Chúng nhân bốn phía nhao nhao biến hoá, trong mắt đều là rung động.
Nữ tử áo tím muốn mở miệng nói cái gì, nhưng thanh âm nghẹn lại ở cổ, nàng không có tư cách can dự.
"Mong là người của Ty Chấp Pháp sẽ đến, như vậy hắn vẫn còn cơ hội sống sót!" Nữ tử thì thào, ánh mắt rời đi, hồi hộp nhìn tới một toà kiến trúc cách nơi đây không xa.
Chỗ đó là Ty Chấp Pháp.
Mà lúc này trung niên cũng không chần chừ thêm được nữa, hắn biết, một khi người của Ty Chấp Pháp tới sẽ khó có cơ hội để xuất thủ, hiện tại những gì cần suy xét đã giải quyết rồi, cho nên ánh mắt lập tức gắt gao, ghim chặt trên người Tuyết Sinh, mục quang bạo phát ra sát khí, tu vi toàn thân chấn động, uy áp Trúc Cơ một lần nữa bộc phát, oanh minh bát phương.
"Bóp chết ngươi cũng đơn giản như giết một con kiến mà thôi, sẽ rất nhanh, không đau đớn nhiều, nhưng trên đường đi xuống Cửu Tuyền nhớ cho thật kỹ: Thế gian này vĩnh viễn duy trì tôn chỉ cường thực nhược nhục, bởi ngươi mạnh, chất nhi của ta chết không oan, mà ta mạnh hơn ngươi..Ngươi chết chưa hết tội!!" Trung niên gầm nhẹ, thanh âm cực kỳ băng lãnh, theo Mệnh Hoả đốt cháy, tu vi của hắn cũng giống như núi lửa, ầm ầm bộc phát.
Khoảng cách mười bước chân đối với Trúc Cơ ngắn như kẽ tóc, chớp nhoáng vọt tới, bỗng nhiên nhấc tay, một ngón hướng về phía trước, hung hăng điểm lên trán Tuyết Sinh.
Không phải là chỉ, ngón tay kia sắc bén kinh người, hoàn toàn có thể trảm đá phá núi.
Tuyết Sinh không giãy dụa, từ lâu đã cam chịu, giống như nhận mệnh, nhưng chẳng ai nhìn thấy trong mắt hắn có một cỗ tử ý kinh khủng đang bốc cháy.
Tại thức hải, một thanh Hoả Kiếm khổng lồ từ từ dâng lên, bốn phía ẩn hiện hình bóng Phượng Hoàng, theo đó kiếm ấn trên mi tâm đột ngột loé sáng.
"Trầm mê trong Liệt Hoả chỉ có Bất Tử Phượng Hoàng, mặc dù đôi cánh cháy tan ý chí vẫn muốn ở Thiên Đàng bay lượn!" Trong thiên địa có âm, mỏng nhỏ như tiếng Linh Đang.
Tuyết Sinh nắm bắt thời gian vô cùng tinh chuẩn, thời điểm ngón tay trung niên chỉ còn cách mi tâm hắn chưa đầy tấc, bỗng nhiên kiếm ấn bùng cháy, một cỗ Liệt Hoả kinh thiên động địa dưới pháp ngôn Phượng Hoàng Thiêu Thiên dẫn dắt đột ngột dâng trào.
Nhìn thấy một cái mũi kiếm đỏ rực từ mi tâm, xé mở không gian ầm vang xuất hiện.
Lúc này thần sắc trung niên hơi biến, hắn cảm nhận được trên người thiếu niên phảng phất tồn tại một cỗ hơi thở hết sức quỷ dị, mà mũi kiếm kia lộ ra cũng khiến cho hắn nhìn thấy nguy hiểm.
Nhưng thủ đoạn của Luyện Khí trong mắt Trúc Cơ không khác gì trẻ con đánh võ.
Quá chậm!.
Ngón tay thu lại, hoá chỉ thành quyền.
Nắm đấm mang theo uy lực Trúc Cơ hậu kỳ, mãnh liệt như lửa, nặng nề như núi, không chút cản trở hung hăng rơi xuống.
Oanh một tiếng!
Bát phương chấn động, không gian quay cuồng hoá thành sóng lửa nổ tung, ngay lập tức Hoả Kiếm vỡ nát, chia năm xẻ bảy, linh lực phản phệ dồn hết lên người Tuyết Sinh, mà nắm đấm kia không hề dừng lại, vẫn tiếp tục nhấn xuống.
Ngàn vạn mảnh vỡ từ Hoả Kiếm cuốn ngược bắn thẳng về phía Tuyết Sinh, cảnh tượng lúc này không khác gì Huyết Cốc ngày đó, khi hắn đứng dưới mưa tuyết, có điều cơn mưa kia không lạnh, ngược lại còn cực kỳ nóng bỏng, mang theo sinh ly tử biệt.
Diệu Nhật không giấu được ánh lửa đang nổ bùng nuốt chửng bốn phía.
Tuyết Sinh biết, Phượng Hoàng Thiêu Thiên mặc dù khủng bố nhưng cũng không thể nào trọng thương được Trúc Cơ kỳ, hắn chỉ cầu trước khi chết chém xuống một cái gì đó, cọng tóc thôi cũng tốt, như vậy hắn chết trong thống khoái.
"Tiếc nuối quá nhiều, hứa hẹn quá nhiều!!" Tuyết Sinh thì thào, hai mắt nhắm lại.
Nhưng mà lúc này biến cố đột ngột phát sinh!
Một tầng linh lực phòng hộ từ đâu xuất hiện chắn ngang ở giữa, cách trở song phương khiến cho vô số mảnh vỡ Hoả Kiếm bị chặn đứng, giống như mưa vào Đại Hải, cát rơi sa mạc vậy, lập tức biến mất không thấy.
Vẻ mặt trung niên bỗng nhiên đại biến, tròng mắt co giật, hắn vội vàng rút lui đồng thời ấn niệm pháp quyết, hào quang loé lên, trước ngực hắn dựng thẳng một tấm khiên ngọc.
Nhãn mục thâm trầm, ngưng thần cảnh giác quan sát bốn phía.
Nhìn thấy bên trên tầng linh lực phòng hộ đang tán phát ra từng trận hào quang mỹ diệu, mang theo một cỗ khí tức trấn áp thiên địa, nó xuất hiện khiến cho hư vô bốn phía oanh minh vặn vẹo.
Cũng ngay lúc này, cuối đường chân trời có một đạo cầu vồng tung hoành nam bắc, nấu trời đốt đất mà đến, vừa mới nhìn thấy, chớp mắt giật động nổ tung giáng lâm Dược Thị.
Người tới là một thanh niên bào đen, tướng mạo xuất chúng.
Mày như kiếm mắt như sao, dáng người thẳng tắp tựa Thanh Tùng, tóc dài buộc sơ, bên hông dắt hồ rượu nhỏ, lưng đeo kiếm gỗ Đào Mộc, toàn thân trên dưới giống hệt Thái Dương, toả ra hào quang vô cùng chói mắt.
Thanh niên lăng độ hư không, trên môi mang theo vết cười nhàn nhạt, thần sắc tùy ý, dung nhan tiếu tiếu hề hề, lưu lại vĩnh hằng, tựa hồ thiên băng địa diệt cũng không thể khiến cho hắn nhíu mày lấy nửa phân.
Nhìn hắn liền liên tưởng tới một cây Thiên Đao, chứa đựng sắc bén cùng hung lệ, bởi đã từng Ma Luyện, trải qua chém nam giết bắc.
Áo đen nhấc lên, tóc dài bay loạn, hắn đứng ở đó cao ngạo lạnh nhạt, một ánh mắt tùy tiện quét ngang cũng có thể trấn áp hết thảy tồn tại phía dưới..
Vạn chúng chú mục, ai nấy run rẩy ôm quyền vái chào.
Thanh niên nhìn chòng chọc trung niên bào xám, mục quang lăng lệ ác liệt khiến cho đối phương tê dại sống lưng, cảm giác áp bách hoá thành một toà cự đại sơn phong hung hăng nện xuống.
Trung niên bào xám không thể nhúc nhích, vô pháp giãy dụa, đây là chênh lệch vị cách, những thứ mà hắn từng làm với Tuyết Sinh, hiện tại được cảm thụ một cách trực quan.
Mà uy áp dạng này người có tu vi càng cao nhận thức càng sâu.
Rốt cuộc không phải gánh trên vai toà núi, là một vầng mặt trời.
Kim Đan Chi Dương!!
Trung niên trào máu, cơ nhục toàn thân kịch liệt vặn vẹo, trong mắt lộ ra kinh hoàng tột độ.
Mà lúc này thanh niên cũng cười nhạt, mở miệng, âm thanh bình tĩnh thoáng qua bốn phía, nhẹ như gió xuân, nhưng đi vào tai trung niên lại hoá thành tiếng Lôi Đình, khiến hắn một lần nữa thổ huyết.
"Tô huynh nói đúng nha, thế gian này cường thực nhược nhục, bởi vì hắn mạnh cho nên vị chất nhi kia chết không oan ức, mà Tô huynh thay chất nhi báo thù là Thiên Kinh Địa Nghĩa..Một tên Luyện Khí mà thôi, chết rất xứng đáng!!" Thanh niên mỉm cười vui vẻ, biểu tình vô cùng tùy ý.
Ngưng một lúc, mấy câu tiếp theo bỗng nhiên biến hoá..
"Nhưng ngươi giết hắn rồi, ta cũng sẽ thay hắn báo thù..Bởi hắn là đội viên của ta..Đạo Phong..Ty Chấp Pháp!".
Tuyết Sinh bừng tỉnh mở mắt, thất thần nhìn về chỗ cao Thiên Khung.
"Ty Trưởng!" Tuyết Sinh thì thào.
Không còn bị uy áp Trúc Cơ phong toả, sau khi phun ra một ngụm máu đen, Tuyết Sinh bắt đầu phục hồi nhịp thở.
"Trần Thanh..Ngươi có ý gì? Chỗ này là Đan Phong, không đến lượt người Đạo Phong làm loạn!" Trung niên thở dốc, ngoài mạnh trong yếu, run rẩy quát tháo.
Lúc này có mấy đạo ánh mắt trên đỉnh Đan Phong rơi xuống Dược Thị, lặng lẽ quan sát, nhưng vừa lướt qua người thanh niên lại lập tức thu hồi.
Bốn phía bình tĩnh.
Thanh niên lắc đầu cười, không thèm quan tâm đối phương, dịch chuyển nhãn mục, nhìn thấy Tuyết Sinh chật vật lau máu, ý cười trên môi hắn càng đậm.
"Đội viên Tuyết Sinh! Bổn Ty Trưởng vừa rời nhà mấy hôm ngươi làm sao thê thảm như vậy!" Ty Trưởng nheo mắt nhìn Tuyết Sinh, quan sát trên dưới một lượt, giống như gặp được chuyện gì thật vui, cười lớn thành tiếng.
"Ta dặn ngươi đi giết Tử Chủng cho Võng Lượng Hoa ăn, tại sao ngươi lại chạy tới Đan Phong giết chất nhi của Tô trưởng lão?".
Câu nói này vừa dứt, vẻ mặt Ty Trưởng cũng trầm xuống, lộ ra nghiêm khắc.
Tuyết Sinh chấn động tâm thần, hai hàng lông mày nhíu chặt, tròng mắt co rút lại, kinh dị lẩm bẩm.
"Rốt cuộc hắn có ý gì?".
Tuyết Sinh không thể nhìn thấu thanh niên này, lời của đối phương nửa thực nửa mê, nhìn như tùy ý nhưng kỳ thật chứa đựng huyền cơ.
Tuyết Sinh trầm mặc, lặng lẽ cúi người ôm quyền chào hỏi.
"Chào Ty Trưởng!!".
"Thế nào, ngươi đã cho Võng Lượng Hoa ăn sáng hay chưa?" Ty Trưởng cúi đầu, sâu sắc nhìn Tuyết Sinh.
"Kiếm được một cái đầu Luyện Khí, nhưng bị ta đánh nổ rồi" Tuyết Sinh hổn hển thở dốc, thì thào đáp, bởi không hiểu đối phương muốn cái gì cho nên chỉ có thể nương theo, cứ như vậy chậm rãi phân tích cùng phán đoán.
"Ty Trưởng tới nhất định không chỉ để cười nhạo..Hắn muốn giải vây, nhưng mà nội tình Hạ Thiên ta chưa nắm rõ!" Tuyết Sinh lẩm bẩm.
"Ngươi nghĩ Võng Lượng Hoa của ta là thứ gì? Lại dùng đầu tiểu tu Luyện Khí? Trước khi ngươi tới, mỗi ngày bổn Ty Trưởng đều phải cho bọn nó ăn vài cái thủ cấp Trúc Cơ!" Ty Trưởng liếc mắt phía Tuyết Sinh, quát lớn.
Một lúc sau nhãn mục xoay chuyển, bỗng nhiên rơi xuống đống thịt nhão trên mặt đất, ở đó có một cái đầu người nát bấy.
Tuyết Sinh cũng vội vàng nhìn theo, giống như hiểu ra một chút..
"Hắn muốn??" Đầu óc nổ vang, Tuyết Sinh rùng mình một cái.
Nhìn thấy biểu cảm của Tuyết Sinh, Ty Trưởng nhếch môi cười nhạt, ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã nóng nảy, chửi thầm.
"Thường ngày không tệ, đến lúc mấu chốt lại đần như vậy! Ngươi hẳn không phải Minh Chí Giả, là con lợn mới đúng!".
Bốn mắt nhìn nhau.
Ty Trưởng mỉm cười vuốt vuốt góc áo, bên kia trung niên bỗng nhiên hét thảm.
"Trần Thanh!!! Ngươi!!".
Thanh âm chưa kịp rời miệng, hư không bốn phía đột ngột vặn vẹo gần như sụp đổ, lúc này mới tận mắt nhìn thấy, trên đầu trung niên vậy mà có một toà núi lớn lơ lửng, đang chậm rãi ép xuống, toả ra khí tức trấn áp kinh thiên động địa.
Tuyết Sinh nhắm chặt hai mắt, khi một lần nữa đóng mở nhãn mục, thần sắc lập tức biến hoá, lộ ra một mạt sát cơ điên cuồng.