Dục Hoả Trùng Sinh

Chương 2: Đồng dao



Gọi Dị Tộc cũng không phải ám chỉ chủng loài khác mà là nhân loại đến từ không gian bất đồng.

Tương truyền, Thiên Công Châu có một cánh cổng không gian nối đến vị diện không biết, trăm năm trở lại liên tục có Dị Tộc vực ngoại xâm lấn đánh giết, đám người kia thủ đoạn quỷ dị thần thông kinh người, may mắn chỗ sâu Mã Nhạc Sơn địa phương tồn tại thông đạo không gian từng bị đại năng phong ấn, khiến cho lối vào bịt kín, quy mô xâm lấn cũng trở nên nhỏ lẻ.

Mấy năm qua Thương Quốc vẫn có thể cầm cự.

Nửa ngày sau.

Ba vạn đại quân dàn trận đứng tại phía trước Mã Nhạc Sơn, nhìn vào đại sơn chỉ thấy một mảnh mê vụ mênh mông, trên bầu trời có không ít tu sĩ đạp pháp bảo bay lượn.

Tràng cảnh kia hoành tráng giống như quốc gia chi chiến.

Lúc này Thiên Trưởng Cảm Tử Vệ rời bỏ Thú Xa hướng bầu trời bay lên, không mượn nhờ pháp bảo mà chân chính ngự không.

Hắn cũng là cường giả Võ Hoàng.

Khác với Doanh Chủ một thân khôi giáp uy nghiêm kinh nhân, vị Thiên Trưởng này cả người lam y, quanh hông đeo một cái thắt lưng màu trắng thêu vẽ đồ án Tinh Hà.

Hắn giống như văn nhân nho nhã lễ độ, càng giống Thiên Nhân siêu phàm thoát tục sạch sẽ không nhiễm.

Ánh mắt có thần, cử chỉ chứa một tia đạo vận, tại bên trong tiếng hò reo hắn bỗng nhiên nhấc tay hướng lối vào Mã Nhạc Sơn cách không chém xuống.

Lập tức bát phương oanh minh, theo áo bào bay lên một thanh đại kiếm từ hư vô chớp mắt ngưng tụ cũng trong chớp mắt chém tan tầng tầng mê vụ.

"Thiên Trưởng uy vũ!" Vạn quân reo hò, khí thế liên tục kéo lên.

Mê vụ tan mất nhưng không gian phía trước lại bị một tầng hào quang che lấy, hư ảnh đại kiếm giống như đá ném vào giếng tiêu thất vô tung, Thiên Phu Trưởng nhíu mày, nhìn xuống hai cỗ Thú Xa, thanh âm trầm trầm.

"Nhị vị! Lối vào bị phong ấn, giúp ta một tay phá tan phong ấn này!".

Thanh âm vừa dứt lại có hai cái nhân ảnh đằng không mà lên, bọn hắn một người là Thiên Trưởng Lam Vệ, người còn lại Thiên Trưởng Huyết Vệ, làm đến Thiên Trưởng ngoài công huân hơn người thì tu vi ít nhất cũng phải là Võ Hoàng sơ kỳ.

Ba vị Thiên Trưởng đằng không lăng lập, ở cùng nhau khiến cho khí thế một lần nữa thẳng tắp thăng tiến, ba cỗ uy áp để cho bát phương oanh minh chấn động.

Hư ảnh đại kiếm một lần nữa ngưng tụ treo ngược ở trên bầu trời, theo đó Lam Vệ Thiên Trưởng lập tức xuất ra một cái ấn ngọc, ấn ngọc thăng thiên tản ngọc quang kỳ diệu, từ kích thước nắm đấm biến lớn vô hạn, sau cùng giống như một ngọn núi nhỏ ầm ầm xoay vòng, hào quang chói mắt cho người ta cảm giác, một khi nó rơi xuống nhất định trời sụp đất vỡ.

Thiên Trưởng Huyết Vệ xuất thủ sau cùng, không chút hoa mỹ mà nhấc tay một điểm, chỉ này hàm chứa thần thông.

Nghe thấy một tiếng nổ đinh tai nhức óc, bầu trời bỗng nhiên vỡ vụn, có ánh sáng loé lên, từ vệt nứt vỡ một cây kinh thiên thủ chỉ chầm chậm hiển lộ, đi sau tới trước dẫn đầu đâm xuống Mã Nhạc Sơn, sau đó lần lượt là đại kiếm, ngọc ấn đồng thời công kích.

Hư không run rẩy, bầu trời trăm thước một vết nứt kéo dài nhanh chóng lan toả giống như mạng nhện, ngắn ngủi mấy cái hơi thở bỗng nhiên một tiếng nổ lớn trầm đục vang lên, tấm màn hào quang rốt cuộc sụp xuống hoá thành vô số tinh điểm hướng Mã Nhạc Sơn trôi đi, phong ấn toái diệt khiến cho mênh mông mê vụ lui tán, giờ phút này có thể quan sát toàn cảnh Mã Nhạc Sơn.

Tận cùng sâm lâm cổ lão là một ngọn núi đen chọc trời, bản thân nó uy nghiêm càng mang theo một tia ngang tàn tà ác, bởi tồn tại quá lâu hấp thu quá nhiều linh khí, nhân khí thậm chí tử khí, để cho bất kỳ ai vừa nhìn liền dâng lên cảm giác hoảng sợ bất an.

Phong ấn phá, hai vị Thiên Trưởng chuẩn bị động thủ dẫn đầu tiến vào chỉ có Thiên Trưởng Cảm Tử Vệ trước sau bất biến, khuôn mặt hắn càng lúc càng âm trầm.

"Nhị vị..Chậm đã! Ta cảm thấy có gì đó không đúng!" Thiên Trưởng Cảm Tử Vệ thủy chung ngóng nhìn phía xa giống như muốn xuyên thấu Mã Nhạc Sơn, không biết bao lâu sau hắn bỗng nhiên cất tiếng, ngăn lại hai người bên cạnh.

Phía dưới ba vạn đại quân đều chuẩn bị sẵn sàng.

"Có chuyện gì?" Thiên Trưởng Lam Vệ nhíu mày, lạnh lùng hỏi, đối với việc Doanh Chủ để cho Cảm Tử Vệ dẫn đầu ba vạn Doanh Binh hắn luôn không phục, bản thân hắn tu vi không kém hai vị Thiên Trưởng còn lại, tự nhận tài cầm binh hơn người, càng có uy phong, ở trong mọi cuộc chiến xuất thủ chưa bao giờ do dự, cho nên không thích phong cách hành sự của Thiên Trưởng Cảm Tử Vệ, quá mức cẩn thận, mất đi yếu tố tiên quyết bên trong binh lược là nhanh gọn, bất ngờ.

"Nếu Dị Tộc hao công tốn sức lập ra phong ấn tại sao lại để cho chúng ta hủy đi dễ dàng như vậy? Phong huynh lo lắng không thừa, binh bất yếm trá, tốt nhất nên cẩn trọng một chút" Thiên Trưởng Huyết Vệ trầm ngâm nói.



"Ta vừa cho thần thức thăm dò..Không hề bắt được một tia khí tức nào của Dị Tộc, chỉ sợ có bày bố" Thiên Trưởng Cảm Tử Vệ thu tay ra hiệu cho toàn quân bất động.

"Các ngươi quá cẩn thận mà quên mất hành quân giết địch quan trọng nhất vẫn là yếu tố bất ngờ, Dị Tộc biết hôm nay đại quân chúng ta giết tới, bọn hắn còn dám bày bố sao? Chỉ sợ giờ phút này đã trốn hết vào Mã Nhạc..

Doanh Chủ chỉ cho chúng ta nửa tháng, ngoài thu hồi Mã Nhạc Sơn còn phải củng cố phong ấn vực ngoại, đã sợ hãi thì trước đó không nên cầm quân, hai ngươi như vậy chỉ khiến sĩ khí đại giảm, giả như thật gặp Dị Tộc còn tâm đâu mà đánh?..Nếu hai ngươi không dám, như vậy lấy Lam Vệ ta tiên phong!".

Thiên Trưởng Lam Vệ cười gằn chất vấn, biểu tình vô cùng gay gắt.

Nói rồi cũng không thèm quan tâm hết thảy, trên tay hắn xuất hiện một mặt cờ nhỏ, theo bàn tay buông ra mặt cờ hướng không trung đón gió bay lên.

Cả người hắn cũng lên cao.

Đạo bào cuốn ngược, thanh âm như sấm uy nghiêm khiếp người.

"Lam Vệ nghe lệnh!! Lấy Mã Nhạc Sơn làm mục tiêu..Trên đường gặp phải quỷ quái Dị Tộc giết bất luận!".

"Rõ!" Một vạn Lam Vệ đồng thanh, theo một cái sơn cốc nhỏ lần lượt đạp vào Mã Nhạc Sơn.

"Phong huynh!" Thiên Trưởng Huyết Vệ cười khổ, đảo mắt nhìn Phong Càn giống như muốn hỏi ý.

Phong Càn lắc đầu thở dài, bọn hắn ba người đồng chức tại trong quân binh không phân chủ phó cho nên không cá nhân nào có thể đơn phương quyết định vấn đề, trừ khi là lệnh do Doanh Chủ ban xuống, hoặc trước đó đã có thương lượng.

"Đại quân không thể tách nhau, Tần Thu Nhiên quá mức bốc đồng! Như vậy..Cảm Tử Vệ sẽ theo Lam Vệ tiến vào, Tống Huynh theo phía sau quan sát hổ trợ, nếu như có bất kỳ biến cố nào, nhờ Tống huynh tại hậu phương mở một con đường, hạn chế tối đa thương vong cho binh sĩ!" Phong Càn ôm quyền giao phó, nói xong dẫn theo tám ngàn Cảm Tử Vệ theo sau Lam Vệ.

Nửa ngày sau.

"Tần Thiên Trưởng nóng lòng lập công không nghe Phong Thiên Trưởng can ngăn, dẫn đầu đi vào Mã Nhạc Sơn, chỗ này như các ngươi đã biết là hang ổ Dị Tộc..Huyết Vệ chúng ta không thể bốc đồng, cũng không nên tắc trách..Tạm thời tại bên ngoài hạ trại" Tống Thanh Thư lăng lập trên cao, quan sát Mã Nhạc Sơn nửa ngày mãi cho đến khi đoàn người mất hút mới hướng binh sĩ bên dưới cao giọng.

Lúc này Tuyết Sinh cùng tám ngàn Cảm Tử Vệ đã thâm nhập Mã Nhạc Sơn mấy dặm đường, sâm lâm lạnh lẽo bốn phía là sương mù dày đặc chỉ thấy được lưng người đi trước mặt, vai người đi bên cạnh, ngoài ra cách mấy bước chân không rõ hình dạng.

"Người sau là ai?" Phía trước có người hỏi, thanh âm quen tai.

"Tuyên Thúc phải không?" Tuyết Sinh trầm giọng hỏi lại, hắn xưa nay hành sự cẩn trọng, cho nên ở trong hoàn cảnh này không dám để lộ hành tung, nếu như gặp phải địch nhân, đối phương chủ động công kích, hắn tại điểm mù không kịp phản ứng.

"Hừ! Thiên Trưởng buộc chúng ta phải đi sát nhau, nhất định phải giữ khoảng cách, ở đây rất nhiều đầm lầy" Người kia hừ lạnh, nhưng lập tức liền hiểu cách làm của Tuyết Sinh là không lỗ mãng, cho nên nhiệt tình nói nhiều mấy câu.

Hơi lạnh hoá thành sương thấm vào y phục khiến cho Tuyết Sinh run lên mấy lần, ba năm trải qua quá nhiều chuyện, không ít lần đối mặt sinh tử khốc liệt bằng vào chút lạnh da thịt này hắn hoàn toàn không để tâm, nhưng mà tầm mắt bị che đậy, giống như người mù đi tại đầm hùm hang cọp, hắn không thể không hoảng hốt.

Mỗi một bước chân đều cực kỳ cẩn thận một bước sai chính là vạn kiếp bất phục, tại đây, đầm lầy nuốt người, chướng khí giết người, quỷ dị ăn người.

Toàn thân căng cứng, từng tấc tế bào từng cái giác quan đều đang gào thét.

"Răng rắc!".

Tuyết Sinh đạp phải một cành gỗ mục, lập tức nhảy về phía sau, trên tay không biết từ lúc nào nhiều thêm một cây dao găm.

Cẩn thận như vậy, từng bước, từng bước.

Tuyết Sinh bỗng nhiên cảm thấy bất an.

"Tuyên Thúc!" Tuyết Sinh hướng về phía trước nhỏ giọng gọi.



Không có hồi đáp, thế giới im bặt.

"Có ai ở phía trước không!".

Tiếng bước chân biến mất, tiếng hơi thở đoàn người mới đó biến mất, giống như đi vào một vùng không gian khác.

Tuyết Sinh nhặt cành gỗ mục ném mạnh, chờ đợi hồi lâu không có vọng lại, giờ phút này da đầu hắn tê rần, toàn thân khí lạnh chạy dọc.

"Không phải sương mù..Cái này..Mê vụ!" Tuyết Sinh kinh hoàng lẩm bẩm.

Tám ngàn Cảm Tử Vệ, thậm chí một vạn Lam Vệ phía trước với số lượng như vậy không thể đồng thời thất lạc nhau, chỉ có hai cái giải thích, hoặc là bản thân hắn đang ở trong huyễn ảnh, hoặc là chính hắn đang bị bỏ lại.

Tuyết Sinh thử thúc dục Hoành Nguyện, nhưng ngay lúc này không hề cảm nhận được sự tồn tại của Tôn Lạc.

"Nếu bị rớt lại phía sau chỉ còn cách chờ đám người Huyết Vệ đi vào..Nếu là huyễn ảnh, cũng vậy, bước sai liền hối hận không kịp!" Tuyết Sinh thì thào, một khắc này không cho phép bản thân mất đi tỉnh táo.

Trước mặt hắn, cách mấy bước chân lù lù bất động một cây Xạ Hương Mộc cổ thụ, không nhìn thấy tán, vỏ cây cực kỳ thô ráp, Tuyết Sinh đem dao găm vạch lên Xạ Hương Mộc một vết cắt, từ đó có Xạ Hương chảy ra, mùi rất thơm, sở dĩ gọi Xạ Hương Mộc là bởi loài này sở hữu mùi thơm đặc dị, hương hoa thậm chí có thể theo gió bay xa mấy trăm dặm.

Vạch thêm vài nét, vẽ xuống ký hiệu cầu cứu mà binh sĩ Doanh Binh thường dùng.

Tuyết Sinh hy vọng mùi thơm Xạ Hương có thể hấp dẫn người đi ngang

Làm xong hắn nhún nhảy, bám vào thân cây, leo lên cành cây phía trên, động tác như Viên như Hầu

Ở đó phủ phục cảnh giác nhìn bốn phía.

"Mê vụ nhất định có giới hạn không lâu sẽ tan" Tuyết Sinh nói thầm tự trấn an, sau đó cắn răng đem dao găm vạch lên ngực mấy nhát, mặc kệ đau rát, mặc kệ máu tươi xối xả nhiễm ướt y phục, yên lặng tiến vào nhập định, đây là cách Luyện Thể Trùng Huyết kỳ tu luyện..

Tích Huyết để Trùng Huyết.

Một lần nhắm mắt này kéo dài ba canh giờ.

Đang nhập tâm tu luyện, Tuyết Sinh không biết mê vụ đã tan, mặt đất vốn ẩm ướt cũng trở thành khô ráo, một vài chỗ lốm đốm lên màu đỏ tươi như máu.

Tựa hồ ai đó rải một tấm huyết y bẩn mục xuống đại địa.

Không phải máu, giống như một loài hoa nào đó hết sức yêu dị đang đua nhau nở rộ.

Tuyết Sinh giật mình mở mắt..

Từ rất xa, có lẽ là chỗ sâu Mã Nhạc Sơn trùng điệp vọng lại một tiếng khóc thê lương.

Tiếng nữ giới khóc.

Nghe thấy thù hận, nghe được ác liệt.

Sắc lạnh như mũi kim để cho người ta tê buốt tâm phế vọng đi vọng lại hệt chuông cổ.

Âm thanh này không dễ nghe, mang theo ma lực.

Lại một bài đồng dao, Tuyết Sinh nghe toàn thân bất giác chảy mồ hôi lạnh.

"Mẹ giết ta...Cha ăn ta...Còn anh chị ngồi dưới gầm bàn..Nhặt xương..Chôn vào mộ đá".

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv