
Nhất là Nhàn Vân Tử đã nhìn thấy Thái Dương sáng rực ở hướng đông, đời hắn tìm ra cơ hội Kết Đan rồi, thậm chí nếu nắm bắt thật tốt thì việc bước lên đỉnh cao nhân sinh cũng không phải là không thể.
"Phong thúc!! Nằm thẳng người ra, thư giãn một chút..Vãn bối đấm lưng cho ngài, đừng ngại nha!Ta cùng với Tuyết Sinh là huynh đệ tốt, thúc là trưởng bối của hắn, cũng là trưởng bối của ta rồi!!".
Lúc này trong Nhàn Vân Tông, giữa sân, dưới gốc Linh Đàn rợp bóng, một lão nhân già nua râu tóc trắng bạc đang cung kính đứng ở một bên.
Phong Càn ngồi trên ghế tre, vẻ mặt mang theo bất đắc dĩ.
"Đại thúc!! Ngươi đừng loạn bối phận..Vãn bối mới bốn mươi niên linh!".
"Phong thúc!! Tuổi tác chẳng là cái gì, ta kính ngài, về sau gọi ta Vân Tử là được..Nào..Hưởng thụ đi!! Vân Tử đấm lưng cho ngài!"