Có lẽ tiếc nuối mùa hạ nắng gắt cho nên sáng nay Thiên Thượng ban phát xuống nhân gian một cơn mưa thu, lất phất, lất phất nhưng thật nhanh nước mưa ào ạt, bầu trời sập tối giống như ai đó nhanh tay chụp xuống thế gian một cái lồng đèn
Tầng không dựng lên, ánh tím lôi đình chớp giật, bát phương vang tiếng sấm gầm, mang lại cảm giác nặng nề, kiềm chế.
Mưa như thác loạn, hò reo bay nhảy trên mặt đất cuốn sạch tinh khí sáng sớm khiến cho không khí trở nên ngột ngạt.
Mưa rơi mái tranh, đập vào vách gỗ, lúc này gió cũng nổi lên gào thét dữ dội, không cam chịu bị tiếng sấm đè nén.
Tuyết Sinh thức dậy, hôm qua đau đớn vượt quá tưởng tượng bởi vậy sáng nay rất mệt mỏi, Tuyết Sinh khoác áo tơi rời nhà gỗ, đi qua phòng Phong Càn thấy hắn còn đang ngủ, bước chân nhẹ lại, yên tâm rời đi.
Bầu trời trắng xoá, vô số hạt mưa bị gió lớn thổi nát gào thét quét ngang, một vài giọt đập vào mặt tê buốt, thời tiết dữ dội cho nên xóm nghèo không có ai ra đường, lò rèn nhà họ Vương cũng đóng cửa.
Tuyết Sinh đi rất nhanh, bước chân hằn trên đất bùn chưa kịp in xuống liền bị nước mưa xoá mất, hướng chợ nhỏ bên mé sông cuối làng, hôm nay chỉ sợ chợ không họp.
Áo tơi không đủ che thân, một vài giọt mưa lọt vào lạnh buốt, Tuyết Sinh run nhẹ, bỗng nhiên cảm nhận được khác lạ.
"Có mùi huyết tinh" Tuyết Sinh kinh nghi nói thầm, đối với huyết tinh hắn vô cùng nhạy cảm, thật vậy, ở trong không khí có mùi máu tươi rất nhạt.
Vừa đi vừa cẩn thận dò xét xung quanh, hắn nhìn thấy mặt đất bên vệ đường có một vũng máu loãng, rõ ràng mưa rất lớn nhưng không thể xoá hết dấu tích chứng tỏ trước đó vũng máu đã khô.
Mấy chục bước chân về sau, Tuyết Sinh nhíu mày, bởi mặt đường không chỉ xuất hiện một vũng máu, máu loãng chảy thành suối thấm vào đất bùn, không khí xuất hiện mùi tanh.
Vừa nhìn liền biết đây là máu người.
Khung cảnh này để cho lòng hắn có chút bồi hồi đồng thời dâng lên dự cảm xấu, bởi xóm nghèo thường ngày rất yên bình.
Tiếp tục đi, bước chân Tuyết Sinh chậm lại trở nên thận trọng
Mưa lớn khiến cho nước sông dâng lên đục ngầu, mặt sông rộng ra không ít, ngay cả miếu Hà Bá cũng bị chiếm dụng, nước kéo tới chân tượng ngoài sân.
Đúng như Tuyết Sinh nghĩ, hôm nay chợ không họp, hắn định quay về nhưng một cái khung cảnh để cho hắn phải đình chỉ bước chân.
Rìa sông có mấy cái xác chết bị sóng đánh vướng vào bến đò, thi thể đều lật úp chồng lấy nhau dập dềnh trên nước, hiện trạng như vậy không thể nào là thượng nguồn trôi tới, rõ ràng bọn họ bị giết ném xuống bến đò.
Bến đò lấn vào sân sau miếu Hà Bá, cản nước lớn khiến cho xác chết không thể trôi đi.
Xác người hắn nhìn thấy rất nhiều rồi, nhưng là ở Cấm Khu Biên Hoang.
"Là người trong xóm nghèo!" Tuyết Sinh cẩn thận quan sát, trong lòng có phán đoán.
Từ cổng chợ vào miếu Hà Bá máu tươi vương vãi, trên mặt đất còn có dấu chân nhàn nhạt, mũi giày xoay dọc xoay ngang lộn xộn bát nháo, Tuyết Sinh quan sát một lúc liền quyết định bám theo, nếu là khách vãng lai tình cờ đi ngang hắn nhất định không để tâm nhưng thôn dân nơi đây chất phác mà hắn cũng sớm coi mình trở thành một phần tử.
Mưa bắt đầu nhỏ lại, nước trong miếu cũng rút bớt, tường vách xây bằng gạch nung có nhiều chỗ đổ sụp, nước mưa thấm vào gạch đỏ nhão nhoẹt, cảm giác chỉ cần đưa tay bóp liền kéo sụp cả ngôi miếu.
Bên trong miếu có người.
Ba tên nam nhân đang xô xát tranh giành, phía sau có một thiếu nữ bị trói vào tượng đất, y phục trên người bị lột xuống lộ ra da thịt trắng nõn, nàng bị đánh, khắp người bầm dập ướt át, tóc dài rồi tung phủ trước mặt, tiếng khóc thút thít bị tiếng tranh cãi át đi.
Ba tên nam nhân đều mang áo da, đai lưng thắt vũ khí, bộ dạng kia hình như là người trong Dong Binh.
"Ta là lão đại, phải là ta nếm trước!" Nam tử mặt nhọn trừng mắt nhìn hai tên đồng bạn, mặt sẹo râu đen, rìu sắt sau lưng còn có vết máu.
"Cái gì cũng có thể nhường ngươi được, chỉ riêng cái này!" Người vừa nói da trắng như xác chết, cả người ốm yếu bệnh tật, hắn không chịu yếu thế, trừng mắt phản đối.
"Đúng vậy! Cướp được tiền bạc của cải cũng là ngươi tranh phần nhiều, ngươi chỉ lớn hơn chúng ta chút tuổi, vị trí lão đại này khó làm.." Tên khác phụ hoạ theo.
Vừa dứt câu, một cây dao găm từ cửa sổ tường đông xé gió lướt tới, nhanh như điện xẹt, hắn chỉ kịp cảm nhận được toàn thân cơ nhục lạnh buốt sau đó đỉnh đầu đau nhức nổ tung, cả người như sa vào bùn lầy, trước mắt tối dần, ngã xuống.
Mi tâm xé thành lỗ máu, dao găm cắm ngập đến cán.
Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, chỉ trong chớp mắt, khi hai tên đồng bạn bên cạnh chưa kịp hiểu chuyện gì thì một cái bóng đen từ cửa chính như U Linh quỷ dị đi vào.
Mặt nhọn phản ứng đầu tiên, lập tức rút rìu sắt bên hông nhưng lưỡi rìu chưa kịp rời thân đầu hắn bỗng nhiên nổ tung, não tươi nhão nhoẹt vương vãi tứ phía.
Tuyết Sinh không nói lời thừa thải xuống tay chính là sát chiêu, nhanh gọn dứt khoát hoàn toàn không cho đối phương bất kỳ cơ hội nào.
Tên còn lại khiếp sợ lùi về phía sau, hai mắt co rút, một cỗ nguy cơ chí mạng nổ tung tại đỉnh đầu, toàn thân hô ứng gào thét báo cho hắn biết thiếu niên áo tơi trước mặt là tồn tại mà hắn không thể trêu chọc.
Hắn cũng là tu sĩ, thậm chí Luyện Khí ba tầng, thường ngày đi ngang không ai dám nhìn thẳng, đối với phàm nhân một câu không hợp liền giết, gần chục mạng người trong thôn này hơn một nửa là do hắn xuống tay sát hại, nhưng thiếu niên kia cho hắn cảm giác đối phương so với hắn còn hung tàn hơn vô số lần.
Không linh khí ba động, không cao lớn dữ tợn..Áo tơi nón lá, tóc dài buộc gọn, làn da trắng nõn.
Hắn liên tục lùi về phía sau cho đến khi lưng chạm vào thiếu nữ mới dừng lại.
Thiếu nữ nghe được biến hoá lập tức ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt là ngập trời bi phẫn bỗng nhiên há miệng hướng cổ tên kia cắn một nhát, kéo xuống một mảng thịt nóng.
Tuyết Sinh rút dao găm đang cắm trên thi thể, lau khô máu, vừa lúc híp mắt nhìn.
Tên kia hét lên đau đớn, theo bản năng quay đầu vung tay hướng thiếu nữ đập xuống.
Nhưng mà tay hắn không tài nào rơi xuống, bị Tuyết Sinh bắt lại, giống như kìm sắt kẹp chặt, răng rắc hai tiếng, xương ống tay bị Tuyết Sinh bóp nát.
Toàn bộ đau đớn đều bị hắn nuốt xuống, không dám hét lên, vì hắn rõ ràng một chuyện, chỉ cần hé miệng nhất định sẽ chết rất thảm.
Hai đồng bạn của hắn đều bị giết trong chớp mắt, mà hắn vẫn còn sống chứng tỏ đối phương chưa muốn xuống tay, hoặc bản thân còn có giá trị.
Ôm hy vọng sống sót, bày ra trên mặt nụ cười rất tươi, muốn quay đầu mở miệng cầu xin nhưng hắn đoán nhầm, một tiếng cũng chưa kịp rời miệng cổ họng liền mát lạnh, máu tươi xối xả bắn ra bốn phía, một khắc này khung cảnh đóng băng, trước khi thế giới sụp đổ hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy là bức tượng Hà Bá hung ác tay cầm đinh ba, nhưng có lẽ không cách nào hung ác bằng thiếu niên vừa giết hắn.
Thiếu nữ chết lặng nhìn Tuyết Sinh mà quên mất cơ thể nàng giờ phút này không có lấy một miếng vải che thân.
Tuyết Sinh không nhìn thẳng, rút dao cắt đứt dây thừng, đưa tay lấy y phục dưới đất ném cho nàng, không nói một lời liền quay người rời đi.
"Hắn nhìn rất quen mắt!" Nửa ngày sau thiếu nữ mới mặc xong quần áo cũng thu hồi hốt hoảng trên mặt.
"Dì nói cuối xóm có một gia đình vừa mới chuyển đến, có vị Phong Thúc kia bệnh yếu thường hay đi chợ sớm, rất vui tính..Còn nói có một thiếu niên thật đẹp mắt, rất ngoan..Không lẽ là hắn?".
Mưa tạnh, bầu trời trong xanh trở lại thiên không cũng mất hung tàn.
Tuyết Sinh tự tay vớt thi thể, trước chợ lúc này tụ tập rất đông người, huyên náo hơn ngày thường.
Có người ôm thi thể thân nhân khóc lóc, có người trực tiếp ngất xỉu.
Nghe nói bọn họ vào thành từ hôm qua, sáng nay mới trở về.
Tuyết Sinh lặng lẽ rời khỏi, hắn không thích cảnh tượng như vậy.
"Phong Thúc có lẽ dậy rồi, hôm nay không mua được thức ăn!" Tuyết Sinh lẩm bẩm nói thầm.
Vết máu đều mất, bị mưa lớn cuốn trôi hoặc là ai đó gột rửa, không khí rất trong lành, lò rèn nhà họ Vương mở rồi nhưng không thấy có người bên trong, hẳn làn đang tụ tập ngoài chợ.
Tuyết Sinh đi vào, nhìn thấy Phong Càn đang cặm cụi thổi lửa đun trà, hắn đi tới bên cạnh xắn tay áo phụ giúp.
"Hài tử! Sáng sớm đi chợ không mua được gì hay sao?" Phong Càn nhìn thấy Tuyết Sinh trở về liền an tâm.
"Mưa lớn, không họp chợ, sau nhà còn có ít rau...Phong Thúc đun nước đi, ta ra vườn hái" Tuyết Sinh cười đáp, nhìn thấy cơm đã chín, trên bàn cũng dọn xong chén bát.
Tuyết Sinh không kể chuyện kia cho Phong Càn nghe, sợ hắn nghĩ nhiều, mà đại sự như vậy sớm muộn hắn cũng biết.
Treo áo tơi lên vách, Tuyết Sinh cầm một cái làn gỗ đi ra vườn sau.
Lúc này trong nhà có tiếng nói chuyện, Phong Càn đang cùng ai đó trao đổi, Tuyết Sinh biết thiếu nữ kia đã kể cho thôn dân chuyện hắn giết ba tên Dong Binh cứu mạng nàng.
Tuyết Sinh không quan tâm, chăm chú hái rau, bên cạnh vườn rau có một cây cột gỗ bị chủ trước chôn xuống đất, bên trên có vết dao khắc tạo thành ký hiệu giống như số tự.
"Mộc Lịch?" Tuyết Sinh liếc mắt nhìn, hứng thú nói thầm.
Một vài vùng có cách thức ghi nhớ ngày tháng rất đặc biệt, họ khắc ký tự lên cây gỗ, cột nhà, cho nên gọi Mộc Lịch.
"Ngày hai mươi tháng tám!!" Tuyết Sinh lẩm bẩm, trong mắt bỗng nhiên hiện ra hứng thú.
"Hôm nay là sinh nhật ta?" Hắn nhớ trước lúc 12 tuổi thường được cha mẹ tổ chức sinh nhật...Ba năm vừa rồi không có.
Tuyết Sinh mỉm cười nói thầm
"Chúc ta, sinh nhật thật vui!"