Ma Thiên Thể Quyết vận chuyển bắt đầu quá trình Phục Cân nhị đoạn, nếu đổi lại là người khác rất có thể sẽ chết sốc vì đau đớn, nhưng từ đầu đã chọn đi theo con đường này, năng lực chịu đựng của Tuyết Sinh viễn siêu thường nhân quá nhiều.
Dược lực của Thanh Trần Đan như một dòng nước ấm nhu hoà thẩm thấu cơ thể, theo khí huyết vận chuyển toàn thân, cuối cùng tụ tập tại Mệnh Môn, Kiếm Môn lộ ra một vệt rạn nứt, đó chính là ám thương mà Lão Y Sư từng nhắc tới, ở dưới Ma Thiên Thể Quyết thúc dục, dược lực ngay tức khắc tràn vào Kiếm Môn hoá thành tinh hoa tiến hành bù đắp những chỗ nứt vỡ, cũng đồng thời cải tạo toàn bộ Mệnh Môn một lần.
Mười hơi thở qua đi.
Kiếm Môn phát ra sắc bén, dần dần hiển lộ một thanh kiếm trong suốt hoàn mỹ không tỳ vết, từng đợt kiếm minh vang lên giống như kích động hò reo, linh khí chứa đựng bên trong ở dưới biến hoá này cũng được thanh tẩy càng trở nên tinh thuần hùng hậu, Tuyết Sinh mơ hồ cảm nhận, đạo kiếm ý của Phượng Hoàng Thiêu Thiên tại Mệnh Môn cùng với kiếm thế nơi thức hải hình như bắt đầu sinh ra một sợi dây liên kết.
Cảm nhận này vô cùng chân thực, chỉ cần tu vi đầy đủ, một khi dung hợp ý kiếm, thế kiếm, đem Kiếm Mệnh Chi Môn giáng lâm nhân gian, hắn có thể một kiếm trảm nguyệt trầm tinh.
Thời khắc này Tuyết Sinh hiểu rõ ám thương trên Mệnh Môn đã được tiêu trừ, nắm bắt thời gian, lập tức tiến hành Phục Cân.
"Xương như kim cương, da thành thiết giáp, cân không thể đoạn, khí huyết thành sông, mắt hoá nhật nguyệt, hồn như tinh thần, thân thể bất hủ!!!" Lẩm bẩm khẩu quyết, chớp mắt này nếm thử Phục Cân nhị đoạn.
Theo như hiểu biết của Tuyết Sinh đối với Ma Thiên Thể Quyết thì pháp môn Luyện Thể này không đặt nặng giai đoạn mà chú trọng quá trình, tỷ như ở Trùng Huyết kỳ, người bình thường sẽ tiến hành xẻ thịt tích huyết một cách chậm rãi tránh việc để lại ám thương cho cơ thể, nhưng Tuyết Sinh chỉ cần một trận chiến Mã Nhạc, ở dưới thương thế trầm trọng, trong thập tử nhất sinh đem quá trình Trùng Huyết nhảy vọt trực tiếp đạt đến Mãn Huyết, giống như vậy, nếu hắn đầy đủ năng lực chịu đựng hoàn toàn có thể bỏ qua ba cái giai đoạn Phục Cân, một lần duy nhất cắt phế tất cả cân nhục, cũng một lần duy nhất Phục Cân bước vào Tẩy Tủy.
Nhưng giới hạn chịu đựng của cơ thể sẽ không cho phép cưỡng chế xảy ra, bởi mất máu quá nhiều sẽ chết, bởi đồng thời cắt bỏ toàn bộ cân nhục cũng chính là cái chết, vậy cho nên Ma Thiên Thể Quyết mới phải phân ra từng giai đoạn nhỏ, căn cứ theo giới hạn mà não bộ có thể chịu đựng.
Dân gian cho rằng cơn đau kinh khủng nhất là thời điểm thai phụ lâm bồn, nó giống như việc hai mươi cái xương sườn đứt gãy cùng một lúc, Tuyết Sinh chưa từng trải nghiệm cho nên không biết, nhưng mà cảm nhận hiện tại, chỉ có hắn mới thực sự rõ ràng.
Đau đớn không gì sánh kịp, đau đến chết đi sống lại, rất nhiều lần đạp vào giới hạn, bước một chân qua lằn ranh sinh tử.
Cả người run rẩy co giật, nhìn thấy cơ nhục toàn thân đang bắt đầu vặn vẹo, khuôn mặt của hắn vùi vào đất bùn cùng lá mục, ánh mắt tràn ngập tơ máu, mang theo chấp niệm điên cuồng.
Một trăm hơi thở trôi qua.
Cũng lúc này từ phía mộ địa có tiếng bước chân vang lên mang theo một cỗ ba động linh lực mạnh mẽ.
"Hắn ra rồi!" Tuyết Sinh thì thào, ở trong cơn đau này hai mắt mờ đi, không còn là tia máu mà hoá thành một mảng xích hồng dữ tợn, hắn biết quá trình Phục Cân đang ở vào giai đoạn mấu chốt, tiếng bước chân càng lúc càng gần, hơi thở Tuyết Sinh bắt đầu chậm lại, đến cuối cùng nhịp tim cũng biến mất, toàn bộ thế giới im bặt.
Người kia tướng mạo trung niên, trường bào xám nhạt, cơ thể bị một cỗ linh khí che đậy cho nên không nhìn rõ diện mục, có điều ánh mắt hắn cực kỳ sắc lạnh, vừa rời khỏi mộ địa lập tức quét ngang bốn phía, từ bước chân, ánh mắt cho đến nhịp thở nói rõ hắn là hạng người hành sự cẩn trọng.
Vốn định đưa tay tháo túi chứa đồ trên thi thể nhưng tròng mắt bỗng nhiên co rút lại, linh khí phòng hộ chấn động mà bản thân hắn cũng theo đó lập tức rút lui.
"Mê Hồn Tán!!" Trung niên thì thào, nhãn mục hiện ra dị sắc.
"Kẻ nào đó đã đến chỗ này! Nhưng đối phương không vơ vét túi chứa đồ còn gieo xuống Mê Hồn Tán, rốt cuộc là có ý gì?" Trực giác nói cho hắn biết ở đây nhất định có khuất tất.
Mục quang lăng lệ, tu vi chấn động đem khí cơ bao trùm bốn phía, trong vòng trăm trượng hắn không hề cảm nhận được sự tồn tại của hơi thở sinh mệnh, lúc này tâm thần mới buông lỏng một chút.
Kiểm tra từng cỗ thi thể, bên trên đều có một lượng Mê Hồn Tán, thủ đoạn này để cho hắn phải nghiền ngẫm, càng quả quyết đã có người đụng tay đụng chân.
"Thời điểm ta xuất hiện đối phương vẫn đang ẩn nấp, nhưng tu vi hắn không cao cho nên bố trí độc phấn hy vọng ta bất cẩn trúng độc, mà hắn nhìn thấy ta đi ra, trên người có linh lực phòng hộ, biết khó mà lui!".
Mê Hồn Tán không thể xuyên qua linh lực phòng hộ, trung niên cẩn thận gỡ xuống từng cái túi chứa đồ, lúc này Tuyết Sinh cũng đang súc thế, hai trăm hơi thở vừa trôi qua.
Hắn bố trí Mê Hồn Tán mục đích chỉ có một, là khiến cho đối phương đề phòng, sinh ra cảnh giác từ đó kéo dài thời gian, Tuyết Sinh không hy vọng Mê Hồn Tán có thể phát huy tác dụng, bởi tu vi cùng thủ đoạn của người kia rất không tầm thường.
Tuyết Sinh chậm rãi súc thế, giống như một quả bóng hơi bị đè nén, chỉ cần chớp mắt bật dậy nhất định bạo phát lực lượng kinh người.
Mà tiếng bước chân càng lúc càng gần, cỗ hơi thở kia tựa hồ đã đến sát bên tai.
"Cái này..Không có Mê Hồn Tán?" Trung niên kinh nghi thì thào, hắn nhìn thấy một cỗ thi thể máu me đầm đìa, hiện ra vết chặt chém, ngay cả cân nhục cũng có dấu hiệu bị phá hủy, theo nhãn mục ngưng tụ hắn cũng tò mò ngồi xuống quan sát.
Bỗng nhiên!!!.
Lộng lộng..
Trong chớp mắt càn khôn đảo lộn, cỗ thi thể kia bất ngờ bật dậy, động tác cực kỳ mau lẹ, đồng thời đao mang loé hiện, từ cổ trung niên lướt qua một vòng.
Tròng mắt hắn co rút, biểu tình kinh hãi không gì sánh kịp.
Đầu lâu lệch sang một bên, theo máu tươi phun ra vẻ mặt của trung niên cũng vĩnh viễn ngừng lại ở một khắc kia, trong đáy mắt hiện ra hình ảnh..Một tên thiếu niên máu me, dao găm sáng loáng.
Một kích đắc thủ, Tuyết Sinh thở sâu, cảm giác giống như vừa từ cõi chết trở về, mà hắn vẫn chưa yên tâm tiếp tục bồi thêm một dao, đem đầu đối phương cắt lìa khỏi cổ.
Thu hồi hàn lãnh trong mắt, vơ vét túi chứa đồ, lấy ra Hủy Thi Tán, hủy thi diệt tích.
"Chỗ này không an toàn, phải tìm một nơi nào đó ẩn nấp tu luyện, thời gian thi hành nhiệm vụ vẫn còn rất dài, hy vọng trước khi quay về có thể bước vào Tẩy Tủy đồng thời nâng cao tu vi Pháp Tu!" Tuyết Sinh thì thào, quay người lặng lẽ biến mất trong bóng đêm.
Đối với địa phương dùng để ẩn nấp tu luyện Tuyết Sinh cân nhắc rất kỹ, đầu tiên phải tránh xa các toà thành trì hoặc những chỗ có nhân loại qua lại thường xuyên, thứ hai, địa phương kia không nằm trong lãnh thổ của các thế lực hay môn phái lớn.
Còn có linh khí, không thể quá thưa thớt.
Tật Phong Phù còn một lần công hiệu, quang mang loé lên cả người hoá thành trường hồng gào thét đi xa.
Một đường phi hành không dám nghĩ ngơi, hai ngày sau Tuyết Sinh cũng tìm thấy một chỗ ưng ý.
Nơi đây vẫn thuộc về Vũ Quốc, là một vùng rừng núi, bốn phía núi non trập trùng, ở giữa có sâm lâm ẩn hiện, dường như cũng là rừng mưa, tồn tại rất nhiều chướng khí cùng nước bùn.
Sở dĩ hắn lựa chọn, bởi chỗ này cách xa thành trì mà linh khí cũng tương đối dày đậm, hơn hết không tồn tại Dị Khí.
Sâu trong cánh rừng có một khu vực đầm lầy, khắp nơi đều là lau sậy, Tuyết Sinh dùng dao găm bới đất đào ra một cái hố quật, đất đai ẩm ướt nhưng cũng rất dẻo chắc, vô cùng kết dính, không sợ động phủ bỗng nhiên đổ sụp.
Cửa vào bị che lấp, độc phấn cùng vô số quả cầu linh khí chứa Mê Hồn Tán được hắn bố trí, ẩn nấp tại bốn phía, còn cẩn thận lấy ra một tấm Phù Trận, mở công năng phòng ngự.
Âm thầm cảm thụ bốn phía, thấy không có gì đáng ngại lập tức rút Long Xà Kiếm, đem linh khí truyền vào, Long Xà Kiếm phát sáng bị hắn cắm lên tường đất trở thành ngọn đèn chiếu sáng.
Trước mặt Tuyết Sinh là một đống túi vải chứa đồ loạn thất bát tao, mặc dù không phải túi trữ vật nhưng vẫn tồn tại pháp trận không gian.
Cẩn thận kiểm tra từng cái, theo vật phẩm rơi xuống vẻ mặt Tuyết Sinh cũng biến hoá liên tục.
Linh Thạch rất nhiều, hết thảy mấy trăm mai, hạ phẩm có, thượng phẩm cũng có, đan dược trị thương, rễ cây, lá khô, cùng vô số vật phẩm lạ mắt thiên kỳ bách quái.
Những thứ không cần thiết Tuyết Sinh đều ném bỏ, chỉ giữ lại Linh Thạch cùng đan dược, thời điểm mở ra túi vải cuối cùng Tuyết Sinh bỗng nhiên trợn mắt, hô hấp trở nên dồn dập.
Bên trong có một chiếc đèn dầu hình hoa sen được chế tác từ Phỉ Thúy, mặc dù cũ nát tàn phá nhưng ẩn hiện linh quang, mang theo một tia vận vị vô cùng cổ xưa.
Vừa nhìn vào, não hải lập tức oanh minh chấn động, không hiểu vì lý do gì Tuyết Sinh có một loại cảm giác hết sức kỳ lạ, Liên Đăng này cùng với bản thân hắn tựa hồ hoà thành một thể, đem Mệnh Môn chiếu sáng, đang đốt cháy Mệnh Hoả.
Mà Tuyết Sinh nghe nói, chỉ Trúc Cơ tu sĩ mới xuất hiện Mệnh Hoả bên trong Mệnh Môn..Mệnh Môn chứa đựng linh khí còn Mệnh Hoả đốt cháy linh khí tạo thành thần thông thuật pháp Trúc Cơ.
"Đây là vật phẩm của Trúc Cơ!" Tuyết Sinh thì thào, hiện tại hắn không đủ kiến thức để đưa ra nhận định chính xác, chỉ cảm thấy Liên Đăng này vô cùng bất phàm.
"Chân Lý Phần!" Tuyết Sinh nhíu mày, trước đó hắn cũng nhặt được một tấm lệnh bài giống hệt, đây nhất định là lệnh bài thân phận, có điều văn tự bên trên không thuộc về thời đại này.
"Tông môn Viễn Cổ!" Cảm thấy nhận định này rất có khả năng.
Tuyết Sinh thu hồi những thứ cần thiết, cẩn thận xếp vào túi chứa đồ của mình, lấy ra mấy viên Linh Thạch thượng phẩm đặt trong lòng bàn tay, bóp nát một viên, thúc dục Vũ Hoá Kinh, lặng lẽ tiến vào trạng thái nhập thần.